HỌC THẦN GIỚI GIẢI TRÍ


Ba người khác, một ca sĩ khá có danh khí tên Lại Tu Minh, mấy năm đầu có mấy bài hát khá nổi tiếng, nhưng đĩa hát lại bán không chạy nên sa sút một thời gian, gần đây nhạc trên internet nổi lên, hắn cũng theo đó ra đĩa số, lần này là cố gắng chạy một ít thông cáo để kiếm chút nhiệt độ.
 
Người đã lăn lộn lên lên xuống xuống trong vòng mười mấy năm như hắn, đã tham gia mấy hoạt động cùng Phùng Mạn Lâm nhưng cũng không cảm thấy hay bày ra cái giá bản thân là tiền bối gì đó, lúc lên xe còn rất lịch sự chào hỏi Phùng Mạn Lâm. Nhìn thấy ba người bọn họ mỗi người ngồi một bên, trong lòng cảm thấy rất kỳ quặc, nhưng trước sau đều đặt máy quay, lựa chọn không nhiều, nên lẳng lặng tìm một chỗ ngồi xuống.
 
Hai người sau tuổi tác có lớn chút, một người là người dẫn chương trình trong đài Q tên Nhậm Phi Dực, vừa lên xe đã nhiệt tình chào hỏi đạo diễn. Tính cách Nhậm Phi Dực nhiệt tình, rất biết cách đối nhân xử thế, chắc chắn là muốn ngồi cùng ai đó để có thể cùng nói chuyện trên đường đi, kết quả vừa nhìn bốn người đều ngồi phân tán ra, nếu hắn ngồi cùng ai đó thì sẽ giống như đang lạnh nhạt ba người còn lại, trong lòng cũng cảm thấy quá kỳ quặc... Thế là chào hỏi với mấy người một chút, cũng không bỏ qua Nhan Tô Tô, sau đó mới tìm một chỗ ngồi xuống.

 
Người cuối cùng là lưu lượng tiểu sinh tên Lâm Thiên Lộ, phim thần tượng mới của hắn vừa chiếu trên đài Q, đạo diễn La mời tham gia lần này hắn liền đến tham gia, có điều thông cáo của hắn rất nhiều, hôm qua về đến nơi ở đã là sáng sớm, mới ngủ được hai ba tiếng đã phải dậy nên đến muộn mười phút, vừa lên xe là cúi người xin lỗi, đạo diễn vội nói: “Không sao, nhanh ngồi xuống đi, phải xuất phát rồi.” Lâm Thiên Lộ lúc này mới chọn một chỗ ngồi xuống.
 
Đạo diễn nói: “Vì hiệu quả của hoạt động lần này nên mọi người không được mang theo điện thoại. Nếu quên thì bây giờ nhanh đưa cho người đại diện hoặc trợ lý của mình đi.”
 
Điểm này có ghi trong hạng mục cần chú ý của tiết mục, nên Nhan Tô Tô đã để điện thoại ở văn phòng, không đem theo.
 
Đạo diễn nhắc lại các hạng mục cần chú ý trong tiết mục lần cuối, bao gồm việc mọi người không được đụng đến tất cả máy quay; mọi người phải hết sức tuân thủ quy tắc trò chơi, không được phá hư đạo cụ, vv… Nhắc nhở lần cuối xong, đạo diễn ngồi xuống chỗ ngồi phía trước cùng, cửa xe đóng lại, xuất phát.
 
Xe vừa chạy một lúc thì Phùng Mạn Lâm lập tức cảm thấy không đúng: “Bây giờ còn chưa đến buổi tối mà nhỉ? Sao lại tối đen thế này?”
 
Thời gian bọn họ tập hợp là buổi chiều, nhưng trời cũng không thể tối nhanh như thế chứ? Hơn nữa nơi bọn họ tập hợp rất sầm uất, cũng không thể không nhìn thấy chút cảnh đường phố nào như thế chứ?
 

Khưu Nhạc cũng nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Đúng nha, sao lại không nhìn thấy gì thế này, trên cửa sổ hình như có dán cái gì đó thì phải? Hoàn toàn không nhìn thấy bên ngoài luôn.”
 

Khưu Nhạc duỗi cổ nhìn phía trước, chỉ thấy một tấm ngăn, căn bản không nhìn thấy cảnh vật phía trước.
 
Hắn quay đầu qua nói với Nhậm Phi Dực: “Anh Nhậm, lúc trước anh có nhận được tin tức gì không?”
 
Lúc nãy Nhậm Phi Dực lên xe rất hòa hợp, hoàn toàn không có cái giá của người dẫn chương trình nổi tiếng, nên Khâu Dực mới muốn nghe ngóng chút tin tức từ hắn.
 
Nhậm Phi Dực ung dung nói: “Đạo diễn La rất thích chơi đùa, nghe nói lần này không có kịch bản, mọi người tự do phát huy là được.”
 
Lâm Thiên Lộ hơi kinh ngạc: “Không có kịch bản sao?!”
 
Gần đây thông cáo hoạt động của hắn rất nhiều, dựa vào lưu lượng và nhiệt độ của hắn, đến chỗ nào cũng đều là các fan em gái, đã tham gia không ít chương trình thực tế, nhưng không có kịch bản thì biết làm gì đây chứ?
 
Không có kịch bản thì thôi, vậy ít nhất cũng phải giải thích chút đi chứ. Lại Tu Minh ngỡ ngàng, lịch sự hỏi đạo diễn ngồi dãy trước: “Đạo diễn, có thể tiết lộ chút không? Chúng ta đây là muốn đi đâu thế?”
 
Phía trước rất yên tĩnh, không có ai đáp lại. Chỗ ngồi Lâm Thiên Lộ gần đạo diễn nhất, thấy Lại Tu Minh hỏi mà không ai đáp lại, liền đứng gậy gọi: “Đạo diễn? Đạo diễn? Chúng ta đi đâu thế?”
 
Đạo diễn ngồi ở đó, không biết là do đeo tai nghe hay là thế nào, cũng không trả lời. Lâm Thiên Lộ không nhịn được duỗi tay vỗ nhẹ, sau đó đạo diễn bị cái vỗ này của hắn vỗ đến trượt xuống sàn xe, Lâm Thiên Lộ bị dọa hét lên một tiếng.
 
Tất cả người trên xe thiếu chút đều nhảy lên.
 
Mấy người Nhậm Phi Dực không biết đã xảy ra chuyện gì, vội chạy đến phía trước, chỉ thấy một hình nộm giống đạo diễn như đúc, quá đáng nhất là đến cả chiếc áo phông và mũ lưỡi trai trên đầu cũng giống luôn. Nhìn từ phía sau ai mà phân biệt được hình nộm hay là người thật chứ?
 
Lâm Thiên Lộ vỗ nhẹ một cái thôi mà đã đổ xuống đất rồi, hoàn toàn không có chút chuẩn bị tâm lý nào, đương nhiên là bị dọa một trận.
 
Hình nộm nằm trên sàn xe lộ ra một nụ cười quỷ dị, không khí nhất thời trở nên cực kinh dị.
 
Phùng Mạn Lâm bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, rụt đến sau lưng Nhan Tô Tô.
 
Tất cả khách mời nhận được lời mời đều biết tiết mục tiết mục mình đến tham gia kêu , nhưng chẳng ai nghĩ đến rằng còn đang ở trên xe thôi mà đã kích thích như thế này rồi.
 
Nhậm Phi Dực cố gắng trấn định lại, an ủi nói: “Chắc là đổi lúc mới xuất phát, đạo diễn La.. Biết chơi quá đi.”
 
Tuy rằng lời này của hắn là giải thích đầu đuôi sự việc, nhưng mở màn đột ngột thế này vẫn làm cho mọi người chưa hoàn hồn lại được. Xe khách vẫn đang chạy, mọi người không biết sẽ đi đến chỗ nào.
 

Mọi người đều làm việc trong vòng diễn nghệ, nhiều nhiều ít ít cũng nghe được không ít mấy lời đồn quỷ dị trong vòng, càng đừng nói đến những bộ phim kinh dị kia, đây xem ra không giống là một cái mở đầu tốt đâu..
 
Trong nhất thời sáu vị khách mời trên xe không giấu được vẻ bất an trên mặt, camera không bỏ sót một vẻ mặt nào của mỗi người, sau đó một giọng nói không chút hòa nhập với không khí quỷ dị này vang lên: “Ôi, anh lái xe à, sao anh lại đưa bọn tôi đến ngoại ô thế?”
 
Ngoại ô?!
 
Ngoại ô không có trường quay mà! Chiếc xe này rốt cuộc muốn đi đâu chứ???
 
Lòng bàn tay Phùng Mạn Lâm đổ mồ hôi, nắm chặt Nhan Tô Tô: “Ngoại ô cái gì?”
 
Vẻ mặt Nhan Tô Tô tràn đầy sự khó hiểu, câu hỏi lúc nãy là cô hỏi, cô đang cúi đầu nhìn đồng hồ, không sai. Đồng hồ, còn là một chiếc đồng hồ rất thô, chẳng hề phù hợp với gương mặt xinh đẹp đó của cô chút nào.
 
Nhan Tô Tô chỉ chỉ la bàn trên đồng hồ nói: “Lúc chúng ta xuất phát là hướng nam, sau đó lại đổi qua hướng tây, từ quán tính phanh xe lúc dừng đèn đỏ thì có thể thấy là tốc độ xe không nhanh, tính toán theo tốc độ bình quân 40km/h thì một tiếng sau chúng ta sẽ đến ngoại ô rồi.”
 
Một đoàn người bọn họ đều không nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, lại bị kéo đến nơi hoang vu dã ngoại. Nhìn nụ cười quỷ dị của hình nộm trên sàn xe, trong lòng mỗi người vút qua một luồng gió lạnh.
 
Khưu Nhạc không nhịn được nhìn đồng hồ của Nhan Tô Tô: “Chị gái nhỏ à, vậy mà chị lại đeo đồng hồ quân dụng hả!”
 
Nhan Tô Tô nhỏ giọng nói: “Hôm qua mới mượn của ông chủ đó. , tôi còn tưởng là đến mấy nơi như núi cao tuyệt địa gì đó chứ.”
 
Nhìn cách ăn mặc như đi dã ngoại của Nhan Tô Tô, Lâm Thiên Lộ đột nhiên phốc một tiếng bật cười, mọi người cũng không nhịn được, vốn dĩ không khí quỷ dị trong chớp mắt bị đánh tan. Nhan Tô Tô lại chẳng hiểu ra sao: “A, mọi người không chuẩn bị gì sao?!”
 
Phùng Mạn Lâm trợn trắng mắt: “Sao có thể chứ, chúng ta lại không phải tham gia tiết mục sinh tồn dã ngoại gì đó, quay chụp quá mất sức đi.”
 
Khưu Nhạc cũng gật đầu nói: “Nếu là loại tiết mục cực nguy hiểm đó thật, thì tổ tiết mục chắc chắn sẽ thông báo từ trước.”
 
Nhậm Phi Dực ý tứ sâu xa nói: “Tôi cảm thấy không phải đạo diễn La không muốn quay loại tiết mục đó, nhưng kỳ này ông ấy chỉ quay thử, nên đài sẽ không cho ông ấy nhiều kinh phí vậy đâu.”
 
Bị La Văn Lâm dọa một lần như thế, Nhậm Phi Dực cũng không giữ mặt mũi cho ông ta trước ống kính nữa, cứ thế bóc trần ra, dù sao cũng là người quen thuộc.
 
Mọi người đều liên tục gật đầu, cái gì mà cực địa núi cao, nghe ra là cực đốt tiền, hơn nữa cũng không dễ quay, đối với một chương trình thực tế mà nói thì quá mệt mỏi lại không thu được kết quả tốt.
 
Nhan Tô Tô ngơ ngác, hả? Mọi người đều biết sao? Xem ra có lẽ đây là thường thức trong giới giải trí. Nhưng hôm qua cô cực khổ thu thập trang bị như thế, vậy mà bọn họ cũng không nói với cô?
 
Rõ ràng là Nhan Tô Tô bị tin tức nào đó lừa rồi, mọi người tội nghiệp cho cô ba giây.
 
Có điều, nhờ có trang bị của Nhan Tô Tô mà mọi người mới biết được mục đích đến của tổ đạo diễn, đây chắc chắn là một tin tức quan trọng, bằng không thì sao tổ đạo diễn lại phải thần thần bí bí dán cửa sổ lại không cho bọn họ nhìn bên ngoài chứ.

 
Nhan Tô Tô nhanh chóng phản ứng lại: “Nếu nói ‘Tuyệt Địa’ không phải cái ý tứ mà tôi hiểu đó, không phải chỉ nơi không dễ dàng sinh tồn trong giới tự nhiên, vậy có phải lý giải ngược lại rằng, đó là nơi mà tất cả đều có khả năng tồn tại nguy hiểm và khốn cảnh...”
 
Mọi người đồng thời phản ứng lại, Phùng Mạn Lâm nhanh chóng vỗ lên tấm che phía trước: “Này! Đạo diễn! Dừng xe dừng xe!”
 
Không ai đáp lại, Phùng Mạn Lâm gắng sức đẩy tấm che, đậu móa! Sao không nhúc nhích thế này!
 
Lâm Thiên Lộ vội đi lên trước giúp đỡ, nhưng cũng không chút xê dịch: “Cái này hình như là cố định.”
 
Phùng Mạn Lâm lớn tiếng kêu: “Nhanh mở cửa đi! Lâm Thiên Lộ muốn đi vệ sinh!”
 
Lâm Thiên Lộ:???
 
Phùng Mạn Lâm hoàn toàn không cảm thấy bản thân thế nào: “Cậu thân sĩ một chút đi~ Nếu không thì cậu có lý do nào gấp gáp hơn không?”
 
Người có ba cái gấp, còn có gì gấp hơn nữa sao?
 
Lâm Thiên Lộ hoàn toàn không có cái giá đỉnh lưu gì, thở dài vỗ vỗ cửa: “Ngài đạo diễn, tôi muốn dùng phòng vệ sinh, có thể dừng lại chút không.”
 
Khưu Nhạc ở phía sau cười ra thành tiếng.
 
Nhưng mà, lý do Phùng Mạn Lâm và Lâm Thiên Lộ đưa ra cũng không làm cho xe dừng lại.
 
Lại Tu Minh thấp giọng nói: “Xem ra, bây giờ coi như bắt đầu trò chơi rồi?”
 
Nhậm Phi Dực không thể không động não đuổi theo cách nghĩ phi nhân loại kia của La Văn Lâm, nói: “Vậy. Giờ chiếc xe này là tuyệt địa hả?”
 
Nhưng xe vẫn cứ chạy như thế, tuy không biết nơi đến là đâu, nhưng cũng không thể nói là tuyệt địa chứ?
 
Cho đến khi Nhan Tô Tô cúi đầu tìm ra một cái ipad trên người hình nộm kia, Nhậm Phi Dực cùng Lại Tu Minh chụm lại xem, chỉ thấy đó là một cái bản đồ, điểm cuối bản đồ là một cái hồ lớn.
 


Bình luận

Truyện đang đọc