HOÀNG HÔN ĐỨNG TỰA KHÓM TRÚC DÀI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ khi nhìn thấy con mèo trắng kia, trong lòng Tề Mộ vẫn luôn nghĩ đến nó. Đáng tiếc, mèo con không phải là chó, rất ít người sẽ mang ra ngoài.

Hôm nay cậu trở về sớm hơn thì thấy một con mèo hoang ở trong tiểu khu. Nó chỉ là mèo mướp (*) tròn tròn mập mạp, tản bộ trên con đường lát đá cuội, lộ ra khí chất của một đại boss, chẳng hề sợ người một chút nào.

(*Mèo mướp:



Tề Mộ kìm lòng không đặng mà nghĩ tới Quỷ Quỷ, thầm nghĩ tên nhóc yếu ớt kia có phải cũng sẽ trở nên uy vũ ngang ngược như vậy hay không.

Mèo mướp thấy Tề Mộ cứ nhìn nó chằm chằm, vô cùng cảnh giác liếc mắt sang chỗ cậu, tùy ý kêu meow một tiếng.

Tề Mộ không hiểu tiếng mèo nhưng trông ánh mắt cũng đoán được ý của nó: Có đồ ăn ngon không con sen kia? Nếu không có thì đừng nhìn lén bổn meo thế nữa!

Tề Mộ cười cong khóe mắt: “Chờ tao một chút.”

Mèo mướp: “Meow.” Quay đầu bỏ đi.

Chỉ bằng mấy bước đã vọt lên trên lầu, Tề Mộ lục tìm nửa ngày mới thấy miếng ức gà rồi nấu chín nó bằng cách không thuần thục cho lắm.

Khi đi xuống, mèo mướp đã sớm biến mất.

Tề Mộ cầm một bát ức gà trên tay, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Lúc toan trở về thì một tiếng “Meow” bất chợt vang lên. Tề Mộ nhanh chóng quay đầu, liền trông thấy con mèo mướp béo mầm nọ.

Mèo mướp mập mạp rảo bước lại gần, ngửi được mùi thơm xong nó liền thay đổi thái độ đại boss, nũng nịu vòng quanh chân Tề Mộ cọ cọ.

Tề Mộ ngồi xổm xuống, đem bát ức gà đặt trước mặt nó: “Ăn đi!”

Mèo mướp kêu “meow” một tiếng, ăn đến là vui vẻ.

Một người một mèo nằm trong cùng một khung hình trông vô cùng hài hòa. Doãn Tu Trúc đứng ở đằng xa nhìn tới mức không thể rời mắt, Tề Mộ có một trái tim cực kì ấm áp, chiếu sáng mọi thứ ở quanh cậu.

Lúc mèo mướp đang ăn thịt thì Tề Mộ có thể chạm vào người nó, sau khi ăn xong lập tức khôi phục dáng vẻ đại boss, một cọng lông cũng không cho đụng, đúng là qua cầu rút ván.

Tề Mộ dở khóc dở cười, nhưng vẫn ôn tồn dỗ dành nó: “Ngày mai tao lại cho mày ăn ngon.”

Mèo mướp liếc nhìn cậu một cái: “Meow”

Tề Mộ cũng không biết vị đại gia này có nghe hiểu hay không nữa.

Cậu về nhà không bao lâu thì Doãn Tu Trúc cũng trở lại, Tề Mộ đang lau bàn, nghe thấy tiếng bèn ló đầu ra: “Sao về sớm vậy?”

Doãn Tu Trúc cởi áo khoác, vén ống tay áo sơ mi lên, đi tới nói: “Ừm, hôm nay không có việc.” Nói xong thì hôn lên môi cậu, hỏi “Buổi tối muốn ăn cái gì?”

Tề Mộ đáp: “Thịt gà.”

Doãn Tu Trúc nhớ tới cảnh tượng một người một mèo kia, trong lòng mềm nhũn: “Được, để anh làm.”

Tề Mộ không rời khỏi phòng bếp mà quanh quẩn bên cạnh hắn, chốc nhát lại tới hỗ trợ (quấy rối), chốc nhát lại ăn vụng một chút. Doãn Tu Trúc bị cậu lắc lư trước mặt tới ngứa cả tâm can, tóm lấy người hôn đến thất điên bát đảo: “Nếu em không đi ra ngoài thì anh muốn ăn trước.”

Tề Mộ: “…”

Sợ quá sợ quá, Tề đại ca không sợ trời không sợ đất bây giờ lại cảm thấy vô cùng hãi hùng với Doãn-dâm dê-Trúc chẳng biết tiết chế này.

Tề Mộ ra bên ngoài lại có chút phiền muộn, thật nhàm chán…Thời gian chờ cơm rất ngắn, không muốn xem TV cũng chẳng có hứng thú nghịch điện thoại lại càng lười đọc sách…

Nếu Quỷ Quỷ ở đây thì tốt biết mấy, cùng chơi với cậu rồi có thể đi ăn cơm.

Quỷ quỷ ơi. Tề Mộ ngồi phịch lên ghế sofa, nghĩ đến bảo bối nhỏ của mình.

Sang ngày mới, Tề Mộ liền tới chỗ cũ chờ mèo mướp, nhưng mà mèo mướp phóng đãng bất kham yêu thích tự do, hôm qua ở chỗ này hôm nay lại không biết đã đi đâu, chỉ với một bát ức gà thì căn bản không thể giữ trái tim lưu lạc của nó.

Tề Mộ đi vòng quanh tiểu khu một hồi lâu cũng không thấy bóng dáng mập mạp nọ, chỉ có thể tiếc nuối đi lên tầng.

Ai mà ngờ khi mới bước vào cửa đã nghe được tiếng “Meow” nho nhỏ.

Tề Mộ còn chưa kịp cởi áo khoác, cậu ngẩng phắt đầu dậy, thấy ở trong lồng ngực Doãn Tu Trúc là cục lông bé xíu màu đen.

Tề Mộ mở to mắt, lúc lâu sau vẫn không thể nói thành lời.

Doãn Tu Trúc đi tới: “Nó có hơi sợ người lạ.”

Tề Mộ úp úp mở mở cả nửa ngày mới bảo: “Anh…Ở đâu…”

Doãn Tu Trúc ôn tồn đáp: “Nó là con của Quỷ Quỷ.”

Chỉ một câu đã khiến Tề Mộ kinh hãi. Cậu ngẩng đầu, nhìn về phía Doãn Tu Trúc, trong mắt đều là dáng vẻ muốn hỏi lại thôi.

Doãn Tu Trúc hôn lên trán cậu, nhẹ giọng lên tiếng: “Hồi anh đi Mỹ có nhờ người làm vườn chăm sóc Quỷ Quỷ.” Lúc đó quá gấp gáp nhưng cũng vẫn nhớ tới việc thu xếp cho nó. Tên nhóc này làm bạn với bọn họ đã lâu như vậy, chứng kiến toàn bộ quá trình hắn và Tề Mộ ở bên nhau cho nên hắn không thể mặc kệ nó được.

Tảng đá lớn đè nặng trong lòng Tề Mộ cuối cùng cũng có thể bỏ xuống, cậu lại hỏi: “Bây giờ nó đang ở đâu?”

Doãn Tu Trúc đáp: “Sau đó anh không về nước, nó vẫn đi theo người làm vườn. Em yên tâm, nó sống rất tốt.” Chỉ là không thể đem về, đã nhiều năm trôi qua như vậy nó đã sớm quen thuộc với căn nhà kia, nếu tùy tiện đưa đi thì đối với nó lẫn chủ nhân của nó đều quá nhẫn tâm.

Tề Mộ cũng hiểu điều ấy, cậu nói: “Tốt quá rồi.” Chỉ cần biết nó vẫn sống khỏe mạnh là quá đủ.

Doãn Tu Trúc cụp mắt nhìn về phía tên nhóc trong lồng ngực mình, nhẹ giọng lên tiếng: “Lần này chúng ta đừng bỏ rơi nó nữa.”

Một câu hai ý nghĩa.

Tề Mộ nhìn về phía mèo đen nhỏ đang co ro cúm rúm, giang hai tay ôm lấy một người một mèo, từ tận đáy lòng nói: “Ừ, chúng mình cũng sẽ không bao giờ rời xa nhau.”

Tiếc nuối cũng đã qua rồi, sau đó phải biết giữ lấy hạnh phúc.

Trước ngày nhà giáo (*), Hứa Tiểu Minh gọi điện thoại cho Tề Mộ: “Lão Từ nằm viện, bọn mình tới thăm thầy đi.”

(*Ngày nhà giáo ở TQ là 10/09)

Tề Mộ chợt thấy căng thẳng, vội vàng hỏi: “Sao lại thế?”

Hứa Tiểu Minh đáp: “Ngày nhà giáo lão Đổng phải đi công tác nên đã sớm tới thăm, lúc đó mới biết thầy đang nằm viện. Nhưng mà không có chuyện gì, nghe nói chỉ là bệnh vặt mà thôi.”

Tề Mộ lập tức lên tiếng: “Chúng ta tới gặp thầy ấy một lúc.”

Hứa Tiểu Minh trả lời: “Được, để tớ liên lạc với tên Mập.”

Tề Mộ vừa cúp điện thoại thì mau chóng gọi cho Doãn Tu Trúc, đúng lúc hắn vừa tan họp, trợ lý nói có điện thoại của Tề Mộ nên hắn lập tức bắt máy: “Alo?”

Tề Mộ kể cho hắn biết chuyện Từ Đức nằm viện, Doãn Tu Trúc đáp: “Ở nhà chờ anh, anh tới đón em.”

Tề Mộ nói: “Được.”

Từ Đức là giáo viên chủ nhiệm hồi tiểu học, cũng là giáo viên có ảnh hưởng rất lớn đến bọn họ.

Tuy đã tốt nghiệp từ rất lâu, cũng đều trưởng thành cả, nhưng mỗi khi tới ngày nhà giáo vẫn gọi điện thoại và gửi thiệp chúc mừng cho y. Ra trường rồi cũng sẽ tới thăm.

Nghe nói y nằm viện thì dù bận đến mấy cũng phải đi gặp một lần.

Lão Từ nhìn thấy bốn cậu thanh niên cao lớn, cười vui vẻ đến rung cả bụng bia: “Thầy không sao, mấy đứa chạy tới đây làm gì? Cũng đâu rảnh rỗi gì cho cam.”

Tề Mộ xem qua bệnh án của y, không khách khí chút nào mà chọc ngoáy: “Kiêng thịt, kiêng ngọt, ăn nhiều đồ thanh đạm!” Mỡ máu quá cao, nhồi máu cơ tim nhẹ, may mà phát hiện sớm nếu không thì đã lớn chuyện rồi!

Lão Từ trừng mắt nhìn cậu: “Không tới lượt tên nghiện sô cô la lên tiếng nhé.”

Tề Mộ kiên cường đáp: “Hiện tại một tuần em ăn có một miếng thôi đó!”

Từ Đức cười đến híp cả mắt: “Lớn đùng rồi mà nói mấy câu như này cũng chẳng thấy xấu hổ gì cả.”

Tề Mộ lên tiếng: “Sao phải xấu hổ? Em rõ ràng là đã tiết chế rồi mà.”

Lão Từ bị cậu chọc không ngừng.

Hứa Tiểu Minh cầm khay đựng trái cây đi vào, đặt lên mặt bàn rồi nói: “Củ cải và dưa chuột là của lão Từ, cái khác đều là của cô nha.”

Lão Từ: “…”

Mọi người đều nở nụ cười.

Lão Từ mắng: “Đám nhóc này!” Trong lòng lại rất vui vẻ. Thật tốt, dạy dỗ được một đám học sinh ưu tú, còn thường xuyên nghĩ đến lão già này nữa.

Trò chuyện một lúc sau, Từ Đức hỏi đến đời sống tình cảm của bọn họ.

Phương Tuấn Kỳ và Hứa Tiểu Minh không có gì có thể nói. Tề Mộ rất tự nhiên đáp: “Thầy ơi, em và Doãn Tu Trúc đang ở bên nhau.”

Từ Đức kinh ngạc.

Tề Mộ giải thích: “Chính là kiểu muốn kết hôn ấy ạ.”

Doãn Tu Trúc ngây ngẩn cả người.

Từ Đức nhìn Doãn Tu Trúc rồi lại quay sang Tề Mộ: “Ừ được, hai đứa rất hợp.”

Tề Mộ cho lão Từ một múi cam ngọt: “Em cũng thấy thế.”

Hứa Tiểu Minh: “…” Quá trâu bò, đi tới đâu liền show ân ái đến đó, ngay cả thầy giáo cũng không buông tha!

Rời khỏi chỗ lão Từ, Hứa Tiểu Minh nói với Tề Mộ: “Hai ngày nữa là họp lớp cấp 3, cậu có đi không?”

Tề Mộ đáp: “Ok, tớ rảnh lắm.” Sau đó liền quay sang Doãn Tu Trúc: “Anh đi không?”

Doãn Tu Trúc vẫn còn đắm chìm trong rung động ban nãy, giống như nằm mơ mà đáp: “Em đi thì anh đi.”

Tề Mộ nhìn thấy hắn cứ ngẩn ngơ, cong môi cười, lên tiếng: “Vậy lần này sẽ đến lượt anh tuyên bố.”

Doãn Tu Trúc đột nhiên quay đầu nhìn cậu.

Tề Mộ bảo: “Mỗi người một lần: em nói cho lão Từ rồi, giờ anh thông báo cho bạn học cấp 3 của chúng mình được không?”

Doãn Tu Trúc nghẹn giọng.

Tề Mộ hỏi ngược lại hắn: “Sao thế, không muốn để cho bọn họ biết à?”

Doãn Tu Trúc khàn giọng đáp: “Muốn.” Cực kì muốn, hắn chỉ hận không thể để cho toàn thế giới biết hắn và Tề Mộ yêu nhau, làm cho tất cả mọi người hiểu rõ rằng Tề Mộ là của hắn.

Tề Mộ mặt mày hớn hở, lên tiếng: “Thật háo hức!”

Hứa Tiểu Minh nhỏ giọng chậc chậc: “Có khi bọn họ sẽ bị hai cậu hù chết ấy.” Nghĩ nghĩ một chút lại cảm thán với Phương Tuấn Kỳ.”Rất tốt, bát thức ăn cho chó này cuối cùng cũng có người chia sẻ với chúng ta rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc