HỌC NGOAN

5

Cố Dương ngồi chơi ba ván liền vẫn không thấy Lâm Thiên Tây trở về mới cảm thấy kỳ lạ, bèn đứng dậy đi ra cửa gọi: "Anh ơi."

Tôn Thành đi tới, một tay đút trong túi quần: "Về thôi."

Cố Dương quay đầu lại lấy cặp sách, nhìn trên người hắn: "Có chuyện gì ạ, sao anh không mặc áo khoác luôn vậy?"

"Đi vội." Tôn Thành thuận miệng nói, đẩy vai cậu nhóc: "Đi thôi."

"Anh Tây ơi, bọn em đi nha." Cố Dương bị hắn đẩy ra ngoài cũng không hỏi thêm gì nữa, vội vàng lên tiếng chào hỏi.

Lâm Thiên Tây đi sau lưng Tôn Thành, thoải mái trả lời: "Ừm, đi đi."

Tôn Thành nhìn Cố Dương đi ra ngoài, thế rồi hắn dừng lại bên cạnh cậu một lúc: "Hôm nay nợ cậu một ván, hôm khác chơi."

"Không sao." Lâm Thiên Tây nghĩ thầm lúc này còn quan tâm bi-a gì nữa.

Tôn Thành vẫn chưa đi, đột nhiên bảo: "Đón sinh nhật cùng tôi."

Không phải câu hỏi mà là câu tuyên bố, hệt như không cho đối phương phản bác.

Lâm Thiên Tây liếc hắn, nhếch môi: "Được, đón cùng cậu. Lo mà về nhanh đi! Mẹ nó cậu muốn chết cóng à, chết cóng rồi thì ai đón cùng tôi?"

Tôn Thành khẽ cười. Vẫn cần phải xử lý cái tay, thế là hắn xoay người đi theo Cố Dương.

Lâm Thiên Tây dõi theo bóng lưng hắn đến khi khuất mắt, sau đó quay lại khoá cửa tiệm giúp Dương Duệ, đứng trước cửa hít một hơi thật sâu, rồi lại thở ra một làn sương mờ.

Ấy thế mà Tôn Thành lại hỏi cậu có chê phiền hay không, một kẻ kiêu ngạo như hắn, "Thành gia" ở trong miệng mọi người, thế mà lại đi hỏi một câu như vậy.

Cậu tựa trán vào cửa, lại thở ra một hơi sương, thấp giọng chửi: "Mẹ nó..."

Đau lòng thật đấy, cái cuộc sống rách này khốn nạn chết đi được.

Tôn Thành đứng dưới bóng đèn, tự xử lý vết thương trên tay trong phòng tắm.

Lúc về đến nơi, tay gần như không còn chảy máu nữa. Hắn cẩn thận sát trùng, bôi thuốc đỏ rồi dán vài miếng băng cá nhân lên.

Nếu bị Cố Dương nhìn thấy, hắn nói mình bị thương lúc chơi bi-a là được.

"Anh ơi." Cố Dương ở bên ngoài gọi: "Sao hôm nay Tom cáu kỉnh quá, có người lạ đến nhà ạ?"

Tôn Thành cất mọi thứ vào cái tủ bên cạnh gương, sau đó mở cửa đi ra: "Không có."

Tom vẫn đang nằm dưới chân bàn hung dữ gầm gừ.

Cố Dương ngồi bên bàn nhỏ chỉ vào chiếc điện thoại trên bàn: "Em thấy có thông báo WeChat trên điện thoại anh á."

Tôn Thành bước đến, một tay hắn đút vào túi, tay kia cầm điện thoại mở ra xem, Quý Thải nhắn cho hắn mấy tin liền về chuyện của Cố Chí Cường.

[ Nhóc Thành, tôi nghe đồn trước đây ba cậu quen một phú bà, suýt chút đã có cơ hội lập gia đình lần nữa, cơ mà ông ta không chịu. ]

[ Bây giờ Cố Dương ở chỗ cậu, sắp đến Tết rồi, có khi nào ông ta sẽ nhân lúc này đi tìm cậu không? ]

Tôn Thành chưa nói ông ta đã tới, ngón tay hắn lướt các tin nhắn WeChat, trên mặt không có biểu cảm gì.

Có đôi khi hắn cũng không hiểu rõ, ngoài khuôn mặt đẹp và khả năng dỗ dành phụ nữ ra thì Cố Chí Cường chẳng còn bản lĩnh gì, thế mà đến lúc này lại không chịu, như thể ông ta không buông nổi quá khứ mặn nồng cùng mẹ hắn vậy, dù rõ ràng trước kia cũng chính ông ta có thể tuỳ tiện đưa Cố Dương đi.

Điều duy nhất hắn biết rõ chính là Cố Chí Cường rất hận hắn, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, vừa hận lại vừa sợ, cũng vừa muốn tiếp tục quấy rầy hắn.

"Chị Thải nói gì vậy anh?" Cố Dương ngẩng đầu hỏi.

Tôn Thành tiện tay trả lời một câu "Biết rồi", sau đó ngồi xuống cầm laptop lên, vừa mở máy vừa nói: "Không có gì, hỏi thăm nhóc thôi."

"Em vẫn khoẻ, anh bảo chị ấy đừng lo." Cố Dương không phát hiện ra điều gì, chen sang nhìn máy tính của hắn: "Anh mở máy làm gì thế?"

Tôn Thành mở một trang web: "Tìm vài thứ thôi. Gần Tết rồi, biết sắp tới ngày gì không?"

"Ngày gì ạ?"

"Sinh nhật anh Tây của nhóc."

"Gì cơ?" Cố Dương bất ngờ: "Sắp đến sinh nhật anh Tây ạ?"

Tôn Thành nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cậu nhóc, cũng nhếch miệng theo: "Ừm."

Cuối cùng cũng có chuyện đáng để vui vẻ.

...

Không biết đã mấy giờ, Lâm Thiên Tây bị chuông điện thoại đánh thức. Cậu bật dậy trong trạng thái vẫn chưa tỉnh ngủ, mò từ đầu giường đến cuối giường mới tìm được điện thoại, cầm trong tay xem trong chốc lát rồi ấn nghe: "Alo?"

"Tôi đây." Giọng Tôn Thành trầm thấp: "Tới ngày rồi."

Lâm Thiên Tây đã tỉnh táo hẳn, phải mất hai, ba giây cậu mới nhận ra hôm nay là ngày gì: "Hôm nay là sinh nhật tôi?"

Sao cứ có cảm giác như mới có mấy ngày, cậu còn đang định tới toà nhà cũ tìm hắn và Cố Dương, thế mà hôm nay đã đến rồi.

"Mau dậy đi, chiều nay gặp ở chỗ cũ." Tôn Thành nói: "Lần này nhất định phải gặp."

Nói xong hắn cúp máy.

Lâm Thiên Tây sững sờ nhìn tín hiệu báo bận trên điện thoại mấy giây, sau đó bật dậy khỏi giường, nhanh chóng chạy vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Vệ sinh cá nhân xong, cậu lại vội vàng vào bếp tìm trứng và mì trong tủ lạnh để làm cho mình một tô mì trường thọ, trong miệng lại vô thức ngâm nga bài hát chúc mừng sinh nhật.

Quả nhiên mẹ cậu vẫn đang tăng ca. Lâm Thiên Tây không biết khi nào cô mới về nhà, có lẽ khi về cũng chưa chắc đã gặp được, nhưng cậu vẫn để lại cho cô một bát mì, đặt thêm một quả trứng gà vàng mềm mềm lên trên.

Dù có thể mẹ Lâm cũng không nhớ rõ, nhưng vẫn nên cùng nhau ăn mừng đi.

1

Ăn mì xong, Lâm Thiên Tây xem giờ giấc, sau đó chạy về phòng, tìm trong tủ một chiếc áo lông mà cậu hiếm khi mặc rồi khoác lên người, cậu bước vào phòng tắm, lục lọi ngăn kéo nhỏ cả buổi mới tìm ra một lọ sáp vuốt tóc, lấy ra chải chuốt tỉ mỉ.

Cuối cùng, cậu nhìn trái nhìn phải trong gương, soi mình xong thì nhếch miệng, tỏ ra rất hài lòng với hình tượng này: "Chậc, anh Tây đẹp trai thật sự!"

1

Tôn Thành lướt điện thoại, đến một tiệm sửa xe ven đường, hắn đưa mắt liếc nhìn biển hiệu.

Vương Tiếu chạy ra từ trong tiệm, cái mặt đen nhẻm cười hì hì: "Đừng nhìn nữa Thành gia, ở ngay đây này, đây là tiệm sửa xe của ông già em, sao anh tới đây thế?"

Tôn Thành đã nghe nói nhà nó có mở tiệm sửa xe, hôm nay là lần đầu đến, hắn nhìn quanh một vòng: "Ở đây có cho thuê xe không?"

"Anh tới tìm em để thuê xe hả?" Vương Tiếu còn đang thắc mắc sao hôm nay đột nhiên hắn lại nhớ mà đến tìm mình, hoá ra là vì chuyện này: "Có á, anh muốn moto hay loại nào?"

"Có xe bốn bánh không?" Tôn Thành hỏi.

"Bốn bánh?" Vương Tiếu cười ranh mãnh, kéo tấm che nắng trước cửa tiệm ra, để lộ một chiếc xe bán tải bốn bánh: "Xe bốn bánh đây, nhưng anh phải có bằng lái đã, chứ không thì em có đưa anh cũng không lái được."

Tôn Thành thò tay vào túi quần lấy ra một tấm thẻ nhỏ, lắc lắc trước mặt nó: "Ai nói tôi không được lái?"

1

"Ơ vãi?" Vương Tiếu trợn mắt: "Anh có từ bao giờ thế?"

"Hồi nghỉ đông đi thi rồi có." Tôn Thành cất nó vào, quan sát chiếc xe kia.

"Anh không cần học hả, thi phát lấy được luôn?" Vương Tiếu cho rằng hắn nói đùa, học sinh giỏi cũng chẳng ai giỡn kiểu đó.

"Không cần học, trước kia biết rồi." Tôn Thành mở cửa xe rồi ngồi vào: "Tôi thử xem."

Vương Tiếu định thần lại, cũng không để ý hắn nói cái gì, vội vàng đẩy cửa xe: "Ấy cẩn thận chút, xe này nhìn cũ vậy chứ là chiếc đắt nhất tiệm đó, anh đừng có đạp một phát phế luôn đấy nhé, ông già về lột da em mất."

"Yên tâm, tôi từng lái chiếc tốt hơn rồi." Tôn Thành đáp.

"Hở?" Vương Tiếu không nghe rõ.

"Không có gì." Tôn Thành không nói thêm nữa mà vặn chìa khoá, kiểm tra bên trong xe, xe không có vấn đề gì, xăng cũng đầy đủ, sau đó nói tiếp: "Tôi thuê, lái quãng ngắn thôi, mai trả lại cậu, tiền tính theo giá trong tiệm."

Vương Tiếu ngạc nhiên: "Anh muốn thuê thật à, thuê làm gì vậy?"

"Cần dùng." Tôn Thành trả lời ngắn gọn nhất có thể.

1

Lúc Lâm Thiên Tây đến trước cửa tiệm của Dương Duệ đã là buổi chiều, từ xa đã nhìn thấy có người đứng ở cửa vẫy tay với mình.

Cố Dương vừa vẫy tay vừa nói: "Anh trai tốt, hôm nay sinh nhật anh rồi."

Lâm Thiên Tây đi tới, xoa xoa tóc cậu nhóc: "Nhóc ở đây làm gì?"

Cố Dương ôm đầu né tránh, cật lực bảo vệ tóc: "Anh của em nói hôm nay em phải ở chỗ ông chủ Dương một lát, không được chạy linh tinh. Chẳng phải anh ấy phải đi ăn mừng sinh nhật với anh ạ."

11

"Đệt?" Lâm Thiên Tây hơi bất ngờ, đến cả Cố Dương mà hắn cũng không có ý định đưa đi theo?

Dương Duệ ló đầu ra từ trong gian tạp hoá: "Sinh nhật?"

Lâm Thiên Tây nhìn anh chằm chằm, tay làm động tác cắt cổ.

"Anh còn chưa nói gì, cậu làm gì thế?" Dương Duệ ngậm tăm xỉa răng cười cười, đưa một túi đồ ăn to tới: "Cool guy mua đó, cậu xách đi đi."

Lâm Thiên Tây nhận lấy, thầm nghĩ định làm gì đây, dạo chơi ngoại thành à?

"Ba của bọn họ lại tới đúng không?" Dương Duệ đột nhiên nhỏ giọng hỏi cậu.

Lâm Thiên Tây ngẩng đầu, nhìn theo tầm mắt anh, anh đang nói Cố Dương, đương nhiên là đề cập tới Cố Chí Cường. Cậu gật gật đầu: "Ừm."

"Thảo nào cool guy lại để anh trông em trai." Dương Duệ vỗ vai cậu: "Đi chơi đi, sinh nhật không chơi thì bao giờ mới chơi chứ. Bảo cool guy yên tâm, em trai cậu ấy ở chỗ này của anh sẽ không có vấn đề gì."

4

"Cậu ấy nói với anh rồi à?" Lâm Thiên Tây lại càng bất ngờ, rốt cuộc người này định làm gì thế nhỉ.

"Anh Tây ơi." Cố Dương bỗng nhiên gọi cậu, lắc lắc điện thoại di động trong tay: "Anh em vừa mới hỏi anh đã đến chưa, bảo anh đi ra ngoài đi, anh ấy sẽ tới."

Lâm Thiên Tây xách túi đồ rời đi: "Vậy em đi đây."

"Đi đi." Dương Duệ phẩy phẩy tay.

Lâm Thiên Tây ung dung đi dọc theo con đường lớn, đối diện có xe lái về phía mình, cậu ngẩng đầu, nhìn thấy một chiếc xe bán tải năm ghế, thân màu xanh xám có hoa văn ở viền xe.

Tôn Thành ngồi ở ghế lái nhìn cậu.

"Đệt mẹ?" Lâm Thiên Tây đi tới, quan sát chiếc xe kia rồi lại ngẩng lên nhìn hắn: "Cậu đỉnh đó!"

Hai mắt Tôn Thành nhìn dáng vẻ của cậu ngày hôm nay, hắn khẽ cười, mở cửa ra rồi cầm lấy túi đồ trong tay cậu, sau đó đi đến bên ghế phụ, mở cửa xe ra rồi nghiêng đầu: "Không lên à?"

2

Lâm Thiên Tây kinh ngạc nhìn hắn, hôm nay Tôn Thành mặc một áo khoác da màu đen ngắn đến thắt lưng ôm sát vào eo, cổ áo dựng lên, đôi chân đứng nơi ấy vừa dài lại vừa thẳng, còn dựa vào chiếc xe kia, quả thực cool cực kỳ.

Khóe miệng cậu đã không nhịn được mà giương lên từ sớm, cậu đi tới giữ cửa xe nhảy vào trong: "Đi đâu?"

Tôn Thành đóng cửa xe lại cho Lâm Thiên Tây, lại vòng ra sau ngồi ghế lái, đặt túi đồ ra hàng ghế phía sau rồi cúi người thắt dây an toàn cho cậu: "Đi theo tôi là được."

2

Thời điểm ghé lại gần thắt dây an toàn, vừa vặn ngửi được mùi sáp trên tóc Lâm Thiên Tây, Tôn Thành thoáng liếc mắt qua mái tóc chải chuốt gọn gàng của cậu.

Lâm Thiên Tây nhướng mày nhìn hắn: "Thế nào, đẹp trai không?"

Tôn Thành nhìn mặt cậu hai giây, cố ý không nói gì mà buông tay ra, dây an toàn bắn vào người cậu vang lên một tiếng "tạch".

"Đệt!" Hai tay Lâm Thiên Tây ôm lấy ngực.

Trong mắt Tôn Thành xuất hiện ý cười như không cười, quay đầu khởi động xe.

1

Xe chạy ra ngoài thành phố nhỏ, thoáng chốc sau Lâm Thiên Tây đã biết hắn đang đi đâu, thành phố nhỏ này tuy không có gì, nhưng nơi vui chơi thì vẫn có một ngọn núi cách đây không xa, lái xe đến mất khoảng hơn một tiếng đồng hồ.

Lâm Thiên Tây không nhìn bên ngoài, thỉnh thoảng lại chăm chú ngắm một bên sườn mặt Tôn Thành, một tay hắn cầm vô lăng, đột nhiên cậu nhìn đến bàn tay kia, phát hiện trên khớp tay dường như có vết rách đã kết vảy, bèn hỏi hắn: "Tay cậu bị sao thế?"

"Không sao, bị quẹt phải thôi, khỏi rồi." Tôn Thành trả lời cực kỳ bình tĩnh.

3

Lâm Thiên Tây lại nhìn thêm một lúc, không nhịn được hỏi tiếp: "Còn bao nhiêu chuyện cậu biết mà tôi không biết nữa?"

"Chẳng phải về sau cậu đều sẽ biết à." Tôn Thành liếc cậu một cái.

"..." Lâm Thiên Tây sờ sờ miệng, một màn này cũng quá ngạc nhiên, con mẹ nó đẹp trai chết đi được!

Tôn Thành lúc lái xe vô cùng chuyên tâm, gần như không nói chuyện, trong xe cũng không mở nhạc mà chỉ bật máy sưởi, cho nên tiếng nổ ầm ầm của mô tơ vang lên cũng cực kỳ rõ ràng.

Lâm Thiên Tây thoáng liếc qua, liền quay đầu ra đằng sau: "Sao bọn họ lại tới đây?"

Phía sau có người gọi: "Anh Tây! Anh Tây chờ bọn em với!"

Tôn Thanh đạp phanh, hạ cửa sổ xe xuống.

Một chiếc moto lao đến trước mặt, là moto cũ của Vương Tiếu. Vương Tiếu lái xe, chở theo cả Tôn Khải và Tiết Thịnh, ba đứa chen chúc trên một chiếc xe đã sắp chết ngột, dường như đã đuổi theo rất vội, cũng không mang mũ bảo hiểm, có lẽ do lái quá nhanh nên gió lạnh tạt vào đỏ ửng cả mặt mũi.

"Ôi, Thành gia, sao anh không nói ngay từ đầu là sinh nhật của anh Tây chứ, làm em cứ thắc mắc sao tự dưng lại thuê xe, còn không thèm nói cho bọn này nữa!" Vương Tiếu nói với vào trong cửa kính: "May là em tới chỗ ông chủ Dương chơi gặp được em trai anh mới biết, hôm nay không cùng mừng được à? Em gọi bọn nó đến hết rồi, Khương Hạo đi thăm người nhà, không thì hôm nay cũng đến đấy."

"..." Lông mày Tôn Thành giật giật, hắn mím môi im lặng, thầm nghĩ, tôi cảm ơn cậu còn cất công đuổi theo.

Ngay cả Cố Dương hắn cũng không đưa đi cùng, rõ ràng là chỉ muốn ở một mình với Lâm Thiên Tây, kết quả là lại xuất hiện thêm ba cái bóng đèn.

3

Vương Tiếu nào có biết được mối quan hệ của hai người, suy nghĩ cực kỳ thuần khiết, chỉ là cảm thấy mấy người bọn họ vẫn luôn đi theo Lâm Thiên Tây, vậy mà còn quên luôn cả sinh nhật của cậu, quả thực vô cùng tội lỗi, nó thúc khuỷu tay vào Tôn Khải ngồi sau: "Anh Tây, mang bánh kem tới cho anh này."

"Hả?" Lâm Thiên Tây ở bên cạnh nghe, cũng ngó ra ngoài nhìn thử, vậy mà bọn họ thật sự mang bánh kem đến, Tôn Khải giơ cái tay xách bánh lên.

"Sinh nhật anh thì phải có bánh kem chứ, em sợ không kịp nên đến tiệm mua luôn một cái rồi mang đi." Vương Tiếu cười hề hề nói.

Tôn Thành nhìn thấy cái bánh kem kia, cuối cùng vẫn không nói gì. Hắn cũng không chuẩn bị thứ này, quay đầu hạ cửa kính xe lên: "Đi thôi."

"Đi luôn thế á? Anh biết lái xe mà không giảm một tí gánh nặng cho em à?" Vương Tiếu gào, định nhét hai đứa ở đằng sau lên xe hắn.

Nhưng mà Tôn Thành đã dứt khoát lái xe ra ngoài rồi.

"Đậu má, sao Thành gia chỉ chở mỗi anh Tây thế?"

2

Vương Tiếu hết cách, đành rồ ga vội vã đuổi theo sau.

Lâm Thiên Tây nhìn moto nổ ầm ầm ở đằng sau, cố ý hỏi: "Cậu lái nhanh như vậy làm gì?"

"Tôi còn có thể lái nhanh hơn nữa cơ." Tôn Thành đáp: "Cho cậu cảm nhận một chút nhé."

"?" Lâm Thiên Tây chưa kịp lên tiếng, hắn đã đạp một phát xuống chân ga.

Xe bán tải kêu ầm một tiếng rồi lao thẳng ra ngoài, khói bụi bốc mù mịt trên đường, bọn họ đã lên tới đường núi.

Lâm Thiên Tây lập tức bắt lấy tay nắm, nhìn bóng cây hai bên đang lùi về phía sau nhanh như bay, adrenaline cũng bắt đầu tăng vọt, kìm lòng không được mà cười thành tiếng: "Đệch mẹ, thích thật!" Cậu nhìn sang bên cạnh, khoé miệng Tôn Thành vương ý cười rất nhẹ, có vẻ phấn chấn vô cùng, một dáng vẻ mà trước đây cậu chưa từng nhìn thấy.

Cậu lại cười một tiếng, không khỏi nghĩ thầm, thời điểm mà hắn có mọi thứ của trước đây, có lẽ cũng giống như vậy.

Đi tới bãi đất bằng phẳng trên sườn núi, Tôn Thành đạp phanh, bẻ lái rồi dừng lại, nhìn sang cậu: "Thích không?"

"Rất thích!" Lâm Thiên Tây cười.

"Đổi xe khác sẽ thích hơn, sau này lại chở cậu đi." Tôn Thành tháo dây an toàn, mở cửa rồi xuống xe.

Lâm Thiên Tây cũng mở cửa xe ra, nhảy xuống, thầm nghĩ còn có lần sau à, vậy thì cậu chờ.

1

Mặt đất nơi sườn núi ở đây bằng phẳng, bên trên phủ một lớp cỏ mềm, lại khuất gió, cực kỳ thích hợp dạo chơi. Đứng từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ quang cảnh của thành phố.

Tôn Thành xách túi đồ ăn từ ghế sau ra, thuận tay lôi một mảnh vải ra rồi trải luôn lên mặt đất: "Tôi tìm hiểu thử rồi, nơi này tạm được. Từ độ cao này, buổi tối có thể nhìn thấy sao."

Lâm Thiên Tây xỏ hai tay trong túi, nhìn mái tóc ngắn gọn gàng của hắn: "Mẹ nó Thành gia cũng lãng mạn quá nhỉ."

Tôn Thành đặt đồ xuống, ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt vững chắc loé lên tia sáng: "Thích không?"

/ ngực Lâm Thiên Tây đập mạnh, đầu lưỡi chạm vào răng, cậu nhếch miệng, đón lấy cái nhìn của hắn, mũi chân đá nhẹ xuống đất vài lần: "Chờ tôi có hứng thì sẽ nói cho cậu biết."

Lông mày Tôn Thành hơi nhướng lên.

1

Lúc lái chiếc xe nát kia tới nơi, Vương Tiếu đã nhìn thấy mặt đất bằng phẳng phủ một tấm vải, còn bày cả một túi đồ ăn. Tôn Thành và Lâm Thiên Tây ngồi ở bên cạnh, một người mặc áo da màu đen, một người mặc áo lông đen, đều là kiểu ngắn. Trai đẹp ngồi cạnh nhau, cực kỳ bắt mắt.

"Ôi đệt mẹ, cái gì làm cho ngọn núi nhỏ này phát sáng thế nhỉ, chắc chắn là Thành gia với anh Tây!" Vương Tiếu dừng xe, còn phải tâng bốc một hồi.

1

Lâm Thiên Tây ngồi đó bóc một túi cá khô ra: "Mấy cậu đến muộn quá, bọn tôi dạo chơi hết quanh đây luôn rồi, mấy cậu muốn đi thì tự đi đi nhé."

Vương Tiếu lấy bánh kem từ trong tay Tôn Khải rồi đưa tới: "Không chơi, quả núi rách bé tí này có gì mà chơi chứ, bọn này đến để mừng sinh nhật anh mà. Đi chơi trên núi giữa mùa đông, chắc đây là sinh nhật đơn giản nhất của anh đúng không anh Tây?"

Lâm Thiên Tây ném một con cá khô vào người nó: "Nói cái gì đó, bé ngoan Bát Trung phải có phong cách như thế."

Vương Tiếu mò tìm con cá trên người và nhét vào miệng, nó nhìn cậu rồi lại nhìn sang Tôn Thành: "Hai người đi dạo quanh núi xong ngồi luôn đây hả, không chơi cái gì khác à?"

Tôn Thành hờ hững đáp: "Kiểm tra vài bài thơ cổ về leo núi rồi, cậu có muốn tham gia không?"

1

"Không không không, hai người học đi."

Trời mùa đông tối rất nhanh, lúc bọn họ chạy tới đoạn đường này cũng đã chạng vạng, càng ngày càng tối.

Tôn Thành nói: "Mấy cậu không đi chơi thì mở bánh kem đi."

"Đúng đúng, mở đi mở đi." Vương Tiếu vươn tay mở bánh, vừa mở vừa nói: "Anh Tây, sinh nhật này anh có muốn ước gì không?"

"Ước?" Lâm Thiên Tây thoáng ngẫm nghĩ, lại nhìn sang Tôn Thành: "Tôi nghĩ đã."

Vương Tiếu mở quá chậm chạp, lúc bánh ngọt lộ ra, trời lại tối thêm một tầng, có điều rất hợp để châm nến.

Vương Tiếu cắm từng cây nến một lên bánh: "Nghĩ kỹ chưa anh Tây, mau ước đi!"

Lâm Thiên Tây nhìn Tôn Thành: "Ước thi đại học tốt vậy, thi ở đâu nhỉ?"

Tôn Thành chống tay lên mặt đất, hơi nhích về phía cậu, một tay hắn duỗi ra gõ vài lần lên mặt đất.

Lâm Thiên Tây đã hiểu, cũng ngồi gần hơn về phía hắn, đúng lúc ấy tay bị hắn kéo nhẹ ra sau lưng, Tôn Thành mở lòng bàn tay cậu ra rồi chậm rãi dùng ngón tay viết lên ấy một chữ.

Dường như là Bắc.

Sau đó hắn thu tay lại.

Lâm Thiên Tây có hơi buồn cười mà rút tay về, nhìn nến đã thắp xong: "Ừm, vậy thì ước, thi đậu vào một trường đại học ở Bắc Kinh đi."

"Á đù, anh Tây có lý tưởng thế, muốn tới thủ đô luôn!" Vương Tiếu vỗ tay: "Đỉnh!"

Trước mắt cậu tối sầm, gáy chợt bị ấn, trán úp xuống bánh kem: "Đệt mẹ! Vương Tiếu!"

"Không phải em!"

Lâm Thiên Tây ngẩng đầu lên lau đi kem trên trán, cậu quay phắt lại nhìn Tôn Thành ngồi ở bên cạnh, hắn vừa mới thu tay lại, khoé miệng còn khẽ giương lên.

"Tên cứng nhắc này, cậu xong rồi!" Lâm Thiên Tây lập tức nhào tới bôi kem trên tay lên mặt Tôn Thành, vẫn cảm thấy chưa đủ, một tay ghì chặt cổ hắn rồi ra sức quệt.

"Đệt..." Tôn Thành cũng bật ra một câu chửi thề, trên mặt dính đầy kem.

Vương Tiếu vô cùng phấn chấn: "Đệt mẹ, đàn ông đích thực đánh nhau, anh Tây xử Thành gia đi!"

1

Vừa hay Tôn Thành chê nó làm bóng đèn quá chói, hắn túm cổ áo nhấn mặt nó vào trong bánh kem bên cạnh, Vương Tiếu bị kem đầy ngập miệng, không nói nổi thành tiếng.

Hắn quay đầu, lại bị Lâm Thiên Tây ghì cổ ra quệt kem lên mặt.

Tôn Khải và Tiết Thịnh cũng gia nhập, cả đám vô cùng hỗn loạn.

Lâm Thiên Tây không quan tâm tới người khác, chỉ tập trung vào một mình Tôn Thành, cho đến khi bị hắn siết chặt vai đến mức không nhúc nhích được, cậu mới giơ hai tay dính đầy kem lên, thở hổn hển bảo: "Không được, tới đây thôi."

"Quệt đủ rồi đúng không?" Tôn Thành hỏi.

"Ừm ừm, đủ rồi."

Tôn Thành kéo cậu dậy: "Đứng lên."

Ba người kia trêu chọc đuổi nhau chạy loạn xạ.

Tôn Thành lên xe cầm mấy chai nước suối, hắn ngồi xuống cạnh gốc cây, đưa hai chai cho Lâm Thiên Tây: "Rửa sạch đi."

Chỉ một chốc lát vậy thôi mà trời đã tối hẳn.

Lâm Thiên Tây nhận lấy, cậu vặn mở một chai rồi ngồi xổm cạnh hắn, đổ ra xoa lên mặt lên tay, rửa từng chút một, lạnh đến mức phải hà hơi, cũng không nhìn thấy rõ lắm. Dùng hết một chai rồi, cậu lại mở chai còn lại, rửa sạch sẽ mới thôi.

Tôn Thành cũng ngồi rửa bên cạnh.

"Đậu má, đừng có chơi nữa, tao phải đi tìm nước để rửa, có sông không nhỉ?" Vương Tiếu la lên.

"Chắc dưới chân núi có đấy." Tôn Khải nói: "Lúc tới có thấy."

"Cái đệt, biết trước đã không có bôi tùm lum thế rồi, còn phải chạy xa như vậy nữa, có phải anh Tây với Thành gia đi rồi không nhỉ?"

1

"Chắc thế đó."

Ba người vừa nói chuyện vừa đi xa.

Tôn Thành thấp giọng nói: "Người ngốc cũng có cái tốt của người ngốc."

"Đệt." Lâm Thiên Tây không nhịn được mà bật cười, hai mắt chăm chú nhìn gương mặt Tôn Thành. Cậu ghé sát lại, ngón tay quẹt nhẹ lên mặt hắn.

Tôn Thành ngẩng đầu.

"Ha, miếng kem này còn dính một miếng trái cây chưa lấy xuống này." Ánh mắt Lâm Thiên Tây cách mặt hắn cùng lắm cũng chỉ vài centimet, cậu nhìn thấy rõ, cũng nghe được cả hô hấp của hắn, rồi chợt hạ thấp giọng cười một tiếng: "Đừng nhúc nhích."

Nói xong thì lập tức lại gần, dùng miệng ngậm lấy miếng kem kia, đầu lưỡi nhẹ tựa lông hồng như có như không liếm vào má hắn.

Có thể là một miếng kiwi, ai mà biết được, dù sao cũng chỉ có một miếng nhỏ xíu, Lâm Thiên Tây nuốt xuống.

4

Tôn Thành vẫn còn nhìn cậu. Một giây, rồi hai giây, hắn cúi đầu xuống đổ nước vào tay, xoa lên mặt, lúc ngẩng đầu lên, hắn đột ngột nhào tới, một tay bắt lấy gáy Lâm Thiên Tây, gắt gao mà lấp kín môi cậu.

Chai nước suối rơi xuống đất, Lâm Thiên Tây níu cổ áo hắn đứng lên, cũng có thể là bị hắn kéo dậy, môi kề sát môi không thể phân biệt rõ ràng, eo bị hắn siết lùi về sau, chỉ thoáng chốc, sau lưng đã vang lên một tiếng "thịch", lưng tựa lên cửa xe.

Tôn Thành hơi buông cậu ra, đưa tay mở cửa xe rồi đẩy cậu vào: "Lên xe."

Lâm Thiên Tây vừa mới ngồi vững vàng trên ghế xe, Tôn Thành đã đi lên ngồi vào bên cạnh. Cửa xe bị đóng lại một cách thô bạo, hắn nghiêng người áp sát tới, lại cúi đầu hôn xuống.

Tiếng áo lông vũ ma sát với áo da sột soạt, Lâm Thiên Tây nghe thấy "tách" một tiếng, hình như là hắn khoá cửa xe lại, ngay sau đó tiếng khoá kéo "xoẹt" lại vang lên, áo lông vũ bị cởi ra, trên người bất chợt lạnh như băng, là tay của Tôn Thành.

Cậu hơi mất tập trung mà mông lung nghĩ, quả nhiên không hổ là học sinh xuất sắc, tới giờ mới có mấy lần thôi mà đã điêu luyện như vậy rồi.

Môi bị day nghiến, Lâm Thiên Tây cảm thấy môi mình được mân mê rất cẩn thận, từ môi trên đến môi dưới, hắn ngậm từng chút một, bỗng đôi môi đó chuyển sang môi dưới của cậu, lướt xuống cằm rồi ngậm lấy yết hầu nhô lên ở cổ.

"!" Lâm Thiên Tây lập tức níu chặt lấy cổ áo hắn, thở gấp: "Con mẹ nó cái này cậu học ở đâu thế?"

"Tự học thành tài." Tôn Thành trầm giọng đáp, môi lại tiếp tục dán lên môi cậu, thuận lợi luồn lưỡi vào.

Lâm Thiên Tây cảm thấy trong hơi thở có mùi bánh kem nhàn nhạt tán loạn nơi đầu lưỡi cả hai, bỗng nhiên cảm giác sau lưng bị ấn mạnh, đầu lưỡi cậu dùng sức đẩy lại, mãnh liệt đến mức đã sắp nghẹn thở.

Bỗng nhiên Tôn Thành buông cậu ra, kề trán cậu th.ở dốc: "Còn nhớ lần trước tôi nói gì không?"

Lâm Thiên Tây cũng đang hổn hển, tưởng chừng như bản thân sắp không khống chế được nữa: "Cái gì?"

"Lần sau cũng để cậu thử một chút."

Lâm Thiên Tây còn chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe thấy tiếng kéo khoá vang lên bên tai, là khoá quần của cậu.

Tôn Thành chợt nhích sát lại, một tay ôm lấy Lâm Thiên Tây.

Giây tiếp theo, lưng Lâm Thiên Tây căng cứng: "Cậu..."

Nhịp thở của Tôn Thành dán bên tai cậu dần ổn định, hắn hít sâu, tay khẽ động.

Eo của Lâm Thiên Tây đã sắp cong thành hình cung, chưa từng thử như vậy bao giờ, một tay cậu túm lấy đùi hắn, tay kia siết chặt eo hắn, đến cả miệng cũng mím chặt.

Bên ngoài đã tối đen, chỉ có bầu trời nơi thành phố nhỏ xa xa mới có chút ánh sáng, còn nơi đây tối tới mức vươn tay không thấy được năm ngón, như thể cậu đã hoàn toàn bị giấu đi, trong xe gió yên biển lặng, nhưng người lại muôn sóng cuộn trào.

Cảm giác tựa như dời sông lấp biển đó xảy ra trong nháy mắt rồi chạy thẳng lên não, tê dại một hồi.

"Đệt..." Lâm Thiên Tây mơ mơ màng màng kêu ra tiếng, tay vẫn siết chặt lấy eo hắn, ngón tay giống như muốn khảm vào da thịt, th.ở dốc từng đợt.

Không biết từ lúc nào bên ngoài truyền tới động tĩnh từ đằng xa.

"Hay là ở đây nhặt củi nướng cá đi?" Là giọng của Vương Tiếu.

Tôn Khải tiếp lời: "Đừng, mày đừng có để thành phóng hỏa đốt rừng, bình thường lại đi, tao còn chưa thi đại học nữa, không muốn ngồi tù mọt gông đâu."

"Nghiêm trọng đến thế á? Thế thì thôi vậy..." Giọng của Vương Tiếu càng gần: "Thành gia với anh Tây không có ở đây hả, còn chưa về à?"

"Có phải ở trong xe không?" Tiết Thịnh hỏi.

Lâm Thiên Tây vịn lưng ghế, vẫn còn thở gấp, một tay cậu vội vã kéo khoá quần, tay còn lại lần mò tìm kiếm.

Tôn Thành trầm giọng: "Để tôi dọn." Không biết hắn rút đâu ra khăn giấy, bắt đầu lau ghế, tiếng sột soạt vang lên trong bóng tối.

"Mẹ nó cậu..." Lâm Thiên Tây nén giọng, thở không ra hơi, định nói phóng túng quá, còn hơn cả kẻ lưu manh đã phóng túng quen thói như cậu.

Dường như hai người đã ở trên xe rất lâu, nhưng dường như cũng chẳng lâu đến vậy, trên cửa kính xe phủ một lớp hơi sương, là do bọn họ thở quá mạnh.

Tôn Thành buông Lâm Thiên Tây ra, ấn ngón tay mở cửa xe.

"Ở trong xe thật này." Vương Tiếu bên ngoài nghe thấy động tĩnh.

Lâm Thiên Tây lập tức muốn xuống xe, tay đã vịn lên cửa nhưng bị Tôn Thành ấn trở lại: "Ngồi đây đi."

Hắn mở cửa đi ra ngoài.

"Thành gia, làm gì vậy?" Vương Tiếu hỏi.

"Rửa tay, vừa rồi rửa chưa sạch." Tôn Thành trả lời, giọng hơi trầm xuống.

"Đệt con mẹ..." Lâm Thiên Tây nghe được câu này thì cảm giác đầu lại như muốn nổ tung, làm chuyện kia mà cũng không đi rửa tay nữa! Cậu tựa vào lưng ghế, vẫn còn thở gấp, thật ra muốn ra ngoài cũng chẳng còn sức, vừa rồi đó là cảm giác gì nhỉ, cảm giác giống như được Tôn Thành đưa lên thiên đường vậy.

Một tay Lâm Thiên Tây đè bụng dưới, hai mắt cậu nhắm lại, vẫn còn có thể nhớ rõ được nhiệt độ tay của Tôn Thành, trước đó còn rất lạnh, mẹ nó sau đó lại nóng đến mức bỏng người.

- -------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Để tui xem có bao nhiêu bé ngoan đã lấy được bằng lái giống như nhóc Thành nào. 

10

- -------------------------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc