HOÀNG KIM ĐỒNG

Hôm nay rõ ràng là mở cửa gặp chuyện vui nhưng những món hàng này có tổng giá trị trên năm triệu, Trang Duệ căn bản sẽ không lấy ra từng món cho bọn họ xem, vì dù là cửa hàng điện thoại di động ngoài trung tâm thương mại cũng trưng sản phẩm nhựa cho khách hàng xem xét mà thôi.

- Này ông chủ, mở cửa buôn bán mà không cho chúng tôi xem, như vậy thì sao có thể mua? Còn nữa, người phụ nữ kia sao lại có thể mua cây trâm?

Trong đám người có kẻ ồn ào.

Trang Duệ nghe vậy thì nhíu mày nói:

- Những món trong quầy đều là đồ cổ, không phải những món hàng dỏm dùng để trưng bày, giá tièn cũng là vài chục ngàn, nếu các vị có hứng thú thì tôi sẽ đưa vào phòng, mọi người có thể chậm rãi quan sát...

Trang Duệ nói ra lời này thì người xem tản ra hơn phân nửa, ông chủ đã nói rất rõ ràng, muốn xem cũng được nhưng phải vào bên trong, nhưng nếu vào mà không mua thì cũng mất mặt. Bon họ thường là du khách từ bên ngoài, bình thường cũng không muốn bỏ số tiền lớn để mua hàng.

- Anh Triệu, anh ghi tờ giấy dán lên quầy, hôm nay tạm thời không buôn bán...

Trước khi Trang Duệ mời nữ sĩ kia vào trong phòng thì xoay mặt nói một câu với Triệu Hàn Hiên, chính mình cũng không báo giá sản phẩm cho Hầu Tử, dù Hầu Tử có lanh miệng thì cũng không biết giá cả là thế nào.

Trang Duệ thật sự không ngại bán được những món hàng của mình, vì lưu lượng khách ở Phan Gia Viên mỗi ngày là rất lớn, trong đó không thiếu những nhà sưu tầm đến từ khắp nơi trong nước, trước nay đều thích đi mua được hàng tốt. Mà những món của Trang Duệ đều là hàng thật, không sợ bọn họ sẽ không mua.

Hôm nay Trang Duệ đưa nhóm Đại Hùng và Hầu Tử đến nhận công tác, cũng thuận tiện đưa theo những món đồ cổ trang sứcc, cũng không phải nói hôm nay sẽ bán, nếu không phải vì thấy người phụ nữ kia thật lòng muốn mua, Trang Duệ cũng không mời nàng vào trong.

Gian phòng xép cũng được Triệu Hàn Hiên xem xét lại, có lẽ vì suy xét Trang Duệ còn trẻ, có ưu thích sản phẩm hiện đại, thế nên hắn sắp xếp bên trong một bộ ghế sa lông, chính giữa là bàn trà, những chiếc ghế gỗ và bàn vuông đã được đưa đi nơi khác...

Chú Đức và Tần Huyên Băng vốn đang ở trong phòng, sau khi nhận cây trâm trong tay của người phụ nữ kia, chú Đức đeo kính vào xem xét một lúc, sau đó giật mình hỏi Trang Duệ:

- Tiểu Trang, cậu lấy thứ này ở chỗ nào? Thứ này không đơn giản, dù là thời cổ thì chỉ có cung đình mới tạo ra được những sản phẩm thế này...

- Chú Đức, những thứ này tuyệt đối sẽ có lai lịch, cũng không sợ ai đến gây phiền. Chú nói xem, thứ này bây giờ giá cả thế nào? Cháu cũng không quá hiểu rõ về nó...

Trang Duệ cười mời trà chú Đức và người phụ nữ kia, chỗ này mình không thể nói là lấy hàng từ Myanmar, thứ này là một món đồ cổ thuộc về hạng mục phụ, vừa vặn có thể mời chú Đức định giá.

Nhưng điều kỳ quái là người phụ nữ kia đi vào cũng không nói gì, sau khi ngồii xuống chỉ lắng nghe đối đáp giữa Trang Duệ và chú Đức, có thể đang quan sát.

- Tiểu tử cậu nếu không biết giá cả của nó mà cũng bày quầy bán kiếm lời sao?

Chú Đức cười mắng Trang Duệ, sau đó tiếp nhận kính lúp cở lớn và tiếp tục xem xét.

- Vật này không phải mạ vàng, thật sự là vàng ròng để khảm nạm trân châu, bên trên cũng có những vết khắc đẹp, đều là cống phẩm cho các nước vào năm xưa, giá trị xa xỉ. Hơn nữa nó là vật được cung đình chế tạo ra, nếu là thời cổ đại thì sẽ là lễ vật của hoàng đế cho các phi tần.

- Hơn nữa công nghệ chế tác thứ này bây giờ đã thất truyền, nếu đưa lên đấu giá thì cây trâm hoa này cũng phải có giá cả triệu, hơn nữa sau này còn không gian gia tăng giá trị tài sản...

Chú Đức lật cây trâm xem xét qua lại vài lượt, sau đó nói ra kết quả của mình.

- Đắt như vậy sao?

Trang Duệ bị lời nói của chú Đức làm cho giật mình, hắn vốn định giá cây trâm vài chục ngàn là cao, không ngờ chú Đức lại trực tiếp nâng giá lên gấp chục lần.

Trang Duệ giật mình không đơn thuần là trâm hoa, nếu nói như vậy thì những món mình mang về từ Myanmar phần lớn là hàng thủ công của cung cấm, nếu bán ra ngoài chẳng phải có giá cao hơn rất nhiều sao?

- Có người làm ăn như anh sao? Người ta đều ngại không bán đi với giá cao, anh lại chê đắt à?

Tần Huyên Băng ở bên cạnh thật sự không vừa ý, nàng dùng tay khẽ đẩy Trang Duệ, vì vậy mà vài người trong phòng đều cười.

- Hì hì, không phải chỉ là không tinh thông sao? Ở trước mặt thầy cũng không có gì xấu hổ...

Trang Duệ gãi gãi đầu, lại quay sang nói với người phụ nữ đang định mua cây trâm:

- Nữ sĩ, thầy của tôi nói món này giá cả triệu, tôi giảm giá một chút, đặt giá chín trăm ngàn. Ngài cũng không cần mua gấp, có thể mời chuyên gia đến giám định rồi hãy quyết định...

Trang Duệ nhìn thấy chiếc vòng tay của người phụ nữ kia cũng hơn cả triệu, thế cho nên biết rõ đối phương có năng lực tiêu phí đối với cây trâm này.

Những lời Trang Duệ nói cũng rất chú ý, đó là giá mình đưa ra, khách có thể mời chuyên gia đến xem, đây là lòng tin với vật phẩm của mình.

- Không cần phiền như vậy, ông chủ, tôi quyết định mua cây trâm này, theo giá của anh...

Điều làm cho đám người Trang Duệ và Tần Huyên Băng thật sự kinh ngạc muốn lồi mắt là người phụ nữ kia hoàn toàn không chần chừ mà trực tiếp muốn mua. Nàng nói xong thì lấy điện thoại ra gọi cho một dãy số, báo tên cửa hàng của Trang Duệ, giống như là gọi ai đó đến.

- Nữ sĩ, xin hỏi chị, chị biết anh ấy sao? Nếu không sao chị không trả giá?

Tần Huyên Băng chỉ vào Trang Duệ rồi hỏi người phụ nữ kia, việc này rõ ràng có chút cổ quái. nguồn TruyenFull.vn

Nếu không phải người phụ nữ này có hơi lớn tuổi, sợ rằng Tần Huyên Băng sẽ nghi ngờ Trang Duệ có quan hệ gì với đối phương, vì chưa thấy người nào mua hàng mà không trả giá như vậy, phải biết rằng đây không phải là chợ bán rau.

- Tôi không riêng gì biết ông chủ này, còn biết cả thầy Mã...

Lời nói của người phụ nữ này làm cho Tần Huyên Băng có chút căng thẳng, tuy đối phương có hơi lớn tuổi nhưng lại khá quyến rũ, biết đâu sẽ có quan hệ với Trang Duệ?

Nếu Trang Duệ biết rõ ý nghĩ của Tần Huyên Băng thì thật sự là oan ức đến mức nhảy sông tự vẫn, mình có thể là người vậy sao?

- Sao? Cô còn biết cả tôi?

Chú Đức cũng có chút sững sốt, ông vốn họ Mã, nhưng tên tuổi không vang vọng ở Bắc Kinh, chỉ nổi tiếng ở hai tỉnh Giang Chiết mà thôi.

- Ha ha, Trang Duệ tiên sinh là biết trên tivi, thầy Mã lại là chuyên gia giám định ở Giang Chiết, ngài giám định thứ gì cũng đáng giá tiền, hai vị, đây là danh thiếp của tôi...

Người phụ nữ kia lấy danh thiếp từ trong bóp ra đưa cho Trang Duệ và chú Đức, còn cho cả Tần Huyên Băng, sau đó tiếp tục nói:

- Danh sư xuất cao đồ, tôi cũng không bao giờ mua phải hàng giả...

- Tề Châu, phó tổng giám đốc tập đoàn Trung Quốc...

Chú Đức nhìn tên trên danh thiếp và tỏ ra như bừng tỉnh:

- À, tôi biết rồi, cô là con gái của giám đốc Tề phải không? Tôi nhớ vài năm trước đã đến gặp giám đốc Tề, cô gái đi bên cạnh là cô phải không?

Tề Châu nghe vậy thì nở nụ cười:

- Đúng, thầy Mã vẫn còn nhớ cơ à? Cô bé kia chính là tôi, tật ra tên của tôi vốn là Tề Trân Châu, vì thế mà rất thích trân châu, muốn mua trâm hoa này...

- Đi ra ngoài, ra ngay, nếu không ra tôi gọi bảo vệ...

Chú Đức và Tề Châu đang ôn chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng hô của Triệu Hàn Hiên.

Bình luận

Truyện đang đọc