HỌC THẦN GIỚI GIẢI TRÍ


 
 
Con hình nộm trên xe lúc nãy thiếu chút bị Nhan Tô Tô chơi hỏng là một chuyện, nhưng bây giờ ở trong khách sạn âm trầm khủng bố này lại nhìn thấy một con hình nộm giống như đúc từ cái mũ đến áo phông như thế, không kinh khủng mới lạ đó.
 

 
Nhưng Nhan Tô Tô lại “ơ” một tiếng rồi nói: “Mạn Lâm cô đừng sợ, cô nhìn lại xem, đó là người thật.”
 
Phùng Mạn Lâm: Người thật ???
 
Cô nhanh chóng quay người qua, chửi bậy một câu!
 
Phùng Mạn Lâm xông đến trước quầy, lấy mũ của đạo diễn xuống xong trái phải trước sau nhìn thật kỹ, thế mà là đạo diễn thật này!
 
Đạo diễn: ……
 
Màn biểu diễn này xem ra rất thất bại.
 
Nhậm Phi Dực không nhịn được cười nói: “Lão Tần, các cậu thiếu người hay sao vậy? Sao cậu lại phải tự mình ra trận rồi?”
 
Đạo diễn họ Tần cướp cái mũ của mình về đội lên, nhìn Nhan Tô Tô một cái rồi không tình nguyện mà nói: “Vốn là phải đem con hình nộm kia chuyển đến đây, nhưng không phải nó đã bị tháo ra một lần rồi hay sao? Nên đạo diễn La liền bảo tôi tự mình ra đây …”
 

 
Phụt, mọi người lại lần nữa phụt cười.

 
Nếu là hình nộm lại bị tháo ra lần nữa thì chắc là không chỉ phó bản trên xe mà cả phó bản khách sạn này cũng không chống đỡ nổi mất.
 
Khưu Nhạc nói nhỏ với Lâm Thiên Lộ: “Đạo diễn nói thế không có vấn đề gì sao?”
 
Lâm Thiên Lộ thấp giọng đáp: “Có lẽ là đoạn này sẽ bị cắt …”
 
Khưu Nhạc gật đầu, hắn cũng thấy vậy, nếu không thì tổ tiết mục cũng quá mất mặt rồi.
 
Nghe hai người thì thầm, đạo diễn thiếu chút không nhịn xuống được. Vốn sắp xếp lần này của đạo diễn La là không có kịch bản, cả tổ đều đã gà bay chó nhảy rồi, giờ còn bị khách mời xéo xắt thế nữa …
 
Hình như trong tai nghe của lão Tần truyền đến chỉ lệnh gì đó, hắn ho một tiếng, thay lên nụ cười cứng ngắc lạnh băng lúc đầu, làm hết trách nhiệm tiếp tục diễn vai hình nộm: “Các vị muốn thuê phòng sao?”
 
Trước sau thay đổi quá lớn, Phùng Mạn Lâm không chịu nổi chà chà cánh tay mình, bên trên là một tầng da gà.
 
Dù sao cũng là đến ghi hình tiết mục, Nhậm Phi Dực cũng làm hết trách nhiệm, phối hợp nói: “Thuê phòng, chúng tôi có sáu người, muốn thuê sáu phòng.”
 
Phùng Mạn Lâm nghe thế liền vội cảnh giác nói: “Không! Năm phòng là được rồi, tôi ở với Tô Tô!”
 
Nói xong liền ôm lấy cánh tay của Nhan Tô Tô. Cô coi như nhìn ra rồi, Nhan Tô Tô mới là cái đùi lớn thô to nhất trong chương trình này, có cô ấy thì không cần phải sợ gì nữa hết!
 
Khưu Nhạc nhìn Lâm Thiên Lộ bên cạnh, hắn cũng không muốn ở một mình đâu! Đây rõ ràng là tổ tiết mục có âm mưu …
 
Không đợi Khưu Nhạc nói gì, nụ cười của lão Tần cứng ngắc trả lời: “Khách sạn chúng tôi không có phòng đôi.”
 
Phùng Mạn Lâm càng cảm thấy tổ tiết mục muốn làm chuyện quỷ, trong loại hoàn cảnh âm trầm đen tối này còn muốn cô ở một mình á, không có cửa đâu!
 
Phùng Mạn Lâm hùng hồn nói: “Vậy thì hai người bọn tôi ngủ chung giường!” Cô quay đầu qua nhìn Nhan Tô Tô: “Được chứ, Tô Tô?”
 
Trong mắt cô mang theo chút cầu xin, Nhan Tô Tô không để ý gì, gật đầu.
 
Lão Tần: …
 
Nhậm Phi Dực cảm thấy phái nữ gan nhỏ cũng là bình thường, tổ tiết mục cũng nên giơ cao đánh khẽ mới phải, liền nói: “Vậy thì năm phòng đi.”
 
Khưu Nhạc cuối cùng cũng không nói ra chuyện không muốn ở một mình QAQ
 
Lão Tần ở nơi đó lặng đi một lát, chắc là bên tổ tiết mục đang không ngừng tranh cãi, nửa ngày sau lão Tần mới cứng ngắc trả lời: “Vâng, năm phòng.”
 
Sau đó đưa thẻ phòng cho từng người nói: “Phòng ăn có chuẩn bị bữa tối cho các vị, nếu có nhu cầu gì thì hoan nghênh liên hệ quầy bất cứ lúc nào.”
 
Bọn họ còn đang nghiên cứu số phòng không gần nhau, thảo luận tổ tiết mục chắc là có âm mưu gì đó, khi ngẩng đầu lên thì lão Tần đã biến mất ngay trước mặt rồi.
 
Phùng Mạn Lâm níu lấy Nhan Tô Tô, không dám tin tưởng những gì vừa mới xảy ra trước mắt. Lâm Thiên Lộ to gan duỗi đầu qua nhìn phía sau quầy một cái, thật sự là trống không, lão Tần cứ thế biến mất rồi, đậu móa!
 
Nhậm Phi Dực lại trấn định nói: “Đại khái là giống như các nhà ảo thuật biểu diễn biến mất người mà thôi.”
 
Nhưng cho dù là thế thì nơi này cũng cực kỳ quỷ dị.
 

Lại Tu Minh chỉ chỉ bàn ăn sau lưng bọn họ, hỏi: “Tôi thấy hình như là có chuẩn bị bữa tối thật, mọi người trước đi sắp xếp chút rồi lại xuống ăn cơm, hay là ăn trước rồi lại đi lên?”
 
Phùng Mạn Lâm và Khưu Nhạc đồng thanh nói: “Ăn trước rồi hãy đi lên!”
 
Ai mà biết lát nữa đi lên rồi lại xuống sẽ còn phát sinh chuyện gì hay không chứ!
 
Mọi người hầu như là lập tức đạt thành nhận thức chung về điểm này, trước ăn cùng nhau xong nghỉ ngơi chút rồi mới đi lên … Ứng phó chiêu trò gì đó của tổ tiết mục.
 
Mọi người mệt mỏi ngồi vào bàn, phát hiện bữa cơm tối nay thật không tồi, có bún cuộn, có mỳ sợi to, có cháo ngân nhĩ táo đỏ, có salad … Đến cả món lẩu tiết vịt chính tông mà Phùng Mạn Lâm thích cũng có.
 
Nhưng mà, mọi người nhìn nhau một cái, bọn họ có hơi không dám ngồi xuống. Tổ tiết mục sẽ lương thiện cho bọn họ ăn bữa tối vậy sao?
 
Nhan Tô Tô xung phong nói: “Ôi, nếu mọi người lo lắng thì để tôi lấy đồ tôi mang đến cho.”
 
Mọi người: ???
 
Sau đó Nhan Tô Tô mở va ly ra, từ bên trong lấy ra rất nhiều phần đồ khô được nén lại.
 
Mọi người: …
 
Cuối cùng Lâm Thiên Lộ cũng biết được tại sao vali của Nhan Tô Tô lại nặng như thế rồi.
 
Lại Tu Minh bật cười: “Cô Nhan thật sự chuẩn bị theo hình thức hoạt động dã ngoại ha.”
 
Nhan Tô Tô ngượng ngùng cười cười, lúc cô thu dọn đồ, Tôn Hiểu Bác còn nhất mực nhiệt tình nhét cho cô rất nhiều đồ khô nén … Bây giờ cô biết rồi, chắc là Tôn Hiểu Bác muốn hố cô đây mà.
 
Có điều cũng đã mang đến rồi, coi thử mọi người có muốn hay không thôi?
 
Thấy ánh mắt chân thành của Nhan Tô Tô, lại so sánh một bàn đồ ăn và đồ khô nén … Thân là người của đế quốc mỹ thực, mọi người đều từ chối, sau đó lặng lẽ ngồi vào bàn. Tổ tiết mục … Cũng không đến nỗi cho độc vào đâu nhỉ?
 
Phùng Mạn Lâm bình thường quản lý ăn uống rất nghiêm khắc, bây giờ cũng cắn răng cầm bát lên, không ăn thì làm sao mà an ủi tâm hồn bị dọa sợ, làm sao mà có sức lực đối phó với những chuyện có khả năng xảy ra vào tối nay đây?
 
Không chỉ Phùng Mạn Lâm, mà mọi người hầu như đều nghĩ như thế cả, nên đều ăn đến chắc bụng. Nhưng ngoài dự đoán là bữa cơm này ăn cực ngon miệng!
 
Ăn no uống đủ xong, hình như dương khí đã về lại trong cơ thể rồi. Đặc biệt là Phùng Mạn Lâm, cô dường như chưa từng được ăn món lẩu tiết vịt chính tông như thế này, cay nóng ấm áp, liên tục uống mấy ngụm trà, trong lòng cũng không sợ hãi như vậy nữa.
 
Mọi người ngồi trong phòng ăn nói chuyện một hồi, thời gian không còn sớm nữa, liền trở về phòng của mỗi người nghỉ ngơi. Chỉ là không biết trong phòng sẽ còn có kinh hỉ như thế nào đang đợi bọn họ …
 
Điểm này thì Phùng Mạn Lâm đã có chỗ dựa trong lòng rồi, dù sao thì cô cũng ôm chặt lấy Nhan Tô Tô, vui vui vẻ vẻ kéo Nhan Tô Tô đi vào thang máy trước ánh nhìn ngưỡng mộ ghen tị của Khưu Nhạc.
 
“Khách sạn Bình An” này nhìn rất mờ tối, thang máy cũng vừa rách nát vừa cũ kĩ, nhìn số tầng trên nút bấm thì cao nhất là tầng năm. Trong số bọn họ, Nhậm Phi Dực ở tầng hai, Lâm Thiên Lộ và Khưu Nhạc ở tầng ba, Nhan Tô Tô và Phùng Mạn Lâm ở tầng bốn, Lại Tu Minh ở tầng năm. Tổ tiết mục tách sáu người bọn họ ra … Rõ như ban ngày là không có ý tốt rồi.
 
Mọi người trước sau bước ra khỏi thang máy, Nhan Tô Tô và Phùng Mạn Lâm ở tầng bốn nói chúc ngủ ngon với Lại Tu Minh, xong về căn phòng số 404 của bọn họ.
 
Nhìn con số cực kỳ không may mắn này, Phùng Mạn Lâm lại muốn mắng chửi tổ tiết mục. Vừa ra khỏi thang máy, vừa nhìn liền thấy cái khách sạn này đúng là vừa nhỏ vừa cũ, một tầng cũng chỉ có năm sáu phòng, trên hành lang nhỏ hẹp là ánh đèn mờ tối lại cực kỳ yên tĩnh, giống như chỉ có cô và Nhan Tô Tô là hai người sống thôi vậy. Thực làm cô vừa muốn chửi rủa vừa bị dọa đến mức rụt đầu rụt cổ lại.
 
Nhan Tô Tô tìm được phòng, dùng thẻ mở cửa ra, đèn trong phòng cũng sáng lên. Căn phòng này không lớn, nhưng bố trí bên trong lại được thu dọn rất sạch sẽ chỉnh tề, làm cho Phùng Mạn Lâm cũng hơi chút yên tâm trong lòng. Phùng Mạn Lâm vốn còn sợ tổ tiết mục sẽ bố trí mấy thứ kinh dị như hình nộm, búp bê gì đó, nhưng bây giờ xem ra là tổ tiết mục còn không đến nỗi không có giới hạn như vậy.
 
Vì không còn sớm nữa nên Nhan Tô Tô tắm rửa rất nhanh. Bình thường Phùng Mạn Lâm tắm rửa phải làm rất nhiều bước, nhưng trong hoàn cảnh này thì cũng phải cố gắng giảm bớt mấy giai đoạn, thậm chí còn nhỏ giọng thương lượng với Nhan Tô Tô không thay quần áo ngủ, hai người cứ thế định mặc áo khoác ngủ một đêm, dù sao thì cũng không ai biết được tổ tiết mục có nửa đêm chạy ra quậy gì đó hay không nữa. Nhan Tô Tô thì sao cũng được, dĩ nhiên là sẽ không phản đối.

 
Phùng Mạn Lâm nhỏ giọng nói chuyện với Nhan Tô Tô, hai ba câu trước còn có người đáp lại, phía sau thì không ai trả lời nữa. Phùng Mạn Lâm bị dọa thót tim, nhưng Nhan Tô Tô ở bên cạnh vẫn còn ấm nóng, sau đó cô nghe thấy tiếng hít thở đều đặn truyền đến.
 
Phùng Mạn Lâm: = =
 
Không phải chứ, tình hình hôm nay như thế mà Nhan Tô Tô vẫn có thể một giây là ngủ rồi hả? ! Dây thần kinh thô thật!
 
Lúc này, Phùng Mạn Lâm thật sự không biết nên nói gì mới tốt …
 
Thực ra đối với Nhan Tô Tô mà nói, giờ này là giờ ngủ của cô rồi, người làm việc nghỉ ngơi có quy luật chính là một giây ngủ như thế đó.
 
Mà Phùng Mạn Lâm vốn còn tưởng mình sẽ không ngủ được lại không biết có phải là bị Nhan Tô Tô lây cơn buồn ngủ không, thế mà bất tri bất giác cũng ngủ say rồi.
 
Chỉ là lúc nửa đêm Phùng Mạn Lâm vẫn tỉnh lại, không phải là do sắp xếp của tổ tiết mục … Mà là do con người có ba cái gấp, cô muốn đi vệ sinh.
 
Bởi vì sợ hãi, phòng này của hai người họ còn để đèn. Sau khi tỉnh lại, nhìn thấy Nhan Tô Tô ngủ rất say, đôi hàng mi khép lại, cái mặt nhỏ đỏ bừng, bỗng dưng thật hâm mộ đối phương. Lục cục một lát, Phùng Mạn Lâm bò dậy đi vệ sinh.
 
Nhan Tô Tô bị tiếng thét của Phùng Mạn Lâm làm cho giật mình tỉnh dậy, cô mê mang ngồi dậy hỏi: “Sao thế sao thế? Cháy rồi à?”
 
Phùng Mạn Lâm mặt mày trắng bệch nắm lấy tay Nhan Tô Tô, hàm răng đánh vào nhau lạch cạch: “Tôi tôi tôi …”
 
Cô sắp khóc ra nước mắt rồi, từ nhỏ đến lớn còn chưa mất mặt như thế này lần nào đâu. Đèn trong nhà vệ sinh còn đang sáng, sau đó nước trong bồn cầu đột nhiên chảy ra nước màu máu đỏ, cả cái gương cũng bắt đầu có tóc dài kinh dị xuất hiện, giống y như đúc trong bộ phim cô sợ nhất á á á á á, Phùng Mạn Lâm chẳng dám đi vệ sinh nữa.
 
Nhan Tô Tô “Ồ ồ” hiểu ra, vội nói: “Vậy tôi đi cùng cô nhé?”
 
Phùng Mạn Lâm nước mắt lưng tròng nói: “Tôi không dám dùng nhà vệ sinh đó nữa QAQ”
 
Tổ tiết mục thật đáng ghét.
 
Nhan Tô Tô nghĩ nghĩ, nói: “Hình như tầng một có nhà vệ sinh dùng chung đó, tôi đi cùng cô.”
 
Phùng Mạn Lâm ch4y nước mắt cảm kích.
 
Có người đi cùng, tuy là vẫn mờ tối như thế, nhưng Phùng Mạn Lâm cũng chậm rãi tốt lên chút. Trộm nghĩ trong lòng cảm thấy bản thân có hơi mất mặt, có điều cũng không thể trách cô được, tổ tiết mục thật quá đáng hận a a a a.
 
Phùng Mạn Lâm giải quyết xong vấn đề cá nhân, lúc đi ra gọi: “Tô Tô?”
 
Lúc nãy rõ ràng là Nhan Tô Tô đợi cô ở cửa mà nhỉ?
 
Một trận gió lạnh vù vù thổi đến, bóng đèn chớp chớp tắt tắt, Phùng Mạn Lâm nhìn thấy vệt kéo đỏ tươi trên đất thì đầu óc nhanh chóng trống rỗng. Lúc này cửa lớn khách sạn ầm ầm đóng lại, Phùng Mạn Lâm cũng không quan tâm cái gì nữa, mở to vòm họng hét lên chói tai.
 


Bình luận

Truyện đang đọc