HOÀN MỸ LY HÔN

Edit + Beta: Ruby

- -------------

"...

Tôi cũng hi vọng, các bạn cũng có thể làm người cầm lái cho bản thân mình.

Bởi vì ở trong đại dương internet, tất cả mọi người dễ dàng lạc lối bản thân.

Đổi một cách nói khác, bên trong mạng xã hội, mỗi người đều vì hầu như yêu thích bước vào các loại vòng tầng, mà sau khi có được cảm giác về danh tính bên trong, liền dễ dàng tuân theo hành vi lô-gich của quần thể tuần hoàn, do đó không chú ý sự tồn tại của cá nhân.

Nhưng mà hành vi quần thể chưa chắc là đúng.

Chính như tôi cảm ơn đoàn đội của tôi, tôn trọng hậu bối của tôi, cũng yêu tha thiết người nhà của tôi, lại bị người khác tổng kết ra kết luận tương phản vậy.

Mọi người dùng tư duy chính mình cho ra kết luận, sợ rằng cũng không phải là người khác suy nghĩ.

Yêu dễ dàng sinh ra sợ hãi, thấu hiểu thêm khoan dung.

Tôi cảm kích cũng quý trọng sự yêu thích của các bạn. Tôi có thể hiểu được điều các bạn lo lắng. Mà tôi càng hi vọng khi các bạn có thể ở trong vòng tầng yêu thích tìm được sự tán đồng, cũng có thể đánh vỡ vòng tầng, lòng mang khoan dung.

Hi vọng yêu thích idol không nên ảnh hưởng đến cuộc sống của các bạn.

Càng hi vọng đối với các bạn mà nói, yêu thích tôi là một loại vui sướng thuần túy nhẹ nhàng."

...

Tám giờ rưỡi, máy bay Viên Tinh Châu hạ cánh, từ VIP lối đi trực tiếp lên xe, chạy gấp rút đến đoàn phim.

"Viên ca!" Tiểu trợ lý nhìn thấy cậu đặc biệt kích động, một bên gửi tin tức bọn họ cho Lý Nguyên vừa nói, "Anh cũng quá cứng rồi! Gì cũng dám nói."

Viên Tinh Châu cũng không cảm thấy chính mình là đang cứng. Kỳ thực cậu xóa xóa sửa sửa rất nhiều lần, bắt đầu khẩu khí cường ngạnh, để fan không nên làm này làm kia, sau đó sau khi gặp được vị tài xế kia, lại sợ xúc phạm tới fan nhỏ.

Fan không phải nguồn gốc của tội lỗi, một nhóm người cũng không thể đại biểu cho nhóm người khác, làm sao nói đạo lý tận lực ôn hòa, nắm chắc chừng mực... Viên Tinh Châu mãi đến tận cuối cùng cũng không hài lòng.

"Để Lý tỷ nhìn phát triển đi." Viên Tinh Châu nói "Lần này cũng không cần đề tên của tôi. Chính là để fan, đặc biệt là người tuổi còn nhỏ, không nên bị giam trong một loại tư duy quần thể."

"Ừm, Lý tỷ nói đã liên lạc." Tiểu trợ lý cười cười, nhìn cậu lấy điện thoại gửi tin tức sau đó liền để ở một bên, hơi kinh ngạc, "Anh không nhìn bình luận sao?"

"Không nhìn." Viên Tinh Châu cười cười, "Người khác nói gì không quan trọng."

Cậu ngày hôm qua biểu đạt cùng Lý Nguyên băn khoăn của mình, Lý Nguyên vốn là xuất phát từ góc độ doanh tiêu muốn giúp cậu lý trí tỉnh táo một chút, từ chối thiết lập tính cách võng bạo, nhưng mà Viên Tinh Châu suy nghĩ một chút vẫn là cự tuyệt.

"Không nên đặt tiêu điểm ở trên người tôi, chủ yếu dẫn dắt đi." Viên Tinh Châu nói "Hiện tại kỳ thực không chỉ fan, cư dân mạng cũng là như thế này, ai cũng muốn phán xét ngôn luận người khác, thay thân phận quần thể liền sẽ cảm thấy thuận tôi thì sống nghịch tôi thì chết."

Nói cho cùng, đó cũng không phải vấn đề văn hóa vòng fan, mà là văn hóa vòng tầng.

Mọi người ở không gian ngôn luận trên trên mạng đều đang bị đè ép, nói minh tinh sợ bị fan mắng, nói điển cố sợ bị người có ăn học mắng mù chữ, nói tình hình đất nước sợ bị cư dân mạng mắng hán gian hoặc là tiểu phấn hồng (*)... Muốn biểu đạt điểm gì, vốn phải dùng đầy ắp dấu ngoặc nói rõ biểu đạt dục vọng cầu sinh của chính mình.

(*) tiểu phấn hồng: à một thuật ngữ được sử dụng ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, đặc biệt là những người dùng mạng xã hội tự do, để mô tả lập trường của Trung Quốc đại lục đối với những cư dân mạng theo chủ nghĩa dân tộc. Sau đó, nó có thể được dùng để chỉ Trung Quốc đại lục theo chủ nghĩa dân tộc nổi lên trên Internet vào giữa năm 2010.

Viên Tinh Châu nói liên miên cằn nhằn thao thao bất tuyệt, cuối cùng nói mãi chính mình nở nụ cười: "... Tôi có phải là suy nghĩ nhiều quá, cuối cùng có thể vừa gửi bài viết, fan cũng xem không hiểu, cư dân mạng cũng lười xem, bọt nước gì đều không có. Tôi vớ vẩn cằn cỗi tội mình cảm động."

Lý Nguyên vốn là còn có chút do dự, nghe cậu nói như vậy nhịn không được bật cười: "Sẽ không, cậu có hiểu lầm gì đối với lưu lượng mình sao? Cậu chính là đăng dấu câu bọn họ đều sẽ thảo luận nửa ngày. Bất quá loại vấn đề xã hội này... Chỉ sợ sẽ không có hiệu quả rõ ràng lập tức. Trước tiên ra mặt dễ dàng bị công kích, chờ sau đó có hiệu quả, thu lợi cũng không phải là cậu."

"Không sao." Viên Tinh Châu nói "Thế nào cũng phải có người đi ra bước thứ nhất."

Lý Nguyên cười cậu: "Cậu còn rất có dũng khí."

"Tôi bị mắng nhiều hơn mà, còn hơn người khác chịu đánh." Viên Tinh Châu cười cười, cuối cùng liền dừng lại vài giây, nói nghiêm túc cùng Lý Nguyên, "Cám ơn chị, Lý tỷ. Dù cho tôi bị chính mình làm "cháy", tôi cũng sẽ rất cảm kích chị bây giờ ủng hộ tôi."

"Thằng nhỏ ngốc." Lý Nguyên hơi run, sau đó cười nói, "Cậu làm sao sẽ "cháy", cậu tốt như vậy, đương nhiên sẽ vẫn luôn nổi tiếng."

Viên Tinh Châu cười ngây ngô một lát.

"Chuyện kế tiếp có tôi đây." Lý Nguyên lúc này mới quyết định chủ ý, liền nói với cậu, " Bình luận trên mạng không quản tốt xấu cũng không cần quan tâm, cậu yên tâm đóng phim, hơ khô thẻ tre sau đó cũng sắp phải mở tuyên bố album, tác phẩm đầu tay."

Viên Tinh Châu sảng khoái đáp lại, ngày thứ hai sau khi trở lại đoàn phim, quả thực một lòng đóng phim, không hỏi cái khác.

Tám tháng, phim niên đại bên này rốt cục hơ khô thẻ tre. Viên Tinh Châu giành được kỳ nghỉ ba ngày ngắn ngủi, một chút đều không nỡ lòng bỏ chậm trễ, lập tức bay đi đoàn phim Diệp Hoài.

"Em bây giờ, lập tức, nhanh chóng trở về nhà!" Diệp Hoài cau mày kháng nghị, "Bên này điều kiện lại không tốt, trên lầu đang sửa sang, em còn làm sao nghỉ ngơi?"

"Khách sạn làm sao còn sửa sang chứ?" Viên Tinh Châu vứt rương hành lý tại chỗ huyền quan, không nói hai lời nhào lên. Diệp Hoài theo bản năng nhấc cánh tay, lại bị cậu vòng chặt bắp đùi bế lên.

Diệp Hoài: "!!!"

"Cho anh xem thử bắp thịt em luyện!" Viên Tinh Châu đắc ý cười ha ha, kéo ống tay áo T shirt, show cho Diệp Hoài xem hai bắp thịt ở cách tay.

" Em tạo phản rồi, " Diệp Hoài liếc mắt nhìn cậu, "Có phải là thích ăn đòn?"

"Đúng!" Viên Tinh Châu nghiêng đầu nhìn hắn, "Vậy anh có muốn trừng phạt em hay không?"

Diệp Hoài: "..."

Khí trời nóng bức, Viên Tinh Châu liền mặc một bộ quần áo sợi đay. Những ngày qua quay phim khiến bắp thịt của cậu càng căng đầy một chút, người vẫn trắng mịn như cũ, lúc này tóc tai xoã tung, mặt mày trong trẻo, thần sắc đẹp đẽ... Đặc biệt muốn khiến người ta gặm một cái.

Diệp Hoài nuốt nước miếng, đang muốn nói chuyện, liền nghe tiếng khoan điện trên lầu đột nhiên vang lên, rất không đúng lúc "Ô" một tiếng.

Diệp Hoài: "..."

Viên Tinh Châu: "..."

Hai người liếc mắt nhìn nhau, không nhịn được đều nở nụ cười.

" Gian phòng trên lầu có vấn đề, một hồi sửa máy nước nóng lát nữa sửa vách ngăn." Diệp Hoài lúc này mới phất tay một cái, hữu khí vô lực nói, "Thật sự, nghe lời, trở về nghỉ ngơi một chút, tháng này không phải còn sắp họp tuyên bố album sao??"

"Tuyên bố lại không cần em đi bố trí hội trường." Viên Tinh Châu nói: "Anh nghĩ muốn đuổi em đi, anh đuổi cũng toi công, em muốn đến đối diễn cùng anh, em chính là mới lẻn từ đoàn phim trở về, kinh nghiệm đều nóng hầm hập lắm."

Diệp Hoài bất đắc dĩ nói: "Em mới hơ khô thẻ tre, không chê mệt a!"

"Đương nhiên." Viên Tinh Châu đúng lý hợp tình nói, "Anh không biết sao, em hiện tại biệt hiệu gọi thánh nhân."

Khoảng thời gian này chính cậu không lên mạng xem bình luận, thế nhưng các loại âm thanh lại từ bốn phương tám hướng dâng lên, Viên Tinh Châu cũng không phải là hoàn toàn không biết.

Trong fan tự nhiên có người thoát fan, có người cho là Viên Tinh Châu hủy bỏ nỗ lực của bọn họ, coi bọn họ là thành kẻ ác. Có người là bị kích động quyền lợi, thẹn quá hóa giận. Dù sao trong hoạt động fan hằng ngày, xung quanh buôn bán, đánh bảng góp vốn, tổ chức tiếp ứng... Sau lưng mỗi một hạng hoạt động tập thể đều có quản lý tiền bạc trực tiếp.

Lời lên tiếng này của Viên Tinh Châu nhấn diệt không ít tâm tư người làm đại fan, dù sao nhóm tiểu fan bắt đầu bình tĩnh, nghĩ tại trong Châu fan trở thành người ý kiến đứng đầu hoặc người quản lý, hiển nhiên cần thiết tập trung thời gian và tiền tài thành phẩm vào càng cao.

Bên này có người oanh oanh liệt liệt mà ầm ĩ thoát fan, bên kia cũng có người bắt đầu yên lặng để ý, lặng lẽ gia nhập hàng ngũ yêu thích.

Lại có một nhóm acc đại V tán thành Viên Tinh Châu, khen cậu có thái độ, chịu trách nhiệm. Mà đồng thời càng có một nhóm người khác chê cười văn phong Viên Tinh Châu "Lập dị", chắc chắn cậu là đang soạn thiết lập tính cách.

Lần này liên quan với đề tài " văn hóa vòng tầng ", quả thực bởi vì lưu lượng cùng nhiệt độ của cậu, tại trên trên mạng tự do lên men lên, trở thành nhiệt điểm thảo luận gần đây.

Lý Nguyên liền liên hệ các lão tổng và bạn tốt ngành nghề quen biết, thử nghiệm ở trong văn hóa sân trường phổ biến giáo dục văn hóa mạng lành mạnh. Gần đây liền đang tiếp xúc danh nhân giới truyền thông, tham thảo trong không gian cộng đồng network, luân lý đạo đức truyền thông đại chúng cùng ràng buộc bản thân.

"Tôi đang yên đang lành là một người đại diện, dĩ nhiên chạy làm công ích." Lý Nguyên cười than thở cùng cậu, "Cậu biết người khác xưng hô chúng tôi như thế nào không?"

Viên Tinh Châu hết sức tò mò: "Xưng hô như thế nào?"

"Thánh nhân." Lý Nguyên cười ha ha nói, "Hiếm thấy, còn là anti-fan nhất trí thông qua. Fan khen cậu lòng mang khoan dung, có tình yêu lớn. Anti-fan nói cậu là lời nói rỗng tuếch, chỉ biết theo người giảng đạo lý."

Viên Tinh Châu: "..."

"Thánh nhân" Viên Tinh Châu đã miễn dịch đối với bình luận ngoại giới, cậu hiện tại đặc biệt thoải mái, tràn đầy nhiệt tình đều dùng ở trên người Diệp Hoài.

Diệp Hoài thực sự không cưỡng được, đành phải thuận theo cậu.

"Anh cái kia, diễn không tốt." Diệp Hoài có chút lúng túng nói, "Không được cười anh!"

"Sẽ không." Viên Tinh Châu cổ vũ hắn, "Muahhh, yêu anh."

Nhưng mà rất nhanh, Viên Tinh Châu liền ý thức được, Diệp Hoài xác thực gặp phiền toái lớn.

Phiền toái này cũng không phải kỹ năng diễn xuất hắn làm sao, trên thực tế Diệp Hoài biểu diễn là đạt yêu cầu, thậm chí lấy người mới mà nói, hắn làm rất thích hợp. Mà Viên Tinh Châu trước đã gặp một loại trạng thái khác của Diệp Hoài—— năm ngoái thời điểm cùng Phó Thịnh đóng phim, Diệp Hoài tuy bị đạo diễn giày vò quá chừng, mà hắn trong ống kính, xác thực có linh khí cùng lực biểu hiện kinh người.

Mà hiện tại, vết tích biểu diễn của hắn rõ ràng nặng rất nhiều.

Cao hứng chính là mỉm cười, phẫn nộ chính là cau mày, kích động chính là nhanh chóng đi tới đi lui... Viên Tinh Châu diễn xuất sơ kỳ cũng là như thế này, nhưng cậu bởi vì giỏi về quan sát mô phỏng theo, chính mình gia nhập không ít chi tiết nhỏ, cho nên tượng khí không có nặng.

"Đây là đạo diễn dạy sao?" Viên Tinh Châu rất nhanh ý thức được, tiến độ quay chụp của phim truyền hình rất nhanh, đạo diễn không thể tiêu tốn quá nhiều thời gian dùng trên điêu khắc nhân vật.

Nếu như ông ta đối Diệp Hoài định vị là người mới, vậy người sau làm được trình độ này, nói không chắc ông ta sẽ rất hài lòng.

Quả nhiên, Diệp Hoài gật gật đầu.

"Anh vừa mới bắt đầu vẫn được, sau đó liền... Không tìm được cảm giác." Diệp Hoài hiển nhiên có chút thất bại, "Anh không tìm được tình cảm nhân vật, mỗi ngày đến trường quay phim đều rất lo lắng, đạo diễn liền nói cho anh làm sao mà diễn."

Đạo diễn muốn động tác cùng biểu tình gì, chỉ cần nhắc tới, hắn cơ hồ lập tức có thể phản hồi ra. Ngược lại làm cho đạo diễn cảm thấy hắn rất thông minh, là một nhân tài.

Viên Tinh Châu: "..."

Diệp Hoài nhìn vẻ mặt của cậu nhất thời minh bạch, buồn bực nói: "Anh chỉ biết..."

"... Anh thật lợi hại!" Viên Tinh Châu nhất thời ý thức được hắn hiện tại đang cần xây dựng lại tự tin, không có khe hở mà nói tiếp " Anh làm sao làm được?"

Diệp Hoài: "???"

"Ban đầu thời điểm em diễn xuất đều phải bị đạo diễn mắng muốn chết!" Viên Tinh Châu vẻ mặt sùng bái mà nhìn hắn, "Không trách Hàn Xuyên ghim anh, hắn ta khẳng định là đang ghen tị. Lão công anh sao lại giỏi như vậy!"

Diệp Hoài: "..."

Diệp Hoài vẻ mặt kinh ngạc nhìn Viên Tinh Châu.

" Anh không hề giống là người mới, " Viên Tinh Châu phát huy đầy đủ công lực biểu diễn, thập phần chân thành mà thổi rắm cầu vồng, " Anh năng lực học tập cũng quá cường đại, em đều nhìn choáng váng. Đạo diễn các anh có phải là đều vui vẻ ra, tìm được bảo bối như anh vậy."

Diệp Hoài: "... Vậy cũng không đến nỗi."

Đạo diễn xác thực thật hài lòng, khen qua hắn rất nhiều lần.

Mà loại biểu diễn kiểu sáo lộ này đối với hắn mà nói cũng không phí sức, mà không biết vì sao, Diệp Hoài trong lòng liền mơ hồ cảm thấy như vậy là không đúng. Hắn những ngày qua bao giờ cũng không tìm được dòng suy nghĩ, đang tự mình cùng tự mình xoắn xuýt, hiện tại Viên Tinh Châu vừa nói, hắn liền mê hoặc...

Chẳng lẽ như vậy là có thể?

Viên Tinh Châu trong lòng tự nhiên rõ ràng như vậy không thể.

Kỳ thực biểu diễn của Diệp Hoài ngược lại không đến nỗi bị người khác chế giễu. Trong nước nghệ sĩ loại tượng nghệ nhiều, Diệp Hoài làm người mới, so với những người kia chẳng hề tính kém, hiện ra song đã đạt đến kỳ vọng của đạo diễn.

Mà xem lâu dài khẳng định không được. Hình thức biểu diễn cứng nhắc thiếu sức sống, tâm tình là bịa đặt, tình cảm cũng là trống rỗng, diễn viên thật tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng sẽ phá hủy.

Bất quá vấn đề này cũng không phải là dăm ba câu có thể giải quyết, mà Diệp Hoài lập tức cần nhất, là người khác cho hắn khẳng định.

"Màn ảnh lớn cùng màn hình nhỏ vẫn là không giống nhau như vậy. Điện ảnh thông qua ống kính biểu đạt hơn nhiều, cho nên mặt rất quan trọng, muốn ăn ảnh, trong mắt phải có diễn."

Viên Tinh Châu nói "Phim truyền hình yêu cầu không kỹ càng như vậy, anh bây giờ diễn xuất khống chế động tác tứ chi rất tốt, tình cảm nắm chắc cũng đúng, kịch bản cũng tốt, đã ném xe người khác mười con phố. Lúc em quay bộ thứ nhất còn sẽ không tìm ống kính đây, bị mắng thật thê thảm, xấp xỉ bộ phim thứ ba mới miễn cưỡng đến trình độ này của anh."

"Há, có đúng không." Diệp Hoài nhíu mày nhìn cậu, biểu tình buông lỏng rất nhiều.

Viên Tinh Châu nghiêm túc gật gật đầu: "Anh thật sự rất tuyệt, so với em cho rằng phải ưu tú hơn nhiều."

Diệp Hoài a một tiếng, chính mình lật kịch bản, lăn qua lăn lại, quả thật không khỏi cao hứng.

"Nhưng anh cảm thấy chính mình rất giả, không có hòa tan vào." Diệp Hoài lại nói, " Anh không tìm được trạng thái trong lòng nhân vật."

"Diễn viên tìm trạng thái, này là vấn đề vĩnh cửu." Viên Tinh Châu cười cười, lại dùng giọng điệu thập phần thoải mái nói "Lại nói cũng có thể đổi cách khác, tỷ như đi phỏng đoán mục đích trong lòng biên kịch, người này lúc sáng tạo nhân vật là tâm lý gì... Chúng ta làm lại một lần?"

"A, chờ chút, " Diệp Hoài như có điều suy nghĩ nhìn kịch bản, "Anh lại phỏng đoán một chút."

Viên Tinh Châu cười đáp một tiếng, ngồi ở bên cạnh chờ.

Cậu biết "Lý giải tâm lý biên kịch " điểm này, là chỗ rất nhiều diễn viên dễ dàng quên, Diệp Hoài cần phải từ từ tiêu hóa, song mà bộ dáng người nọ chăm chú xem kịch bản có chút mê người, cho người cảm giác quá cấm dục, khí chất cao lãnh đặc biệt nồng nặc.

Viên Tinh Châu ở bên cạnh nhìn gò má của hắn, nhìn tới nhìn lui liền có chút thay lòng đổi dạ.

"Lát nữa đối diễn xong đi ăn chút gì đi." Diệp Hoài dần dần tìm được cảm giác, ngẩng đầu nhìn cậu bộ dáng buồn bực ngán ngẩm, cười nói, "Em muốn ăn gì?"

"Xem tâm tình đi." Viên Tinh Châu suy tư một phen, " Nếu như đúng không thuận lợi, vậy thì ăn cây chuối tiêu, để cho tâm tình mình tốt một chút."

Diệp Hoài: "..."

Hắn hoài nghi mình hiểu sai lệch. Trước đây đều là hắn mở hoàng khoang, Viên Tinh Châu thẳng thắn ngay cả "Phía dưới cho em ăn" đều nghe không hiểu. (*)

(*) nhắc lại câu này đã từng giải thích ở chương 35 rồi nè

"Nếu thuận lợi thì sao?" Diệp Hoài hỏi.

"Thuận lợi, đương nhiên muốn khen thưởng mình nha." Viên Tinh Châu vẻ mặt say mê, "Tỷ như cho cây kem?"

Bình luận

Truyện đang đọc