HỌC NGOAN

Tôn Thành đứng cạnh bàn pha một gói bản lam căn(*) rồi uống một hơi, sau đó cầm điện thoại di động trên bàn lên nhìn đồng hồ, mười giờ đêm, chắc hẳn Lâm Thiên Tây đã về đến nhà.

(*) Bản lam căn là tên vị thuốc của rễ cây tùng lam, thuộc học Cải (Brassicaceae). Đây là một vị thuốc có tính hàn, vị đắng, thường được sử dụng trong Y học cổ truyền. Có công dụng thanh nhiệt, giải độc, mát gan, giải cảm, long đờm, giảm ho, giảm sốt...

Trước đó buông thả nên uống chai nước của cậu, nhưng giờ về nghĩ đến Cố Dương, vẫn phải đề phòng một chút.

Tôn Thành kiểm tra điện thoại. Lúc trở về phòng, hắn sang phòng bên cạnh, đẩy cửa khẽ khàng rồi nhìn vào trong. Cố Dương ôm gối nằm nghiêng qua một bên, đang say giấc nồng.

Vốn là một căn hộ nhỏ dành cho một người ở, trước kia thỉnh thoảng Cố Dương đến đây vài lần, hắn sẽ ngủ dưới sàn và nhường giường cho cậu nhóc. Căn phòng nhỏ này vừa mới được dọn dẹp lại và kê thêm một chiếc giường, làm thành một phòng cho Cố Dương.

Hắn đóng cửa lại rồi đi về phòng của mình, vừa đi vừa cúi đầu xem điện thoại, mở WeChat ra.

Hình nền trong khung chat với "Bé ngoan" vẫn là tấm ảnh hắn đặc biệt bỏ vào kia, ảnh hắn và Lâm Thiên Tây chụp chung.

Tôn Thành tiện tay bấm gửi một biểu tượng mỉm cười.

[ Ngủ chưa? ]

Lâm Thiên Tây hồi âm trong giây lát.

[ Ngủ cái lông ấy! Tôi đang học tập chăm chỉ theo kế hoạch của cậu để chuẩn bị thi đây này! ]

Khóe miệng Tôn Thành lộ ra ý cười. Từ mấy dòng chữ cậu gõ, hắn đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của cậu ngay lúc này, cà lơ phất phơ, lưu manh vô lại.

[ Tôi đi nhanh là để cậu mau về dưỡng bệnh, sao chưa ngủ nữa, lăn đi ngủ đi. ]

Lâm Thiên Tây nhắn một chuỗi dấu ba chấm sang.

[ Tinh lực tốt nên muốn học tập thôi. ]

Tôn Thành ngồi lên giường rồi bật đèn bàn lên, bản thân cũng cầm một quyển đề thi, tay thì vẫn đang gõ ra những con chữ khiến cậu nghẹn họng.

[ Không phải là tinh lực của cậu dùng để ghen à? ]

"Vút" một tiếng, Lâm Thiên Tây dứt khoát gửi một tin nhắn thoại sang. Tôn Thành bấm mở, sợ quấy rầy đến Cố Dương nên hắn áp vào tai để nghe.

Thoáng cái, tiếng cậu đã chui vào tai: "Đệch, ai nói tôi ghen, tôi là người như thế à?"

Tôn Thành trả lời rất đơn giản: "À, không phải ghen, mà là rất ngốc."

Dường như Lâm Thiên Tây đã bị giọng điệu lạnh lùng đó đánh gục, thế là cậu lại gửi thêm một chuỗi dấu ba chấm nữa.

Một tin nhắn thoại theo sau: "Tôi đệt, cậu..."

Chưa kịp nói hết câu, cậu đã tự mình cắt ngang.

Tôn Thành cũng đáp lại bằng một tin nhắn thoại: "Đệt ai?"

5

Chừng ba, bốn giây sau, giọng nói của Lâm Thiên Tây mới được gửi sang: "Nếu cậu muốn ngắt câu như thế, vậy thì chữ cái thứ 21 trong bảng chữ cái tiếng Anh."

4

Tôn Thành bật cười, có can đảm nhỉ Lâm lưu manh, chờ đấy, rồi hắn bấm ghi âm trả lời: "Lăn đi dưỡng bệnh đi, nếu không thì cậu có quỳ xuống gọi ba tôi cũng không dạy cậu."

Thông báo tin nhắn thoại lập tức vang lên.

Lâm Thiên Tây: "Ngủ đây, ngủ ngon."

Tôn Thành bấm nghe tin nhắn thoại một lần nữa, nhớ tới bộ dạng của Lâm Thiên Tây lúc ấy, khoé miệng hắn lại nhếch lên.

1

Hắn không nghĩ cậu lại ghen. Nếu cậu không bị cảm thì lúc ở trên đường hắn không chỉ siết cậu một chút thôi đâu, có lẽ hắn còn không nhịn được mà sẽ hôn cậu mất.

1

Tôn Thành mở quyển đề thi ra, toan đặt điện thoại xuống thì phát hiện có ba tin nhắn mới trong WeChat, một con số "3" đỏ rực nằm ở đó, đến từ một dãy số không tên. Ý cười trên môi bị dập tắt ngay tắp lự, ngón tay máy móc bấm mấy lần.

[ Sức khoẻ của tao không tốt nên cần phải tĩnh dưỡng, vậy mà mày cũng không biết đưa Cố Dương tới thăm tao một lần nào! Mày mất nhân tính rồi phải không! Mày còn mặt mũi gì mà lấy tiền mẹ mày, chỉ muốn thấy tao chết thôi chứ gì! ]

[ Mày đưa Cố Dương theo rồi đúng không! Mày nghĩ mày đủ tuổi trưởng thành là có thể thoát khỏi ba mày à? Thứ súc vật, cả đời mày cũng đừng mơ thoát được tao! ]

[ Tôn Thành! Mày dám trả lời tao một câu không! Mày có dám không!!! Trả lời cho tao!!! ]

Tôn Thành tựa vào đầu giường, nhìn từng câu từng chữ một cách thờ ơ.

Cố Chí Cường luôn xuất hiện vào những lúc hắn không ngờ tới, quét sạch mọi niềm vui trong hắn.

Hắn bấm xoá tin nhắn, sau đó lại mở WeChat lên, đưa điện thoại lên tai nghe lại câu nói cuối cùng "Ngủ đây, ngủ ngon" kia của Lâm Thiên Tây mấy lần, đến khi có cảm giác như được kéo về, hắn mới đặt điện thoại xuống, lật quyển đề thi ra lần nữa.

9

....

Lúc Lâm Thiên Tây bước vào phòng thiết bị thể thao lần nữa, bệnh cảm của cậu gần như đã biến mất. Bản thân cậu đủ khoẻ mạnh, uống thêm thuốc Tôn Thành mua, lại bị hắn buộc phải ngủ một giấc, thành ra rất có tác dụng.

Cậu cầm cơ lên, đang định bày bi thì đột nhiên có một bàn tay vỗ nhẹ lên vai cậu.

Cậu tưởng đó là Tôn Thành vì bình thường không có ai dám vỗ cậu như thế, lúc quay đầu lại nhận ra đó là Khương Hạo, cậu tức khắc nổi giận: "Làm gì vậy!"

"Cậu làm gì thế?" Khương Hạo dò xét: "Chạm có một cái cũng không được."

"Có gì thì nói, chạm cái gì mà chạm." Lâm Thiên Tây bày từng quả bi một.

1

Khương Hạo nói: "Tôi thấy bình thường cậu cũng bị Tôn Thành đụng chạm không ít mà."

"..." Lâm Thiên Tây khựng lại nhìn cậu ta: "Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"

Khương Hạo chỉ ra bên ngoài: "Chị đẹp kia tới kìa, còn dẫn ai đó theo nữa, bảo là tới tìm cậu." Nói xong cậu ta đi ra ngoài trước.

Lâm Thiên Tây trông về phía cửa, một lúc sau Quý Thải đi vào, gương mặt đánh son đỏ ấy nhìn cậu cười cười.

"Anh Tây, hôm qua tôi nói sẽ dẫn một người bạn tới gặp cậu, giờ tới rồi đây."

Lâm Thiên Tây nhớ cô đã nhắc đến: "Thật sự có người muốn gặp tôi?"

"Lừa cậu làm gì, người này thật sự muốn gặp cậu, mà thực ra cũng không tính là bạn tôi, quen biết trong công việc thôi, lần này anh ấy thông qua tôi tới tìm cậu, một ông chủ của câu lạc bộ bi-a, họ Mao." Quý Thải vừa nói vừa tiến lại gần hai bước, hơi hạ giọng: "Ông chủ Mao này đã phát hiện ra rất nhiều ngôi sao bi-a, rất hiếm khi chủ động tìm người, cơ hội hiếm có lắm đấy, cậu nên nắm chắc đi."

Lâm Thiên Tây còn chưa kịp hỏi cô cơ hội gì, Quý Thải đã quay đầu ra phía ngoài hô lên: "Anh Mao, vào nói chuyện đi."

Một người đàn ông bước vào. Người này chừng ba mươi tuổi, mặc vest, bề ngoài trông không sáng sủa lắm nhưng nom rất khôn khéo, vừa bước vào đã đưa mắt ngó xung quanh, quan sát một vòng rồi mới nhìn Lâm Thiên Tây: "Cậu là Lâm Thiên Tây đúng không, nghe nói bây giờ cậu chưa tham gia câu lạc bộ nào, đến câu lạc bộ của tôi đi."

Lâm Thiên Tây cầm cơ, nghe anh ta thẳng thắn như thế thì sửng sốt vài giây: "Chú nói gì?"

Người đàn ông được gọi là anh Mao lấy một điếu thuốc ra nhét vào miệng, tự châm lửa rồi bắt đầu nhả khói: "Chẳng phải cậu thi đấu hay lắm sao? Tôi cung cấp cho cậu huấn luyện viên, cả kinh phí đào tạo, chỉ cần cậu tham gia câu lạc bộ của tôi, sau này khi thi đấu sẽ có tổ chức đàng hoàng đúng không?"

Lâm Thiên Tây đã rõ, hoá ra là đến chiêu mộ người, thế rồi cậu nhìn sang Quý Thải.

Quý Thải chủ động đi ra ngoài: "Tôi ra ngoài trước, hai người cứ bàn bạc đi đi."

Sau khi cô ra khỏi cửa, anh Mao nọ cũng không đến gần hơn, chỉ đứng đó hút thuốc, thỉnh thoảng sẽ đưa mắt nhìn phòng thiết bị nhỏ này, tỏ vẻ xem nhẹ: "Điều kiện thế này thì sao mà luyện được, tôi thấy hai trận trước cậu đánh không tệ, có thiên phú nên mới đến tìm cậu, cậu suy nghĩ kỹ đi, đừng bỏ lỡ cơ hội."

Lâm Thiên Tây nhìn điệu bộ cao ngạo của anh ta, như thể đến mời cậu về thực chất đã là đề cao cậu lắm. Khóe miệng Lâm Thiên Tây giật giật, chống cơ cạnh bàn bi-a rồi ngồi xuống: "Chú lặn lội từ xa tới đây thì hẳn là phải có điều kiện gì đó đúng không, tóm lại là không thể cho không được."

Anh Mao phả ra một hơi thuốc: "Chắc chắn, tôi nghe ngóng chuyện của cậu rồi, nếu thành tích bình thường mà còn dự định làm sinh viên thể dục, vậy thì nghỉ học luôn đi, vào câu lạc bộ của tôi, sau này đánh bi-a toàn thời gian."

2

Lâm Thiên Tây cho rằng mình nghe nhầm: "Ý chú là không lên đại học?"

"Lên đại học?" Anh Mao nhìn cậu từ trên xuống dưới, ngừng hút thuốc: "Chả phải cậu muốn làm sinh viên thể dục vì khó vào đại học à? Lên đại học còn phải đi kiếm tiền. Bây giờ có thể đi đánh bi-a thì lên đại học làm cái rắm gì."

"..." Lâm Thiên Tây làm thinh trong phút chốc, sau đó đột nhiên cười nói: "Hay là bây giờ chú nghe ngóng kỹ lần nữa đi, tôi đây muốn lên đại học, lại còn phải là đại học tốt nữa kìa, không ở Bắc Kinh thì cũng là Thượng Hải."

Anh Mao cũng cười theo: "Tôi đây cũng nói chuyện chân thành với cậu mà, cậu không cần làm bộ làm tịch đâu, một năm tôi trả cậu hai mươi vạn, còn tốt hơn nhiều so với mấy điều phi thực tế mà cậu nói đấy."

Lâm Thiên Tây ghét nhất kiểu tự quyết định mà chẳng coi chuyện của cậu ra gì như thế này, cứ như cậu không thể làm cái gì ra hồn vậy. Cậu bắt đầu phát cáu: "Sao chú biết là không thực tế?"

Anh Mao không để ý mà nói tiếp: "Còn một điều kiện nữa, sau này cậu nhất định phải rời khỏi đây, dù sao mấy "sự tích xưa" của cậu cũng rất khó coi, nghe nói cậu từng ở trong giang hồ phải không? Nói sao nhỉ, bi-a là môn thể thao thanh lịch, cao quý, không có liên quan gì với mấy thứ hỗn tạp đó. Cậu vào câu lạc bộ rồi, bọn tôi chắc chắn sẽ biến cậu thành một ngôi sao cơ thủ, cậu vừa có thiên phú lại đẹp trai, sinh ra để làm ngôi sao bi-a đấy. Đến lúc đó, cậu cũng chẳng cần dây dưa với ai hay chuyện gì ở cái nơi bé tí này nữa, nếu có thể không trở lại thì tốt nhất là đừng trở lại. Còn nếu cậu vẫn muốn có bằng cấp thì, tệ nhất tôi cũng có thể kiếm cho cậu một cái."

Sắc mặt Lâm Thiên Tây hơi sa sầm: "Ý của chú là xuất thân của tôi quá kém, phải cắt đứt quan hệ với nơi này mới được, ngay cả gia đình cũng không cần, mẹ tôi cũng không được nhận, có đúng không?"

Anh Mao nhìn mặt cậu, cuối cùng cũng nhận ra cậu không vui, bèn cười một tiếng: "Cậu đừng tức giận, tôi nói hơi thẳng thắn, nhưng nói chuyện làm ăn thì phải thẳng thắn, quanh co lòng vòng rồi sau này lại kéo theo một đống lằng nhằng rắc rối. Cậu nghĩ cho thật kỹ đi, đây thật sự là cơ hội tốt đối với cậu mà, chẳng phải cậu còn phải tham gia một trận thi đấu à? Bây giờ tôi có thể lập tức sắp xếp huấn luyện viên cho cậu."

"Không cần." Lâm Thiên Tây ném cơ rồi đi ra ngoài.

Anh Mao nhìn cậu: "Có ý gì, không muốn nói nữa?"

Lâm Thiên Tây mặc kệ anh ta.

Quý Thải đang chờ ở bên ngoài, nhìn thấy cậu ra thì định hỏi xem kết quả thế nào rồi, vậy mà cậu lập tức rời đi luôn, không hề quay đầu lại.

Ông chủ Mao kia bước ra, Quý Thải hỏi: "Hai người vừa nói gì vậy?"

Anh Mao lắc đầu: "Không hiểu cái chỗ rách nát này có gì đáng để cậu ta lưu luyến, lại còn nhất quyết phải thi đại học, thật sự là uổng phí miếng ăn ông trời ban cho cậu ta..."

Tôn Thành đã không nhìn thấy Lâm Thiên Tây từ sáng, ban đầu hắn cho rằng cậu đi tập chạy, nhưng lúc thời gian tập luyện kết thúc cũng không nhìn thấy cậu đâu, liền cảm thấy không đúng lắm, hắn nhìn vào sách tiếng Anh, thỉnh thoảng lại liếc mắt trông ra cửa sau.

Khương Hạo từ bên ngoài vào nói: "Lâm Thiên Tây vẫn chưa về cơ à?"

"Cậu biết cậu ấy đi đâu không?" Tôn Thành hỏi.

"Chị đẹp kia của cậu tìm cậu ấy, còn dẫn một người tới nữa." Khương Hạo ngồi xuống bàn trước: "Có lẽ là đang ở phòng thiết bị đó."

Tôn Thành "Ừm" một tiếng, lại lật vài trang tiếng Anh, sau đó đứng lên đi ra từ cửa sau.

"Nhóc Thành này." Hắn xuống đến cầu thang, Quý Thải cũng đang đứng ở đó, nhìn thấy hắn thì gọi.

Tôn Thành đi tới: "Mọi người nói xong rồi à?" Lúc tới Quý Thải có đề cập với hắn vài câu, hắn cũng biết đại khái mọi chuyện.

"Nói xong rồi." Quý Thải đáp: "Ông chủ Mao đó đi rồi, Lâm Thiên Tây không đồng ý, lần đầu tiên tôi nghe thấy có người từ chối dứt khoát như vậy đó, cậu ấy nói cậu ấy phải thi đại học, không chịu rời khỏi nơi đây, nói chuyện chưa được bao lâu đã đi trước rồi."

Tôn Thành khẽ nhíu mày: "Hai người bảo cậu ấy rời khỏi chỗ này?"

"Quả thực là người ta có đưa ra điều kiện này." Quý Thải nhìn thấy có học sinh đi qua thì đứng gọn vào tường, nhẹ giọng nói tiếp: "Lâm Thiên Tây như vậy, lẽ nào không phải là rời khỏi đây thì sẽ tốt cho cậu ấy hơn hay sao?"

Tôn Thành liếc cô một cái: "Bây giờ cậu ấy không thể đi, nếu phải đi thì sau này cũng là đi cùng tôi." Nói xong xoay người chực đi.

Quý Thải đột nhiên đuổi theo, níu cánh tay hắn lại: "Chờ một chút, nhóc Thành."

Tôn Thành dừng lại.

Quý Thải lập tức buông tay, nhìn trái nhìn phải không thấy ai đi qua mới nói: "Tôi nghĩ, cậu và Lâm Thiên Tây lún hơi sâu rồi." Cô lại nhìn xung quanh một hồi lâu rồi nhỏ giọng nói tiếp: "Đừng để ba cậu biết."

1

Tôn Thành không lên tiếng.

"Quên đi, coi như tôi nhiều lời vậy." Có lẽ là Quý Thải cảm thấy bản thân nói nhiều nên đã xoay người rời đi.

Tôn Thành sờ túi quần, mò tới hộp thuốc lá, cũng quay đầu đi về một hướng khác. Hắn ra đến ngoài sân tập, đi một vòng vẫn không nhìn thấy ai, lại đổi hướng khác, nghỉ giữa giờ đã được gần mười phút, không biết Lâm Thiên Tây chạy đi đâu.

Cuối cùng lúc đi đến bên ngoài phòng thiết bị thì nghe được tiếng bi-a va chạm quen thuộc, có hơi kịch liệt. Hắn móc thuốc ra, dừng lại ngoài cửa ra vào, châm thuốc rồi mở cửa đi vào trong.

Không biết Lâm Thiên Tây đã về lại phòng thiết bị từ bao giờ, đang chơi bi-a một mình, vừa chơi miệng vừa lẩm bẩm từ vựng.

Sau đó cậu dừng lại, đứng dậy cầm chai nước trên bàn bi uống ực một hớp, rồi lại đè thấp người xuống tiếp tục đánh.

Rất nhập tâm, hoàn toàn không để ý rằng Tôn Thành đã đi vào.

Tôn Thành ngậm điếu thuốc trong miệng, nhìn cậu ở đằng ấy đánh bi-a. Trên người cậu mặc một áo hoodie cũ, ống tay áo xắn đến khuỷu tay, mỗi một khi đẩy cơ ra, trên cánh tay trắng nõn đều sẽ lộ ra đường cơ bắp căng cứng.

Rốt cuộc cũng ngừng, Lâm Thiên Tây chống hai tay lên mép bàn, nắm ngang cây cơ, siết rất chặt, cậu đứng tại chỗ thở dốc, miệng không học thuộc từ vựng nữa, chỉ trầm giọng mắng một câu: "Mẹ nó..." Rồi cúi thấp đầu gần như sát mặt bàn, ổn định dần từng nhịp thở.

"Con mẹ nó..." Lâm Thiên Tây lại mắng một câu nữa.

Không ngờ rằng có một ngày có người tới "khai quật" cậu, thế mà còn giẫm đạp lên cậu một cước.

Cậu không thi đỗ đại học tốt, kiếm cơm dựa vào bi-a còn phải cắt đứt quan hệ với chỗ này. Lần đầu tiên cậu biết rằng chơi bi-a thôi cũng phải nhìn đến xuất thân, là do trước kia cậu quá kém cỏi, cho nên bây giờ đều phải né tránh tất cả, mẹ cậu, nhóc Đông, Dương Duệ, còn có cả Tôn Thành, không lẽ đều sẽ phải vờ như không liên quan ư, chỉ chơi bi-a thôi còn muốn cậu không nhận cả người thân nữa à...

Lâm Thiên Tây không nói được là buồn cười hay tức giận, có lẽ là cảm thấy hoang đường, mẹ nó hoang đường thật sự.

Một làn khói thoảng qua mặt, Lâm Thiên Tây ngửi được mùi khói thuốc thì lập tức ngẩng đầu lên, bấy giờ mới nhìn thấy Tôn Thành đang đứng ngay trước mặt: "Đệch, sao cậu vào mà không lên tiếng thế."

Tôn Thành ngậm điếu thuốc hỏi: "Cậu trốn ở đây làm gì? Tìm cậu nửa ngày rồi."

"Tìm tôi?" Lâm Thiên Tây đứng thẳng dậy, giơ cây cơ trong tay lên: "Không phải tôi vẫn đang luyện bi-a như bình thường à? Cậu đi tìm làm gì?" Cậu chỉ chỉ thuốc trong miệng Tôn Thành: "Cẩn thận Ngô Xuyên vào bắt cậu đó."

Tôn Thành nhìn gương mặt cậu, cảm giác đã tức giận đến trắng bệch cả mặt, hắn đi tới giành lấy cây cơ: "Đừng đánh nữa."

"Gì thế, tôi muốn đánh bi-a cũng không được?" Lâm Thiên Tây đưa tay giành lại cơ, rất bất cần.

Không huấn luyện viên thì sao, cần kinh phí đào tạo để làm gì, cũng không phải không thể chơi bi-a nữa.

Tôn Thành ấn cơ lên mặt bàn, thẳng thừng đẩy bả vai cậu, một chân duỗi ra đè cậu vào mép bàn: "Bảo cậu đừng đánh nữa, cậu cố chấp cái gì?"

Lưng Lâm Thiên Tây áp lên mép bàn, nhíu mày: "Đệt, cậu làm sao vậy, tâm trạng cũng không tốt?"

Tôn Thành hơi trầm mặc, biết đâu được, có lẽ là do Quý Thải, sau đó nói: "Tìm cậu cả nửa buổi rồi, tâm trạng có thể tốt được à?"

"Mẹ nó cũng chẳng phải là tôi mất tích." Lâm Thiên Tây dựa vào bàn bi, nhìn mặt hắn, đột nhiên cười: "Nếu như tôi thật sự không đạt được mục tiêu cùng với cậu thì làm sao bây giờ?"

Tôn Thành nâng mắt: "Cậu lặp lại lần nữa."

"...." Lâm Thiên Tây nhìn chằm chằm hắn: "Làm gì?"

"Những lời như thế này đừng để cho tôi nghe thấy lần thứ hai." Tôn Thành nói: "Nếu không sẽ quất cậu."

"Đệt!" Lâm Thiên Tây ghì lấy cổ Tôn Thành, xoay người đè ngược lại hắn: "Cậu quất ai cơ?"

"Chữ cái thứ 21 trong bảng chữ cái tiếng Anh." Tôn Thành mặt không biểu cảm đáp.

5

"...." Lâm Thiên Tây phục, cậu hít một hơi, không cố chấp nữa, nhìn thuốc trong miệng hắn rồi hất nhẹ cằm: "Còn nữa không, cho tôi một điếu đi?"

Tôn Thành rút điếu thuốc trong miệng ra, đưa tới bên miệng cậu.

Lâm Thiên Tây liếc hắn một cái, cúi đầu xuống sáp lại rồi dùng môi ngậm lấy, lúc ngẩng đầu còn cười xấu xa: "Trêu chọc tôi?" Cậu vừa nói vừa khẽ mím môi cắn lên điếu thuốc, đều là cắn lên chỗ hắn đã từng cắn.

Mắt Tôn Thành nhìn chằm chằm vào môi cậu.

Lâm Thiên Tây đột nhiên cảm thấy tim lại đập nhanh, mới vừa đối mặt với hắn hai giây, miệng ngậm điếu thuốc, vậy mà lại không quan tâm chuyện "quất" kia nữa, cậu vô thức quay đầu nhìn cửa phòng thiết bị, may mà đã đóng lại.

Đúng lúc này cằm bị nắm trở về, điếu thuốc trong miệng bị Tôn Thành rút ra, hắn ấn nhẹ gáy Lâm Thiên Tây rồi đột ngột dán môi xuống.

"Đệt mẹ, tôi vừa mới khỏi ốm một chút thôi đó...." Lâm Thiên Tây mơ màng thấp giọng nói.

"Ừm." Giọng điệu Tôn Thành cũng buồn bực.

Lâm Thiên Tây cố ý đè nhẹ lên người hắn: "Cậu Ừm nghĩa là gì?"

Tôn Thành bị cậu đè thì lùi về phía sau, hắn ngẩng mặt lên, một tay bắt lấy eo cậu, ấn cậu đến trước mặt, trầm giọng nói: "Nghĩa là bớt nói nhảm lại thì sẽ lập tức tha cho cậu."

"...." Môi Lâm Thiên Tây bị hắn khóa lại, không nhẹ không mạnh mà ngậm mút từng chút một, vài lần cuối cùng tựa như cắn, lại tựa như ngậm, giống với dáng vẻ bản thân cậu khi nãy cắn điếu thuốc, môi trên và môi dưới đều đã tê dại.

Tay Tôn Thành đặt trên eo cậu xốc áo hoodie lên, lẻn vào bên trong thăm dò.

2

Tiếng chuông chợt reo, Tôn Thành bị cắt ngang, hắn thả cậu ra: "Tha cho cậu."

Lâm Thiên Tây đứng thẳng, túm nhẹ cổ áo hắn: "Tôi bỏ qua cho cậu." Sau đó cậu vội vã đi ra ngoài, sờ sờ môi: "Sắp thi cuối kỳ rồi, mẹ nó buông thả quá, tôi phải kiên định một chút."

Tôn Thành cũng đứng thẳng dậy, nhìn bóng dáng cậu: "Đúng vậy, kiên định một chút đi, đừng có dao động."

Lâm Thiên Tây ở cửa ra vào quay đầu lại nhìn hắn.

Tôn Thành nói tiếp: "Nếu không tôi vẫn sẽ quất cậu."

11

"......"

- -------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ba lại quất tôi một lần nữa rồi (lỡ tay). 

Bình luận

Truyện đang đọc