HOÀNG CUNG DẬY SÓNG


Hoàng thượng vẫn chưa hết bàng hoàng, đứng ngoài phòng sứ giả chờ đợi cùng với các nô tài. Quan thái y mở cửa phòng bước ra, gương mặt đã có phần bình ổn, hoàng thượng vì thế cũng bớt lo lắng phần nào.
- Mọi chuyện thế nào rồi? - Hoàng thượng hỏi, gương mặt hơi tái.
Quan thái y thở phào nhẹ nhõm:
- Tâu hoàng thượng, sứ giả đã qua cơn nguy hiểm, tạm thời không có chuyện gì xảy ra.
- Trẫm muốn biết là do nguyên nhân gì?
Quan thái y hơi e ngại, song vẫn nói thẳng:
- Thực ra sứ giả đã... bị trúng độc?
- Trúng độc? - Hoàng thượng hốt hoảng.
- Vâng! Là một loại độc dược có tên là Châu Hồn Tán, tuy nhiên đây không phải là loại kịch độc, nó chỉ gây ra cảm giác đau đớn và bị thổ huyết, kèm theo những triệu chứng khác song không gây nguy hại đến tính mạng.
Hoàng thượng khoanh tròn tay trước ngực, mắt liếc nhẹ sang vườn thượng uyển.
- Có điều tra được gì chưa? - Hoàng thượng hỏi.
- Tạm thời hạ thần đã cho người đến đó xem xét, đợi bọn họ trở về sẽ có câu trả lời!
Hoàng thượng trầm ngâm:
- Trẫm thật sự lo lắng, chỉ sợ lần này Minh triều mượn cớ này sang gây hấn với nước ta, e rằng...
- Hạ thần sẽ cố gắng làm rõ trong thời gian sớm nhất, mong hoàng thượng yên tâm.
- Hoàng thượng, trời đã khuya rồi, mong hoàng thượng quay trở về điện nghỉ sớm, kẻo ảnh hưởng đến long thể. - Tên thái giám đứng bên cạnh hoàng thượng kính cẩn.
Hoàng thượng đưa mắt nhìn ra xa, quả thật giờ cũng quá khuya. Sáng mai còn phải lên sớm thượng triều, ngài quay sang quan thái y bảo:
- Được rồi, bây giờ trẫm trở về điện, quan thái y, mọi việc nhờ vào khanh!

- Hạ thần sẽ cố gắng hết sức.
Hoàng thượng rảo bước đi, trong lòng vẫn nặng trĩu nỗi lo âu. Cơn gió mát lướt nhẹ trên mặt nước trong veo. Hương xuân lẫn với hương hoa, tiếng gió lẫn với tiếng chân đầy quạnh quẽ. Đêm... đã dần tàn.
*****************************************************
Tiếng chim hót réo rắt chào mừng buổi sớm, vang vọng cả chốn hoàng cung. Sau buổi thượng triều, hoàng thượng ra vườn thượng uyển giải khuây. Dương phi đã cho ngự thiện phòng chuẩn bị sẵn một buổi thưởng trà ở cạnh bờ hồ. Hoàng thượng rảo bước trên con đường nhỏ dọc theo những hồ sen xanh rờn, những búp hoa sen hồng rực rỡ chen chúc vào nhau. Dương phi cùng các hầu cận cẩn thận ra ngự đón ngài. Hoàng thượng bước vào, tươi cười ngồi xuống ghế. Dương phi rót cho hoàng thượng một chung trà rồi dịu dàng nói:
- Mấy ngày nay hoàng thượng phải hao tâm tổn trí vì việc triều chính, thần thiếp cũng cảm thấy bất an. Hi vọng buổi thưởng trà hôm nay có thể giúp hoàng thượng bớt đi phần nào phiền muộn.
- Nàng đúng là hiểu ý người khác. Trẫm cho nàng thống lĩnh hậu cung, quả không phải là quyết định sai lầm. - Hoàng thượng vừa nói vừa đưa chung trà lên miệng thưởng thức.
- Thần thiếp tự cảm thấy năng lực của mình còn chưa xứng đáng với những gì hoàng thượng giao phó, để cho hậu cung xảy ra lắm chuyện thị phi.
- Dương phi... - Hoàng thượng nói trong chút ngập ngừng. - Bấy lâu nay trẫm chỉ đến cung của Ngọc Dao mà không đến thăm nàng, nàng... không cảm thấy buồn tủi chứ?
Dương phi cười khẽ:
- Thần thiếp không dám, chỉ cần hoàng thượng cảm thấy vui, thần thiếp đã mãn nguyện lắm rồi.
Nhìn vào ánh mắt của Dương phi, hoàng thượng biết rõ nàng nói lời đó có thật lòng hay không. Ngài cũng hiểu, nhưng nói làm sao được, vương tôn vốn là bậc đa tình, phi tần chịu cảnh phòng không quạnh quẽ cũng là chuyện thường tình mà thôi.
- Phải rồi, sao nàng không đưa Nghi Dân đến đây cho trẫm thăm nó? - Hoàng thượng như sực nhớ.
- Nghi Dân lúc nãy chơi đùa với các tiểu thái giám, hơi mệt nên giờ đã ngủ say thưa hoàng thượng.
Hoàng thượng thở dài:
- Nếu nó không sinh ra trong gia đình hoàng tộc, có lẽ nó đã... được hưởng trọn vẹn tình phụ tử.
- Hoàng thượng đã ưu ái ban tước thái tử cho Nghi Dân khi chỉ mới chào đời được ba tháng, đó là ân điểm mà mẫu tử thần thiếp suốt đời không quên.
Dương phi gượng cười, nhưng thực ra trái tim nàng đang đau thắt. Nàng nghĩ đến hoàng nhi, nghĩ đến cả một quãng đời tương lai đầy bao sóng gió. Những cuộc tranh quyền đoạt vị, mưu đồ chiếm hữu giang sơn, ngôi thái tử dường như đã khiến cho tất cả mất hết tình người. Hoàng cung bao phen rung chuyển cũng vì những lẽ ấy. Nàng thấy con đường phía trước sao mông lung quá. Mẹ con nàng phải vượt lên trên các thủ đoạn để tồn tại. Tương lai trở nên mịt mù...
Rồi tiếng nói của quan thái y bất chợt đưa nàng về với thực tại:

- Bẩm hoàng thượng, chuyện sứ giả bị trúng độc, hạ thần đã có thêm một vài manh mối.
Ông ta đến tìm hoàng thượng để thông báo tình hình, đồng thời là để thỉnh an ngài.
- Khanh đã điều tra được gì? - Hoàng thượng cũng bận tâm không kém.
- Thần tìm được Châu Hồn Tán trong nắp bình rượu của sứ giả trong đêm dự yến tiệc. Có lẽ đã có người chủ ý bỏ vào trước đó.
- Nắp bình rượu?
Quan thái y tường minh:
- Vâng, ở vành của nắp bình rượu có khoét một lỗ rất nhỏ. Khi rót rượu, Châu Hồn Tán sẽ theo đó rơi vào trong rượu, sứ giả không cẩn thận nên đã uống phải, gây ra trúng độc.
Hoàng thượng nghĩ ngợi:
- Rượu và thức ăn đều do ngự thiện phòng làm, lẽ nào...
- Hậu cung do thần thiếp cai quản, nếu thật sự ngự thiện phòng có mưu đồ bất chánh, thần thiếp nhất định sẽ trình lên hoàng thượng. - Dương phi nói.
- Tạm thời truyền lệnh của trẫm, giam tất cả người của ngự thiện phòng vào đại lao, nếu có bằng chứng kết tội, trẫm sẽ thẳng tay hành quyết! - Hoàng thượng nghiêm nghị.
Gương mặt của Dương phi biến sắc, nàng muốn lên tiếng can ngăn, nhưng nàng làm không được. Nếu Ngự thiện phòng thật sự xảy ra chuyện, e rằng bản thân nàng cũng lo không xong. Nắm giữ chức thống lĩnh hậu cung, quyền uy tột đỉnh đâu chẳng thấy, chỉ thấy trước mắt là lo âu, phiền muộn.
Một lát sau, một toán lính ập đến ngự thiện phòng. Tất cả họ, từ những cung tì thấp kém đến trưởng ngự thiện đều cùng chung số phận. Có những người ngơ ngác không biết gì, nhưng cũng có người đã lường trước được sự việc.
- Dương phi nương nương đâu, ta muốn gặp nương nương! - Trưởng ngự thiện kêu thét.
- Bây giờ các ngươi có liên quan đến chuyện hạ độc sứ giả, không cần nói nhiều! - Một tên lính quát.
- Bọn ta không hề làm chuyện đó, sao lại có thể vô lý như vậy?
- Đây là ý chỉ của hoàng thượng, nếu không muốn bị khép vào tội khi quân phạm thượng thì đừng nhiều lời!

- Khoan hãy dẫn bọn họ đến đại lao. - Tiếng nói của Dương phi làm toàn bộ ngự thiện phòng mừng rỡ.
Nàng khoan thai từ ngoài cửa bước vào, ánh mắt đầy kiên định. Trưởng ngự thiện khẩn khoản:
- Quả thật trước khi dọn yến tiệc, chúng tì đã kiểm tra rất kĩ lưỡng, mọi thứ đều an toàn, sao lại có chuyện... Xin nương nương minh giám!
Tất cả những người còn lại của ngự thiện phòng cũng đồng loạt quỳ xuống:
- Xin nương nương minh giám!
- Các ngươi cứ theo họ về đại lao trước, kháng chỉ là tội chết! Nếu các ngươi thật sự trong sạch, bổn cung nhất định sẽ tìm cách! - Dương phi kiên quyết.
- Tạ nương nương.
Nói rồi mọi người đồng loạt theo toán lính đến đại lao. Căn phòng lao ẩm mốc và lạnh lẽo. Xung quanh, mạng nhện giăng đầy cùng với tiếng chuột kêu nghe rờn rợn. Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, các cung tì ai nấy đều hoang mang, lo sợ. Không phải vì bị giam giữ ở một nơi như thế này, mà vì cái chết dường như đang ẩn hiện trong đầu họ, có thể đến bất cứ lúc nào. Có những người bật khóc, khóc ột số kiếp của một cung tì mãi mãi chôn chân nơi hoàng cung này.
Dương phi quay trở về cung, trong lòng ngổn ngang bao nhiêu cớ sự. Nàng nhìn hoàng nhi đang yên giấc say nồng, chợt thấy tâm hồn mình ấm lại. Nàng ngồi xuống soi gương, cài cây trâm mà phòng trang sức vừa mang đến sáng nay. Nàng không có vẻ đẹp sắc sảo như Thần phi, cũng không diễm lệ như Bùi quý nhân(*), và không tươi tắn như Ngọc Dao, nhưng ở nàng toát lên một vẻ quý phái và trưởng thành của một người thống lĩnh tam cung lục viện.
- Nương nương, rồi người sẽ tìm được cách, người đừng quá lo lắng. - Cung tì của Dương phi nhẹ nhàng an ủi.
- Bao nhiêu lâu nay, họ vẫn luôn một mực kính cẩn trung thành, ta thật sự không muốn họ xảy ra chuyện.
- Hậu cung từ xưa đến nay chưa bao giờ im hơi lặng sóng, đây cũng là chuyện thường tình thôi mà nương nương.
Dương phi đứng dậy, cố gắng tươi tỉnh:
- Bằng bất cứ giá nào, ta cũng phải làm rõ chuyện này.
Dương phi vừa định bước ra khỏi cửa thì lúc đó Thần phi cũng vừa bước vào, cười đắc ý:
- Tham kiến tỉ tỉ!
- Muội đến đây làm gì?
- Đến xem tỉ có sống tốt hay không.
Thần phi cười khẩy. Ánh nắng hắt một vệt sáng tròn nhỏ lay động vào chỗ Thần phi, rồi nhanh chóng chuyển đi chỗ khác.
- Ta sống thế nào không phiền muội bận tâm!
Thần phi thở dài nghe não nề, nhưng gương mặt vẫn lộ rõ niềm vui:

- Chẳng qua dạo này hậu cung xảy ra nhiều chuyện quá, mà tỉ là người thống lĩnh, muội chỉ sợ...
Dương phi thừa biết Thần phi chẳng đơn giản thế nào, ngoài mặt nói vậy nhưng trong lòng không phải vậy. Thấy Dương phi thế này, nàng không vui mới là lạ.
- Đó chỉ là những chuyện nhỏ nhặt, nó cũng không ảnh hưởng gì tới muội.
- Muội chỉ có ý tốt mà thôi, dù sao chúng ta cũng cùng là phi tần của hoàng thượng, tỉ đã từng nói điều đó với muội mà!
Dương phi quay lưng đi:
- Một con rắn độc khoác lên mình xiêm y lộng lẫy, dù có cố gắng thế nào cũng chẳng thể che giấu dã tâm.
- Nhân vô vị kỉ, thiên tru địa diệt, ta không phạm người, người cũng sẽ phạm ta, hậu cung xưa nay vốn là một nơi như thế.
- Chẳng qua chỉ là suy bụng ta ra bụng người, bụng dạ thâm độc nhiều thủ đoạn nên cứ nghĩ ai cũng như mình.
Thần phi bước đến:
- Ngự thiện phòng bây giờ đã bị giam vào đại lao. Tỉ thân là thống lĩnh hậu cung mà lại để xảy ra nhiều chuyện phiền toái như vậy, huống hồ rồi đây, Đại Việt và Minh triều lỡ có xảy ra xích mích, ai sẽ là người gánh chịu?
- Nhớ năm xưa, khi thái thượng hoàng lãnh đạo quân sĩ đánh đuổi nhà Minh, sức yếu thế cô, quân lực so với địch chẳng khác nào trứng chọi đá, vậy mà chỉ một kế sách đánh vào lòng người của Nguyễn Trãi đại nhân, sĩ khí của quân giặc suy giảm rõ rệt.
- Đó là chuyện của ngày trước, tỉ sao có thể dám chắc được chuyện của tương lai?
- Thật ra ta cũng chỉ muốn nhắc muội, sống là người của hậu cung, muội phải biết bổn phận của mình thế nào. Đừng suốt ngày mang ước muốn hậu cung gặp chuyện.
- Nếu muội có dã tâm đó, muội đã không đến đây thăm tỉ. Chẳng qua có người không biết đón nhận thành ý. Hay là có tật giật mình, sự thật thì mình có liên quan đến chuyện sứ giả bị hạ độc, khuyên người khác đừng nên suy bụng ta ra bụng người, nhưng miệng thì lúc nào cũng bảo người khác mong muốn hậu cung gặp chuyện, nếu không nhờ hoàng nhi của tỉ, thái tử Lê Nghi Dân, liệu tỉ có được như ngày hôm nay, nếu mình không có khả năng thì đừng nên cố sức...
- Hạ tiện! Ngươi dám... - Dương phi tức giận đỏ phừng mặt, cảm thấy nghẹn đắng ở cổ. Thần phi vội ngắt lời:
- Muội nói không đúng sao, chẳng qua tỉ chỉ dựa dẫm vào con trai của mình mới có được danh vọng như ngày hôm nay, hậu cung có tỉ cai quản, sớm muộn gì cũng sẽ đại loạn!
- Láo toét! - Dương phi vừa nói vừa xông đến tát vào má Thần phi. Cái tát nảy lửa như tất cảnh những cơn giận được bùng phát. Năm dấu tay còn in hằn trên gương mặt, Thần phi cười trong cơn tức:
- Được, để xem hoàng thượng sẽ phân xử chuyện này như thế nào!
Nói rồi Thần phi vụt chạy đi. Dương phi vẫn còn nghe rõ tiếng chân ấy, hay đó là tiếng đập của quả tim trong lồng ngực nàng. Hai dòng nước từ đôi mắt trong như ngọc của nàng lăn dài trên má. Ngoài trời, những cơn mưa xuân nhẹ nhàng lướt qua, gió lay khẽ rung động rèm châu. Đâu đó vẫn còn vấn vương mùi hương của loài hoa cẩm chướng.


Bình luận

Truyện đang đọc