HOÀN MỸ LY HÔN

Edit + Beta: Ruby

--------------------------

Diệp Hoài không biết là mạch não gì, lại đi làm vòng chân. Viên Tinh Châu nhìn hồi lâu, muốn phải tìm quần pyjamas che kín lại ngủ, lại bị ngăn cản.

"Không phải yêu thích sao, thích thì xem nhiều một chút." Diệp Hoài thập phần bá đạo, tự ý tắt đèn ngủ, sau đó liền dữ dằn mà nói ngủ ngon.

Ý tứ uy hiếp trong ngữ khí kia quá nặng, Viên Tinh Châu sững sờ không dám đi đổi quần dài, mặc áo T shirt dài ngủ một đêm.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Hoài hiếm thấy không ra ngoài.

"Thức dậy rồi, đi ra ngoài chạy bộ." Diệp Hoài đánh thức Viên Tinh Châu, trên người đã thay xong quần áo thể thao, liền giục Viên Tinh Châu rời giường, "Buổi tối 10 giờ liền ngủ, sáng sớm còn không dậy nổi, cậu là heo sao?"

Viên Tinh Châu một đêm ngủ say sưa, tâm tình thật tốt, vặn eo bẻ cổ phản bác: "Cậu mới là heo."

Chăn đắp bị đá đi, T shirt không biết khi nào cuốn đến trên eo, lộ ra da bụng trắng nõn cùng một cặp chân dài. Viên Tinh Châu mơ mơ màng màng đưa tay xuống kéo, dư quang lại thoáng nhìn bụng của mình.

"Ôi, cơ bụng của tôi!" Viên Tinh Châu sửng sốt một chút, vén áo lên vui vẻ nói, "Trở về rồi? Hai ngày trước rõ ràng sắp không còn... Cậu xem cậu xem!"

"Nhìn thấy rồi." Diệp Hoài thúc giục, "Mau mặc quần áo ra ngoài."

"Ra ngoài dạy tôi luyện cánh tay sao?" Viên Tinh Châu cười hắc hắc nhảy xuống giường, chạy đi mặc quần áo, lại nghĩ tới công kích thân thể của hắn, vẻ mặt nghiêm túc kháng nghị, "Tôi có cơ bụng, tôi mới không phải heo."

"Tôi sai rồi." Diệp Hoài dĩ nhiên gật gật đầu, "Cậu không phải heo."

Viên Tinh Châu luôn cảm thấy hắn còn nói câu sau, nghi ngờ nhìn hắn.

Quả nhiên, Diệp Hoài nói: "Cậu là Hermaphroditos."

Viên Tinh Châu sững sờ: "Đó là ai?"

" Trong thần thoại Hy Lạp." Diệp Hoài chân thành nói, "Con trai của Aphroditus cùng Hermes, lần này hài lòng chưa."

Viên Tinh Châu cái khác không hiểu, mà biết được tên La Mã Aphroditus chính là Venus, tình yêu cùng sắc đẹp. Nghĩ đến con trai Venus hẳn là cũng thật đẹp trai.

(*) Hermaphroditos là tên ghép từ bố và mẹ, có nghĩa bố của anh này là sứ giả Hermes, còn mẹ là thần sắc đẹp Aphroditus (tên La Mã: Venus). Theo lời tả đây là một vị thần có cánh, búi tóc dài giống phụ nữ, có ngực có eo, nhưng bộ phận sinh dục lại là của đàn ông. ( Editor: Đỉnh cao của kháy có học thức =)))))))

"Coi như cậu thức thời." Viên Tinh Châu hài lòng hừ một tiếng, liền đi thay giày. Vòng chân rơi xuống một chút, mắc ở trên xương mắt cá nhô ra.

Hai người dọc theo đường núi chạy một hồi, thời điểm ra cửa bên ngoài sương mù ập xuống ẩm ướt, chờ trở lúc lại mặt trời đã lên cao, sương mù dần tan.

Mọi người liền tập hợp ăn bữa sáng, lần thứ hai rút thăm nhận nhiệm vụ.

Viên Tinh Châu "hấp thụ" giáo huấn từ ngày hôm qua, thành thật ngậm miệng.

Lần này thành viên ra ngoài biến thành hai tổ Doãn Phi cùng Nguyên Trừng, nhiệm vụ ngược lại là nhẹ nhàng rất nhiều, đi trong hồ bắt cá.

"Tôi cũng muốn đi ai." Viên Tinh Châu vừa nghe bắt cá liền rục rịch ngóc đầu dậy. Cậu khi còn bé liền thích nghịch nước, thế nhưng không bao nhiêu cơ hội. Hiện tại tuy rằng có thể ra ngoài chơi, nhưng cậu ít nhiều là minh tinh, có thể tìm được loại địa phương đầy tự do lại không cần phải lo lắng này lo lắng kia, thì quá khó khan rồi.

Tổ tiết mục chuẩn bị cho mọi người quần áo bắt cá không thấm nước cùng túi lưới, Viên Tinh Châu nói một câu, thấy Diệp Hoài không để ý tới, liền lại nói một lần.

Diệp Hoài liếc cậu một: "Cậu muốn đi? Đi làm gì?"

Viên Tinh Châu: "Đi bắt cá a!"

Diệp Hoài: "Há, đi tặng quần áo à."

Viên Tinh Châu: "..."

Đàm Ngôn Kha ở đội cuối cùng mắt nhìn về phía bên này, vẫy tay cùng Viên Tinh Châu. Nguyên Trừng đi ở phía trước, nhìn Đàm Ngôn Kha một chút, lại nhìn bên này một chút.

"Không đi." Viên Tinh Châu đổi chủ ý, "Tôi vẫn là an ổn đợi ở nhà đi."

Ngày mai hai người liền trở về, Viên Tinh Châu lúc này mới ý thức được, mấy ngày nay Nguyên Trừng đều không có đến làm khó cậu, hai người thậm chí chưa từng có tiếp xúc chính diện.

Đây cũng thật không thể tưởng tượng nổi.

Viên Tinh Châu trước khi tới còn sốt sắng mà chuẩn bị, nghĩ giả như Nguyên Trừng ám biểu chính mình, hoặc là nói lời giả vờ giả vịt diễn trò bán tình huynh đệ, mình phải làm gì.

Hiện tại hiếm thấy vị này không tìm việc, Viên Tinh Châu liền dự định thức thời một chút, tuyệt đối không nên chủ động trêu chọc, miễn cho bị mắng.

Cậu qua ghế sô pha làm ổ, liền quay đầu nhìn Diệp Hoài: "Cậu đang làm gì đó?"

"Nổ cá." Diệp Hoài nói "Cho cậu chơi?"

Hắn nói xong đưa máy chơi game tới, Viên Tinh Châu mắt liếc, quả nhiên, nhân vật trong hình đang muốn đến hồ ném bom.

"Tôi đều qua cửa được không?" Viên Tinh Châu buồn cười nói, "Cậu gần đây vẫn luôn chơi cái này à, là vừa mới bắt đầu sao?"

Diệp Hoài "Ừ" một tiếng.

"Cậu chơi đi, tôi xem một lát." Viên Tinh Châu liền bò lên, ngồi ghế trên tay vịn sô pha, nhìn Diệp Hoài chơi game.

Diệp Hoài quả thật là người mới, trang bị không ổn, Viên Tinh Châu lúc trước chơi Zelda, tiến độ ngày thứ nhất còn nhanh hơn so với Diệp Hoài bây giờ.

Nhưng cậu có thể nhìn ra Diệp Hoài tựa hồ không thế nào nắm vững cốt truyện, sở thích lớn nhất chính là đi dạo, hái nấm, nổ cá, đào hòm báu cùng với... tự sướng.

Viên Tinh Châu nhìn như thế chỉ trong chốc lát, Diệp Hoài dĩ nhiên đã tự sướng bốn, năm tấm, quả thực là chụp ảnh du lịch lưu niệm, mỗi lần đến một chỗ phong cảnh đẹp đều phải kỷ niệm một chút.

"Đẹp mắt không?" Diệp Hoài hỏi.

Viên Tinh Châu: "..." Nhân vật trong game không đều phải như nhau sao?

"... Đẹp mắt." Viên Tinh Châu mở mắt nói mò, cung duy nói, "Thật là đẹp trai, mang mặt nạ càng đẹp mắt."

Diệp Hoài vẻ mặt cổ quái nhìn cậu.

Viên Tinh Châu mờ mịt nhìn lại.

"Tôi hỏi cậu, tiểu cô nương đẹp mắt không?" Diệp Hoài liếc mắt nhìn cậu, "Cậu nghĩ gì thế?"

Viên Tinh Châu: "?"

Viên Tinh Châu sững sờ, lúc này mới phát hiện Doãn Phi cùng Ngải Trì thay xong quần áo, cười đi tới hai người bọn họ.

"Châu ca!" Doãn Phi mang giày cao su, lạch cạch lạch cạch chạy tới, cười nói, "Tối hôm qua tìm anh nửa ngày đấy, em nghe Ngải Trì nói, việc ngày hôm qua đặc biệt mệt, nhờ có anh thay em!"

Cô hôm nay mặc bộ hoodie trắng, cột hai bím tóc đuôi ngựa, phấn mặt má đào, thoa son bóng, thoạt nhìn thật là dễ thương ghê nơi.

Viên Tinh Châu cười cười: "Không có gì, các cậu đi ngay bây giờ?"

"Đúng vậy, có muốn cùng đi hay không?" Doãn Phi nói xong, lại nhìn Diệp Hoài một chút, "Hoài ca cũng tới chơi chứ!"

"Hoài ca đương nhiên không thể đi!" Ngải Trì nguyên bản ngây ngô mà cười, vừa nghe sốt ruột, ngăn cản nói, "Đại thần phải làm cơm đó. Đại thần, chúng em tranh thủ kiếm nhiều nhiều chút, chúng ta buổi trưa ăn thế nào?"

Diệp Hoài cả người bốc lên hơi lạnh: "Đương nhiên là ăn sống."

Viên Tinh Châu: "..."

"Cá sống sao?" Ngải Trì lại tin là thật, kinh ngạc nói, "Vậy cũng được, cá sống ngon, tươi sốt..."

Diệp Hoài: "..."

"Cậu mau ngậm miệng đi." Doãn Phi lấy cùi chỏ đụng vào Ngải Trì, thấy Diệp Hoài hơi không kiên nhẫn, liền chủ động phất tay, "Vậy Châu ca, Hoài ca, một hồi gặp lại... haizz?"

Cô đột nhiên sững sờ, nhìn chằm chằm mắt cá chân Viên Tinh Châu, "Đây là cái gì? Vòng chân sao?"

Viên Tinh Châu mới vừa ngồi nghiêng ở trên tay vịn ghế sô pha, ống quần đi lên một ít, lộ ra vòng da mang trên cổ chân. Màu da cậu là da trắng tone lạnh hiếm thấy, bởi vậy vòng chân màu đen đặc biệt dễ thấy.

Viên Tinh Châu cũng quên mấy việc này, cúi đầu vừa nhìn, nhất thời đỏ mặt, nhanh chóng thu chân về, luống cuống tay chân kéo ống quần che lại.

Biểu tình Doãn Phi lập tức thay đổi, tròng mắt xoay vòng vòng mà nhìn cậu, liền xoay qua chỗ khác nhìn Diệp Hoài, "Oa nha nha..."

Viên Tinh Châu biết được cô ẩn giấu thuộc tính fan CP, nhất thời mặt đỏ tới mang tai, thúc giục, "Cậu đi mau đi!"

Doãn Phi cười hì hì nhìn cậu, biểu tình trong nháy mắt hèn mọn lên: "hắc hắc hắc —— "

Viên Tinh Châu: "..."

"Em đoán đúng rồi đi?" Doãn Phi liền dùng khóe mắt gắng sức liếc về Diệp Hoài bên kia.

Viên Tinh Châu thường thường đi dạo trong đề tài Hoài Châu CP, biết mấy nhóm fan CP phải ăn mặn, không ngại phát tán những thứ gì, nhất thời có chút thẹn quá hóa giận.

"Ngải Trì!" Viên Tinh Châu cả giận nói, "Lại không kéo cô ấy đi bữa trưa các cậu không còn đâu!"

Ngải Trì rơi vào trong sương mù, vừa nghe lập tức kích động, thúc giục, "Đi đi! Đạo diễn thúc dục!"

"Ai nha nha, thỏa mãn thỏa mãn! Tôi đã có hình ảnh ha ha ha ha!" Doãn Phi cười hì hì đi ra ngoài, ý vị thâm trường nói với Viên Tinh Châu "Viên ca, các anh từ từ chơi ha. Không vội, bữa trưa không vội vã."

Viên Tinh Châu: "..."

"Cô ấy đang nói gì vậy?" Diệp Hoài hỏi.

"Không có gì." Viên Tinh Châu đỏ mặt lừa gạt nói "... Cô ấy đang nói vòng da cậu tặng này rất dễ nhìn."

"Ồ vậy a, " Diệp Hoài lại nói, "Trong tay không có công cụ, chờ tôi trở lại gia công một chút cho cậu, sẽ match (*) một chút."

(*) Bản raw ghi là 百搭 mình tra thì ý là mọi phong cách nào cũng sẽ mix & match được. Nên mình để thành chữ match luôn. Tự nhiên bị ngộ chữ tiếng Việt, không tìm ra từ nào cận nghĩa từ 百搭 này. Ai có cho mình xin thông tin với nha!

Viên Tinh Châu: "Ơ?"

Đây ý là sau khi trở lại cũng phải vẫn luôn mang?

"Yên tâm, " Diệp Hoài tự tin tràn đầy nói "Bảo đảm bất kể trường hợp nào, đều có thể chọt mù một đám mắt chó."

Viên Tinh Châu: "..."

Doãn Phi bốn người bọn họ đi rồi, một tổ của Ma Âm cũng đến tòa A tiếp tục dàn dựng và luyện tập tiết mục, trong lầu chỉ còn lại có Lý Di cùng Tôn Giai đang dọn dẹp vệ sinh, chung quanh nhất thời an tĩnh.

Viên Tinh Châu kéo kéo ống quần, thấy Lý Di cùng Tôn Giai bận tới bận lui, liền do dự có cần đi hỗ trợ hay không.

Cậu rất không quen người khác làm việc chính mình nghỉ ngơi, đại khái là từ nhỏ cùng sống chung bà nội dưỡng thành thói quen. Thậm chí có lúc người khác đứng chính mình ngồi, cậu đều sẽ trong lòng bất an.

"Không cần quá chủ động." Diệp Hoài lại phảng phất biết được ý niệm cậu, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình, miệng nói, "Cậu quá chủ động sẽ đoạt danh tiếng người khác, biết không?"

Viên Tinh Châu run lên, kinh ngạc nhìn về phía hắn, "Việc này cũng sẽ sao?"

Cậu biết mình trước đây thời điểm trong đoàn, thường thường bị những người khác nói thích làm nổi bật, đũy tâm cơ các kiểu.

Viên Tinh Châu khởi đầu rất oan ức, mà tất cả mọi người nói cậu như vậy, cậu liền tự mình nghĩ lại một chút, sau đó liền ý thức được chính mình quả thật là có chút vấn đề —— tại rất nhiều trường hợp, cậu sợ người khác lúng túng, cho nên bao giờ cũng tích cực chủ động nhận vấn đề.

Thói quen này cũng không biết dưỡng thành từ lúc nào, trước đây lúc đi học, lão sư trong lớp hỏi "Ai lên trả lời một chút", lớp học chậm chạp không có ai trả lời, Viên Tinh Châu liền sẽ chủ động nhấc tay, để tránh lão sư mất mặt.

Mà sau khi vào đoàn tham gia chương trình, người chủ trì cue mọi người phối hợp, hay hoặc là fan hô to muốn hỗ động, các đội viên chậm chạp không cho phản ứng, Viên Tinh Châu cũng sẽ trở thành kiểu giải vây kia.

Kỳ thực cậu cũng không có muốn biểu hiện cách nghĩ của mình, có lúc kiên trì đi ra ngoài, trong lòng cũng căng thẳng. Mà các đội viên phổ biến đối với lần này rất phản cảm, sau khi Viên Tinh Châu bị mắng mấy lần liền yên lặng từ bỏ, sau tới khi tham gia chương trình liền trở thành người trầm mặc nhất trong đoàn đội.

"Làm việc cũng tính sao?" Viên Tinh Châu nhớ tới chuyện cũ, không nhịn được nói, "Mà tôi không nghĩ muốn nổi bật, trước đây ởtrong đoàn cũng vậy, tôi chỉ là.."

"Sợ tẻ nhạt, tôi biết." Diệp Hoài quay mặt sang nhìn cậu, "Mà sân khấu tẻ nhạt có gì? Nhiều người như vậy, lúng túng cũng không phải chính cậu, đội trưởng làm ăn cái gì không biết?"

Viên Tinh Châu: "..."

"Sân khấu tẻ ngắt cũng tốt, xảy ra chuyện cũng tốt, mọi người gánh vác trách nhiệm, cũng không cảm thấy có gì. Nhưng cậu nếu là giải vây, vậy liền không giống như vậy, hiện ra một mình cậu, ống kính đều ở trên người cậu, cũng không chọc người ta hận sao? Gặp người lòng dạ hẹp hòi, cậu cướp hắn một lần nổi bật, hắn có thể sống ít đi ba trăm năm." Diệp Hoài nói xong, gác chân nói "Làm việc cũng vậy, vạn nhất có người đang là muốn biểu hiện mình chịu khổ nhọc sao?"

Tôn Giai bên kia vừa làm việc dọn dẹp bàn ghế, vừa hướng quay phim nói: "A, thật nhiều bát a... Tôi muốn chết..."

Viên Tinh Châu: "..."

" Ngồi thành thật vào." Diệp Hoài nói "Nếu dám đi qua liền hưu (~ đuổi vợ) cậu."

Viên Tinh Châu: "..."

Có Diệp Hoài áp trận động viên, Viên Tinh Châu liền kiên trì làm bộ không nghe thấy.

Đương nhiên trong lòng vẫn là xoắn xuýt, cậu rất sợ đoạn này sau khi phát ra ngoài lại bị cư dân mạng mắng "Quá lười", mà nghĩ lại, mình chính là làm việc chăm chỉ, tổ tiết mục kéo lớn vung lên, không thả ra cho cậu cũng toi công.

Huống hồ Diệp Hoài nói rất đúng, ngày hôm qua thời điểm cậu chủ động thay Doãn Phi, thần sắc mọi người liền thập phần vi diệu.

Doãn Phi nếu như vui vẻ đáp ứng, phỏng chừng liền bị cư dân mạng mắng "Ăn không được khổ". Mà mấy vị nam khách quý khác càng là khó khăn, dù sao trong đội ngũ còn có Lý Di, bọn họ không thay, đó chính là không thông cảm nữ sĩ. Nếu như bọn họ thay, đó chính là phải đi trên đỉnh núi chịu khổ.

Cho nên điểm xuất phát tốt chưa chắc sẽ có kết quả tốt, nhìn theo góc độ khác, chính mình xác thực có ý giựt spotlight.

Xem ra lười biếng có chỗ tốt của lười biếng.

Mặt trời chuyển dần về phía nam, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng mây chiếu xuống, ghế sô pha nhỏ phơi nắng ở bên này ấm áp dễ chịu.

Viên Tinh Châu dần dần thanh tĩnh lại, nghiêng đầu nhìn Diệp Hoài, nhớ tới thời điểm trước đây tại đoàn đội, người này xưa nay chưa từng nói mình không tốt. Thậm chí có mấy lần show đoàn, đều là Diệp Hoài cùng người chủ trì cue chính mình.

Viên Tinh Châu lúc đó đắm chìm trong tự oán tự hối tiếc, không làm sao chú ý tới, những chi tiết này vẫn là xem video nhóm fan CP cắt nối biên tập phát hiện.

Bên ngoài gió nhẹ thổi, lá cây lạnh rung vang vọng.

"Nhìn gì chứ?" Diệp Hoài quay đầu, ánh nắng tại cuối sợi tóc hắn nhảy ra từng vòng sáng màu vàng kim.

Viên Tinh Châu nháy mắt mấy, nói: "Nhìn cậu."

Diệp Hoài: "... Đẹp mắt không?"

Viên Tinh Châu dùng sức gật đầu: "Đẹp!"

Diệp Hoài lộ ra biểu tình im lặng, liền quay đầu trở lại, Viên Tinh Châu nhịn không được bật cười, phát hiện người này tựa hồ đỏ mặt.

Buổi trưa, bọn Ngải Trì vớt hai thùng cá lớn trở về, Diệp Hoài liền làm cá nướng cho mọi người. Viên Tinh Châu giả vờ giả vịt đi nhà bếp hỗ trợ, trên thực tế ngoại trừ rửa rau ra cũng không làm được cái gì.

Diệp Hoài không cho cậu đi, nhưng lại thập phần ghét bỏ mà đuổi cậu, từ bên trái phòng bếp đuổi đến bên phải, lại từ bên phải đuổi qua bên trái.

Viên Tinh Châu bị kháy thật mất mặt, trên đường nảy sinh một kế, lúc kéo ống tay áo cho Diệp Hoài làm bộ dáng quỳ xuống làm kiểu hôn tay, quả nhiên làm Diệp Hoài sợ hết hồn.

" Lá gan lớn rồi đúng không..." Diệp Hoài mặt tối sầm lại, nói "Có phải là cho cậu ăn quá no không?"

"Không có không có." Viên Tinh Châu cười xin khoan dung, "Tôi vẫn luôn không ăn no."

Bất quá Diệp Hoài nói rất đúng, Viên Tinh Châu cũng ý thức được giữa hai người có một chút biến hóa nho nhỏ. Cậu không còn vừa bắt đầu là nghiêm túc đón ý nói hùa lấy lòng cùng Diệp Hoài như vậy, đối với Diệp Hoài không còn cảm giác áy náy ban đầu, cũng không còn sợ hắn tức giận.

Hiện tại hai người càng giống như bằng hữu, mặc dù hiểu biết đối với cả hai không nhiều, mà quan hệ rất tốt.

Viên Tinh Châu âm thầm quy công cho ngày đó cãi nhau. Cũng ở lúc buổi chiều quay chụp, thập phần ra sức lại ầm ĩ một lần. Sau khi nam nữ chủ khổ luyện, rốt cục cũng không lặp lại thêm NG.

Sáu giờ tối, bộ phim ngắn thứ nhất của《 Thần Tượng Mùa Yêu Đương》rốt cục quay chụp xong xuôi.

Nhóm khách quý xem như là hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn thứ nhất, theo đề nghị của tổ tiết mục, mọi người làm một bữa BBQ.

Bên này có sẵn lò nướng cùng than củi, mọi người cùng bắt đầu làm, phân công hợp tác, vừa nướng vừa ăn.

Lại có người đến quầy hàng trong khách sạn mua Coca cùng nước trái cây, rượu Rum vốn dĩ trong tủ lạnh cũng bị lấy ra.

Buổi tối, tất cả mọi người ăn bảy, tám phần thì no, tại giữa sân nhà nhóm lửa trại, bắt đầu phân đoạn tâm sự lửa trại mà chương trình tạp kỹ chuẩn bị.

Mỗi người đều phải miêu tả ấn tượng đối với CP mình, tiến hành thương mại thích hợp "thổi" phồng cho nhau, cũng suy nghĩ lần sau ghép CP có phải thay người hay không.

Viên Tinh Châu cùng Diệp Hoài hoàn toàn là người ngoài cuộc, vừa ăn vừa nghe mọi người chém gió, mãi đến tận Nguyên Trừng đi ra, trở thành đề tài The Terminator (kẻ hủy diệt).

"Tôi không biết lần sau ai sẽ tổ đội cùng tôi. Mà tôi biết nửa kia của tôi, nó vẫn luôn tồn tại." Nguyên Trừng nói xoay người lại, cầm qua một cây đàn ghi ta từ nhân viên công tác, "Nó chính là âm nhạc."

Mọi người: "..."

Tất cả mọi người hết sức khó xử, mà không thể không phối hợp gật đầu tỏ ra là đã hiểu, lại có người đề xuất để cho gã làm một bài.

Viên Tinh Châu đột nhiên nhớ lại Hoắc Dương Thanh từng nói qua, Nguyên Trừng muốn ra ca khúc đơn.

"Vậy tôi liền hát một chút nhạc tôi tự sáng tác đi." Quả nhiên, Nguyên Trừng nói "Đây là thời điểm tôi mới debut liền nghĩ ra một đoạn giai điệu, khi đó ở trong đoàn đội ngâm nga, mà vẫn luôn không làm ra được."

Viên Tinh Châu hơi kinh ngạc, chờ Nguyên Trừng lướt lướt dây đàn, thời điểm mở miệng ngâm nga, cậu liền ý thức được vấn đề.

Mở đầu đoạn này... Là của Viên Tinh Châu làm.

Trước đây bọn họ trên buổi biểu diễn, Viên Tinh Châu tại lúc mọi người talk đột nhiên linh cảm ào ra, đàn ra một đoạn ngắn..

Đó chẳng qua là cậu tự nghĩ một đoạn ngắn trong ca khúc tự sáng tác nào đó mà thôi, Viên Tinh Châu nguyên bản nhớ kỹ cũng không sâu đậm, mà trong video fan CP cắt nối biên tập từng có mấy phân đoạn, là khi cậu đang gảy đàn ghi ta, Diệp Hoài ở một bên khác sân khấu, xoay người lại nhìn vị trí phía cậu.

Cậu cùng Diệp Hoài hỗ động không nhiều, cho nên cơ hồ mỗi một đoạn trong video, đều có mấy đoạn ngắn yên lặng trở lại ngóng nhìn.

Viên Tinh Châu cảm thấy Diệp Hoài hẳn là đang nhìn chỗ khác, mà mấy đoạn ngắn đã thấy nhiều, cậu đối với âm nhạc trong đó liền đặc biệt khắc sâu ấn tượng.

Viên Tinh Châu: "..."

Đoạn ca khúc này không quá nửa phút, nửa phút sau, toàn bộ âm điệu ca khúc liền thay đổi.

Nguyên Trừng đàn hát bất kể ca từ hay là ý cảnh, không liên quan cùng động cơ linh cảm Viên Tinh Châu lúc trước, hai người biểu đạt hoàn toàn không phải một chuyện, cho nên so sánh với phía sau, cảm giác rời rạc ở chỗ này rất rõ ràng.

Nguyên Trừng vừa lên liền nói đây là linh cảm mà trước khi gã debut, phỏng chừng chính là đề phòng sau này fan Viên Tinh Châu xé gã, ngược lại ai trước ai sau toàn bộ dựa vào miệng.

Mà Châu fan từ trước đến giờ xé không lại Trừng fan, thời điểm đó nói không chắc Viên Tinh Châu còn có thể bị mắng "Trả đũa".

Viên Tinh Châu quả thực không nói, trình độ xạ thủ sáng tác nhạc, soạn nhạc mà Nguyên Trừng tìm lại không thấp, đoạn vui phía sau bố cục rõ ràng, kết cấu nghiêm cẩn. Nhưng biểu đạt của người hoàn toàn không phải một ý tứ với cậu. Động cơ chủ đề của ca khúc hẳn là quán xuyến toàn bộ bài hát, như bây giờ chia cắt thành từng khối, trái lại không ra ngô ra khoai gì.

Cũng không biết làm như vậy có mưu đồ gì?

Nguyên Trừng hiển nhiên tỉ mỉ chuẩn bị, một bài hát xong, mọi người dồn dập vỗ tay. Gã mặt mang vẻ đắc ý mà nhìn về phía Viên Tinh Châu.

Viên Tinh Châu cúi đầu, yên lặng liếc mắt.

"Thật lợi hại!" Diệp Hoài lại đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Nguyên Trừng, "Không nghĩ tới cậu tiến bộ lớn như vậy, ca hát cũng không lạc điệu."

Nguyên Trừng sững sờ, sau đó cố ý khoa trương nói: "Cậu không cần đả kích tôi! Tôi hiện tại rất hồi hộp!"

"Là tiến bộ rất nhiều." Doãn Phi cầm cây gậy nhỏ, đâm đâm lửa trại, cười nói tiếp, "Tôi nhớ tới trước đây concert STAR, các cậu bị tai nạn xe mấy lần đây."

Nguyên Trừng: "..."

"Đúng thế." Diệp Hoài nói "Khi đó thông cáo nhiều lắm, mọi người trở lại đều không thế nào luyện được, ngược lại đều có thầy chỉnh âm. Chân chính không lạc điệu chỉ có Tinh Châu."

Nguyên Trừng mím môi, sắc mặt có chút nhịn không được.

Viên Tinh Châu không nghĩ tới Diệp Hoài cùng Doãn Phi sẽ kẻ xướng người họa nâng đỡ mình, bất quá như vậy cũng tính ra hàm ý.

"Đâu có, đâu có " Viên Tinh Châu cười cười, nhìn Nguyên Trừng nói "Tôi cũng có lúc được các cậu gánh giúp mà, thực sự kéo không trở lại rồi."

"Không nên cũng tính tôi vào." Diệp Hoài lại quay đầu, kháng nghị nói, "Tôi mỗi lần nhìn cậu đều nhìn đến rất kỹ sao?"

Viên Tinh Châu: "A?"

"A a a a a!" Doãn Phi đột nhiên hô to, kích động nhìn Diệp Hoài, "Hoài ca anh quả nhiên là đang nhìn Châu Châu à!"

Diệp Hoài tùy ý gật gật đầu

Viên Tinh Châu: "??"

"Em liền biết! Em đã nói mà!" Doãn Phi kích động không ngừng giậm chân, đối với Viên Tinh Châu mờ mịt nói "Mỗi lần biểu diễn! Hoài ca không xác định liền trở lại nhìn anh, nhưng chỗ đứng của các anh quá biến thái, hai anh vẫn luôn là đưa lưng về phía nhau! Bọn họ đều nói Hoài ca đang nhìn người khác..."

Người tổ tiết mục cùng nhóm khách quý hiển nhiên đều bị giật mình. Diệp Hoài cũng kinh ngạc mà liếc nhìn Doãn Phi, sau đó mắt lộ ra sáng tỏ.

"Em bình tĩnh, bình tĩnh một chút." Viên Tinh Châu vội vàng nháy mắt cho Doãn Phi, nghĩ thầm đây là đang quay chương trình á, trọng tâm chính của khách quý các cậu, em gái em chèo cp gì đây...

Nhưng là Doãn Phi đã điên rồi.

"Đường lớn của tôi... Nha nha nha... cục đường của tôi " Doãn Phi trong mắt chứa nhiệt lệ, vừa kích động vừa khổ sở nói "Em chính là người sớm nhất trạm hai anh, mà vòng cực Bắc quá lạnh... Viên đường của chúng em đều bị người xốc thật nhiều lần."

Viên Tinh Châu vạn vạn không nghĩ tới sẽ là loại phát triển này, nhất thời dở khóc dở cười, nghĩ thầm nhiệm vụ đêm nay chủ yếu không phải tán gẫu chính mình chứ, khách quý phi hành cướp diễn cũng nhiều quá rồi...

"Để Châu ca của em đàn cho em một bài." Diệp Hoài lại nhân cơ hội thêm loạn, cười vỗ vỗ Viên Tinh Châu, thúc giục, "Ngoan, cầm đàn ghi ta ra."

- ---------

Tác giả có lời muốn nói:

Fan Hoài Châu: Chương trình lúc nào phát, mau cho chúng tôi xem!!

Đáp: Ngày mai

Bình luận

Truyện đang đọc