HỌC NGOAN

"Đúng rồi đó, sao hai người lại đứng ở bên ngoài thế." Cố Dương mở cửa ra: "Mau vào đi chứ."

"Đang định vào đây." Lâm Thiên Tây cười cười, lại nghiêm chỉnh bước vào cửa.

Trong phòng đang thu dọn, hiển nhiên là Cố Dương vừa mới tới không lâu, trên sàn nhà còn có hai túi hành lý không to cũng không nhỏ, Tom đứng bên cạnh nhảy loạn xạ.

Tôn Thành theo sau vào trong, mang theo hộp trứng gà đi vào.

"Anh Tây còn mang trứng đến nữa ạ?" Cố Dương nói: "Khách sáo như vậy luôn?"

"Chẳng phải là do đoán được nhóc tới à?" Lâm Thiên Tây cố ý nói.

Cố Dương cười hì hì: "Vậy anh ở đây ăn cơm đi, em vừa định bảo anh em gọi cho anh đó, bọn em mua thịt về này."

Tôn Thành xách trứng gà vào bếp, liếc Lâm Thiên Tây một cái.

Lâm Thiên Tây đụng phải ánh mắt của hắn thì buông cặp sách xuống, đi theo vào trong: "Được được, để anh tới làm trợ thủ cho anh trai nhóc."

Cố Dương lấy túi hành lý của mình ra, ôm Tom vào lòng rồi ló đầu hỏi: "Có cần em giúp một tay không ạ?"

"Không cần, nhóc chơi với Tom đi." Lâm Thiên Tây chui vào phòng bếp.

Tôn Thành đặt trứng gà lên bệ, quay đầu nhìn cậu đi tới bên cạnh: "Ai bảo cậu đem cái này tới?"

"Mẹ tôi." Lâm Thiên Tây nói.

"Tôi cũng đoán vậy."

"Có chuyện nào cậu không đoán được chắc?" Lâm Thiên Tây nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay bận việc của Cố Dương phải không?"

"Ừm." Tôn Thành mở vòi nước rửa miếng thịt bò trong bồn: "Quý Thải vẫn đang xử lý thủ tục chuyển đi cho thằng bé, hôm qua vừa đề cập với tôi, hôm nay nó đã đến đây rồi."

"Sao lại nôn nóng như vậy?" Lâm Thiên Tây hỏi xong mới sáng tỏ: "Có phải là sợ ba cậu lại tới gây phiền phức không?"

Tôn Thành không lên tiếng, chỉ gật đầu một cái.

Lâm Thiên Tây đã hiểu, không muốn nhắc tới ba hắn nữa, thật sự không phải chủ đề tốt đẹp gì. Cậu vươn hai tay vào trong bồn nước giúp hắn rửa thịt: "Máu chỗ này phải rửa sạch, không biết hay sao?"

Khóe miệng Tôn Thành đột nhiên giương lên: "Lâm lưu manh còn rất hiền huệ."

3

"?" Lâm Thiên Tây cảm thấy lời này kỳ quái, lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, vẩy nước trên tay vào mặt đối phương: "Chiếm hời của tôi có thoải mái không?"

Mặt Tôn Thành bị nước bắn tung tóe, tóc mái trên trán cũng ướt đẫm, hắn ngẩng lên nhìn Lâm Thiên Tây: "Lau khô cho tôi."

"Tự lau đi." Lâm Thiên Tây không thèm nể mặt.

Tôn Thành chống tay ướt lên cạnh bồn, nhìn chằm chằm cậu: "Lau khô, nếu không sẽ không dạy cậu nữa."

"...." Lâm Thiên Tây nhướng mày nhìn hắn vài giây, sau đó cười rộ lên, lau lau hai tay vào quần rồi vươn tới lau cho hắn: "Đừng mà, tôi vừa mới hạ quyết tâm với Ngô Xuyên sẽ tiến vào top 15 đó."

Vừa nói vừa xoa xoa ngón tay lên tóc Tôn Thành, ngón cái lau sạch từng giọt nước trên mặt hắn từng chút một, lau một hồi, ngược lại động tác trên tay cậu lại càng chậm. Lâm Thiên Tây lười biếng dựa vào bồn rửa, một tay dán lên mặt hắn giống như đang ôm lấy mặt đối phương, một tay nhẹ nhàng cọ, độ cong khóe miệng mỗi lúc một sâu. Mẹ nó gương mặt này càng nhìn gần càng thấy đẹp.

"Lau xong chưa?" Tôn Thành bình tĩnh chăm chú nhìn cậu.

"A? Chưa xong đâu...." Ngón tay Lâm Thiên Tây vẫn đang lúc có lúc không chậm rãi xoa nhẹ gương mặt hắn.

"Cậu chơi tôi?" Giọng Tôn Thành rất trầm.

Lâm Thiên Tây cười xấu xa nhìn hắn, đột nhiên liếc thấy hình như Cố Dương ở bên ngoài phòng bếp đang tới đây, lập tức buông tay ra rồi xoay người tiếp tục cho vào trong bồn rửa.

"Sao lại không có động tĩnh gì vậy?" Cố Dương đi vào: "Vẫn chưa bật bếp nữa, hai người thật sự không cần em vào giúp một tay ạ?"

Tôn Thành nói: "Không cần." Vừa nói mắt vừa nhìn sang bên cạnh.

Tay Lâm Thiên Tây đang rửa thịt bò, cậu liếc hắn một cái rồi tiếp lời: "Không cần, sắp xong rồi đây."

"Ò." Cố Dương lại ra ngoài.

Cuối cùng dây dưa lằng nhằng đến hơn nửa tiếng, bên trong mới xong xuôi, Lâm Thiên Tây bưng nồi lẩu - món mà Cố Dương thích nhất ra rồi đặt lên bàn nhỏ, là một nồi lẩu thịt bò.

Cố Dương cầm đũa gắp từng miếng thịt bò vào nồi, miệng lẩm bẩm: "Hai người cũng bận rộn lâu ghê, trời tối luôn rồi."

Lâm Thiên Tây kéo đệm mình ngồi xuống, tìm một lý do: "Ai bảo anh trai của nhóc làm việc tỉ mỉ quá làm gì."

Tôn Thành đi tới liếc cậu một cái rồi ngồi xuống bên cạnh: "Thời gian chậm trễ lát nữa sẽ bù lại."

Lâm Thiên Tây nhìn hắn: "Bù lại thế nào?"

"Ăn xong thì học." Tôn Thành nói: "Là ai nói phải tiến vào top 15?"

Cố Dương yếu ớt lên tiếng: "Vậy còn em...."

"Nhóc cũng phải học."

"Hả...." Lần này không thể trách hắn ở trong đó bận rộn quá lâu nữa.

Tôn Thành nói xong những lời vô cùng tàn nhẫn kia thì vươn đũa vào trong nồi gắp thịt, một nửa gắp vào bát Cố Dương ở bên kia, một nửa gắp vào bát Lâm Thiên Tây ở đằng này, thịt trong nồi lẩu vừa mới đặt xuống đều đã chia hết cho hai người bọn họ.

Có lẽ là Cố Dương đi đường về đói bụng nên bữa cơm này ăn cực kỳ nhanh, vừa mới đặt đũa xuống, nhóc con đã chủ động đứng dậy nói: "Để em dọn."

Lâm Thiên Tây muốn giúp một tay, đột nhiên bị Tôn Thành ấn vai, lại ngồi xuống.

"Để nó dọn, không còn nhỏ nữa."

"Cậu rèn luyện thằng bé đó à." Lâm Thiên Tây lôi cặp sách mình tới rồi lấy sách và bài tập ra.

"Ừm, không phải cậu chủ nhỏ như trước kia nữa, không ai cưng chiều nó, không thể yếu ớt mỏng manh mãi được, càng tự lập sớm càng tốt." Tôn Thành nói.

Lâm Thiên Tây cười một tiếng: "Thế nào gọi là không ai cưng chiều, sau này tôi cưng chiều em ấy."

Tôn Thành nhìn cậu: "Cậu dựa vào đâu mà cưng chiều nó?"

"Thằng bé là em trai tôi, chẳng lẽ tôi lại không được cưng chiều?"

Tôn Thành cố ý hỏi: "Cậu là cái gì, nó là em trai cậu à?"

Lâm Thiên Tây duỗi chân đạp một cước vào bắp chân hắn dưới gầm bàn, giống như khiêu khích mà nói: "Thằng bé gọi tôi là anh trai tốt thì tức là em trai của tôi, không liên quan gì đến cậu."

Tôn Thành tóm lấy cổ chân Lâm Thiên Tây rồi kéo, đến mức khiến cậu suýt chút nữa ngồi không vững, một cái chân khác đè thẳng lên chân kia của cậu: "Vậy sao, không liên quan đến tôi."

"Cậu làm gì thế, buông ra đi, tôi còn phải làm đề đó..." Lâm Thiên Tây hạ thấp giọng, một chân bị chân hắn đè xuống, tư thế này quá mức kỳ quặc.

Trong phòng bếp, Cố Dương đang rửa bát, hình như không thuần thục lắm, bát đũa va vào nhau kêu leng keng.

1

Tôn Thành nhìn thoáng bên trong rồi buông tay ra, không trêu chọc cậu nữa, hắn cầm laptop dưới gầm bàn lên đặt lên mặt bàn: "Xem video thi đấu một lát, nghe tiếng Anh thật kỹ, xem xong thì làm thêm một đề."

Lâm Thiên Tây ngồi thẳng dậy rụt chân lại, thầm nghĩ đúng là muốn chèn ép người ta mà, chỉ nói có mỗi một câu không liên quan tới hắn thôi, nói hắn là đồ khó ưa còn không chịu thừa nhận.

Một lát sau, Cố Dương rửa xong bát đi ra, trông thấy trong tai Lâm Thiên Tây đang nhét tai nghe, cậu ngồi bên bàn xem video quay lại cảnh thi đấu, anh trai mình thì ngồi bên cạnh đọc sách Sinh học lớp 12, hai người học hai thứ khác nhau, cũng không hề quấy rầy đối phương, vô cùng nghiêm túc.

Cậu nhóc chen đến bên cạnh Tôn Thành, nhỏ giọng nói: "Thì ra cái đĩa này là anh hỏi cho anh Tây."

Tôn Thành cũng không ngẩng đầu lên, đáp: "Nhóc đến đây trước thời hạn, chuyện học hành không thể bị tụt lại phía sau, đi làm bài tập đi."

"Biết rồi mà, em xem thi đấu một lát với anh Tây không được ạ?" Cố Dương vừa nói vừa chen đến ngồi cạnh Lâm Thiên Tây, bắt lấy một bên dây tai nghe của cậu: "Anh Tây ơi, cho em xem với."

Lâm Thiên Tây tháo bên tai nghe còn lại xuống: "Nhóc muốn xem hả, được." Vừa nói vừa rút tai nghe ra rồi mở loa ngoài lên.

Cố Dương lại chen tới bên cạnh cậu, xích lại gần nhìn màn hình laptop, đột nhiên cánh tay bị Tôn Thành túm về phía sau.

1

"Ngồi xuống, chen chúc cái gì?" Hắn lạnh nhạt nói.

Cố Dương vừa khéo ngồi giữa hai người, đang nỗ lực chen chúc để giành được chỗ: "Ai bảo hai người ngồi gần như vậy, dịch ra cho em ngồi với chứ."

Tôn Thành không lên tiếng, quả thực hắn và Lâm Thiên Tây ngồi rất gần, cùng lắm chỉ cách một nắm tay.

Lâm Thiên Tây nhìn hắn, nhóc con không nói cậu cũng không nhận ra, sau đó cậu hắng giọng, cực kỳ đứng đắn mà dịch sang bên cạnh một chút: "Lại đây, ngồi đi."

"Vẫn là anh Tây tốt." Cố Dương ngồi sát bên tay cậu.

Tôn Thành cũng đành phải ngồi dịch sang bên cạnh, tay giở sách sinh học ra.

Giọng tiếng Anh trong laptop giải thích trận đấu một hồi cũng đã sắp xong, Lâm Thiên Tây quay sang định hỏi Tôn Thành là phải làm đề nào, lại trông thấy tai hắn đeo tai nghe, có lẽ là do ngồi lâu nên hắn đã đổi tư thế ngồi, một tay chống bên cạnh người, tay còn lại đang giở sách.

Lâm Thiên Tây liếc mắt nhìn Cố Dương ở giữa, rồi nghiêng nửa thân trên tới gần nơi đó, cậu duỗi một ngón tay ra, giống như đang chơi xấu mà vẽ lên mu bàn tay hắn một vòng tròn.

Tôn Thành lập tức quay đầu nhìn sang.

"Tôi làm đề nào thế?" Ngón tay cậu vẫn đang di chuyển, miệng lại hỏi tựa như không có chuyện gì.

Tôn Thành liếc Cố Dương đang nhìn chằm chằm vào màn hình laptop, mu bàn tay bị vẽ ngưa ngứa, hắn ngồi thẳng dậy, tay khẽ động, trở tay bắt được cái tay không yên phận của cậu rồi đặt bên cạnh mình: "Toán."

"...." Lâm Thiên Tây định rút tay về, dùng sức rút mạnh cũng không rút ra nổi, nửa bên thân nghiêng đến mức sắp đổ lên lưng Cố Dương, lập tức đưa mắt nhìn hắn ra hiệu. Đệt, chỉ giỡn một chút thôi mà, sao lại nhỏ mọn thế!

Tôn Thành giống như không có gì xảy ra nói: "Bài mới của môn toán học xong rồi, đi làm đề toán đi."

Cố Dương xem hết video, nhấn chuột đóng tab: "Không xem nữa, em cũng chẳng chơi cái này, nhiệt tình xem như vậy làm gì, vẫn là anh Tây từ từ xem đi."

Thấy cậu nhóc sắp quay đầu, cuối cùng Tôn Thành mới buông Lâm Thiên Tây ra.

Lâm Thiên Tây lập tức ngồi thẳng dậy, lôi tập đề thi trong balo ra rồi lấy một đề đặt lên bàn, động tác liền mạch lưu loát.

Cố Dương kinh ngạc nhìn hắn: "Anh Tây làm sao vậy?"

"Không sao, lấy đề thôi." Lâm Thiên Tây liếc Tôn Thành một cái.

"Anh với anh của em vẫn luôn nghiêm túc học như thế ạ?"

"Đúng vậy, anh và anh nhóc chỉ một lòng một dạ học tập thôi."

Tôn Thành xen vào nhắc nhở: "Xem thi đấu xong rồi mà còn không đi làm bài à."

Cố Dương thức thời đứng dậy từ giữa hai người rồi đi ra: "Đi đây."

Tôn Thành cầm sách, lại ngồi tới gần: "Cho cậu một tiếng làm xong toàn bộ."

Lâm Thiên Tây cầm bút bò dài nằm lên tờ đề, trầm giọng nói: "Chờ tôi làm xong sẽ chơi với cậu."

"Được, chờ cậu làm xong." Tôn Thành nhếch miệng, ngồi bên cạnh tiếp tục đọc sách, lại nhìn đối diện, Cố Dương đã tới nơi đó ngồi làm bài tập.

Cũng chưa hết một tiếng, Lâm Thiên Tây đã làm xong.

Tôn Thành xem qua hết những môn hôm nay nghỉ học bị thiếu, thấy Lâm Thiên Tây ngẩng đầu lên thì ngừng lại, đưa tay qua lấy đề rồi cầm bút chữa bài cho cậu.

Lâm Thiên Tây ngồi cạnh chăm chú nhìn hắn, chờ hắn chữa xong.

Xem hết từ đầu đến cuối một lượt, Tôn Thành đứng lên: "Lại đây, tôi giải thích kỹ cho cậu phần làm sai một lát."

Lâm Thiên Tây liếc Cố Dương đang ngồi đằng kia làm bài tập, cũng đứng lên đi theo: "Ừm."

Mắt thấy Tôn Thành bước vào phòng, cậu theo phía sau, vừa vào cửa đã bị túm vào trong, vội vàng vịn tường sát cửa để đứng vững, lại liếc ra ngoài rồi nhỏ giọng nói: "Cậu cố ý!"

"Không phải cậu muốn chơi trước à?" Tôn Thành trầm giọng: "Muốn chơi kiểu gì?"

Lâm Thiên Tây nhếch miệng cười: "Không chơi, tôi sai rồi, lần sau tôi nhất định sẽ kiềm chế, tuyệt đối không lén lút trêu chọc cậu nữa."

Tôn Thành nhìn dáng vẻ lưu manh này của cậu, cũng không thèm tin: "Nói hay hơn hát."

Lâm Thiên Tây cười cười quét mắt nhìn tờ đề trong tay hắn, đột nhiên sửng sốt: "Đệt mẹ!" Rồi vươn tay chộp lấy.

Cố Dương ở bên ngoài cũng nghe được, lập tức kêu: "Sao thế anh Tây?"

Lâm Thiên Tây không buồn trả lời, mắt chỉ nhìn chằm chằm chỗ bị gạch trên bài làm, sau đó cau mày hỏi: "Có phải tôi sai nhiều hơn lúc trước không?"

Tôn Thành khẽ nhướng mày: "Cái gì?"

"Có phải tôi thụt lùi rồi không?" Lâm Thiên Tây nhìn hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tiêu rồi, chắc chắn là tại cậu nên tôi mới bị thụt lùi."

"Thế nào gọi là tại tôi?" Tôn Thành nói.

"Chắc chắn." Lâm Thiên Tây chỉ vào chóp mũi hắn: "Cậu làm tôi phân tâm."

"Tôi làm cậu phân tâm thế nào?"

"Cậu nói xem? Chỉ cần cậu ở cạnh tôi cũng làm tôi phân tâm rồi."

Tôn Thành đột nhiên cười: "Cậu chắc chắn? Vậy tôi rất lợi hại."

"Đệt, vậy mà cậu còn cười được!" Lâm Thiên Tây cuống lên, cậu còn phải tiến vào top 15 đó, sao có thể sai nhiều hơn trước kia, nhất định là trong đầu chứa tên đáng ghét này quá nhiều rồi, lập tức xoay người ra khỏi phòng, cất đề vào trong cặp rồi khoác cặp lên vai.

Cố Dương ngồi ở bàn nhỏ hỏi: "Anh Tây phải đi về ạ?"

"Ừm ừm, gặp sau nhé, hôm nay về trước đây." Đi về học bù.

Tôn Thành ra ngoài, ôm cánh tay tựa cửa phòng nhìn cậu, trên mặt là ý cười như có như không.

Lâm Thiên Tây liếc hắn một cái, miệng làm khẩu hình: Cười cái lông! Rồi kéo cửa vội vội vàng vàng chạy đi.

- -----------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc