HOÀNG HÔN ĐỨNG TỰA KHÓM TRÚC DÀI

Sau khi ngừng khóc, Tề Mộ kể lại chuyện giữa mình và Doãn Tu Trúc cho Kiều Cẩn nghe.

Đương nhiên là sẽ giấu đi một số việc, nhưng vẫn nói rõ ràng những hiểu lầm cơ bản, rồi cậu lại bảo bốn năm vừa qua Doãn Tu Trúc sống cũng chẳng dễ dàng gì…

Kiều Cẩn nghe xong liền trợn mắt há mồm: “Hai đứa ngớ ngẩn à?”

Tề Mộ: “…”

Ngược lại, Tề Đại Sơn nói được tiếng người: “Đàn ông ấy mà, luôn muốn tự mình gánh chịu tất cả mọi chuyện.” Che chở đối phương ở khắp mọi nơi, lúc nào cũng nghĩ rằng mình đã làm tổn thương đối phương rồi lại áy náy tự trách, nếu không thì đã chẳng ra nông nỗi này.

Tề Đại Sơn chưa từ bỏ ý định: “Cho nên nam nữ vẫn xứng…”

Kiều Cẩn nhìn ông chằm chằm. Tề Đại Sơn không dám nhiều lời nữa, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hai đứa tụi nó như vậy thì anh làm sao ôm cháu được đây?”

Kiều Cẩn đáp: “Thế anh đẻ con trai chỉ để nó sinh cháu cho anh à?”

Tề Đại Sơn hắng giọng: “Em xem sản nghiệp nhà mình to như thế, dù sao cũng cần phải có người thừa kế đúng không?”

Kiều Cẩn ha ha trả lời: “Sản nghiệp của anh to vậy mà con trai anh còn chẳng thèm thì anh vẫn trông cậy vào cháu anh được sao?”

Tề Đại Sơn: “…”

Kiều Cẩn chê khả năng lĩnh hội chính trị của ông quá kém, không mấy vui vẻ khi nói chuyện với ông bèn quay sang Tề Mộ: “Ngày mai dẫn Doãn Tu Trúc về nhà đi, cùng nhau ăn một bữa cơm.”

Tề Mộ gật đầu liên tục, đáp: “Dạ!”

Tề Đại Sơn lại ba láp ba xàm: “Đúng rồi, nếu hết hi vọng vào việc có cháu thì em Kiều này, chi bằng chúng mình dành thời gian làm đứa thứ hai đi?”

Kiều Cẩn & Tề Mộ: “…”

Đồng chí Đại Sơn cũng chỉ là nói quá một chút thôi. Đã từng này tuổi rồi ông làm sao nỡ để Kiều Cẩn phải vất vả nữa. Chỉ là nhìn hai mẹ con họ khóc như vậy thì ông rất đau lòng, bèn đùa giỡn để thay đổi không khí.

Xế chiều hôm đó, Tề Mộ trở về nhà của Doãn Tu Trúc.

Cậu vốn tưởng rằng Doãn Tu Trúc vẫn còn ở công ty, định bụng chuẩn bị bữa tối trước, kết quả vừa vào đã thấy người đàn ông nọ ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa.

Tề Mộ sững sờ.

Doãn Tu Trúc nhanh chóng đứng dậy, nhìn cậu không chớp mắt.

Ngay cả giày Tề Mộ cũng chưa cởi mà nói: “Đại Kiều bảo rằng ngày mai chúng mình phải về nhà ăn cơm.”

Doãn Tu Trúc đứng tại chỗ, giống như hồn lìa khỏi xác.

Tề Mộ thay dép xong, đi tới hôn “pho tượng” hoàn mỹ không tì vết kia một cái: “Được rồi, đều không sao hết.”

Doãn Tu Trúc hoàn hồn, ôm chặt lấy cậu, vội vã hôn lên môi cậu.

Trời mới biết hắn đã vượt qua ngày hôm nay như thế nào. Sau khi từ trở lại từ biệt thự nhà họ Doãn, hắn liền ngồi trên ghế sofa, không nhúc nhích mà nhìn ra ngoài cửa, chờ Tề Mộ về.

Hắn suy nghĩ rất rất nhiều, nghĩ tới tất cả tình huống gay go nhất một lượt, rõ ràng cái gì cũng đều chưa xảy ra mà hắn đã máu me đầm đìa. Nhưng vào giờ phút này, một câu nói của Tề Mộ đã làm lành miệng vết thương, đổi lấy trăm hoa đua nở.

Lúc lâu sau Doãn Tu Trúc mới buông cậu ra: “Bọn họ…”

Tề Mộ thở hổn hển lên tiếng: “Bọn họ đã sớm biết rồi.”

Doãn Tu Trúc ngây ngẩn cả người.

Chóp mũi Tề Mộ lại có chút chua xót, tỉ mỉ kể hết sự tình khi về nhà cho Doãn Tu Trúc.

Doãn Tu Trúc nghe mà như bước trong ảo mộng.

Trên đời này có kiểu cha mẹ như Doãn Chính Công và Vu Đại Vân, cũng có Tề Đại Sơn và Kiều Cẩn.

Đúng là nhờ bọn họ thì thế giới này mới sinh ra một Tề Mộ sáng sủa và đầy hi vọng như thế.

Doãn Tu Trúc cụp mắt nhìn về phía Tề Mộ, dùng sức ôm cậu.

Tề Mộ nhỏ giọng hỏi: “Lần này yên tâm chưa?”

Doãn Tu Trúc cọ cọ vào cổ cậu: “Ừ!”

Tề Mộ cười cong mắt, nâng mặt hắn lên hôn một cái, vừa hôn vừa lăn lên giường.

Ngày hôm sau khi Tề Mộ tỉnh lại liền nghe thấy tiếng động trong phòng thay đồ. Cậu mơ màng buồn ngủ mà tiến đến, bắt gặp một cặp chân dài thẳng tắp và…

Tề Mộ nuốt nước miếng.

Doãn Tu Trúc xoay người, tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ cứ phơi bày trước mặt cậu như vậy.

Tuy rằng Tề Mộ đã làm chuyện đó với hắn vô số lần, nhưng bất thình lình nhìn thấy từ đầu đến chân thì vẫn bị đả kích rất lớn.

“Mới sáng sớm đã làm gì thế?” Tề Mộ hỏi hắn.

Doãn Tu Trúc đáp: “Em xem anh mặc bộ nào thì hợp? Dì Kiều thích màu nào?”

Tề Mộ phì cười: “Anh mặc cái gì cũng đều đẹp hết.”

Doãn Tu Trúc cực kì hồi hộp: “Anh muốn để lại ấn tượng tốt nhất trong mắt họ.”

Tề Mộ buồn cười lên tiếng: “Bọn họ nhìn anh lớn lên đó, còn cần ấn tượng tốt cái gì nữa hả?”

Doãn Tu Trúc mím môi: “Dù sao cũng không gặp nhiều năm như vậy rồi…”

Tề Mộ nhìn hắn chằm chằm một lát, thở dài bảo: “Ừ rồi, bao lâu không thấy nên càng trông tuấn tú hơn.”

Doãn Tu Trúc cắn môi cậu nhưng trong lòng vẫn vô cùng hoảng loạn. Quá coi trọng thì sẽ căng thẳng, đây là chuyện không thể tránh khỏi được. Mặc dù ngay cả  thi đại học, Doãn học thần cũng vẫn thản nhiên như thường, lại nhất định phải đúng ngày hôm nay mới hồi hộp đến mức đi cùng tay cùng chân.

Tề Mộ vui vẻ không chịu được, về gần đến nhà rồi mới nói: “Yên tâm, sau này anh cũng là con trai của họ, bọn họ nhất định sẽ cực kì yêu quý anh.”

Tim Doãn Tu Trúc đập cực kì nhanh, lòng bàn tay thấm đầy mồ hôi.

Tề Mộ nắm tay hắn, đi vào nhà của họ.

Đây không phải là lần đầu tiên Doãn Tu Trúc tới nơi này, cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy Tề Đại Sơn và Kiều Cẩn, nhưng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự ấm áp thực sự của một gia đình.

Gia đình mà hắn luôn hướng tới, khao khát, cầu cũng không được cuối cùng cũng đón nhận hắn.

Tất cả những thứ này đều là do Tề Mộ cho hắn.

Hắn nghe thấy âm thanh của Tề Mộ.

Cậu bảo: “Ba, mẹ, đây là Doãn Tu Trúc, người yêu của con.”

Doãn Tu Trúc lộ ra nụ cười chân thành, thầm nói —— Đây là Tề Mộ, người yêu của tôi.

Hoàn chính văn

Bình luận

Truyện đang đọc