HỎI THẾ GIAN TÌNH ÁI LÀ CHI? (VẤN THẾ GIAN TÌNH VI HÀ VẬT)

Edit: Tiểu Viên

Beta: Thanh Thanh

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng vào nhà, Phàn Sở Thiên mở to mắt thức giấc, bên gối đã chẳng còn ai, nhưng hơi ấm vẫn còn vương lại.

Tối hôm qua, thật đúng là mất hồn mà… Một Thẩm Kiều hoàn toàn bất đồng với ngày thường hắn vẫn thấy… Hắn cứ nghĩ sẽ còn phải bồi dưỡng tình cảm này một thời gian dài nữa, thật sự không ngờ, lại có một bước nhảy vọt thế này, cũng làm tới bước cuối cùng luôn rồi…

Thẩm Kiều cầm cốc nước bước vào phòng, nhìn hắn một cái: “Anh tỉnh rồi à?”

Đồ mặc nhà, kính gọng đen, tóc rối tung, râu không thèm cạo… Phàn Sở Thiên vỗ trán, nhẹ giọng cười.

Thẩm Kiều dường như không quá để ý đến hắn, đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống, mở máy tính lên: “Tỉnh rồi thì về nhà đi, Lê Hoa đói bụng rồi, nhà tôi không có đồ ăn cho mèo, vừa để nó ăn một ít đồ ăn thừa hôm qua cho đỡ đói đó.”

“Ừm.” Phàn Sở Thiên đáp, đứng dậy, nhìn thấy trên giường chăn gối lộn xộn hết cả, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Cần anh giúp giặt chăn ga không?”

“Ừ, cũng được.” Thẩm Kiều vừa gõ lạch cạch trên máy tính vừa trả lời hắn, “Cám ơn.”

Phàn Sở Thiên cũng không để bụng cậu hồn nhiên để kệ mình như vậy, ngoan ngoãn thu gọn đống chăn ôm về nhà.

[Đồng chí Kiều, hôm qua thật sự cám ơn đồng chí nhiều lắm!]*

[Con gái uống ít rượu thôi.]

[ Tôi uống với ông mà không phải sao… Này nhé, đừng nghĩ là tôi say rồi chuyện gì cũng không biết nhé, hôm qua có một tên cả đêm cứ nhìn ông chằm chằm đúng không?]

[Biên tập viên thường thích hóng hớt vậy hả?]

[Đừng có đánh trống lảng nhá, cuối cùng là dụ dỗ trai nhà lành nào, tôi biết ông vẫn còn tỉnh chán.]

[Là anh hàng xóm hiện tại.]

[Hả, hai người hẹn nhau trước à?]

[Tình cờ gặp thôi.]

[Ờ, sau đó thì sao?]

[Ngủ với nhau rồi.]

[… Chính là anh chàng mà trước đây một thời gian ông kể với tôi đấy hả?]

[Tôi chưa kể với cô bao giờ.]

[Hử, tôi nhớ nhầm à?]

[Là cô tự biên tự diễn đấy chứ, tôi đâu nói gì đâu.]

[… Như thế… hai người quen nhau đã được bao lâu đâu, nhanh như vậy đã lên giường rồi? Lần này có yêu nghiêm túc không vậy? Hay là vì nhu cầu sinh lý thôi?]

Thẩm Kiều nhìn màn hình máy tính, nhíu mày.

[A lô, đồng chí Kiều, đồng chí còn ở đó không?]

[Bây giờ đã là thời đại nào rồi, tình yêu không phải như thức ăn nhanh hay sao, lại còn là hai thằng đực rựa với nhau nữa. Người ta vẫn nói tình yêu chỉ có ba tháng đầu là tươi mới, sao không tranh thủ lúc còn đang nhiệt tình như lửa mà đốt cháy giai đoạn? Yêu nghiêm túc hay không nghiêm túc, trên thế giới này có bao nhiêu người biết rõ ràng được? Đều là đang thăm dò nhau, hợp thì tiếp tục không hợp thì thôi. Tôi không biết kết thúc sẽ thế nào, nhưng hiện tại cảm giác khá ổn, ít nhất thì tim đập nhanh hơn là thật. Nếu đã có rung động như vậy, là vì có tình cảm rồi. Nhưng tôi sẽ không nói đây là yêu, mà nói đúng hơn, tôi cũng không rõ yêu chính xác là như thế nào. Đến thời điểm tôi hiểu rõ được, sẽ thông báo cho cô.]

[…] Bên kia là một khoảng lặng vô bờ bến, mãi sau mới nhắn được một câu: [Đoạn này lấy làm lời mở đầu cho tiểu thuyết sắp tới được không?]

[Tùy cô.]

Bỗng dưng tích kiệm được công sức viết lời giới thiệu, tâm tình Thẩm Kiều không hề tệ. Tới giờ ăn cơm rồi, cậu đứng lên vào bếp tìm đồ ăn.

Đem cơm nguội và đồ ăn lạnh đổ sang bát chịu nhiệt, cậu hâm nóng đồ ăn bằng lò vi sóng rồi bê hết vào phòng ngủ, vừa lướt web vừa ăn cơm.

Những người thân thiết với cậu nhất định sẽ cảm thán tại sao cậu không chịu tô điểm* cho bản thân một chút, rõ ràng chỉnh trang lại một tẹo thôi là đã lấp lánh rồi, thế mà cứ mặc kệ, sống không khác gì con heo.

*Nguyên văn: 金玉其外, 败絮其中, tạm dịch là “bên ngoài bóng bẩy, bên trong nát bét”, thành ngữ Trung Quốc, bắt nguồn từ câu chuyện một người bán cam ở chợ, dù đã hết mùa cam nhưng hắn vẫn có những trái cam nhìn bên ngoài tươi mọng, hấp dẫn, nhưng chất bên trong trái cam đã bị khỏ (khô hết nước) rồi. Theo mình hiểu ý câu văn ở đây là mọi người xung quanh đều bảo Thẩm Kiều phải chăm sóc cho bề ngoài, không thể cứ sống như heo được:)))

Thực ra đó chỉ là một trong những cách sống của người hiện đại. Có người thích làm đêm, nghỉ ngày, có người làm xuyên ngày xuyên đêm để đổi lấy một kì nghỉ dài thảnh thơi, có người thích sự hào nhoáng rực rỡ của thành phố, có người lại chỉ thích những thôn xóm yên bình nơi làng núi. Tất cả đều là lựa chọn của con người mà thôi. Chỉ cần có năng lực sinh tồn, dù ở nông thôn hay thành phố, đương nhiên phải để bản thân thoải mái nhất.

À mà, ai quy định những người sống trên núi như cậu không được yêu đương?

Khóe miệng nhếch nhếch lên, cậu nhìn thấy QQ dùng ảnh chụp chân dung Lê Hoa làm ảnh đại diện lóe sáng.

[Sang nhà anh ăn cơm chiều nhé?]

[Ừ.]

[Nếu được thì em mang quần áo sang bên này tắm luôn đi.]

[Em mặc đồ ngủ luôn là được.]

Bên này cười cười nhìn màn hình, hắn cảm thấy Lê Hoa đang cọ cọ dưới chân, thế là ôm nó lên đặt ở trên đùi: “Lê Hoa này, ba thật không ngờ…”

Cảm giác này, có thể gọi là ngọt ngào không?

Từ trước đến giờ đã quen phiêu bạt khắp các thành thị, cũng đã từng “gặp dịp thì chơi” không ít lần, chỉ là không thể dự đoán được, ở thị trấn miền núi này lại gặp được một đối thủ ngang cơ. Nếu nói bản thân cởi mở, người nọ hình như còn cởi mở hơn. Nếu nói bản thân cố chấp, có lẽ người nọ cũng không kém phần. Nếu nói bản thân không kiềm chế được bị hấp dẫn, người nọ cũng không keo kiệt chút nào mà nhiệt tình đáp lại.

Ai da, bất luận kết thúc sẽ thế nào —— “Lần này, có chút phiền phức rồi đây…”

“Meo.”

Thẩm Kiều thật sự mặc đồ ngủ đi dép lê sang đây, bên ngoài khoác thêm một lần áo khoác, vào trong nhà thấy ấm, liền cởi áo khoác treo lên giá áo ở lối vào.

“Em không giỏi nấu ăn.” Dựa ở cửa nhìn người đang bận rộn trong bếp, Thẩm Kiều mở miệng.

“Anh nhìn em là biết rồi.” Phàn Sở Thiên quay đầu lại cười cười. “Anh trước giờ vẫn sống một mình, nên phải biết nấu ăn mới được.”

“Cần giúp gì không —— nhặt rau thì em làm được.” Thẩm Kiều hỏi.

“Không cần đâu, em ra phòng khách chơi với Lê Hoa đi, không phải ngại đâu.” Phàn Sở Thiên trả lời.

“Ừm.” Thẩm Kiều cũng không nói gì thêm nữa, quay lại phòng khách.

Không khí có chút vi diệu… Không lẽ chính là món thẹn thùng chậm trễ trong truyền thuyết ư? Thẩm Kiều bắt được Lê Hoa đặt ở trên đùi vuốt ve, mắt nhìn TV, nhưng suy nghĩ đã bay đi đằng nào rồi.

Cậu thật ra không quá am hiểu xử lý thứ cảm xúc này, nói đúng hơn là, rất ít khi trải qua nên không có kinh nghiệm đi. Như thế này là… yêu sao? Khóe miệng giật giật, cậu thế nào cũng cảm thấy có gì đó sai sai.

Cơm chiều đã bày biện xong trên bàn, bốn món mặn, một món canh, nhìn hết sức ngon miệng. Thẩm Kiều ăn no căng bụng, Phàn Sở Thiên thấy cậu hào hứng ăn như vậy cũng vui lây. Hai người vờ như không thấy thứ không khí kì lạ nào đó.

Ăn cơm xong, Thẩm Kiều xung phong rửa chén, chỉ dùng một câu “Không phải anh muốn em không phải ngại à?” đã thành công bịt miệng Phàn Sở Thiên.

Sau đó… Thẩm Kiều cào cào tóc, đột nhiên có chút phiền muộn, cậu rốt cuộc đang làm gì vậy nhỉ? Lau khô cái bát cuối cùng, đi ra khỏi phòng bếp, bước về phía người đàn ông đang ngồi trên sofa. Phàn Sở Thiên ngẩng đầu gọi cậu ngồi xuống, lại bị cậu trực tiếp cúi người hôn lấy.

“Meo.” Lê Hoa nhảy khỏi đùi chủ nhân, lắc lắc người rũ lông, đi thẳng ra lối cửa riêng của thú cưng.

“Ưm…” Hôn nhau thật lâu mới buông ra, vẫn trán kề trán, Phiền Sở Thiên khàn khàn nói: “Tắm chung nhé?”

“Ừm.” Thẩm Kiều trả lời, chớp chớp mắt.

Nếu còn chưa rõ lòng mình thế nào, vậy thì cứ nghe theo thân thể đi.

Chà, mùa xuân đến rồi…

Đẹtttt… sau đây các bạn đều biết rồi đó… lại một màn H kéo rèm~~

Bình luận

Truyện đang đọc