Vừa tiến vào trong hang thì Trần Chích cảm thấy có chút ngạc nhiên, vì bảy quả bom cay cùng phát ra sương mù, sợ rằng cũng đủ để cho một không gian bảy mươi mét vuông không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Nhưng lúc này sương mù trong hang thật sự rất mỏng, như vậy chỉ có hai tình huống xảy ra, một là không gian dưới đất rất trống, hai là bên dưới có thứ gì đó khác.
Trần Chích tắt đèn pin, tiếp tục tiến lên, dùng khuỷa tuy chống lên mặt đất, đầu vai uốn lượn, thuận thế khẽ lăn người. Sau đó hắn ngừng thở, trong bóng đêm vẫn không nhúc nhích, nhưng ý tưởng bị tập kích cũng không xảy ra.
- Mở tất cả đèn lên.
Vài phút sau Trần Chích cũng không thấy có bất kỳ âm thanh nào, lúc này đợt nhân viên thứ hai cũng đã đi xuống, vì sợ người một nhà bị thương nên Trần Chích chỉ có thể bật đèn lên. Lần này có năm sáu người xuống, đèn pin được mở ra làm cho hang động được chiếu sáng rực, chỉ là ngoài vài người bọn họ thì không có người nào khác tồn tại.
- Trưởng phòng Trần, súng ngắn Browning...
Một vị cảnh sát nhặt được dưới mặt đất một cái vỏ đạn, sau đó đưa ra kết luận như vậy.
Loại súng Browning này tuy rất nhỏ nhưng lực sát thương rất tốt, cũng là thứ được nhiều người sưu tầm sử dụng, không thể khinh thường, vì thế ai cũng đề cao cảnh giác.
Hang động bên dưới cũng không phải thẳng tắp, cứ bảy thước lại có một chỗ ngoặt, không thể bài trừ khả năng tội phạm ẩn giấu nơi đó. Trần Chích đưa tay ra hiệu cho thủ hạ, lập tức có hai người tiến lên, khom lưng đi về phía trước. Những người đi xuống đây đều mặc áo chống đạn, Trần Chích cũng tiếp nhận một chiếc mũ sắt đeo lên đầu, dù sao tiếng súng và vỏ đạn trên mặt đất cũng cho thấy tội phạm có vũ khí.
Trên mặt đất chợt xuất hiện một cái thang hợp kim, tuy không biết tác dụng của nó nhưng đây là trong mộ địa của tiền nhân rất quỷ dị, cũng không ai dám chủ quan. Một tên đặc công cẩn thận bò lên theo cái thang, hai chân không tiếp xúc với mặt đất chung quanh.
- Không có việc gì, đến...Á!
Vị đặc công kia đi đến đầu cuối của cái thang thì giẫm chân xuống đất, sau đó quay đầu nói người phía sau tiến lên, ai ngờ dưới chân lại trống rỗng. May mà hắn phản ứng nhanh, vội vàng dùng tay chụp lấy cái thang, nhưng dưới chân truyền đến cảm giác đau đớn làm hắn phải hô lên thảm thiết, lúc này Liên Hoàn Phiên Bản cũng đập mạnh lên lưng.
Khi thấy tình huống phía trước thì đám người Trần Chích vội vàng chạy đến, nhưng cái thang chỉ có một người được đi qua mà thôi. Sau khi Trần Chích bò qua mới phát hiện, tên kia chỉ một tay chụp được cái thang, cơ thể căn bản đã bị nuốt xuống bên dưới.
Một mình Trần Chích cũng không thể nào cứu người lên, vì vậy hắn hô ra phía sau:
- Chú ý bên dưới có cạm bẫy, một người nữa đến hỗ trợ...
Sau khi biết rõ có cạm bẫy thì những người phía sau đều trước tiên duỗi một chân xem xét tình hình phía trước, khi cảm ứng được đó thật sự là đất cứng mới tiến lên, điều làm cho đám người tức giận chính là chung quanh cái thang đều là đất cứng, căn bản không có cạm bẫy gì cả.
Trần Chích cố gắng dùng hai tay để nhấc hai tấm ván lên, hai vị cảnh sát còn lại thì đưa tay xuống nắm tay kéo áo tên đặc công bên dưới, cùng dùng sức kéo lên. Tên đội viên kia bị thương trong lòng bàn chân, vừa rồi hai tấm ván sập xuống lại đập mạnh vào sau gáy hắn, lúc này hầu như sắp hôn mê, nếu không phải hắn cố sống cố chết bám lấy cái thang, sợ rằng đã bị bẫy nuốt sống.
Điều làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình chính là chiếc giày cảnh sát của tên đặc công đã bị vật nhọn đâm xuyên, máu tươi liên tục chảy ra phía dưới. Khi lấy đèn pin chiếu xuống bên dưới thì bọn họ còn phát hiện trên những lưỡi dao sắc bén bên dưới còn có nhiều mảnh vụn quần áo và vết máu, rõ ràng dưới này từng nuốt chửng nhiều kẻ trộm mộ, nhưng thi thể đều đã được lấy đi.
- Con bà nó.
Trần Chích lên tiếng chửi tục, không cần nghĩ cũng biết đây chính là bẫy rập mà đám người bên trong cố ý sắp xếp cho nhóm người của mình.
- Không cần tiếp tục đi về phía trước, quay lại, cẩn thận kiểm tra...
Lúc này cái thang đã được kéo qua khu cạm bẫy, điều này chứng tỏ Dư Khốc đã không còn ở bên trong, Trần Chích cũng phản ứng rất nhanh, hắn cho rằng nhất định còn một ngách nào đó.
Quả nhiên ở một vị trí bí mật bên ngách hang động có một cục đá lớn bị cạy ra, bên trong xuất hiện một lỗ hổng, điều này cho thấy Dư Khốc đã thoát ra từ chỗ này.
- Hai cậu đi theo tôi, những người khác đưa anh ta lên, sau đó mở rộng tìm kiếm, phân một tổ vào trong núi tìm, một tổ bảo vệ cổng thôn Lưu Gia Trang, không cho bất kỳ một người lại mặt nào ra ngoài.
Trần Chích chui vào trong hang động vừa được tìm ra ở bên ngách, hắn dù thế nào cũng không ngờ Dư Khốc lại cẩn thận như avyaj, còn mở ra một con đường thoát hiểm cho mình. Điều này làm hắn cực kỳ hối tiếc, nếu như Dư Khốc chạy đi mất, muốn bắt là cực kỳ khó khăn.
Hang động này thật sự rất dài, cả bốn chục mét, quanh co khúc khuỷu như hang chuột. Khi chui ra khỏi mặt đất thì Trần Chích phát hiện mình đã ra khỏi vườn trái cây, những cây cỏ bên cạnh có dấu hiệu bị giẫm đạp.
Trần Chích cầm bộ đàm lên nói:
- Tôi là Trần Chích, tất cả các tổ báo danh tình huống.
- Tổ một không phát hiện được gì, đang đi về phía hậu sơn xem xét...
- Tổ hai đã chạy đến thiết lập chốt chặn ở cổng thôn Lưu Gia Trang, không phát hiện tình huống bất thường nào khác...
- Tổ ba đã vào vi trí, không phát hiện tình huống nào khác thường...
Những tin tức từ bộ đàm truyền ra đã thật sự làm cho Trần Chích cảm thấy sốt ruột, vừa rồi néu thiết lập nhân viên xem xét vòng ngoài, sợ rằng Dư Khốc lúc này đã xong rồi.
- Đưa chó nghiệp vụ đến.
Hôm nay trời rất tối, nếu chỉ dựa vào đèn pin thì căn bản không thể nào tiến hành đuổi bắt, Trần Chích có chút bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể mong sao những tổ công tác mình thiết lập đúng chỗ và đặc biệt là trước khi Dư Khốc chạy khỏi Lưu Gia Trang.
...
Trước khi nhóm Trần Chích đến vườn trái cây ở hậu sơn để bắt người thì đã từng đến lục soát nhà của Dư Khốc nhưng không phát hiện ra điều gì, nhưng cũng không ai ngờ lúc này Dư đại ca không rời khỏi thôn mà quay về nhà mình.
Sau khi mở hang dự bị để chạy thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát, Dư Khốc ý thức được Dư Lão Thất ở đầu thôn sợ rằng cũng đã bị tóm, vì vậy hắn lập tức để cho tên lùn ra khỏi thôn trước, vì chỉ cần có thể ra được bên ngoài thì sau này bọn họ có thể liên lạc được với nhau.
Nhưng Dư Khốc nhất định phải về nhà một chuyến, nguyên nhân cái cặp trong ngăn đồ dưới nền gạch cũng không được hắn mang theo, bên trong có hộ chiếu giả và vài thứ khác, hắn nhất định phải lấy ra.
Dư Khốc lúc này cũng không có chút bối rối, vì vài chục năm làm kiếp trộm mộ, hắn đã từng gặp nhiều tình huống còn nguy cấp hơn bây giờ, nhưng hắn thật sự nghĩ rằng lúc này tất cả lực lượng của cảnh sát đều tập trung ở lăng mộ, căn bản nhà mình là nơi an toàn nhất.