HỌC THẦN GIỚI GIẢI TRÍ


Nhan Tô Tô nhìn ra hiệu quả của việc chỉnh sửa sơ bộ này, nhưng vẻ mặt có chút rối rắm. Được rồi, có lẽ ấn tượng của cô về trường đại học quá cứng nhắc. Cô luôn cảm thấy rừng cây quá um tùm, khu nhà dạy học thì bị khuất. Cô thấy học sinh tốp năm tốp ba đạp xe đạp tươi cười vui vẻ mới là hình dáng của một trường đại học...
 
Hình ảnh mở màn như vậy, ừm, cô vẫn không thể tưởng tượng được.
 
An Kỳ Thâm tươi cười nói:

 
"Phim thần tượng chính là muốn mang đến mộng cảnh cho các chàng trai và cô gái. có thể bày ra mộng cảnh đó, chính là mang đến sự hài lòng cao nhất cho khán giả."
 
Hơn nữa, dưới vẻ ngoài lộng lẫy, kịch bản của đã nhiều lần bị thay đổi, không còn là câu chuyện giản dị về Mary Sue trong nguyên tác nữa mà nó còn mang một ý nghĩa vượt xa nguyên tác. Cái gọi là sang hèn cùng hưởng, có thể là bên ngoài là phim thương mại nhưng bên trong có nội hàm. Việc kiểm soát tiến độ quay ngày càng thoải mái, An Kỳ Thâm rất tin tưởng vào .
 
Vào đêm giao thừa, phía bên kia biển, có thể mơ hồ nhìn thấy pháo hoa của đảo quốc bên kia, làm cho trăng sao trên trời càng thêm rực rỡ. Nhan Tô Tô bước lên bến tàu dài về phía du thuyền, gió biển thổi lướt trên làn váy dài của cô. Hà Húc Nghiêu ôm đàn ghi cúi đầu hát dưới ánh trăng. Mẫn Nguyên đứng bên cạnh yên tĩnh nghe. Đàm Tư Huyên và Hạ Tùng ngồi trên cát nhìn Nhan Tô Tô từ xa đi đến. Hoàng Thánh Triết đột nhiên đứng dậy hướng về phía cô hét lớn:
 
"Chúc mừng năm mới!!!"
 
Dưới ánh trăng, Nhan Tô Tô quay đầu thản nhiên cười, nụ cười còn rực rỡ hơn cả pháo hoa. Hình ảnh dừng lại ngay tại đó.
 
Sau đó An Kỳ Thâm hô một tiếng "Cắt!"
 
Tất cả mọi người trong đoàn phim, bất kể là diễn viên hay hậu trường đều hoan hô. Cảnh quay trên đảo cuối cùng cũng kết thúc!
 

Sau đó, bức tranh yên tĩnh thay đổi ngay lập tức. Đồ nướng cùng lửa trại đều được bày ra. Đoàn người ăn mừng giao thừa trên đảo. Bọn họ còn tìm được rất nhiều pháo hoa nhỏ, kéo theo cả mấy bác trai bác gái trên đảo cùng đi đốt.
 
Đàm Tư Huyên đẩy Hà Húc Nghiêu:
 
"Nhanh nhanh nhanh! Náo nhiệt như vậy. Trên tay cậu lại có nhạc cụ, nhanh chơi nhạc cho mọi người nghe."
 
Dù sao cũng là dân chuyên, ngón tay Hà Húc Nghiêu gảy một cái, từng giai điệu tươi mát vang lên.
 
Mọi người đều đồng lòng quay đầu lại nói:
 
"Cậu đổi phong cách khác đi. Đang náo nhiệt như vậy, chúng tôi không thích nghe pop ballad đâu!"
 
Hà Húc Nghiêu vò đầu. Hắn ở trên đảo viết ca khúc mới đều là thể loại pop ballad hết. Hoàn cảnh này, trời xanh biển xanh, tinh thần vui vẻ thoải mái, lẽ nào hắn còn có thể viết ra bài Rap?
 
Ngày thường Hà Húc Nghiêu là người mất tự nhiên nhất, nhưng hôm nay lại bị mọi người ồn ào gọi:
 
"Có thể chọn bài được không?"
 
Hôm nay là năm mới, mọi người hiếm khi được vui vẻ.

 
Sau đó là mọi người tranh nhau nói. DY chọn ca khúc Âu - Mỹ, Hoàng Thánh Triết vậy mà chọn ca khúc thiếu nhi, Hạ Tùng là người hãm nhất. Hắn nói hắn là người thành phố B, nhớ nhà nên muốn nghe hí khúc truyền thống... Đầu của Hà Húc Nghiêu muốn to lên:
 
"Nhiều như vậy làm sao tôi đàn được?"
 
Sau đó Tuyên Hồng lớn tiếng nói:
 
"Chờ đã, Từ Nghiêu, cậu nên để Tô Tô chọn trước. Lúc cậu tắm nửa chừng suýt chút nữa bị mấy bác gái lôi đi, nhưng Tô Tô đã giải vây cho cậu. Còn chưa có cảm ơn Tô Tô đó nha!."
 
Mọi người đồng loạt cười to.
 
DY nói với Nhan Tô Tô:
 
"Nhanh! Hôm nay là năm mới, nhanh đồng ý đi!"
 
Đàm Tư Huyên cũng nói: "Đúng vậy, cô thích nghe bài hát nào nhất, nhanh chọn ~"
 
Tuyên Hồng không sợ to chuyện, cười nói:
 
"Tô Tô, nhanh lên, nếu chọn bài hát mà mọi người không thích thì phải lên hát cùng với Húc Nghiêu!"
 
Quay phim đã kết thúc, quần chúng vây xem tất nhiên luôn thích hóng drama, bọn họ vỗ tay và huýt sáo:
 
"Đúng!!! Tô Tô, chọn một bài đi!!"
 
Mọi người đã sớm nghĩ xong, không quan tâm Nhan Tô Tô lựa chọn bài hát gì, nhất định phải ầm ĩ nói không thích, nhất định phải để cô lên sân khấu hát!
 
Hà Húc Nghiêu đứng trên sân khấu nhướng mày, ánh mắt sáng quắc nhìn Nhan Tô Tô:
 
"Được ~ Cô chọn tôi hát."
 
Tiếng huýt sáo của mọi người trở nên to hơn.
 
Bình thường tính cách của Nhan Tô Tô  mềm mại dễ thương, đóng phim cũng rất nghiêm túc và cũng rất hòa đồng với mọi người. Nhưng cô ấy thực sự quá tốt rồi. Không thích nhảy múa cũng không thích chơi game. Mỗi ngày đều ngủ sớm dậy sớm chăm chỉ làm việc..... Hoàn toàn không hề có thói quen xấu của thế hệ thanh niên ngày nay. Lúc này náo nhiệt như vậy, cô đành phụ họa theo tiếng lòng của mọi người.
 
Nhan Tô Tô nghiêng đầu suy nghĩ một hồi:
 
"Vậy tôi sẽ chọn một bài..."
 
Ánh mắt giảo hoạt quét qua đám người gây rối này:
 
"... !"
 
Tất cả mọi người đã chuẩn bị hò hét náo loạn lại lập tức mông lung, Nhan Tô Tô vẻ mặt vô tội hỏi:
 
"Thế nào? Có người không muốn phát tài sao?"
 
DY vốn định hét lên để đẩy Nhan Tô Tô lên sân khấu, lúc này bị nghẹn mặt đỏ bừng như máu, chỉ tay về phía Nhan Tô Tô quát:
 
"Cô quá gian xảo!"
 
Đàm Tư Huyên cũng đi đến nhào nắn cô:
 
"A a a a a a a Tô Tô, cô quá giảo hoạt! Cứ như vậy trốn tránh khỏi tiết mục!"
 
Nhan Tô Tô mặc kệ. Cô cười nói với Hà Húc Nghiêu:
 
"Anh xem tất cả mọi người đều muốn nghe. Nhanh hát đi ~"
 
Hà Húc Nghiêu ​​dở khóc dở cười. Từ khi debut đến nay, đây là... lần đầu tiên hắn được yêu cầu hát :
 
"Khụ, mọi người chờ tôi tìm giai điệu..."
 
Trong tiếng cười rộn rã, một năm sôi động đã qua, một năm mới đã đến.
 
Bình thường quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Nhan Tô Tô là đều đặn nhất, vậy mà hôm nay cô không đi ngủ sớm mà ngồi trên bãi biển nghe mọi người hát hò nhảy múa vui vẻ. 12 giờ sắp đến, Nhan Tô Tô vừa nghe mọi người vui đùa vừa cùng nhau đếm ngược. Không biết vì sao, rõ ràng đang ở trong đám người, đang trong khoảng thời gian náo nhiệt nhất, trong lòng lại đột nhiên sinh ra cảm giác cô đơn... Hình như cô có chút nhớ nhà.
 
Trước đây, cô chỉ nghĩ về việc quay phim như thế nào, làm sao để trở thành một nữ chính đủ tiêu chuẩn. Mỗi ngày đều vất vả và bận rộn, cô không có thời gian để nghĩ về nó. Bây giờ, quay phim đã kết thúc, cô chợt nhận ra rằng sau khi trưởng thành, mặc dù thời gian ở nhà không dài nhưng biết nhà vẫn luôn ở đó, trong lòng luôn cảm thấy quen thuộc yên ổn. Mà bây giờ, những vì sao và mặt trăng trên đầu cô, tiếng sóng bên tai và đồng hồ đếm ngược đang nhắc nhở cô rằng vào thời điểm này, cô đang ở trên một đất nước khác.
 
Chưa bao giờ muốn về nhà như thế này.
 
Nghĩ đến việc quay bộ phim này không biết có kiếm được bao nhiêu tiền, cách mục tiêu xây dựng phòng thí nghiệm còn bao xa...
 
Có lẽ là vừa buồn ngủ vừa mệt vừa nhớ nhà, Nhan Tô Tô lại cảm thấy có chút tủi thân. Khi mọi người hoan hô thì cô ngồi trên bãi biển, mắt hơi chua chát.
 
Đoàn người hô đến “con số 0”. Lúc mọi người đang cầm bia hát hò vui vẻ với nhau thì điện thoại của Nhan Tô Tô cũng rung lên. Cô nhấc máy thì một giọng nói quen thuộc từ bên kia truyền đến, giọng nói trầm ấm êm tai:
 
"Tô Tô, chúc mừng năm mới."
 
Không biết tại sao, Nhan Tô Tô hít mũi một cái mới nói:
 
“Ông chủ, chúc mừng năm mới!”

 
Cảm xúc vốn dĩ không rõ ràng lại đột nhiên dâng lên, khó có thể kiềm chế được.
 
Cách điện thoại, Hoắc Lãng nghe ra cái gì đó. Anh hơi trầm ngâm một tiếng, sau đó bế vật nhỏ bên cạnh lên tay, cầm điện thoại. Nhan Tô Tô chợt nghe thấy tiếng mèo kêu meo meo từ đầu bên kia:
 
"Tiểu tử này cũng muốn chúc cô năm mới vui vẻ."
 
Nhan Tô Tô giật mình. Lúc này mà ông chủ còn ở trong phòng làm việc sao? Cô lập tức kịp phản ứng, nhận ra nơi cô và ông chủ ở chênh lệch mười sáu giờ..... Bây giờ bên kia chắc là buổi chiều ngày Tết nguyên đán rồi....
 
Tuy có chút xấu hổ nhưng tâm trạng sa sút lúc nãy lại phấn khởi lên:
 
"Thực xin lỗi, tôi quên gửi lời chúc mừng năm mới đến ông chủ."
 
Hoắc Lãng:
 
"Không sao."
 
Sau đó anh dừng lại, đột nhiên nói:
 
"Tôi đã chuẩn bị quà năm mới cho cô. Cô đọc tin nhắn đi."
 
Nhan Tô Tô: !
 
Nhan Tô Tô mở tin nhắn ra. Quả nhiên lúc nãy ông chủ đã gửi cho cô vài tấm ảnh. Nhan Tô Tô ấn vào mở bức ảnh ra. Sau đó không khỏi kêu lên một tiếng "Oa", cả người vui sướng nhảy dựng lên:
 
"Phòng thí nghiệm!!"
 
Nhan Tô Tô muốn cầm điện thoại, nhưng không nỡ tắt những tấm ảnh kia. Cô nhanh chóng chuyển sang tai nghe nghe điện thoại:
 
"Ông chủ, ông chủ! Đây là phòng thí nghiệm cho tôi sao? Đúng không? Đúng không? Đúng không?"
 
Giọng nói bất đắc dĩ của Hoắc Lãng truyền đến:
 
"Bình tĩnh, không phải toàn bộ phòng thí nghiệm, mà là trang thiết bị. Vừa rồi thiết bị của một viện nghiên cứu được nâng cấp toàn bộ, bọn họ hứa sẽ thanh lý với giá nhất định..."
 
Nhan Tô Tô: Ừm, lại nói ông chủ keo kiệt như vậy, sao có thể tặng cô phòng thí nghiệm làm quà Tết chứ.
 
Nhưng Nhan Tô Tô nhanh chóng phấn khởi lại:
 
"Những thiết bị kia, thông số kỹ thuật như thế nào?"
 
Hoắc Lãng nói sơ lược một chút. Tâm tình của Nhan Tô Tô giống như xe hàng kéo dài, hai mắt cong lên vui sướng:
 
"Ừ  ừ~"
 
Sau đó giọng nói của Hoắc Lãng dừng lại:
 
"Cô còn nhớ Văn Tử chứ. Cậu ta có một mảnh đất ở ngoại ô thành phố, đồng ý sẽ cho cô thuê. Trở về có thể dựa theo tiêu chuẩn phòng thí nghiệm mà sửa chữa..."
 
Thành phố B là nơi tấc đất tấc vàng, nhân tình của Đoàn Bân Văn này đặc biệt lớn.
 
Tim Nhan Tô Tô đập thình thịch. Nếu như sửa chữa và lắp đặt thiết bị xong thì có nghĩa là cô ấy đã hoàn thành 70% thanh tiến độ rồi! Cố gắng thêm một chút nữa, trở lại phòng thí nghiệm không còn là giấc mơ nữa!
 
Thật lâu sau, Nhan Tô Tô mới từ trong giấc mơ tỉnh táo lại. Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, trầm giọng hỏi:
 
"Ông chủ, những thứ kia tổng cộng bao nhiêu tiền?"
 
Hoắc Lãng ở đầu dây bên kia không tiếng động cười, không nhanh không chậm nói:
 
"Dù sao cũng sẽ trừ vào tiền lương mà cô kiếm được. Cô tốt nhất hãy suy nghĩ làm thế nào để trả lại đi."
 
Trong lòng Nhan Tô Tô tràn ngập hạnh phúc xen lẫn phiền muộn. Cô không khỏi nhăn mũi, nhưng không giấu được nụ cười nơi khóe miệng và đôi mắt cong cong. Ánh trăng giống như tấm lụa mỏng phủ nhẹ lên người cô, nhìn cô quả thật không giống như người phàm.
 
Trong đoàn phim, lúc nãy nhìn thấy tâm trạng của Nhan Tô Tô không tốt, Hà Húc Nghiêu muốn đến nói chuyện với cô thì bước chân liền dừng lại. Chưa bao giờ hắn thấy nụ cười của Nhan Tô Tô sinh động như vậy... Không biết nụ cười này dành cho tên khốn may mắn nào nữa.
 
Kết thúc một năm, mọi người trong đoàn sẽ rút về nước theo từng đợt. Diễn viên sẽ đi trước, đạo diễn hậu kỳ sẽ theo sát sau. Còn lại DY và tổ đạo cụ thì rút về sau cùng. Bọn mượn hòn đảo của Lý Tử Tấn, thì cần phải đảm bảo rằng mọi thứ khôi phục lại như cũ.
 
Nhan Tô Tô đi cùng với Đàm Tư Huyên ở lối đi VIP để tránh đám đông bên ngoài sân bay. Khí hậu ở thành phố B đang là mùa đông, không giống như trên đảo nắng ấm ngập tràn. Nhan Tô Tô mặc một chiếc áo khoác rất dày. Bình thường cô ăn nhiều vận động cũng nhiều cho nên có thể chống đỡ được. Đàm Tư Huyên đã đi lên phía trước nhận điện thoại của người yêu ngoài giới giải trí. Đôi tình nhân cách một đoạn thời gian dài không gặp mặt, bây giờ ân ái làm mù mắt chó mọi người xung quanh.
 
Hà Húc Nghiêu nhìn Nhan Tô Tô, trong lòng có chút do dự. Lần quay phim thần tượng này là do người đại diện của hắn đề nghị hắn nên thử sức ở một lĩnh vực khác. Nhưng trọng tâm phát triển trong tương lai vẫn là âm nhạc. Mà Nhan Tô Tô, bất kể là tác phẩm trước, hay là biểu hiện, cô ấy đều rất nghiêm túc với diễn xuất, hiển nhiên tương lai của cô ấy là lĩnh vực điện ảnh... Vì vậy, chia tay ngày hôm nay, không biết lần gặp tiếp theo sẽ là khi nào.
 
Hà Húc Nghiêu quyết định phải tranh thủ một lần nữa:
 
"Tô Tô, cô ở đâu? Hành lý của cô nhiều như vậy, để tôi đưa cô về nhé. Xe của tôi ở ngay bãi đậu xe dưới lòng đất."
 
Hành lý của Nhan Tô Tô quả thực không ít. Tuy quân lương mang đến đảo đã phân phát cho mọi người, nhưng ông chú trên đảo quá mức nhiệt tình, tặng cho cô rất nhiều đặc sản, cảm ơn cô đã giải quyết vấn đề nước ngọt trên đảo.
 
Có điều Nhan Tô Tô lại kinh ngạc nói:
 
"Quay phim lâu như vậy, mà xe của anh vẫn còn đậu ở bãi đậu xe dưới lòng đất sao?!"
 
Thật vất vả Hà Húc Nghiêu mới lấy hết dũng khí nói thì bị cái giật mình của Nhan Tô Tô làm khó hiểu:

 
"... Đúng vậy!"
 
Hắn phiền nhất là bị người quản lý quản, vì vậy hắn luôn tự mình lái xe đi.
 
Trong lòng Nhan Tô Tô âm thầm giơ ngón cái lên cho hắn: Thật là giàu vô nhân tính a a a a a a!!!
 
Sau đó một chiếc áo khoác lông vũ dài từ trên trời rơi xuống bó chặt lấy cô. Nhan Tô Tô ô ô một tiếng, cựa quậy cái đầu ra ngoài:
 
"Ấm quá ~"
 
Quay đầu lại thấy Hoắc Lãng mặc áo bành tô đang đứng bên cạnh, nhìn cô nói:
 
"Lão Đoàn đã chuẩn bị một nồi lẩu, bọn người Hiểu Bác cũng ở đó, ồn ào nói phải đón gió tẩy trần cho cô. Muốn đi ăn lẩu hay trực tiếp về nhà?"
 
Nhan Tô Tô giơ hai tay đang chặn lại áo khoác lên, hai mắt sáng lấp lánh:
 
"Lẩu! Lẩu! Lẩu!!!"
 
Ở trên đảo lâu như vậy, cô rất nhớ món lẩu cừu tôm cay nóng!!!!!
 
Hoắc Lang cầm lấy hành lý của Nhan Tô Tô, hướng Hà Húc Nghiêu gật đầu:
 
"Hà tiên sinh, cảm ơn, hẹn gặp lại."
 
Lúc này Nhan Tô Tô mới nhớ tới Hà Húc Nghiêu, vui vẻ cười nói:
 
"Cảm ơn Húc Nghiêu. Tôi ngồi xe của ông chủ. Hẹn gặp lại."
 
Nhìn thấy Nhan Tô Tô đi bên cạnh Hoắc Lãng, liên tục hỏi về địa chỉ phòng thí nghiệm, thông số, máy phân tích ADN có vấn đề gì hay không. Nhìn nụ cười hoạt bát lại xuất hiện trên gương mặt cô, Hà Húc Nghiêu đứng tại chỗ, hình như hắn ta đã biết được tên vô sỉ bên kia đầu điện thoại là người nào rồi.
 
Tuyên Hồng đứng bên cạnh vỗ vai hắn, lời nói sâu xa:
 
"Người trẻ tuổi cần phải cố gắng lên."
 
Hà Húc Nghiêu liếc mắt nhìn hắn, không nói gì, hất bàn tay đang đặt trên vai xuống, kéo hành lý, mở cửa xe. Cố gắng hay không cố gắng, cứ chờ xem.
 
Tuyên Hồng đứng phía sau sờ sờ cằm, nhìn nơi Hoắc Lãng và Ngôn Tố Tố biến mất, trên mặt lộ ra vẻ vui đùa:
 
"Này, tổng giám đốc Hoắc kia là muốn ăn cỏ gần hang sao?"
 
Hoắc Lãng đi đến bên canh xe thì hắt hơi một cái. Nhan Tô Tô nhìn áo khoác anh đang mặc, lại cúi đầu nhìn xuống áo khoác lông vũ rộng lớn đang khoác trên người mình, đột nhiên phản ứng lại:
 
"A, ông chủ, đây là áo của anh sao?"
 
Hoắc Lãng mở cửa ra:
 
"Trên xe có hệ thống sưởi, đừng lo lắng."
 
Nhan Tô Tô "Ừm ừm" rồi vội vàng leo lên xe. Haizzz, đi ra ngoài quay phim hơn hai tháng, ngay cả xe của ông chủ cũng có cảm giác  quen thuộc và thân thiết là sao!!!!
 
Đến nơi thì thấy Tôn Hiểu Bác quen thuộc đang đứng chờ người. Nghe Tôn Hiểu Bác vẫn phàn nàn Hoắc Lãng như mọi khi. Không đúng, bây giờ lại thêm lời than phiền của Đoàn Văn Bân, Nhan Tô Tô thật sự cảm thấy mình đã trở về rồi.
 
Cảm giác như bụng mình to lên nhưng thực ra cô cũng ăn không bao nhiêu. Chỉ dựa vào ghế sô pha bắt đầu gật gù như con gà mổ thóc, nhắm mắt gật đầu rồi cứ như vậy ngủ thiếp đi. Hoắc Lãng liếc cô một cái, lấy áo khoác lông vũ đắp cho cô, quay đầu lại nói mọi người hạ thấp giọng nói xuống. Ánh đèn mờ nhạt, một mảnh ấm áp.
 
Nhan Tô Tô về nhà nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày. Công việc hậu kỳ của đã sớm khởi động. Cùng lúc đó bắt đầu các công việc quảng cáo. Hiện tại, công việc tuyên truyền phải làm càng sớm càng tốt. Mà về người bán, Hoắc Lãng hoàn toàn không có bộ dạng gấp gáp gì.
 
Mà một bộ phim truyền hình được chuyển thể từ nguyên tác rất được thanh thiếu niên yêu thích, không thể nghi ngờ   có rất nhiều chủ đề: "Tác giả đích thân làm biên kịch", "Nữ chính được phục dựng lại y như nguyên tác"......
 
Nhưng chủ đề bùng nổ cuối cùng chính là chủ đề "bộ phim thần tượng xa xỉ nhất lịch sử".
 
Quay phim trên đảo tư nhân, du thuyền, máy bay trực thăng trong ống kính, đồ hàng hiệu xa xỉ từ đầu đến chân của Nhan Tô Tô, quả thực không ngừng bị lan truyền đến các chàng trai cô gái.
 
Mà Nhan Tô Tô đang phối hợp tuyên truyền bên ngoài thì Hoắc Lãng lại thông báo cho cô một công việc khác.
 
Vẻ mặt Nhan Tô Tô mơ hồ:
 
"Mang muối?"


Bình luận

Truyện đang đọc