HỎI THẾ GIAN TÌNH ÁI LÀ CHI? (VẤN THẾ GIAN TÌNH VI HÀ VẬT)

Edit: Tiểu Viên

Beta: Thanh Thanh

Ban đêm, Thẩm Kiều khoanh tay trước ngực đứng ở cạnh cửa phòng làm việc, nhìn cái tên không hề buồn ngủ kia đang chăm chú bên máy tính: “Anh đang làm cái việc mờ ám đó phải không?”

“Có một người thì ‘làm’ thế nào được?” Tên kia cố tình hiểu sai ý cậu, cười đến chân thành, “Em muốn làm ở đây luôn hả?”

Thẩm Kiều đảo mắt xem thường, đã quá quen với trình độ vô liêm sỉ của người này. Xoay người quay về phòng ngủ, cậu mở file word đang gõ dở ra, bắt đầu gõ tiếp.

Cuộc sống… đúng là bình ổn quá thì không thú vị.

Chí ít hai người bọn họ đều làm việc bất kể ngày đêm, đây có lẽ là điểm chung lớn nhất của hai người.

Đêm đã khuya, nhưng Trác Lâm vẫn đang online, có điều trạng thái là “bận rộn”. Nghĩ kĩ một chút thì nhớ ra sắp đến ngày xuất bản sách rồi, thời gian này chính là những ngày kinh khủng nhất đối với cô nàng.

Trác Lâm là bạn học cùng đại học của cậu, tính cách ngay thẳng phóng khoáng, nam nữ đều chơi được. Cứ tưởng với tính cách này, cô chắc sẽ trở thành chính khách tai to mặt lớn nào đó, ai ngờ cuối cùng lại đi làm một biên tập viên nho nhỏ. Trác Lâm nói: “Tôi cứ nghĩ ông sau này sẽ trở thành ngôi sao trong giới kinh doanh, cuối cùng lại trở thành một nhà văn. Ai cũng đều có việc mình thích và việc mình phù hợp, nhìn thế nào cũng là lựa chọn của mỗi cá nhân thôi.”

Thẩm Kiều day day mi tâm, miệng có chút khô. Tiểu thuyết mới sắp đến đoạn kết, nhưng đột nhiên không viết tiếp được nữa. Còn may cậu cũng không phải mấy tác giả chuyên đào hố trên mạng, nếu không sẽ bị độc giả hận chết mất. Quay đầu liếc thấy trên giá sách có một loạt các tập bút kí được xếp chỉnh tề, cậu đứng dậy qua xem. Thẩm Kiều mở tủ, lấy ra một quyển, sau đó ngồi lên giường chú tâm đọc.

…Cái này là cậu viết thật sao? Thật sự là chữ viết của cậu, nhưng sao một chút ấn tượng cũng không có… dù là cách hành văn hay tình tiết đều rất đặc sắc, nhưng sắp đến đoạn cao trào thì hết mất tiêu…

Đen mặt nhớ đến có lúc Trác Lâm từng nói: “Cứ lên rồi chợt héo, dần dà thành bệnh liệt dương mất…”

Cậu lúc đó trả lời thế nào nhỉ? À, “Dùng từ “sinh non mãn tính” để miêu tả có vẻ hợp hơn đó.”

Đến lúc Phàn Sở Thiên vào phòng ngủ gọi cậu một tiếng, Thẩm Kiều mới nhận ra mình đang đọc đến nhập thần.

Phàn Sở Thiên tò mò hỏi, “Đang xem gì vậy? Thư tình hả?”

“Anh viết thư tình đóng được thành quyển như này sao?” Thẩm Kiều ngáp một cái, gấp tập giấy lại. Hồi còn thanh niên, cậu không thích đánh máy cho lắm, nêu hầu hết bút kí đều là viết tay.

“Đó là cái gì vậy?” Phàn Sở Thiên thò tay lấy lại tập vở Thẩm Kiều đang định cất đi, dạt dào hứng thú mở ra xem.

Thẩm Kiều cũng mặc kệ hắn, xuống giường tắt máy tính rồi lại bò lên giường, đắp chăn chuẩn bị ngủ. “Ồ hay ghê, giá sách này đều là em viết hả?”

“Ừm.” Cậu buồn ngủ quá rồi.

“Anh nhất định phải đọc hết sách của em mới được.” Phàn Sở Thiên nói.

Thẩm Kiều hai mắt đã híp tịt vào rồi, không nói chuyện với hắn nữa, cũng không thông báo cho hắn đây toàn bộ là các tác phẩm chưa hoàn thành.

Vì thế sau này, có một đoạn thời gian Thẩm Kiều rời đi, Phàn Sở Thiên muốn từ những thứ này cảm nhận được hơi thở của cậu, ai dè cứ nhảy rồi lại nhảy vào một loạt hố sâu chưa lấp khiến bản thân đau khổ muốn chết…

Tuy rằng Thẩm Kiều là trạch nam 100% nguyên chất, nhưng quá lâu mà không ra ngoài người ngợm cũng sẽ bải hoải. Cho nên lúc Trác Lâm gọi cậu đi chơi, Thẩm Kiều cũng không nghĩ ngợi nhiều liền đồng ý.

Phàn Sở Thiên nửa vui nửa buồn, vừa sung sướng vì được nhìn thấy đồng chí Thẩm Kiều ăn mặc bảnh bao, vừa lo lắng vì cậu ăn diện như vậy nhỡ bị mấy đứa vớ vẩn đeo bám thì sao.

Thời tiết mùa hè nóng nực, Thẩm Kiều chỉ đơn giản mặc quần bò cùng áo phông, cạo râu, chải tóc một chút, đã rực rỡ hẳn lên.

Phàn Sở Thiên đi vòng vòng quanh cậu, biểu cảm muốn lột phăng mấy thứ đồ trên người cậu “tử hình tại chỗ” viết đầy trên mặt, nhưng mà không rõ người kia ngốc thật hay giả ngu, không hề mở miệng rủ hắn đi cùng.

Cuối cùng hắn đành đứng ở cửa lưu luyến chia tay: “Đi sớm về sớm a!”

Thẩm Kiều nhìn nhìn một lớn một nhỏ đứng đó —— em mèo còn đang cắn cắn ống quần cậu. Khóe miệng run rẩy một chút, rốt cuộc cậu cúi người bế Lê Hoa lên, rồi kéo cái tên còn lại gần một chút, hôn lên trán hắn một cái, rồi đem Lê Hoa nhét vào tay hắn, mới xoay người rời đi.

Phàn Sở Thiên dựa lưng vào cửa, nhìn bóng dáng cậu xa dần, khóe miệng chầm chậm vẽ lên một nụ cười. Trên đời, thật sự có thứ hương vị gọi là hạnh phúc a…

Lời tác giả: Khụ, vẫn là 1k từ như cũ…

Bình luận

Truyện đang đọc