"Bệ hạ." Quan viên của Đại Lý Tự giao hồ sơ vụ án đã đóng thành tập vào tay Lưu Trung Bảo, chắp tay hành lễ với Long Phong đế đang ngồi trên long ỷ, "Mọi ghi chép ra vào của các thân nhân họ hàng của những người liên quan đến vụ án trại ngựa Hoàng gia đã được ghi lại hết."
"Ái khanh vất vả rồi." Long Phong đế nhận tập hồ sơ từ tay của Lưu Trung Bảo, lật ra trang đầu tiên, bên trên là danh sách chi tiết các nhân viên có liên quan đến vụ việc này.
Bên dưới là danh sách những ai có qua lại với bọn họ, bình thường nói gì quen ai, thậm chí còn cẩn thận để mức liệt kê bọn họ thích ăn món gì, hôm nào tiêu tiền nhiều hơn bình thường.
Dưới mỗi cái tên của các nhân viên có một chấm đỏ khá bắt mắt.
Vì điều tra những chuyện này mà đã lâu rồi toàn bộ Đại Lý Tự chưa có một giấc ngủ ngon.
Nhưng sau khi điều tra toàn bộ quan hệ của các nghi phạm, bọn họ lại sợ tới nỗi mất ngủ.
Bởi mỗi một bằng chứng cùng mỗi một sự việc đều hướng về hậu cung.
Đáng sợ hơn cả là những bằng chứng này vô cùng rắc rối, đầu mối không chỉ có một, song mục đích chung luôn là muốn hại Thần Vương chết hoặc tàn tật.
Quan viên Đại Lý Tự cúi gằm đầu xuống, không dám nói nửa lời.
Thần Vương đến trại ngựa Hoàng gia không theo quy luật, những mật thám có thân phận khả nghi này đã nằm vùng từ bảy tám năm trước, lúc ấy Thần Vương mới bao nhiêu tuổi?
Có lẽ âm mưu này không chỉ nhắm mỗi riêng Thần Vương mà các hoàng tử đều trở thành con mồi của nhau, nhưng Thần Vương lại là con dê béo nhất và cũng bị ghét nhất trong bầy.
Trong điện yên lặng không một tiếng nói chuyện, Long Phong đế cực kỳ tập trung, lướt không sót một tên nào.
Đám người này, ai ai cũng muốn giết con ông.
Mười mấy năm trước khi ông bị nhốt tại Vương phủ, Độ Khanh bị người ta ức hiếp.
Nhưng bây giờ ông đã là Hoàng đế, nắm trong tay giang sơn Đại Thành, chẳng lẽ vẫn để hắn bị bắt nạt?!
"Chém đầu hết tất cả đám tội phạm dính đến vụ án này." Long Phong đế cầm bút son, khoanh từng vòng từng vòng trên những cái tên, "Về chuyện dính dáng đến hậu cung...! các ngươi cứ tiếp tục điều tra cho trẫm, dù có là ai đi nữa cũng không được tha."
"Bệ hạ!" Quan viên Đại Lý Tự hốt hoảng, "Chư vị nương nương chỉ ở chốn thâm cung, nếu muốn điều tra..."
Bí mật xấu xí của bao triều đại Hoàng gia nhiều như tôm cá ngoài sông, hắn sợ nếu tiếp tục điều tra thì sẽ liên lụy đến mẫu phi của chư vị hoàng tử hay công chúa nào đó, nếu bị lan truyền chẳng phải sẽ giảm uy danh của Hoàng gia sao?
"Có người muốn lấy mạng con trai của ta, trẫm thân là đế vương, chẳng lẽ phải nhịn nhục chịu đựng?" Long Phong đế ném tập hồ sơ lên trên bàn, "Ái khanh tra án như thần, trẫm tin khanh có thể điều tra ra chân tướng."
"Bệ hạ." Lòng quan viên Đại Lý Tự còn đắng hơn cả hoàng liên, chắp tay nói, "Xin Bệ hạ cứ yên tâm, vi thần nhất định sẽ âm thầm tra án, không để chư vị nương nương hoài nghi, có điều..." Hắn ngẩng đầu nhìn Lưu Trung Bảo, "Có điều vi thần là ngoại thần, không tiện lui tới hậu cung, có một số việc vẫn cần Lưu công công giúp đỡ."
Long Phong đế gật đầu.
Lưu Trung Bảo chắp tay với quan viên Đại Lý Tự, "Xin La đại nhân cứ yên tâm, lão nô nhất định dốc sức giúp đỡ đại nhân tra án."
"Đa tạ Lưu công công."
"La đại nhân khách sáo rồi, chúng ta đều phân ưu vì Bệ hạ cả."
Lưu Trung Bảo cúi đầu nhìn Bệ hạ trông vẫn bình tĩnh, nhưng bàn tay cầm bút đã siết chặt đến độ các khớp ngón tay trở nên trắng bệch, ông ta liền biết hiện giờ Bệ hạ đang rất tức giận.
Bây giờ, nếu có người dám mạo phạm đến Bệ hạ...
"Bẩm Bệ hạ, Thần Vương điện hạ cầu kiến."
Long Phong đế đặt bút xuống, từ tốn mở miệng, "Truyền."
"Phụ hoàng." Thần Vương bước nhanh vào nội điện, quỳ xuống hướng về phía Long Phong đế đang ngồi trên long ỷ, "Phụ hoàng, nhi thần bị người khác ức hiếp, người phải làm chủ cho nhi thần."
La đại nhân của Đại Lý Tự quay đầu nhìn hắn, toàn bộ kinh thành này có ai dám ức hiếp Thần Vương?
"Lưu Trung Bảo, mau đỡ nó dậy." Long Phong đế đứng lên, lửa giận cố gắng áp chế trong lòng bỗng chốc nổ tung, "Kẻ nào to gan dám bất kính với con trai ta?!"
La đại nhân hốt hoảng nhìn phản ứng của Bệ hạ, đáng lẽ phải nên hỏi đầu đuôi sự việc trước chứ?
Từ khi đăng cơ đến nay, Bệ hạ luôn chuyên cần chính sự, thương dân như con, nhân hậu tốt bụng.
Dưới sự cai trị của ông, bách tính Đại Thành an cư lạc nghiệp, cơm no áo ấm.
Ông không phải là người ham hưởng thụ, không tàn nhẫn khát máu, thậm chí sau khi đăng cơ, ông còn chưa từng tìm mỹ nữ trong dân gian vào cung hầu hạ, gần như có thể xưng là minh quân khó gặp.
Tại sao là "gần như", vì ông chỉ sủng ái mỗi Tô Quý phi và con trai của bà ấy là Thần Vương.
Cũng may Tô Quý phi không thân thiết với nhà ngoại, không muốn nâng đỡ nhà ngoại.
Nếu không, cứ tiếp tục như thế tất sẽ xảy ra thảm kịch ngoại thích chuyên quyền.
Nhưng nghĩ lại, ngoại trừ quan hệ giữa Tô Quý phi và nhóm văn thần hơi kém một chút, được bệ hạ chuyên sủng một chút, Thần Vương hơi nóng tính một chút, thủ đoạn chỉnh người nhiều một chút, ngang ngược càn rỡ một chút, hình như...!hai mẹ con nhà này cũng chưa làm ra chuyện gì khiến người ta căm phẫn thì phải?
Chí ít cũng không giết người liên tục hay ai đắc tội với mình đều phải chết...
La đại nhân lắc đầu, đọc sách nhiều, hiểu quá nhiều cũng có cái không hay, cứ vô thức mang người ta ra so sánh.
Lịch sử tiền triều quá hung tàn, nên mới dễ cảm thấy thỏa mãn với triều đại này.
"La đại nhân, để lão nô đưa đại nhân ra ngoài." Lưu Trung Bảo đi tới trước mặt La đại nhân, dẫn ông ra ngoài điện.
La đại nhân lấy lại tinh thần, thức thời hành lễ với Hoàng thượng và Thần Vương rồi theo Lưu Trung Bảo ra ngoài.
Lúc ra đến cửa, ông còn nghe thấy Thần Vương đang nhỏ giọng mách ai ngạo mạn, làm sai mà còn không chịu nhận lỗi với hắn.
Nghe Thần Vương ai oán, La đại nhân bỗng thấy tò mò, rốt cuộc là kẻ nào to gan dám động vào Thần Vương?
Bước ra khỏi cửa điện, La đại nhân bắt gặp Tề Vương vội vội vàng vàng đi về phía này, ông xoay người nói với Lưu Trung Bảo, "Lưu công công dừng bước ở đây là được rồi."
"La đại nhân đi thong thả." Lưu Trung Bảo cũng trông thấy Tề Vương, ông vẩy cây phất trần trong tay, khẽ gật đầu với La đại nhân, "Đại nhân chú ý bậc thang."
"Đa tạ công công." La đại nhân đi lướt qua Tề Vương, chắp tay hành lễ với hắn.
Tề Vương dừng bước, trả lại nửa lễ, sau đó vội vàng đi tới trước mặt Lưu Trung Bảo, "Lưu công công, ta có việc muốn cầu kiến phụ hoàng, nhờ công công báo giúp ta."
Lưu Trung Bảo mỉm cười hành lễ, "Xin điện hạ chờ một lát, Bệ hạ hiện có vài chuyện cần xử lý."
Nghe Lưu Trung Bảo từ chối truyền báo giúp Tề Vương, La đại nhân bước nhanh hơn, không dám nghe tiếp nữa.
Cửa điện khép hờ loáng thoáng vọng ra tiếng nói chuyện, Tề Vương biết ngay Vân Độ Khanh đang ở bên trong, hắn lịch sự gật đầu, "Ta biết rồi, đa tạ công công."
Hắn đứng sang một bên, dáng người thẳng như tùng, phong độ nhẹ nhàng, "Ta đứng ở đây chờ phụ hoàng triệu kiến vậy."
Lưu Trung Bảo cười, khom người hành lễ với Tề Vương.
"Phụ hoàng, người nói xem phủ Bình Viễn Hầu này có ác hay không?" Thần Vương nhấp ngụm trà cung nhân vừa mang đến, "Mấy tháng trước, cái thằng nhóc Trịnh gia dám mắng mẫu phi là yêu phi ngay trong cung, mẫu phi khoan dung không so đo với con nít, không ngờ nhà bọn họ lại ngạo mạn và vô lễ đến thế."
"Phụ hoàng, con là con trai của người, bọn chúng xem thường con tức là xem thường người." Uống nửa chén trà, Thần Vương cũng không còn khát, "Thật ra nếu bọn chúng chửi nhi thần vài câu cũng không sao, trước nay nhi thần vô lý cũng chẳng ít.
Nhưng cả nhà Minh gia đều là trung thần, không thể vì con gái nhà người ta sắp được gả cho nhi thần mà lại mang nỗi oan khó rửa sạch như vậy."
"Trịnh gia ba đời được phong Hầu, là do trẫm quá khoan dung với nhà họ." Long Phong đế cụp mắt, ông đang rất tức giận, giờ nghe Bình Viễn Hầu ngạo mạn như thế, cơn giận trong lòng càng bùng nổ, "Người đâu, truyền quan viên Lễ bộ tiến cung, trẫm muốn truyền thánh chỉ."
Minh Kính Châu bị triệu vào cung, thấy Tề Vương đang đứng bên ngoài cửa lớn chính điện Thái Ương cung, cũng chẳng biết đã đứng bao lâu.
"Cuối cùng Minh đại nhân cũng đến rồi, Bệ hạ đang chờ ngài đấy." Lưu Trung Bảo cười tiếp đón Minh Kính Châu, "Mời Minh đại nhân đi theo lão nô."
Tề Vương liếm đôi môi khô khốc, ngẩng đầu nhìn cánh cửa chính điện mở ra nhưng không được khép lại.
Giọng của phụ hoàng từ trong điện truyền ra.
"Truyền ý chỉ của trẫm, phủ Bình Viễn Hầu quản kẻ dưới không nghiêm, xem thường Hoàng thất, phế bỏ tước vị.
Lập tức xử lý, niêm phong tất cả các viện và vật dụng quá cấp, không được chậm trễ."
Gió lạnh lướt qua thổi cả lá khô trên ngọn cây, Tề Vương cúi đầu nhìn chiếc lá rơi xuống bụi cỏ, mí mắt giật giật.
Hôn lễ của hắn và Tôn Thái Dao sắp đến, vậy mà đầu tiên là Dương tần chết vì bệnh, Khâm Thiên Giám lại không muốn đổi giờ lành; bây giờ ngay cả nhà ngoại của hắn cũng bị giảm tước vị.
Nếu chuyện này bị truyền đi, các huynh đệ tỷ muội khác sẽ cười vào mặt hắn cho xem.
Đều là con trai của phụ hoàng, nhưng tại sao ông ấy lại không giữ thể diện cho hắn, thậm chí cũng không giữ thể diện đại hôn của hắn?
Minh Kính Châu nhận thánh chỉ đã được đóng ngự ấn, đưa mắt nhìn Thần Vương đang ngồi trên ghế ăn điểm tâm.
Cảm nhận được ánh mắt của Minh Kính Châu, Thần Vương đặt điểm tâm xuống, nhân tiện cúi đầu kiểm tra xem trên người có vụn bánh hay không.
Bây giờ chỉ cần Minh Kính Châu liếc hắn một cái, hắn lại bắt đầu nghĩ xem đối phương lại định cho hắn chép cái gì.
Ai ngờ Minh Kính Châu chỉ cười với hắn, hành lễ xong thì lui ra ngoài.
Nhìn thấy nụ cười ấy, Thần Vương hết uống nổi trà, điểm tâm cũng không còn thấy ngọn miệng nữa.
Hắn nghĩ, rốt cuộc Minh Kính Châu cười như vậy là có ý gì?
Trước đây không chịu chăm chỉ học hành, bây giờ phụ hoàng lại tìm cho hắn một nhạc phụ không đánh không mắng nhưng vô cùng đáng sợ, có lẽ đây là báo ứng cho thưở trẻ người non dạ của hắn.
Sai ở chỗ, khi hắn bước vào cửa Lễ bộ đã gặp Minh Tiểu Trư, khoác lác những lời không nên nói.
Hư vinh khiến đàn ông trả một cái giá quá đắt.
"Minh đại nhân." Tề Vương nhìn thấy Minh Kính Châu bước ra, chắp tay với ông, "Minh đại nhân, hạ nhân phủ Bình Viễn Hầu có những hành vi quá đáng, nếu có chỗ nào mạo phạm đến quý phủ, mong đại nhân lượng thứ."
Minh Kính Châu nghiêng người tránh lễ của Tề Vương, cúi hẳn người xuống, vẻ mặt hoang mang, "Vương gia nói thế là sao, chẳng lẽ Bình Viễn Hầu...!à không, chẳng lẽ hạ nhân của phủ Bình Viễn Bá nói gì không đúng về hạ quan?"
Tề Vương quan sát nét mặt của Minh Kính Châu, vẻ hoang mang không hiểu rất tự nhiên, dường như ông vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
"Chỉ là hiểu lầm không đáng nhắc tới." Tề Vương cười khổ, "Nhưng sau khi nghe thấy tin đồn, mong đại nhân đừng nảy sinh khúc mắc vì những lời bàn tán của đám người ngu muội này."
"Điện hạ quá lời rồi." Minh Kính Châu cười một tiếng, chắp tay hành lễ với Tề Vương lần nữa, "Điện hạ rộng lượng, hạ quan sao có thể có khúc mắc với điện hạ vì đám người xấu ấy."
"Hạ quan còn phải đi truyền thánh chỉ, không dám chậm trễ, mong điện hạ thứ lỗi." Đương nhiên Minh Kính Châu biết Tề Vương muốn nghe lời gì, nhưng sao ông lại phải để hắn được như ý?
Kẻ tung tin đúng là người hầu của Trịnh gia, nhưng ai biết được người dùng thủ đoạn này là ai?
Chuyện Tề Vương đứng chờ ngoài Thái Ương cung mà không được Bệ hạ triệu kiến, và cả tin tức Trịnh gia bị giảm tước nhanh chóng truyền vào tai chư vị phi tần trong hậu cung.
Nhưng Ninh phi lại không muốn tin Bệ hạ tuyệt tình như vậy.
"Hôn sự của con trai ta cận kề, dù Bệ hạ đã quyết định giảm tước vị của Trịnh gia đi nữa, cớ sao không chờ thêm, ít nhất là chờ đến khi hôn sự của Diên Trạch kết thúc." Ninh phi nước mắt như mưa, nấc lên nghẹn ngào.
"Nương nương, nóng giận hại thân, xin nương nương chú trọng thân thể." Bạch Thược đỡ Ninh Phi, khẽ vỗ lên lưng bà ta giúp thuận khí, "Nương nương là mẫu phi của điện hạ, nếu nương nương có mệnh hệ gì, người bên ngoài sẽ càng chế giễu Vương gia..."
"Ai dám!" Ninh phi cất giọng the thé, "Con trai ta tài trí hơn người, tuấn tú nho nhã, phóng mắt cả hoàng cung này có hoàng tử nào dám so với Diên Trạch?"
"Hồng Mai." Ninh phi chợt nhớ ra một chuyện, đứng dậy đi tới trước mặt Hồng Mai, tát nàng ta một phát thật mạnh, "Ngươi làm ăn kiểu gì thế, bổn cung bảo ngươi tìm người tung tin đồn của Minh gia, ngươi lại để người hầu của Hầu phủ làm.
Trước khi làm việc ngươi có động não không hả?"
"Nương nương." Hồng Mai uất ức che mặt, quỳ gối khóc lóc cầu xin trước mặt Ninh Phi, "Xin nương nương bớt giận, xin nương nương minh giám, người nô tỳ sắp xếp là lưu dân không có hộ tịch, bọn hắn còn chưa kịp ra tay mà.
Nô tỳ cũng không hiểu vì sao người hầu của Hầu phủ lại làm như thế nữa."
Dù nàng ta không có đầu óc tới đâu cũng biết phải suy nghĩ kỹ trước khi hành sự, sao có thể sai người của Hầu phủ làm chuyện này.
"Lẽ nào Hầu phủ hận Minh gia đến thế?" Ninh Phi tin Hồng Mai, giọng bà nhuốm hận ý, "Bọn chúng làm việc, liệu có từng nghĩ đến hậu quả khi bị bại lộ không?!"
"Nương nương, chuyện đã đến nước này, theo nô tỳ nghĩ, chúng ta không thể dùng lại kết hoạch trước đó được." Bạch Thược đấm vai nhè nhẹ cho Ninh phi, "Cũng may nương nương và Bệ hạ có tình cảm nhiều năm, Bệ hạ không sẽ không giận lây sang nương nương vì hành vi ngu xuẩn của Trịnh gia đâu.
Nô tỳ lo lắng nếu tiếp tục có tin đồn như thế truyền ra, Bệ hạ sẽ nghĩ đến Hầu phủ, sau đó sẽ liên tưởng đến nương nương và điện hạ..."
Nghe được năm chữ "có tình cảm nhiều năm", Ninh phi liếc mắt nhìn bình hoa trên bàn, "Diên Trạch đứng chờ ở ngoài Thái Ương cung đúng một canh giờ, nhưng vẫn không chờ được Bệ hạ triệu kiến.
Ông ấy vẫn vì Trịnh gia mà giận chó đánh mèo hai mẹ con ta."
"Nương nương." Bạch Thược cất giọng dịu dàng, "Người đừng nghĩ nhiều quá, Bệ hạ chỉ nhất thời nổi giận, chỉ cần Lan Nhứ cung chúng ta bớt qua lại với Trịnh gia, Bệ hạ nhất định sẽ tin tưởng nương nương."
"Ngươi nói phải." Ninh phi vô thức phản kháng suy nghĩ Bệ vì Trịnh gia mà giận lây sang bà ta, nghe Bạch Thược nói thế thì lại càng được an ủi, "Hồng Mai, ngươi mau đi ngăn lại những kẻ đã sắp xếp, không được để chúng bôi nhọ Minh gia nữa."
Trước đây bà cũng từng cho người tung tin đồn về Thần Vương, song chưa bao giờ thất bại thảm hại như bây giờ, con nhóc Minh gia kia đúng là khắc tinh trời sinh của bà ta.
Càng đáng ghét hơn là, bây giờ bà ta không thể bôi xấu thanh danh của nó, mà còn phải nghĩ trăm phương ngàn kế để che chở cho nó.
Đúng là xúi quẩy mà!
Sau khi tin tức Trịnh gia bị giảm tước vị truyền đi, toàn bộ kinh thành đều biết hạ nhân Trịnh gia gan to bằng trời, dám ở trong trà lâu nói xấu Hoàng gia, bôi nhọ uy nghiêm của Hoàng thất.
Trái lại, đã không còn ai để ý đến những lời đồn về Minh gia.
Đợi đến khi mọi người không còn hứng thú bàn tán chuyện của Trịnh gia nữa, đại hôn của Tề Vương và Tôn tiểu thư lại trở thành chuyện khiến toàn bộ kinh thành hứng thú nhất.
"Năm đó khi Hoài Vương thành hôn, của hồi môn của Hoài Vương phi trải dài từ đầu đường đến cuối phố, không biết đồ cưới của Tề Vương phi thế nào?"
"Chắc chắn là không ít đâu, Tôn gia là gia tộc lớn mạnh mà."
"Tề Vương thành hôn xong là đến Thần Vương phải không?"
"Các ngươi...!đã nghe qua chuyện Vương gia bá đạo chưa?"
"Nghe rồi, nghe rồi, có người nói Vương gia bá đạo đó thực chất chính là Thần Vương."
"Chẳng trách Hoàng thượng thích đứa con trai này nhất, nếu như ta có một đứa con trai có thể lên núi diệt cướp, giấu tên đi thi trạng nguyên, ta có ngủ cũng sẽ cười đến tỉnh mất."
Cửu Châu lặng thinh đi lướt qua sau lưng nhóm người đang nói chuyện đó, cố gắng không lộ ra vẻ chột dạ.
"Chuyện Vương gia bá đạo càng lúc càng truyền đi một cách kỳ quặc." Đến bây giờ Chu Tiêu vẫn còn nhớ ngày nào đó của mấy năm trước, lúc phụ thân về nhà đã kể lại chuyện Thần Vương khiến tiên sinh dạy học giận đến mức ngất đi.
Vương gia như thế mà cũng giả mạo người thường để tham gia khoa cử? Chỉ sợ ngay cả chính bản thân Thần Vương cũng không dám mơ thấy giấc mộng này.
"Khụ." Cửu Châu quay đầu nhìn về phía trước, "Chu tỷ tỷ, có phải cô gái trong tiệm son phấn đó là Tôn tiểu thư không?"
"Hai ngày nữa là đại hôn của nàng ta, thế mà nàng ta vẫn có tâm trạng đến mua son phấn?" Chu Tiêu khó hiểu nhìn Tôn Thái Dao đang ở trong tiệm son phấn, nghĩ đến sau này Cửu Châu và Tôn Thái Dao là chị em dâu, quen thân với nhau cũng có lợi chứ không hại, bèn kéo nàng đi tới, "Chúng ta vào đó xem thử."
"Chu cô nương." Tôn Thái Dao cầm hộp phấn thơm lên, vừa ngoái đầu thì trông thấy Chu Tiêu và Cửu Châu, nhún gối chào hai người, "Minh huyện chủ."
"Chào Tôn cô nương." Cửu Châu nhận ra Tôn Thái Dao đang nhìn mình, nàng mỉm cười đáp lại, sau đó lại hắt xì liên tục.
Tôn Thái Dao khép nắp hộp phấn thơm trong tay, đặt lại lên bàn, "Có vài người không quen phấn thơm, sau này huyện chủ chớ nên dùng."
"Cám ơn Tôn cô nương đã nhắc nhở." Cửu Châu dùng khăn che mũi và miệng, vội vàng bước ra khỏi tiệm phấn son, thế mới thấy đỡ được một chút.
Hóa ra Minh Cửu Châu dị ứng với hương liệu...
Tôn Thái Dao nhìn những hộp phấn son đủ chủng loại tinh xảo, nghĩ miên man.
Vì sao trong giấc mơ ấy, Minh Cửu Châu có thể kìm nén sự khó chịu mà đốt lư hương chí mạng ấy?
Một làn gió thổi qua, mùi hương gay mũi lại bay tới mũi Cửu Châu.
"A chu! A chu!"
"Minh Tiểu Trư!" Bỗng có một chiếc áo khoác phủ lên người nàng, "Sao cô ra ngoài mà không mặc áo khoác hả?"
"Điện hạ." Cửu Châu lại hắt xì hai cái, chảy cả nước mắt, "Sao huynh lại ở đây?"
"Bổn vương đang định đến Công bộ một chuyến, không ngờ lại gặp cô ở đây." Hắn ngửa đầu nhìn lên trời, như cười như không, "Xem ra ngày mai nắng rồi."
"Tại sao?" Cửu Châu rưng rưng nước mắt nhìn hắn.
Thần Vương bật cười, đưa tay bóp búi tóc của nàng, cảm xúc vẫn như lần trước, hắn cười híp mắt rụt tay lại, "Không nói cho cô đâu."
"Hắt xì!" Lúc này, bên đường có một đứa nhóc nhảy mũi, người nhà thấy vậy bèn vuốt tóc nó, "Chó hắt xì thì trời nắng to, ngày mai ắt hẳn sẽ có nắng."
"Điện hạ." Cửu Châu chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thần Vương đang trên lưng ngựa, "Hóa ra huynh đang mắng ta là chó?"
Tôn Thái Dao vừa bước ra khỏi cửa tiệm thì nghe thấy câu kia.
Nàng ta nhíu mày nhìn Thần Vương trên lưng ngựa, ở trong mộng, vì Thần Vương mà Minh cô nương không hề bỏ qua cho Tề Vương, còn Thần Vương ở ngoài đời lại mắng người ta là chó?
Chu Tiêu thấy thế, quay sang cười gượng với nàng ta, "Có lẽ đây là...!tình thú giữa Vương gia bá đạo và vị hôn thê chăng?"
Hàng mày Tôn Thái Dao càng nhíu chặt hơn, Chu tiểu thư bị làm sao vậy, ngày xưa cũng là một người thông minh, cớ sao hôm nay lại bắt đầu nói nhảm rồi?.