HOÀNG CUNG DẬY SÓNG


Buổi sáng sớm, Ngọc Dao đã có mặt trước chánh điện để mong được gặp hoàng thượng. Ngài bết lý do chỉ xoay quanh về chuyện của Dương phi, nhưng ngài hiểu rõ cá tính Ngọc Dao thế nào nên cũng miễn cưỡng đến đấy. Thánh giá vừa tới cửa, Ngọc Dao cúi đầu hành lễ, gương mặt chẳng một chút mảy may lo sợ. Hoàng thượng bước đến ngồi vào long ngai rồi cất tiếng hỏi:
- Nàng muốn gặp trẫm có chuyện gì?
- Thật ra... thần thiếp đã tìm ra người có thể chứng minh Dương phi bị oan!
Thần phi đứng bên cạnh hoàng thượng, lúc này hơi tái mặt:
- Cùng là phi tử trong hậu cung, tỉ khuyên muội chớ có ăn nói hàm hồ, kẻo rước họa vào thân đấy!
- Muội ý thức rất rõ những gì mình đang nói. Phải chắc chắn thì muội mới dám đến gặp hoàng thượng chứ!
Hoàng thượng gật gù:
- Thế kẻ đó là ai?
- Dạ bẩm hoàng thượng, đó chính là cung tì vẫn hằng ngày hầu hạ bên cạnh Dương phi!
Thần phi gạt ngang:
- Nếu là người khác thì ta không nói, đằng này lại là cung tì thân cận của Dương phi, làm sao chứng minh được gì!
- Bởi vì ả... cũng tham gia vào việc giăng bẫy để Dương phi gặp nạn.
Hoàng thượng mở tròn mắt ngạc nhiên:
- Nàng nói rõ hơn xem!
- Thật ra có kẻ đã sai khiến ả lừa Dương phi ra khu rừng trúc nơi Thiên Ân tráng sĩ vẫn thường xuyên luyện võ, rồi đánh ngất cả hia người, dàn nên vở kịch như hoàng thượng đã thấy! Ả vì trong lòng hối hận nên đã thú nhận với thần thiếp, mong có thể được tha thứ bằng cách chỉ ra kẻ đứng sau mọi chuyện.
Thần phi bước đến gần, nhìn thẳng vào đôi mắt của Ngọc Dao:

- Những gì muội nói... nghe thật khó tin!
- Nhưng đó là sự thật, và chỉ một chốc nữa, thực hư mọi chuyện sẽ được phơi bày ra ánh sáng. Tới lúc đó, kẻ tạo nghiệp cho dù có chạy đằng trời cũng không thoát.
Thần phi đưa tay che miệng cười:
- Tỉ thấy thật lạ. Chuyện này rõ ràng chẳng ảnh hưởng gì tới muội, sao muội phải hao tâm tổn trí vậy?
- Ngày trước Dương phi vốn dĩ rất tốt với muội, muội chỉ muốn giúp tỉ ấy tìm lại công bằng, và tránh cho kẻ có dã tâm dương dương tự đắc.
Nhìn thấy nét mặt sắc lạnh của hai cung phi, hoàng thượng lên tiếng cắt ngang:
- Ngọc Dao, nàng có dám chắc chắn rằng... nàng có bằng chứng chứng minh Dương phi bị oan?
- Thần thiếp chắc chắn, tuyệt đối không dám ngoa ngôn. - Đôi mắt kiên định của Ngọc Dao như cũng khiến hoàng thượng có đôi chút lung lay.
- Thế thì tốt! - Rồi ngài truyền lệnh cho gọi cung tì của Dương phi đến chánh điện. Nắng bên ngoài đã làm cho các hạt sương buổi sớm tan nhanh, trút những giọt nước nhỏ li ti xuống thềm đá. Đợi một lúc mà không thấy bóng dáng của người cung tì, Ngọc Dao cũng có cảm giác hơi lo lắng, riêng hoàng thượng thì bắt đầu tỏ ra nghi hoặc, nhưng ngài vẫn kiên định chờ thêm lát nữa. Bất chợt một tên thái giám từ bên ngoài hớt hãi chạy vào:
- Dạ bẩm hoàng thượng, lúc nãy người có cho gọi Tiểu Linh - cung tì của Dương phi vào chánh điện. Vừa rồi có người nhìn thấy...
- Thấy gì?
- Dạ... Tiểu Linh... cô ta... - Hắn ấp úng. - Thắt cổ tự tử chết rồi!
Ngọc Dao quay phắt người lại, sửng sốt:
- Ngươi nói cái gì? Tiểu Linh đã...?
- Dạ... cô ta chết rồi!
Ngọc Dao như không tin vào những gì mình nghe thấy, nàng bước thụt lùi về phía sau:

- Không! Không thể nào, tại sao lại như vậy? Cô ta không có nguyên nhân gì để tự sát!
Thần phi cười kiêu hãnh nói:
- Trên đời này có vô số những chuyện mà muội không bao giờ ngờ tới được. Cả chuyện Tiểu Linh tự sát cũng không phải là lạ, có khi vì sợ tội cũng nên.
- Không thể có chuyện đó xảy ra! - Ngọc Dao kiên quyết. - Hay là có người phát giác ra mọi chuyện nên muốn giết người diệt khẩu?
- Muội nói vậy là sao, trong hậu cung phải có kẻ trên người dưới, không được xuất khẩu cuồng ngôn. Bổn cung không muốn truy cứu chuyện này nên tốt nhất đừng tái diễn lần nữa.
- Lôi thôi bao nhiêu đó đủ rồi! - Hoàng thượng quát ngang, rồi quay sang Ngọc Dao. - Trẫm đến đây không phải để xem nàng diễn trò.
- Thần thiếp không diễn trò, rõ ràng Tiểu Linh là người nắm giữ bằng chứng. - Ngọc Dao khẩn khoản.
- Nhưng giờ thì chết không đối chứng, nàng có nói gì cũng vô dụng. Chuyện này đến đây kết thúc được rồi, trẫm không muốn nàng dính dáng thêm một lần nào nữa! - Hoàng thượng ra lệnh.
Ngọc Dao tuy trong lòng có hơi hậm hực nhưng vẫn cố điềm tĩnh đáp;
- Thần thiếp hiểu, thưa hoàng thượng.
Hoàng thượng rời khỏi ghế, bước ra cửa, vẫn còn nói vọng lại một câu:
- Và các nàng cũng ngừng việc tranh cãi ở đây, nơi này là hoàng cung chứ không phải sòng bạc, phải có phép tắt, kĩ cương. Trẫm phải lên thiết triều, các nàng quay về cả đi!
Ngọc Dao không biết làm gì hơn ngoài việc đứng lặng thinh nhìn theo bóng hoàng thượng xa dần. Mọi việc tiến triển một cách đột ngột mà bản thân nàng cũng không ngờ tới. Một cái gì đó nghẹn đắng ở cổ họng, nàng trách mình bất lực và vô dụng, nàng giận chính mình.
- Ta đã nói với ngươi ngay từ đầu rồi, chuyện này vốn không liên quan gì tới ngươi, ngươi đừng nên can thiệp, nhưng mà ngươi không nghe ta, cứ muốn thể hiện mình đây là thông minh sắc sảo. - Giọng Thần phi khiêu khích sau lưng. Ngọc Dao quay mặt lại, ánh mắt lạnh lùng pha lẫn căm tức:
- Cái chết của Tiểu Linh có liên quan tới tỉ, là tỉ giết người diệt khẩu?
- Không phải tại ta, là do ngươi. Nếu ngươi không bày trò mượn ả làm nhân chứng, ả sẽ không có kết cục như ngày hôm nay. Rồi đây ả cũng sẽ được chôn cất như bao nhiêu cung tì khác, sẽ không một ai nhận ra điểm bất thường trong chuyện này!

Ngọc Dao lắc đầu:
- Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, dù tỉ có giở bao nhiêu thủ đoạn cũng không bao giờ thoát được.
- Nếu ngươi chắc chắn như vậy thì cứ đem mọi chuyện nói với hoàng thượng, để xem hoàng thượng sẽ tin ai!
- Đến một lúc nào đó, tỉ sẽ phải trả giá. Ông trời có mắt, nhân quả báo ứng, tỉ nên cẩn thận đi thì hơn!
Thần phi cười khẩy:
- Ngươi dọa ta đấy à?
- Muội chỉ nói theo những gì mình nghĩ, sự thật sớm muộn gì rồi cũng sẽ là sự thật. - Ngọc Dao quay lưng bỏ đi, tren gương mặt nàng thoáng hiện lên bao nhiêu suy nghĩ hỗn độn. Nhớ trước đây, khi Dương phi tặng tượng bạch ngọc cho nàng cũng đã từng cảnh báo rằng Thần phi không phải người đơn giản, thủ đoạn khôn lường. Vậy mà nàng cứ cho rằng Dương phi chẳng qua vì thành kiến nên mới nói thế, để có lần nàng nắm được tẩy của Thần phi nhưng lại mềm lòng tha cho ả, và giờ đây nàng mới thật sự thấy mình đã quá sai lầm.
**************************************************
Trời lạnh buốt, suốt canh trường hoàng thượng thao thức không ngủ được. Gió bên ngoài hiu hắt từng đợt thổi qua, tiếng lá rơi nghe xào xạc, ngài lại chạnh lòng nghĩ đến Dương phi. Nơi lãnh cung âm u, cô quạnh ấy nàng hiện giờ ra sao? Hoàng thượng đôi lúc cũng cảm thấy mình quá vô tình, lãnh đạm, Dương phi bị đày vào lãnh cung, trái tim ngài cũng tan thành từng mảnh. Nhưng có bao giờ ngài được sống thật với chính cõi lòng mình, để rồi mỗi khi đêm xuống, chỉ có ngài, chỉ một mình ngài đối diện với nỗi cô đơn, trống trãi. Ngọn gió kia càng lúc càng dồn dập, len lỏi trong bao suy nghĩ, khiến đầu ngài suýt nữa vỡ tung. Ngài bịt tai để không nghe, nhưng càng làm thế, gương mặt đầy nước mắt với sự đau xót, đắng cay của Dương phi càng đeo bám lấy ngài. Ngài đã thật sự rơi vào một nỗi ám ảnh. Không! Ngài phải trụ vững. Không!....
- Hoàng thượng, người sao thế... hoàng thượng! - Thần phi nằm bên cạnh, vừa gọi vừa lay nhẹ tay hoàng thượng. Ngài từ từ mở mắt, mồ hôi đầm đìa trên trán và má, hơi thở từng nhịp gấp khúc. Thần phi tiếp:
- Mấy đêm nay hoàng thượng cứ gặp ác mộng mãi, người đang khó chịu chuyện gì phải không?
Hoàng thượng gạt tay Thần phi ra, nghiêng mình sang một bên, thều thào nói:
- Trẫm không sao, nàng ngủ đi!
- Thần thiếp chỉ hơi lo, kể từ lúc Dương phi bị đày vào lãnh cung đến nay, ngày nào hoàng thượng cũng ăn không ngon ngủ không yên. Tỉ ấy đối với người... quan trọng vậy sao?
Giọng nói hoàng thượng đầy mệt mỏi:
- Nàng đừng nhỏ nhen thế nữa được không? Nắm giữ chức thống lĩnh hậu cung rồi chẳng lẽ nàng còn không vừa lòng?
- Thần thiếp... chỉ có một thỉnh cầu!
Hoàng thượng chống tay xuống giường ngồi dậy, mắt nhìn ra xa:

- Nói đi!
Thần phi chần chừ hồi lâu rồi lên tiếng:
- Nếu hoàng thượng đã đày Dương phi vào lãnh cung thì tốt nhất cũng nên phế bỏ ngôi thái tử của Nghi Dân.
Hoàng thượng sửng sốt:
- Nàng đang nói gì vậy? Nó cũng là hoàng nhi của trẫm.
- Thần thiếp biết điều đó! Nhưng một khi Nghi Dân nắm ngôi thái tử, nghĩa là đang sở hữu trong tay một quyền lực rất lớn, người kế vị hoàng thượng sau này cũng sẽ là nó. Lỡ một mai khi nó lớn lên, biết được hoàng thượng đã đày mẹ mình vào lãnh cung, liệu thái độ của nó sẽ thế nào? Thần thiếp cũng chỉ vì nghĩ cho vận mệnh Lê triều mà thôi!
Hoàng thượng thở dài ảo não:
- Lỗi là ở Dương phi, không phải Nghi Dân. Nó chỉ mới là một đứa bé còn chưa biết gì, trẫm không muốn...
- Thần thiếp hiểu hoàng thượng hiện giờ đang rất khó xử, nhưng người nên lấy đại cuộc làm trọng. Thần thiếp nói ra điều này không phải để hoàng thượng ban tước thái tử cho Ban Cơ, hoàng thượng cứ công báo với thiên hạ rằng... ngôi thái tử vẫn chưa định liệu!
- Ý nàng là...
Thần phi gật đầu tin tưởng:
- Đây là cách vô cùng vẹn toàn. Giả sử sau này Dương phi có hối cãi, hoàng thượng có ý muốn đưa tỉ ấy về hậu cung, đến lúc đó ta sẽ trao trả lại tước thái tử cho Nghi Dân cũng không muộn. Còn nếu như không thì cũng giảm bớt mối lo cho Lê triều vì lúc này, Nghi Dân không nắm giữ quyền lực quá mạnh.
Hoàng thượng chau mày nghĩ ngợi hồi lâu, thật sự thì cũng đã bao đêm ngài luôn trăn trở về việc lập thái tử trong hoàng tộc Lê triều. Những lời nói của Thần phi hôm nay như phần nào giải tỏa được nỗi lo âu trong lòng ngài.
- Dù sao các tôn tử cũng còn quá nhỏ, có ban tước thái tử cũng chỉ gây ra mâu thuẫn nội bộ mà thôi! Thần thiếp mong hoàng thượng suy nghĩ lại. - Thần phi nói thêm.
Hoàng thượng ngả đầu xuống gối, Thần phi nhìn thấy được vẻ mệt mỏi trên gương mặt ngài.
- Trẫm hơi nhức đầu. Giờ vẫn còn chưa sáng, trẫm muốn ngủ một chút. Chuyện đó để mai tính vậy!
Nằm bên cạnh hoàng thượng, lắng nghe tiếng thở đều chìm sâu vào giấc ngủ của ngài, Thần phi vẫn cảm thấy có chút gì tẻ nhạt. Tâm hồn ngài có hiện diện nơi đây, hay vẫn còn đang lẩn khuất bên cạnh Ngọc Dao cùng chốn lãnh cung lạnh lẽo với Dương phi? Bấy giờ nàng đã có mọi thứ, có bằng những thủ đoạn, mưu mô, nhưng cái mà nàng không có chính là trái tim của vị hoàng đế đứng đầu Đại Việt.


Bình luận

Truyện đang đọc