HỎI THẾ GIAN TÌNH ÁI LÀ CHI? (VẤN THẾ GIAN TÌNH VI HÀ VẬT)

Edit: Tiểu Viên

Beta: Thanh Thanh

Để tai nghe trên mặt bàn, Thẩm Kiều cầm cốc ra ngoài rót nước, chợt nghe trong phòng khách vang lên “Meo” một tiếng. Hơi giật mình quay sang, đợi mắt quen với bóng tối, Thẩm Kiều mới nhìn rõ có một con mèo ngang nhiên đang nằm trong chậu.

Ái chà, vốn là một em mèo trắng muốt, cơ mà cái chậu kia ban ngày vừa dùng để đốt giấy, vẫn còn nguyên tro bụi chưa kịp đổ đi, thế là…

“Meo——” Mèo nhỏ gần như vùi mũi vào đống tro, meo một tiếng rất chi là thỏa mãn.

Thẩm Kiều bật cười, đứa nhỏ nghịch ngợm này, đợi chú mày trở về, chủ nhân nhìn thấy sẽ đau đầu lắm cho xem.

Ngôi nhà nhỏ đơn bạc trên Ca Lạc Sơn (1) này là của mẹ cậu, ban đầu chỉ có một tầng. Cậu tốt nghiệp xong liền góp tiền cùng chị cả xây thêm một tầng nữa, sửa chữa trang hoàng lại toàn bộ. Mẹ cậu sau đó chuyển lên tầng hai, còn cậu vẫn như cũ ở lại phòng tầng một.

Một tháng trước chị hai đã đưa mẹ lên Thành Đô (2) sống, đón giao thừa cũng ở đó luôn. Cậu vốn thích thanh tĩnh, nên dù chị hai mời rách miệng cũng không đồng ý qua nhà chị đón Tết. Mà quê cậu còn có phong tục đốt vàng mã cho những người thân đã sang thế giới bên kia trong lễ mừng năm mới, cho nên trong nhà cũng phải có người làm việc này mới được.

Vậy nên, đúng rồi đấy, cái đống đen xì trong chậu ở phòng khách kia, chính là đám tro đốt vàng mã… Có lẽ vì hơi ấm vẫn còn vương lại, nên em mèo mới đặc biệt yêu thích như vậy.

Khóe miệng cậu không nhịn được khẽ nhếch lên, bưng theo chiếc cốc vào phòng ngủ, không để ý đến sinh vật đáng yêu kia thêm chút nào nữa.

Căn nhà này của gia đình cậu, khu cầu thang và phòng bếp vốn thông nhau, cũng không được xây kín nên rất có sức hút với các loại động vật nhỏ. Nào mèo, nào chó, chuột cũng có luôn, cậu vẫn còn nhớ một mùa hè nào đó, thậm chí còn xuất hiện một em rắn toàn thân màu đen nhỏ nhỏ xinh xinh… Mẹ cậu suýt chút nữa lên cơn đau tim, có điều cậu cảm thấy loài vật này có linh tính, không nên làm hại nó, chỉ nhẹ nhàng đuổi ra ngoài. Bạn bè nghe vậy còn nói đùa, không chừng có ngày em rắn kia sẽ biến thành xà công tử tìm cậu báo ân…

Lúc tắt máy tính bò lên giường ngủ, đã là gần 2h đêm. Cậu cũng không quan tâm con mèo trong phòng khách kia còn ở đó không, nếu thấy lạnh chắc sẽ tự biết đường rời đi.

Từ đường cái không ngừng truyền đến tiếng xe chạy ngang qua. Thẩm Kiều mở mắt, cầm điện thoại di động xem giờ, hơn 12h trưa rồi. Đang muốn ngồi dậy, chợt cảm thấy trên người có chút nặng. Một dự cảm không lành bỗng nổi lên trong lòng, cậu khẽ ngồi dậy —— một con mèo béo nằm trên người cậu từ lúc nào, tiếng ngáy nhè nhẹ mĩ mãn vang lên đều đều …

Đúng là đoán được bắt đầu mà không đoán được kết thúc (3), ai ngờ tới cuối cùng đau đầu chính là cái thân cậu đây, chứ chủ nhân nào…

Bị động tác của cậu đánh thức, em mèo rốt cuộc tỉnh dậy, “meo” một tiếng nhảy xuống giường, để lại cho Thẩm Kiều một bóng lưng cùng tấm chăn vốn trắng trẻo hiện giờ đầy dấu chân đen thùi lùi…

“Méo!” Mèo nhỏ sợ hãi kêu, cổ bị xách lên. Thẩm Kiều mặc nguyên trên người một bộ đồ ngủ cotton, ngay cả dép cũng không thèm đi, trực tiếp mở cửa ra ngoài. Đi được khoảng 10m đến một ngôi nhà ngay cạnh đó, cậu tích cực đập cửa.

Cửa rất nhanh được mở ra, đằng sau cánh cửa là một người đàn ông thân hình cao lớn, tươi cười nhìn Thẩm Kiều, nhưng nụ cười lập tức đông cứng khi nhìn thấy em mèo trên tay cậu.

“Ôi, Lê Hoa, con dám đi nhà khác quấy rối hử?” Người đàn ông gãi gãi đầu, tiếp nhận em mèo ngây thơ vô (số) tội từ tay Thẩm Kiều, “Cám ơn cậu.”

“Không có gì.” Thẩm Kiều gật đầu rồi quay người đi luôn.

“Này, tôi tên là Phàn Sở Thiên.” Người kia lập tức nói với theo, “Nếu Lê Hoa có làm phiền cậu, nhất định phải nói cho tôi biết nhé.”

Thẩm Kiểu quay đầu lại, chằng ừ hử gì chỉ nhún nhún vai: “Không phiền đâu, nó đáng yêu lắm.”

Đây là sự thật, nhìn lướt qua đôi mắt mèo trong veo kia, Thẩm Kiều cười nhẹ, “Vậy nhé.” Cậu nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện rồi rời đi.

Phàn Sở Thiên ôm em Lê Hoa vừa gây họa trong tay, dựa trên khung cửa, nhìn theo bóng dáng cậu trai mặc bộ đồ ngủ có phần xộc xệch kia, cười cười.

Buổi chiều, cậu đem tấm chăn vừa giặt sạch phơi lên dây căng trong khu đất trống bên cạnh luống hoa, Phàn Sở Thiên xuất hiện, cười đến xán lạn: “Cần tôi giúp gì không?”

Thẩm Kiều quay đầu lại hơi ngạc nhiên, cũng không tiện từ chối tươi cười như nắng thế này: “Kéo giúp tôi một đầu kia là được, cám ơn anh.”

“Được rồi.” Phàn Sở Thiên lập tức làm theo, nhân cơ hội hỏi: “Đúng rồi, làm hàng xóm đã mấy tháng còn chưa biết cậu tên gì…”

“Tôi là Thẩm Kiều.” Thẩm Kiều kẹp chặt một bên chăn, đi tới chuẩn bị kẹp nốt bên còn lại.

Phàn Sở Thiên cũng rất tự nhiên giữ chăn giúp cậu. Sau đó hắn nhìn cậu cầm vỏ chăn lên, tiếp tục thuần thục kẹp.

“Lê Hoa rốt cuộc sang nhà cậu làm gì nhỉ?” Không nhịn được tò mò, Phàn Sở Thiên cuối cùng vẫn mở miệng hỏi.

“Có làm gì đâu.” Cũng coi như là “tự làm tự chịu”, mách lẻo làm cái gì.

“Vậy sao…” Phàn Sở Thiên nhún vai.

“Nó hay chạy sang giúp tôi bắt chuột, công sức bỏ ra không ít chút nào.” Thẩm Kiểu nói thêm, “Tôi còn phải cảm ơn nó ấy.”

“Haha…” Chủ nhân nào đó xấu hổ mà gãi đầu, “Lê Hoa vốn không chịu ngồi yên, tôi cũng ít khi ép buộc nó, cho nên…”

Thẩm Kiều cười nhẹ đáp: “Đã nói là không sao rồi mà, Lê Hoa thật sự rất đáng yêu.”

Một tia ngây ngẩn thoáng qua trong mắt Phàn Sở Thiên, rất nhanh bị giấu đi. Hắn sau đó cũng cười cuời, nhìn Thẩm Kiều xách cái thùng rỗng, đi đến rãnh cống đổ xuống chút nước cặn còn thừa.

Tay sờ sờ cằm, hình như đây là lần đầu hắn thấy Thẩm Kiều cười. Cậu trai này rất ít khi bước chân ra khỏi cửa thì phải, ít nhất là những lần hắn nhìn thấy cậu, luôn là trong những bộ đồ mặc nhà thoải mái —— có khi là cả cây đồ ngủ, mái tóc còn rối nguyên, hay có khi râu còn không cạo. Cậu luôn đeo cặp kính gọng đen, mặc dù gương mặt thanh tú, nhưng cơ hồ đều phủ đầy lạnh lùng dửng dưng, lại còn bị che lấp bởi bề ngoài có thể gọi là “lôi thôi lếch thếch” và thân hình cao gầy chưa tới mét tám. Cho nên, nụ cười lúc này, dường như có chút khiến người kinh diễm…

Trời nhá nhem tối, em mèo Lê Hoa đã được tắm sạch sẽ, hưng phấn phi thân qua luống hoa bên cửa sổ xâm nhập vào nhà hàng xóm, thất vọng vô cùng khi không tìm được cái chậu tro hôm qua nữa. Đành bỏ cuộc, em ngựa quen đường cũ chạy vào phòng ngủ của chủ nhà, nhắm nhắm chuẩn bị nhảy lên giường người ta thì —— lại bị túm cổ…

“…” Thẩm Kiểu bất đắc dĩ nhìn thân thể xù bông sạch sẽ của tiểu thư Lê Hoa, giữa bộ lông trắng muốt như tuyết nổi bần bật bốn bàn chân đen xì xì. Đành lôi em nhỏ vào phòng tắm, giữ chặt trong ngực, cầm lấy vòi hoa sen ——

Vừa bị nước chạm vào, Lê Hoa vùng vẫy chút chút, nhưng có vẻ vẫn trong khả năng chịu đựng —— ít nhất người này cũng dịu dàng hơn chủ nhân của nó, chỉ muốn rửa chân cho nó thôi ấy mà.

Sau khi được lau sạch rồi sấy khô, tiểu thư Lê Hoa xinh đẹp thơm tho nhẹ nhàng phóng lên giường.

Ai, thoải mái ghê… Lê Hoa ngáp một cái, không biết xấu hổ là chi, vùi mũi vào trong móng vuốt, bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Thẩm Kiều đẩy đẩy gọng kính, nghiêng đầu nhìn sinh vật nhỏ trên giường mình, không biết phải làm sao: “Mình đang làm cái gì vậy nè…” Cậu cũng không phải mắc bệnh sạch sẽ, hay nói đúng hơn là cậu cũng không để ý nhiều vậy, nhưng mà, dù sao cũng là vừa mới thay ga trải giường…

Sau một màn nhìn ngắm, Thẩm Kiều quyết định quay lại máy tính, tiếp tục công việc đang dang dở.

Người hàng xóm kia, nếu cậu nhớ không nhầm, mới chuyển đến từ ba tháng trước. Chủ nhà cũ đã được con cái đưa vào thành phố hưởng phúc rồi, căn nhà trên núi này liền cho thuê. Thật lòng mà nói, Thẩm Kiều thấy cuộc sống trên núi tốt hơn cuộc sống trong thành phố rất nhiều, lại còn đặc biệt thích hợp cho người cao tuổi. Không khí trong lành mát mẻ, phong cảnh hợp lòng người, trừ việc thỉnh thoảng trong nhà có mấy em chuột nhắt tung tăng… Cơ mà nhà hàng xóm chuyển đến từ ba tháng trước mang theo một em mèo, bè lũ chuột nhắt kia từ đó cũng không còn giấu vết. Con cái nhà bên cạnh hẳn là muốn người già ở gần để dễ bề chăm sóc, cũng có thể gần gũi hơn với đứa cháu mới sinh.

Mà nghĩ lại một chút thì, nếu không tính hôm nay thì Thẩm Kiều quả thật chưa bao giờ chào anh hàng xóm mới được một câu, một phần vì tính cách của mình vốn hướng nội, phần còn lại cũng vì thời gian làm việc và sinh hoạt của hai người hoàn toàn trái ngược. Cho nên ngoài thời điểm em mèo trắng chạy sang tích cực đuổi chuột, hai người thật sự không có lúc nào chạm mặt nhau.

Nhìn đồng hồ, đã hơn 12h rồi, bắt đầu thấy mệt, cậu tắt máy tính đi, vào toilet rửa mặt qua loa, tắt đèn lên giường đi ngủ. Mèo béo bị giật mình một cái, nhưng rất nhanh mặc kệ, đầu quay sang bên khác tiếp tục mộng đẹp.

Thẩm Kiều không biết nên vui hay nên buồn, cuối cùng vẫn là đắp kín chăn rồi nhắm mắt.

Lời của tác giả: Truyện này vốn được đặt là “suy tư khổ tưởng đến thất bại rồi lại thành công”… Các vị tạm thời cứ coi như tui lảm nhảm đi…

(1) Ca Lạc Sơn hay Ca Nhạc Sơn (歌乐山) là một thị trấn vùng núi, thuộc tỉnh Trùng Khánh

(2) Thành Đô (成都) là thủ phủ của tỉnh Tứ Xuyên, tỉnh đông dân thứ năm Trung Quốc (2005). Thành Đô là một trong những trung tâm giao thông vận tải và giao thương quan trọng của Trung Quốc.

(3) Là một câu thoại kinh điển của Tử Hà tiên tử trong phim Đại Thoại Tây Du (大话西游 – A Chinese Odyssey): “Người ta yêu là một anh hùng đội trời đạp đất. Có một ngày chàng sẽ cưỡi mây bảy màu đến cưới ta, nhưng ta chỉ đoán được khởi đầu, không thể đoán được kết thúc.”

Bình luận

Truyện đang đọc