Diệp Bạch Thương bối rối dời đường nhìn.
Sao hắn lại có ý nghĩ đại nghịch bất đạo với hoàng thượng như vậy chứ?
Đường Hi không biết lòng dạ rối bời của đứa con vận mệnh, cậu nhấp một hớp trà để thấm giọng do Nhiếp Nhung đưa đến: "Chắc hẳn Diệp ái khanh đã nghe Nhiếp tướng quân thuật lại sự tình, vậy thì bây giờ trẫm muốn hỏi ngươi một việc."
Thanh âm mềm mại xen lẫn chút trầm khàn như đã từng bị bắt nạt qua vậy.
Diệp Bạch Thương cúi đầu lắng nghe hoàng đế nhỏ nói toàn bộ kế hoạch diệt cỏ tận gốc phe phái thừa tướng, hỏi hắn có nguyện ý trung thành hay không.
"Thần nguyện ý."
Đường Hi hài lòng cong cong khóe môi.
Cậu đã bảo vệ được ngôi vị hoàng đế, nhiệm vụ cứu vớt sắp thành công rồi.
Tầm mắt Nhiếp Nhung rơi trên cánh môi lấp lánh ánh nước trà của hoàng đế nhỏ, yết hầu khô khốc.
Diệp Bạch Thương vừa bước chân ra ngoài, Nhiếp Nhung lập tức dán sát vào vành tai mẫn cảm của Đường Hi.
"Hoàng thượng, thần nguyện ý thề sống chết trung thành với người cả đời."
Ngoài mặt Đường Hi không chút phản ứng, liếc mắt nhìn hắn nhưng trong lòng vui vẻ không thôi.
Nhân viên dọn phân đúng thật là một hũ giấm lớn, so đo từng câu với nhân vật thụ chính.
Dựa theo kế hoạch, Diệp Bạch Thương giả vờ nảy sinh mâu thuẫn với đảng phái của Nhiếp Nhung, làm cho hai phe đối đầu với nhau, còn Thẩm Hành ở phía sau sẽ ngồi yên xem trai cò đánh nhau, mình thì làm ngư ông đắc lợi.
Lòng dân đều đặt trên người Nhiếp Nhung, cho dù triều đình thay đổi một nửa thì dân chúng cũng chỉ thở dài cảm thán, nên sống như thế nào thì cứ sống như thế ấy.
Trong nội dung cốt truyện, những người vốn đứng lên bạo loạn vì bị nạn đói dày vò giờ đây đã có Diệp Bạch Thương đề ra giải pháp thích hợp để cứu trợ nạn dân.
Hơn nữa cũng vì tham niệm của mình mà Thẩm Hành đã bại dưới tay Nhiếp Nhung, không còn dê đầu đàn, những người còn lại cũng hoàn toàn vô dụng, nhanh chóng bị một lưới bắt hết, xóa sổ tận gốc.
Sự việc kết thúc, Đường Hi ngồi trên long ỷ bộc phát tính tình hung hãn y như nguyên chủ, sau đó lung tung chỉ định những triều thần lên thay thế những tên đã bị cách chức.
Thoạt nhìn như là bạo quân chỉ tùy tiện làm loạn nhưng thật ra cậu đã cân nhắc kỹ lưỡng những người tận trung với hoàng triều do hệ thống đề cử.
Cậu chột dạ liếc mắt nhìn xuống nhân viên dọn phân, sợ vì mình quá tùy ý nên hắn sẽ không vui, nhưng cậu lại phát hiện nhân viên dọn phân vậy mà đang thất thần.
Quả thật Nhiếp Nhung đang ngây người, trong đầu nghĩ về hoàng đế nhỏ đến xuất thần.
Hắn ngẩng đầu nhìn hoàng đế nhỏ, một thân long bào vàng rực rỡ, gương mặt nhỏ xinh đẹp tọa trên long ỷ cao xa.
Long ỷ vô cùng lớn, vô cùng uy nghiêm, hoàng đế ngồi trên đó càng thêm nhỏ bé.
Đôi mắt xinh đẹp nhiễm đầy lửa giận, gương mặt bừng sáng rực rỡ càng làm hắn muốn bắt nạt nhiều hơn.
Không biết nếu bị đặt trên long ỷ để hắn tiến vào thì biểu tình của hoàng đế nhỏ sẽ ra sao, lúc đầu chắc là sẽ tức giận đỏ mặt mà mắng chửi, sau khi bị hung hăng bắt nạt thì sẽ oan ức nghẹn ngào, mềm giọng cầu xin hắn dừng lại.
Nhiếp Nhung chợt thở dốc nặng nề.
Đường Hi:【Có phải nhân viên dọn phân thấy tôi làm việc tùy tiện nên tức giận đúng không...】
1551:【Không thể đo lường được nhân vật đang nghĩ gì.】
【À đúng rồi, Hoàng tiểu tướng quân đâu?】
Ngày hôm nay rất nhiều người cũ vắng mặt nhưng cũng có thêm nhiều gương mặt mới, nhất thời Đường Hi không chú ý đến.
Thần sắc 1551 phức tạp:【Cáo bệnh ở nhà rồi.】
Nó cũng không hề nói dối, đúng là Hoàng tiểu tướng quân sinh bệnh nên ở nhà tịnh dưỡng, nhưng chẳng qua là bị Nhiếp Nhung đi tố cáo hắn với Hoàng tướng quân nên hắn mới được gia pháp hầu hạ mà ngã bệnh.
Hoàng Phạm Bồi cũng xem như là người chính trực, lúc hắn phản bội vai ác thì cũng không tìm đến Thẩm Hành xin giúp đỡ mà lại đi nhờ vả vị nhân tài mới lộ diện Diệp Bạch Thương.
Nhưng việc hắn thân là võ tướng mà lại đối nghịch với Nhiếp Nhung đã lan truyền ra ngoài, sau này dù hắn có mang binh thì cũng khó thu phục lòng binh.
Dân gian lưu truyền câu nói, nếu không phải binh dưới trướng Nhiếp Nhung thì không phải binh tốt, người xưa thường hay thần hóa một người, địa vị của Nhiếp Nhung trong quân doanh không ai có thể sánh bằng.
Mèo nhỏ Đường Hi không nghe ra sự ngập ngừng của hệ thống, cậu tỉnh ngộ:【Thì ra là vậy.】
Cậu thu lại tầm mắt, không thèm quan tâm đến các triều thần ồn ào nghị luận nữa, hiên ngang đi ra ngoài.
Đa số triều thần bây giờ đều theo phe Hoàng đảng, vô cùng tận trung với hoàng đế nhỏ, cho dù ban nãy cậu lung tung đề bạt nhưng cũng không có ai đứng ra can ngăn.
Nhiếp Nhung vẫn luôn làm theo ý mình, hoàng thượng vừa đi thì hắn cũng lập tức nối gót theo sau.
Có lão thần nhịn không được cảm thán: "Không ngờ quan hệ của hoàng thượng với Nhiếp tướng quân lại tốt như vậy."
Diệp Bạch Thương khẽ mỉm cười đáp lời, nuốt xuống vị đắng trong miệng.
Bây giờ hắn chỉ muốn bảo hộ hoàng đế nhỏ, bảo hộ quốc gia này, hoàng thượng muốn ở cùng ai thì chuyện này cũng không tới lượt thần tử như hắn có thể can thiệp.
Cho dù hắn có chút không cam lòng.
Nhiếp Nhung theo kịp hoàng đế nhỏ, cùng cậu về tẩm cung.
Đường Hi không vui phất tay: "Ngươi đừng đi theo trẫm nữa."
"Thần đã là người của hoàng thượng, không đi cùng hoàng thượng vậy thì đi cùng ai?"
Giọng nói Nhiếp Nhung mang theo vẻ đáng thương tội nghiệp nhưng trên mặt tràn đầy ý trêu chọc.
Cường thế đuổi tất cả người khác ra ngoài.
Có lần một thì sẽ có lần hai, Đức công công và các cung nhân đã quen bị Nhiếp Nhung sai sử, cũng biết hắn sẽ không hại đến bệ hạ nên không đợi Đường Hi lên tiếng thì bọn họ đã nối đuôi nhau lui ra ngoài.
Đường Hi không chú ý đến động tác đuổi người của hắn, cậu chỉ lo đỏ mặt: "Lúc nào mà ngươi đã biến thành người của trẫm hả?"
Vẻ mặt Nhiếp Nhung lập tức thay đổi: "Hoàng thượng không muốn chịu trách nhiệm với thần sao?"
Đường đường là vị tướng quân hung bạo có thể dọa khóc con nít mà giờ đây cứ như tân nương nhỏ bị bỏ rơi vậy.
"Rõ ràng đêm đó ta đã hầu hạ hoàng thượng vô cùng tận tình, người cũng rất thoải mái mà, sao bây giờ hoàng thượng lại muốn trở mặt không nhớ chứ?"
Hắn cố tình hạ giọng, âm sắc nhuốm màu ái muội.
Đường Hi nhỏ giọng: "Trẫm không có trở mặt..."
"Vậy nên hoàng thượng phải chịu trách nhiệm với thần." Nhiếp Nhung nhanh chóng tiếp lời, không cho cậu cơ hội phản bác.
Chỉ cho hắn có ba màu mà hắn đã tự mở hàng nhuộm rồi(1).
(1)Hiểu như câu Được nước lấn tới, Được một tấc lại muốn tiến một thước.
Đường Hi nhíu mày: "Ai cho phép ngươi làm càn như vậy hả?"
"Đương nhiên là hoàng thượng rồi." Nhiếp Nhung tự mình xốc trường bào lên, nắm lấy tay hoàng đế nhỏ đặt lên bụng hắn.
Nam nhân cao to uy mãnh như thế này mà lại làm ra hành động của "Yêu phi", trông vô cùng buồn cười.
Nhưng Đường Hi cũng chẳng chú ý đến sự tương phản buồn cười này, bàn tay cậu đang muốn thu về thì lại cảm nhận được cơ bụng rắn chắc của nam nhân.
Cơ bắp của Nhiếp Nhung vô cùng hoàn mỹ, là dạng mà nguyên chủ thích nhất.
Cậu không những không thu tay về mà còn vô thức sờ sờ.
【1551, tôi muốn phá vỡ thiết lập tính cách QAQ】
1551 thâm trầm nói:【Cũng không thể không được...】
Nguyên chủ vốn là thiếu niên trắng trẻo mềm mại, y ghét nhất là nam nhân có cơ bắp rắn chắc, cũng vì vậy mà y vô cùng tự ti không dám thân cận với người khác.
Đối với cơ bắp y vừa hận vừa yêu, chỉ có điều nguyên chủ che giấu quá tốt nên chẳng có người nào biết được y yêu thích những nam nhân mạnh mẽ cường tráng.
Vậy nên lúc tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, Đường Hi cũng không phát hiện, đến bây giờ mới bị Nhiếp Nhung khơi gợi lại.
Đè nén càng lâu thì càng dễ sinh bệnh.
Đường Hi không muốn rút tay về chút nào, cậu còn chưa kịp hỏi hệ thống nguyên nhân thì đã bị Nhiếp Nhung nắm lấy cằm.
Nhiếp Nhung cảm nhận được cậu đang phân tâm, hắn cúi người xuống liếm láp đôi môi của cậu, khàn giọng hỏi: "Hoàng thượng có thích không?"
Lúc này Đường Hi mới phát hiện cậu chỉ mới sờ một chút mà đã sờ ra phản ứng của nhân viên dọn phân.
Không quan tâm đến thân dưới đang nổi lên phản ứng, Nhiếp Nhung chỉ lo liếm láp cậu, Đường Hi vươn tay còn lại đẩy hắn, mềm giọng mắng: "Sao lại thích liếm người như vậy, ngươi là chó à?"
Nhiếp Nhung chả hề xấu hổ mà còn coi đó là vinh quang, hắn cười khẽ: "Đúng vậy, thần chỉ là chó của người mà thôi."
Hắn không xấu hổ nhưng Đường Hi thì có, cậu muốn tránh thoát nhưng cằm bị hắn giữ lại nên chẳng còn đường lui.
"Thích không?" Nhiếp Nhung từng bước ép sát: "Hoàng thượng rất thích phải không? Đêm đó ở trên giường thần thấy hoàng thượng yêu thích chẳng nỡ buông tay mà?"
Lúc đó hắn cũng mới nhận ra hoàng đế nhỏ vô cùng thích sờ bắp thịt của mình, vậy nên giờ đây hắn mới tự tin nói ra lời này.
"Ta, ta không nhớ, ngày đó ta bị bỏ thuốc." Hai mắt Đường Hi rưng rưng ánh nước, viền mắt bị bắt nạt đến đỏ hồng.
Nhiếp Nhung nắm tay cậu hướng xuống, than thở: "Vậy bây giờ người thanh tỉnh thì thử lại đi, xem thử xem có thích hay không..."
Giây tiếp theo Đường Hi đã bị chặn miệng, muốn mắng cũng chẳng mắng kịp.
...!
Lại một mùa xuân nữa trôi qua.
Hoàng thượng và Nhiếp tướng quân ở bên nhau đã tròn năm năm, trong triều không ai là không biết.
Vốn dĩ Đường Hi còn muốn giấu nhưng Nhiếp Nhung cứ như chó ngậm xương muốn khoe khoang, hận không thể để tất cả mọi người trong thiên hạ biết.
Bị Đường Hi mắng, thậm chí là đánh nhưng hắn vẫn luôn thờ ơ, da mặt dày như tường thành.
Hơn nữa Nhiếp Nhung vẫn luôn từng thời từng khắc ở bên cạnh chăm sóc cho hoàng đế nhỏ, bây giờ Đường Hi chẳng thể rời khỏi hắn dù chỉ nửa bước.
Lúc vừa phát hiện mọi người đều lo lắng sợ vì hoàng đế nhỏ quá yếu ớt mà Nhiếp tướng quân sẽ nảy sinh bất đồng với y, nhưng sự thật lại là hoàng đế nhỏ được hắn sủng đến mức càng ngày càng mỏng manh.
Đức công công vô cùng mặc cảm, tự thấy mình còn không bằng Nhiếp tướng quân.
Khi hoàng đế nhỏ để chân trần bước xuống giường thì sẽ bị hắn bắt lại mang tất trắng lên bàn chân trắng nõn mềm mại kia, Nhiếp Nhung hận không thể thời thời khắc khắc ôm cậu bước đi, đàn cá đáng giá ngàn vàng trong ngự hoa viên bị hắn trong trời đông giá rét bắt hết ra nướng cho hoàng đế nhỏ ăn.
Nhiếp Nhung thủ đoạn tàn nhẫn không chỉ ở trên chiến trường, hắn xử lý hậu cung vô cùng gọn ghẽ, phi tần của hoàng đế nhỏ đều bị hắn cho xuất cung, ban thưởng vô vàn kim ngân châu ngọc.
Đối với chuyện này thì Đường Hi cũng chỉ tượng trưng nổi nóng, mắng hắn vài tiếng, sau đó lập tức bị hắn đặt trên long ỷ bắt nạt phát khóc.
Dưới thời trị vì của Nhiếp Nhung và Diệp Bạch Thương, Đại An quốc ngày càng hưng thịnh, lại có thêm Đường Hi vì không để vi phạm thiết lập tính cách ban đầu mà thỉnh thoảng cho vài kiến nghị, cuối cùng đất nước này còn phồn vinh hơn cả trong nội dung cốt truyện.
Vị hoàng đế nhỏ vô cùng được lòng bình dân bá tánh, ca dao trong dân gian đều ca ngợi vị minh quân này.
Cuộc sống với Nhiếp Nhung cũng vô cùng hòa thuận, hoàng đế nhỏ hay nổi nóng đã là hình thức ở chung quen thuộc của hai người.
Nổi nóng từng nào thì sẽ bị Nhiếp Nhung ở trên giường đòi lại từng ấy.
Tất cả mọi việc dường như đều thuận buồm xuôi gió, ngoại trừ những lần Nhiếp Nhung phải ra chiến trường.
Lần đi cuối cùng, bụng Nhiếp Nhung bị đao chém rách ra vết thương dài gần hai tấc.
Lúc quân y xử lý vết thương, hắn chẳng rên tiếng nào nhưng lúc biết được hoàng đế nhỏ đang lo lắng phát khóc thì hắn đã hoảng lên rồi.
Sau lần đó, Nhiếp Nhung và hoàng đế nhỏ đã dần dần lui về sau, bọn họ nhận nuôi một đứa nhỏ thông minh lanh lợi có huyết thống hoàng tộc để dạy dỗ, đợi sau khi trưởng thành thì bèn ném ngôi vị hoàng đế lại cho hắn, sau đó rời đi.
Hai người quy ẩn ở nơi rừng sâu núi thẳm, mai danh ẩn tích tìm nơi non xanh nước biếc sống hết quãng đời còn lại.
Các triều thần đại quan và dân chúng lúc đầu vô cùng đau buồn nhưng bọn họ cũng đã dần dần chấp nhận sự thật này.
Không vì rời khỏi hoàng cung mà chất lượng cuộc sống của Đường Hi giảm xuống, cậu vẫn được Nhiếp Nhung nâng niu chiều chuộng như xưa.
Trong một đêm đông giá rét, lúc hai người đang ôm nhau ngủ thì 1551 đột nhiên thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành, Đường Hi bình tĩnh gật đầu, cậu cũng không lựa chọn rời đi mà ở lại bầu bạn với Nhiếp Nhung đến răng long đầu bạc.
...!
"A, lạnh quá."
Lúc bắt đầu lần này vô cùng lạnh lẽo, Đường Hi còn chưa kịp mở mắt ra thì đã bị rét đến run rẩy.
Cậu chậm rãi chớp mắt, lúc thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, cậu sợ đến mức trực tiếp biến về thành mèo nhỏ.
【1551, đây là chỗ nào vậy QAQ】
1551 vô cùng vui vẻ:【Nhà ma!】
Tác giả có lời muốn nói:
Thế giới sau chính là thiên sư lạnh lùng và mèo nhỏ ác quỷ bị hắn thuần phục~
Sẽ không đáng sợ! Chỉ là ném qua ném lại mà thôi..