HOÀNG HÔN ĐỨNG TỰA KHÓM TRÚC DÀI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tề Mộ không ngờ mình lại có thể gặp được cô ấy ở đây.

—— Tra Yên.

Tên họ đặc biệt như vậy nên Tề Mộ vẫn nhớ kỹ.

Bất quá đã lâu lắm rồi, kỳ thực cậu đã sớm quên mất dáng vẻ của cô, chỉ mơ hồ nhớ tới bộ dạng rúc vào trong góc, vừa sợ sệt vừa kinh hoàng. Nhất là đôi mắt màu đen kia rất to và trống rỗng, lại mờ mịt đầy bất lực.

Hóa ra cô ấy cũng thi vào nhất trung.

Tề Mộ tránh sang một bên, nhường đường cho cô: “Đã lâu không gặp.”

Tra Yên cúi đầu, tóc đen che khuất nửa khuôn mặt, lộ ra bờ môi tái nhợt, căng thẳng: “Ừ, đã lâu không gặp.”

Thấy dáng vẻ của cô như vậy, Tề Mộ cũng không dám nói quá nhiều.

Tề Mộ gật đầu với cô, chuẩn bị xuống lầu nhưng Tra Yên lại bất ngờ gọi cậu một tiếng: “Tề Mộ.”

Tề Mộ quay đầu nhìn cô: “Hả?”

Tra Yên hồi hộp siết chặt vạt áo, cực kì bất an, cô muốn nói gì đấy nhưng không tài nào mở miệng được.

Tề Mộ lên tiếng: “Mau trở về lớp đi, tớ xuống chơi bóng đây.” Nói đoạn cậu nhảy vài bước xuống cầu thang, không để cho cô có cơ hội trò chuyện.

Tra Yên rốt cục cũng ngẩng đầu, dõi theo sau lưng Tề Mộ, trên khuôn mặt trắng nõn hiện ra chút thất vọng.

Tề Mộ nhìn thấy Tra Yên thì tâm trạng khó tránh khỏi có phần không thoải mái, khi chơi bóng lại hơi ác liệt.

Lúc nghỉ giữa trận, Ngụy Bình Hi vừa uống nước vừa hỏi cậu: “Sao thế, cãi nhau với Doãn Tu Trúc à?”

Tề Mộ không nói gì mà liếc hắn một cái, cậu lấy khăn mặt lau mồ hôi trên trán rồi  đáp “Đương nhiên là không, tụi tớ chưa bao giờ cãi nhau cả.”

Ngụy Bình Hi trêu ghẹo: “Quả đúng là…anh em tốt.” Tuy kêu anh em tốt nhưng ý hắn lại là chồng chồng tốt.

Tề Mộ nhìn đồng hồ rồi bảo: “Chơi thêm một lát nữa đi, sắp hết giờ học rồi.”

“Được” Ngụy Bình Hi thoải mái đứng lên.

Bọn họ chơi đến trưa, Ngụy Bình Hi hỏi cậu: “Buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé?”

Tề Mộ đáp: Tớ đi hỏi Doãn Tu Trúc cái đã.”

Ngụy Bình Hi tỏ vẻ đã hiểu: “Gọi điện thoại ấy.”

Tề Mộ đi tắm nước lạnh, thay một bộ quần áo khác rồi chạy đến lớp 1, nửa đường đụng phải thầy giáo dạy toán của lớp bọn họ…

Lão Vương địa trung hải (*) tức giận nói: “Em đi vệ sinh lâu quá đấy, táo bón là bệnh phải trị!”

(*Xem chú thích chương 45)

Tề Mộ cười mỉa: “Thầy bắt kịp rồi thì nhân tiện đây cho em xin nghỉ luôn”

Lão Vương cầm sách đập cậu: “Tuổi trẻ không cố gắng, về già sẽ hối tiếc!”

Tề Mộ cam chịu “bị đánh” lẫn giáo huấn, vất vả lắm mới dỗ được thầy giáo rời đi.

Chờ đến khi Tề Mộ đến nơi thì lớp 1 vẫn chưa được nghỉ. Cậu đứng ngoài một lát, xuyên qua cửa sổ nhìn vào trong hồi lâu.

Bầu không khí ở lớp chọn và các lớp khác không giống nhau, tựa như người của hai thế giới.

Doãn Tu Trúc ngồi sát cửa sổ, ánh nắng bị rèm cửa ngăn lại nhưng vẫn còn vài tia sáng chiếu lên cánh tay hắn, khiến cho ngón tay trắng nõn lấp lánh như bạch ngọc.

Tề Mộ không thấy rõ hắn đang ghi chép cái gì, nhưng nghĩ cũng biết mỗi một chữ Hán hắn viết xuống đều giống hệt con người hắn, hoàn mỹ không tì vết.

 Doãn Tu Trúc. Tề Mộ hậu tri hậu giác phát hiện, bọn họ chẳng giống nhau chút nào.

Thầy giáo đã đi nhưng học sinh trong lớp vẫn rất yên tĩnh, tất cả đều đang vùi đầu sửa sang lại ghi chép, không hề có dáng vẻ nôn nóng khi hết giờ học. Tề Mộ đi vào như viên đá rơi trên mặt hồ yên ả, kỳ thực chỉ lăn tăn gợn sóng nhưng chủ yếu là hoàn toàn xa lạ.

Doãn Tu Trúc nhìn cậu, nói rằng: “Đi liền đây.”

Tề Mộ đáp: “Không cần vội” Sau đó im lặng, phòng học yên tĩnh thế này, cậu mở miệng nói chuyện cũng quá đột ngột.

Doãn Tu Trúc theo cậu ra khỏi lớp, cười hỏi cậu: “Chơi bóng à?” Tóc Tề Mộ vẫn còn ướt, rũ xuống, không vểnh lên như thường ngày.

Tề Mộ trả lời: “Chơi với lão Ngụy một lát ấy mà.”

Doãn Tu Trúc đã có thành kiến với Ngụy Bình Hi, bèn bảo: “Đến khi trời lạnh cũng không thể để tóc ướt rồi chạy loạn được.”

Tề Mộ vẩy tóc, giống như cún con: “Không có mừ, tớ sẽ lau thật khô.”

Trong mắt Doãn Tu Trúc tràn ngập ý cười: “Bây giờ thì không sao, trời nóng như thế để vậy cho mát” Hơn nữa rất đáng yêu, trông ngoan ngoãn vô cùng.

Tề Mộ lúc này mới nhớ tới: “Đúng rồi, lão Ngụy kêu tụi mình ra ngoài ăn cơm đó, cậu đi không?”

Doãn Tu Trúc hỏi ngược lại: “Cậu muốn đi à?”

Tề Mộ nói: “Cửa tiệm đó ăn ngon lắm.”

Doãn Tu Trúc đáp: “Đi, đi nếm thử xem sao.”

Tề Mộ nhìn thấy Phương Tuấn Kỳ và Hứa Tiểu Minh bèn hỏi hai người họ có đi hay không, Hứa Tiểu Minh trầm ngâm trả lời: “Cậu cảm thấy tớ còn tư cách ra ngoài ăn cơm à? Thời gian buổi trưa quý giá như thế, chẳng phải nên dùng để trau dồi kiến thức ư!”

Oán niệm trong mắt nó quá sâu khiến Tề Mộ phát hãi —— trông như ma nữ ấy.

Phương Tuấn Kỳ mở miệng: “Tớ…” Ba chữ “cũng không đi” còn chưa kịp nói ra, Hứa Tiểu Minh đã u oán uy hiếp nó “Này mập, nếu cậu dám đi thì tụi mình sẽ chia tay ngay lập tức!”

Phương Tuấn Kỳ: “…”

Hứa Tiểu Minh sắp bị việc học hành hạ đến phát điên, vất vả lắm mới có dịp thể hiện diễn xuất liền mau chóng bật mode ảnh đế: “Tớ vì cậu mà từ bỏ cơ hội xuất ngoại, vì cậu mà chấm dứt cuộc sống chơi bời, vì cậu mà liều mạng học tập, thế nhưng cậu lại lén lút ở sau lưng tớ ra ngoài ăn chơi đàng điếm! Tên mập đáng chết, biệt hiệu của cậu là đại móng heo (*)chứ gì!”

(*Đại móng heo: ý chỉ những người đàn ông xấu, phụ bạc)

Phương Tuấn Kỳ mặt không cảm xúc: “Ngu xuẩn.”

Hứa Tiểu Minh càng hưng phấn hơn: “Anh Mộ nhìn cậu ấy mà coi, tớ thực sự là bị váng đầu mới đồng ý gả cho cái tên phụ bạc này!”

Tề Mộ sờ cằm, do dự lên tiếng: “Sao tớ lại cảm thấy người bị váng đầu chính là lão Phương nhỉ”

Hứa Tiểu Minh đau lòng muốn chết: “Cậu có đúng là anh Mộ của tớ không đấy? Tớ thật lòng an tiền mã hậu (*), cúc cung tận tụy, móc tim móc phổi suốt bao nhiêu năm…”

(*An tiền mã hậu: cẩn thận theo sau)

Tề Mộ điếc hết cả tai, bèn cắt lời nó: “Học bổ túc đúng là hữu dụng, dùng được nhiều thành ngữ ghê ha!” Cậu kéo Doãn Tu Trúc đánh bài chuồn: “Đi thôi, lão Ngụy tới rồi”

Cậu đã gửi tin nhắn cho Ngụy Bình Hi nên hắn sớm chiếm được vị trí tốt.

Cửa tiệm ngoài trường học xưa nay đều vô cùng náo nhiệt, chỗ này là chuỗi cửa hàng mỳ, điều kiện miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, mỳ thịt bò làm ra cũng còn có thể ăn được.

Tề Mộ vừa đến, Ngụy Bình Hi liền hỏi hai người họ: “Khẩu vị của các cậu thế nào?”

Tề Mộ đáp: “Tớ muốn ăn cay, càng cay càng tốt. Doãn Tu Trúc không ăn cay.”

Ngụy Bình Hi nhìn Tề Mộ, thầm nghĩ: Một người ăn cay một người không ăn cay, vị trí công thụ… Khụ.

Lão Ngụy ngưng não bổ, đứng lên đi chọn món ăn. Bọn họ không thiếu số tiền ấy, cũng không tranh trả tiền hoặc AA (*).

(*AA: hết bao nhiêu thì chia đầu người ra trả)

Tề Mộ nói với Doãn Tu Trúc: “Thật ra mỳ gạo Vân Nam ăn rất ngon.”

Doãn Tu Trúc lên tiếng: “Lần sau quay lại nếm thử.”

Tề Mộ quan sát hắn: “Cậu ăn quen không?”

Doãn Tu Trúc cười nói: “Sao lại không quen được?”

Tề Mộ vui vẻ cong khóe mắt: “Vậy lần sau cùng nhau đến.”

Doãn Tu Trúc cũng cười đáp: “Được.”

Tề Mộ còn sợ hắn ngại ở đây bẩn, dù sao bát đũa có làm thế nào cũng không sạch hẳn được. Kỳ thực Doãn Tu Trúc vẫn hơi để ý một chút, bất quá chỉ cần được ở cùng Tề Mộ thì quán nào hắn cũng đi được, món gì cũng thấy ngon.

Ngụy Bình Hi nghe hai người họ nói chuyện, cảm thấy mái tóc vàng của mình vô cùng hợp thời, chẳng phải là bóng đèn công suất lớn đây sao!

Ba người ngồi chung một bàn, người người qua lại không nhịn được mà phải nhìn một lát, thật sự là quá gây chú ý. Không nhắc tới Ngụy Bình Hi tóc vàng kia mà chỉ riêng dáng vẻ của họ đã đủ để hấp dẫn người khác rồi.

Các nữ sinh căn bản không quản được mắt mình, hưng phấn nhìn trộm.

Có nam sinh lại cảm thấy chói mắt, đã sớm khó chịu nhìn họ.

“Đám nữ sinh trường mình thật ngu xuẩn, ngay cả Tề Mộ cũng dám dây vào?”

“Cậu ta lợi hại lắm, lúc đi tập quân sự danh tiếng vượt trội, vẫn chơi thân với Ngụy Bình Hi. Hiện tại toàn bộ khối 10 không ai dám chọc giận hai người họ, nhưng đám nữ sinh không phải hay như thế sao? Thích kiểu người lưu manh một chút.”

“Cậu ta không phải là côn đồ ” Có người đã từng học lớp 7 ở Quốc Thụy, sau đó chuyển tới trường sơ trung khác nhưng vẫn nhớ Tề Mộ, chỉ nghe nó nói “Các cậu không biết chứ, khi đó cậu ta mới học lớp 7 đã đánh vỡ đầu một học sinh lớp 9.”

“Dữ ghê vậy.”

“Quan trọng là nhà cậu ta có tiền, đánh người xong cũng không bị đuổi học còn nạn nhân lại phải chuyển trường”

“Quá đáng đến thế cơ á?”

“Còn nữa cơ! Cậu ta cường bạo một cô gái, khiến người ta có thai. Thầy giáo phát hiện ra, muốn làm chủ cho cô bé kia, các cậu đoán xem kết quả ra sao?”

Nghe nó nói xong người nào người nấy cũng đều thấy bối rối, ai cũng ăn không vô nữa.

Người kia tiếp tục lên tiếng: “Sau đó cô bé kia sảy thai, bị ép phải chuyển trường, thầy giáo cũng mất việc. Còn Tề Mộ ngay cả rắm cũng không thả, tiếp tục ở lại trung học Quốc Thụy làm mưa làm gió!”

Cả đám người đều trợn mắt há mồm, trong mắt đều là sự căm phẫn: “Còn có luật pháp hay không thế!”

“Luật với trả pháp cái của nợ ấy. Nhà Tề Mộ có tiền, kể cả giết người thì ba cậu ta cũng có thể mua mạng cho con mình!”

“Lúc đi quân huấn quả thật không nhìn ra đấy, tớ còn cảm thấy cậu ta rất tốt nữa.”

“Cách xa cậu ta một chút đi, không thấy ngay cả Ngụy Bình Hi cũng còn phải sợ cậu ta sao?”

Tề Mộ ngồi ở cái bàn cách xa chỗ đó, căn bản không nghe được bọn họ xì xào bàn tán cái gì.

Nhưng có những lời một khi đã nói ra sẽ giống như ngọn lửa, trong nháy mắt đã lan ra xung quanh.

Tháng thi đầu tiên của cấp III vô cùng quan trọng, thầy giáo lưu tâm, đám học sinh cũng hết mực chú ý. Thành tích lên lớp đã là quá khứ, học sinh mới lần đầu thi nên ai cũng muốn có khởi đầu tốt đẹp.

Hứa Tiểu Minh lại hồi hộp đến run tay: “Anh Mộ à, cậu thấy tớ có lọt nổi top 20 không? Nếu thi không tốt thì phải làm sao bây giờ!”

Tề Mộ thấy nó như vậy thì có hơi đau lòng, hiếm thấy mà an ủi nó: “Không sao đâu, cứ phát huy như bình thường là được.”

Hứa Tiểu Minh ăn nói tử tế được có hai câu: “Trong lớp ai cũng như cậu thì tốt biết mấy, chắc chắn tớ sẽ được hạng nhất.”

Tề Mộ: “…” Thương thằng cha này thì thà đi thương con gà còn hơn.

Vì là tháng thi đầu tiên nên trường học cũng rất coi trọng, sửa sang lại phòng thi, chia học sinh ra các tốp, đi tới các lớp khác làm bài.

Vận may của Tề Mộ “tốt” vô cùng, ngồi ngay ban đầu ở hàng thứ nhất, trở thành người đầu tiên danh chính ngôn thuận của lớp 10.

Hứa Tiểu Minh ở cùng một phòng thi nhưng ngồi hàng cuối cùng lại được an ủi: “Không ai thảm…bằng anh Mộ được.”

Tề Mộ rất muốn một cước đạp bay nó ra nước ngoài, cứ ở trong nước gieo vạ làm gì không biết? Đi phá người khác đi!

Kỳ thực Tề Mộ ngồi chỗ nào cũng được vì cậu cũng sẽ không gian lận.

Bất quá khiến cậu bất ngờ chính là, Tra Yên cũng thi ở phòng này, còn ngồi ngay sau lưng cậu.

Cô vừa nhìn thấy Tề Mộ… thì cúi đầu thấp hơn, hồi hộp siết chặt cây bút đến mức khớp xương trắng bệch.

Tề Mộ thở dài, có phần muốn đổi chỗ. Nếu cậu ngồi đây, e rằng đợt thi tháng này Tra Yên tiêu luôn rồi.

Đáng tiếc đây là phòng thi, sao có thể tùy tiện đổi vị trí được.

Kiểm tra rõ ràng là vô cùng căng thẳng nhưng cô vẫn gật đầu với Tề Mộ, hỏi thăm sức khỏe của cậu. Tề Mộ vốn định làm bộ như không thấy cô, nhưng đối phương cũng đã lên tiếng rồi thì cậu cũng không thể không để ý tới, vì vậy bèn thấp giọng đáp: “Ừm.”

Cơ thể của Tra Yên càng căng thẳng hơn, một cô gái nhỏ bé gầy gò như chú chim sợ cành cong (*).

(*mô tả người đã từng gặp những tình huống bị tổn thương và làm cho sợ hãi thì thường sẽ trở nên hoảng sợ hay nghi hoặc khi gặp phải một tình huống, hoàn cảnh tương tự (mà trước đó đã từng xảy ra)

Trong lòng Tề Mộ ngũ vị tạp trần, nói với cô: “Cố gắng lên, thi thật tốt nhé.”

Đôi môi Tra Yên khẽ run, hồi lâu mới đáp: “Tớ, sẽ cố gắng.”

Nói xong rồi ngồi xuống phía sau. Có thể là do quá hốt hoảng, cô liền đụng phải góc bàn, bị đau mà kêu lên một tiếng.

Tề Mộ quay đầu nhìn: “Không sao chứ?”

“Không, sao!” Tra Yên nhìn cậu, rồi lại nhanh chóng tránh được tầm mắt của cậu.

Tề Mộ cũng không rành trò chuyện với con gái, đặc biệt là Tra Yên —— thậm chí cậu còn không nghĩ tới chuyện bọn họ có thể gặp nhau như thế này.

Rốt cục kì thi cũng bắt đầu, Tề Mộ nghiêm túc làm bài, đừng thấy cậu thỉnh thoảng chơi bóng với Ngụy Bình Hi mà tưởng cậu không biết gì. Bởi vì đã được Doãn Tu Trúc dạy kèm trong kì nghỉ hè cho nên đúng là đã học được không ít thứ.

Hiếm lắm cậu mới viết được nhiều như vậy, nhưng bút mực tự dưng lại không dùng được.

Đây là lần đầu tiên Tề Mộ gặp phải tình huống này, cậu đứng lên nói: “Thầy ơi, bút của em hết mực rồi!”

Thầy giám thị cả giận: “Ngay cả việc chuẩn bị đồ dùng cũng không nên thân thì thi cử cái gì nữa!” Tuy mắng cậu nhưng vẫn cất giọng hỏi: “Có ai mang dư một cái bút không thì cho bạn học này mượn với.”

Làm cho Tề Mộ bất ngờ chính là, Tra Yên lại là người giơ tay đầu tiên, cô nhỏ giọng nói: “Em có ạ.”

Tề Mộ vốn muốn tìm Hứa Tiểu Minh mượn một chiếc, nhưng chỗ ngồi của bọn họ cách cách nhau cả một phòng học xa như vậy, bản thân lại bỏ gần tìm xa

Thầy giám thị sợ Tề Mộ thừa dịp nhìn trộm bài thi của người khác bèn xuống dưới giúp bọn trao đổi một chút, thấy Tề Mộ vui vẻ như vậy lại khiến Tra Yên không được tự nhiên cho lắm.

Trải qua khúc dạo đầu xong, mọi người tiếp tục làm bài thi của mình.

Sau khi kết thúc, Tề Mộ trả lại bút cho Tra Yên: “Cảm ơn.”

Tra Yên hoảng hốt nói: “Không cần, tớ không muốn…” Dứt lời cô lại khẩn trương hơn, bèn giải thích “Ý tớ là tớ có rất nhiều bút, vẫn còn một bài thi nữa nên cậu cứ dùng đi…”

Cô càng căng thẳng càng nói không thành lời, càng nói không thành lời thì càng muốn giải thích rõ hơn.

Tề Mộ ôn tồn đáp: “Được rồi, vậy tớ mượn thêm một lát rồi trả cậu cái mới sau.”

Tra Yên ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Tề Mộ.

Đây là lần đầu tiên Tề Mộ mặt đối mặt với cô, cậu bèn nở một nụ cười cổ vũ.

Khuôn mặt của Tra Yên đỏ bừng, tiếp tục cúi đầu, giọng nhỏ hơn: “Không cần đâu, chỉ là một cây bút thôi mà.”

Lúc này Hứa Tiểu Minh quỷ khóc thần sầu lại gần: “Anh Mộ à, tớ thấy tớ sắp tiêu đời rồi, rõ ràng đã ôn luyện rất tốt mà đến lúc thi lại không nhớ gì hết là sao ta!”

Tra Yên lập tức ngồi xuống, co rút lại như thể muốn hòa làm một với cái bàn.

Tề Mộ hướng về phía Hứa Tiểu Minh, cùng nó kẻ tung người hứng, cậu một câu tớ một câu bắt đầu nói chuyện phiếm.

Mãi đến tận khi kì thi kết thúc, Tề Mộ cũng chưa nói với Tra Yên được câu nào. Lúc thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi trường thi, Tề Mộ có lòng nhường Tra Yên đi trước nhưng cô lại ngồi im không nhúc nhích, thật giống như đang đợi Tề Mộ.

Tề Mộ đành phải đứng lên rời khỏi chỗ, ai ngờ rằng Tra Yên cũng di chuyển, hai người liền thành một trước một sau.

Tra Yên rụt lại, muốn lùi về phía sau, Tề Mộ bèn nhường đường: “Cậu đi trước đi.”

Tra Yên cúi đầu, nắm thật chặt găng tay, gật đầu với cậu.

Cô vội vã đi qua, Hứa Tiểu Minh tiến tới, hiếu kỳ hỏi: “Ai vậy, hình như nhìn quen quen.”

Tề Mộ nói lảng sang chuyện khác: “Buổi trưa ăn gì?”

Hứa Tiểu Minh cầm tinh con khỉ, trừng mắt nhìn cậu: “Cậu chột dạ gì thế hả anh Mộ!.”

Tề Mộ: “…”

Hứa Tiểu Minh mắt cú vọ, liếc một cái đã thấy được cây bút mực màu hồng kia bèn kêu lên một tiếng: “Đúng rồi, là cô gái cho cậu mượn bút hử?”

“Ái chà chà…” Hứa Tiểu Minh hưng phấn “Có người thầm mến anh Mộ rồi này!”

Tề Mộ nhướn lông mày.

Hứa Tiểu Minh tiếp tục lầu bầu: “Có sao đâu, chuyện này rất bình thường mà. Dù sao anh Mộ của tớ có bộ dạng vô cùng khôi ngô tuấn tú, hoa gặp hoa nở, người gặp người thương, mấy em gái động lòng cũng là điều hiển nhiên.”

Trong lòng Tề Mộ có tâm sự, thấp giọng đáp: “Nói ít thôi.”

Hứa Tiểu Minh nhận ra cậu có phần tức giận, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Làm sao vậy?”

Tề Mộ cau mày trả lời: “Không sao” Dứt lời thì đi về phía trước.

Hứa Tiểu Minh chẳng hiểu mô tê gì: Tình huống này là thế nào, không nhẽ anh Mộ có ý với nữ sinh kia? Đậu má, chuyện lớn rồi!

Buổi tối lúc Doãn Tu Trúc giúp Tề Mộ thu dọn cặp sách thì thấy được chiếc bút đó.

Tề Mộ đang chơi đùa với Quỷ Quỷ, một người một mèo lăn qua lộn lại trên thảm. Kỳ thực Quỷ Quỷ đã không như hồi bé nữa, ngày nào cũng lười biếng, nhưng khi nhìn thấy Tề Mộ lại quấn lấy cậu làm nũng —— ngay cả mèo cũng biết Tề Mộ thật lòng thương nó.

Tề Mộ bị Quỷ Quỷ liếm lòng bàn tay đến phát ngứa, cười nói: “Mèo con mập mạp nhà mày nên giảm cân đi thôi.” Nói như vậy nhưng hôm nào cũng nhờ Kiều nữ sĩ mua đồ ăn vặt cho mèo mang tới.

Doãn Tu Trúc thu tầm mắt lại, cầm cây bút màu hồng bỏ vào trong cặp của cậu.

“Thi thế nào?” Doãn Tu Trúc hỏi cậu.

Tề Mộ đáp: “Cũng được, tớ cảm thấy không chừng mình có thể lọt vào top 20 đấy.”

Doãn Tu Trúc cười: “Nếu như Hứa Tiểu Minh thất bại, cậu ấy nhất định sẽ liều mạng với cậu.”

Tề Mộ nghĩ đến cảnh tượng kia, cả người vô cùng sảng khoái: “Cái này không trách tớ được, là do thầy Doãn dạy tốt mà”

Dứt lời cậu dựa người vào ghế sa lon nhìn Doãn Tu Trúc, đôi mắt Doãn Tu Trúc tối đi, tiếng nói hơi khàn: “Đêm nay ở lại không?”

Tề Mộ ngáp một cái: “Không được, Đại Sơn về rồi, tiện đường đón tớ luôn.”

Doãn Tu Trúc có chút tiếc nuối, bất quá cũng không lên tiếng.

Tề Mộ như nhớ tới cái gì đó, bèn bảo: “Đúng rồi, cậu có từng dùng bút mực không?”

Doãn Tu Trúc hơi run, nhớ lại cây bút màu hồng nhạt trong cặp Tề Mộ, hắn tỉnh bơ đáp: “Có, cậu muốn dùng à?”

Tề Mộ dừng lại: “Cho tớ một cái đi.”

Doãn Tu Trúc đi tìm cho cậu một cây bút ký màu đen tuyền, thập phần tinh xảo.

Tề Mộ hỏi: “Không có màu khác à?”

Doãn Tu Trúc nói: “Cậu cần màu gì?”

Nghĩ cũng biết Doãn Tu Trúc không có màu nào sặc sỡ. Tề Mộ bảo: “Thôi, thế này cũng được.” Cậu tiện tay nhét bút vào trong balo, cũng lười đi mua, trực tiếp cầm cái này trả cho Tra Yên là được.

Ngày thi thứ hai, Tề Mộ đưa cây bút đó cho Tra Yên.

Tra Yên từ chối nói không cần, Tề Mộ đáp: “Có vay ắt có trả, lần sau mượn lại cũng được mà.”

Hai người thi cùng một ngày, Tra Yên rốt cục cũng không căng thẳng như trước nữa, cố gắng gượng cười nói: “Cảm ơn.” Cô cẩn thận cất cây bút đi.

Vốn tưởng rằng chuyện này cứ trôi qua như vậy, Tề Mộ cũng không tiếp tục xem đây là chuyện gì to tát nữa.

Ai dè hôm sau tới trường, Tra Yên đã chờ ở cửa lớp 6 từ sáng sớm.

Cô thật sự quá nổi bật, không phải do dáng vẻ mà là vì quá nhút nhát, rõ ràng chỉ ở trước cửa lớp người khác, lại như người đứng trên gỗ nổi, vô lực lảo đảo suýt ngã.

Hứa Tiểu Minh nháy mắt với Tề Mộ.

Tề Mộ không biết phải làm sao, chỉ có thể nhắm mắt đi tới: “Tìm tớ à?”

Tra Yên vừa nhìn thấy cậu, lập tức chân tay luống cuống.

Tề Mộ đành phải bảo: “Đi theo tớ.” Cậu dẫn cô tránh khỏi chỗ đông người, tới chỗ rẽ thì dừng lại.

Nhưng như vậy càng thu hút sự chú ý của người khác, đám học sinh xung quanh dồn dập quăng tới ánh mắt đầy vẻ tò mò.

Tra Yên vô cùng sợ sệt ánh mắt của người khác, cô cúi đầu, vai khẽ rụt, giọng nói cũng run rẩy tới mức nghe không rõ: “Cái này, cái này đắt quá, tớ không thể nhận được.” Cô chìa ra, trong lòng bàn tay chính là cây bút ký tinh xảo màu đen kia.

Tề Mộ không kịp phản ứng.

Tra Yên nói: “Cây bút của tớ chỉ là tùy tiện mua ở bên ngoài, không đáng giá. Bọn họ, bọn họ nói cái này là Montblanc (*), rất đắt, cỡ 7-8 nghìn lận.”

(*Montblanc là một thương hiệu nổi tiếng với logo ngôi sao trắng của Đức, được nhiều người biết đến qua các dụng cụ viết (bút), đồng hồ và các phụ kiện. Cây bút của Doãn tiểu công cho Tề Mộ chắc là cái này, khoảng gần 30tr)



Tề Mộ: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc