Phó hiệu trưởng chẳng hiểu sao mình lại bị Quý Tử Ngang trừng mắt, ông gượng gạo xoa xoa tay cười theo.
Quý Tử Ngang thấp giọng nói với Bạch Kiều Sinh: "Có một số việc cậu không nên lún sâu vào."
Y nghĩ là mình đã tận lực nhắc nhở Bạch Kiều Sinh rồi, sau khi nói xong liền quay đầu rời đi.
Vội vã trở về báo cáo nhiệm vụ lần này cho gia tộc.
Bạch Kiều Sinh vẫn đứng ở chỗ cũ chậm rãi nở nụ cười, từ lúc bị người đàn ông nọ cướp mèo thì cậu ta đã cảm nhận được mọi chuyện không hề đơn giản như bề ngoài.
Hứng thú ẩn sâu trong người Bạch Kiều Sinh như đã bị đánh thức, sao có thể nói quên là quên được.
Bởi vì bệnh viện này gần trường học nên sau khi hai học sinh được đưa đến đây thì bốn người còn lại và cả phó hiệu trưởng cũng vội vàng chạy đến.
Chỉ dựa vào một ít manh mối như thế này mà muốn điều tra được nguyên nhân cái chết của Điền Nhu Nhu là chuyện không thể nào, Đường Hi muốn đến phòng bệnh khác tìm người hỏi thăm thêm một chút.
Nhưng chưa đi được hai bước thì Đường Hi đã bị Quý Phược Thanh nắm chặt cái gáy không cho động đậy.
"Bây giờ đã muộn rồi," Quý Phược Thanh nắn nắn cái gáy mềm mại, "cậu nên đi ngủ thôi."
Đường Hi tức giận: "Tôi không cần ngủ! Tôi là quỷ mà!"
Trong mắt Quý Phược Thanh lấp lánh ý cười: "Là quỷ mà lại sợ quỷ sao?"
Đường Hi ấp úng, oan ức nói: "Quỷ nhát gan thì cũng là quỷ mà."
Thì ra cho dù bây giờ cậu có biến thành ác quỷ thì trong mắt nhân viên dọn phân cậu vẫn còn là một bạn nhỏ cần phải đi ngủ sớm.
Không nói hai lời, Quý Phược Thanh lập tức mang cậu ra khỏi bệnh viện.
Trước cổng bệnh viện có một chiếc Bentley màu đen sang trọng đang chờ, Quý Tử Ngang vừa mới về nhà thông báo lại nhiệm vụ thì Quý gia chủ đã lập tức lái xe đến đây, cung cung kính kính chuẩn bị đưa Quý lão tổ về nhà.
So với con trai Quý Tử Ngang thì ông ta có chừng mực hơn, cũng không có nhìn loạn trên người Đường Hi, thái độ vẫn hết sức cung kính.
Theo báo cáo của Quý Tử Ngang thì chuyến đi này lão tổ chỉ muốn luyện thức quỷ, hơn nữa lúc ra cũng không có thu hoạch gì.
Thức quỷ kia làm nhiệm vụ thất bại nhưng dường như cũng không bị trừng phạt gì, xem ra rất được lão tổ coi trọng.
Nếu là người có tâm nhãn thiển cận, cho rằng thức quỷ này chỉ là do lão tổ buồn chán tiện tay thuần hóa vậy thì Quý gia chủ có thể chắp tay tặng mấy con cũng được.
Vì để phòng hờ thức quỷ của Quý lão tổ cảm thấy không thoải mái, Quý gia chủ vô cùng tri kỷ gỡ hết bùa chú dán trên xe xuống, xe ô tô vốn dĩ tràn ngập linh khí trừ tà giờ đây đã được thay thế bởi mùi hương nước hoa ngào ngạt.
Ông ta vừa lái xe vừa cẩn thận hỏi: "Lão tổ có hứng thú với ác quỷ ở ngôi trường đó không ạ?"
Tư thế của hai người ngồi sau thân mật quá, ông ta chẳng dám nhìn vào gương chiếu hậu nhiều.
Đường Hi vẫn luôn dính bên người Quý Phược Thanh, cậu không hiểu tại sao bây giờ nhân viên dọn phân lại đột nhiên đồng ý cho cậu dán vào hắn như vậy.
Linh khí trên người nhân viên dọn phân rất ấm áp, cảm giác vô cùng thoải mái, cậu hận không thể biết thành đồ trang sức ngày ngày treo trên người hắn, cứ như là bị chứng khao khát tiếp xúc vậy.
Cậu thật sự rất ghét cảm giác lạnh lẽo của quỷ khí, chỉ muốn dán vào cơ thể ấm áp của nhân viên dọn phân mà thôi.
Quý Phược Thanh dung túng cho tiểu thức quỷ dựa sát vào người mình, hắn dịu dàng xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, hờ hững trả lời: "Không cần các người lắm chuyện, tôi sẽ tự giải quyết nữ quỷ đó."
Chỉ mấy câu lơ đãng nhàn nhạt nhưng lại xen lẫn uy thế, lòng bàn tay của Quý gia chủ lập tức toát ra mồ hôi, suýt chút nữa đã không giữ được vô lăng.
Ông ta nhanh chóng đáp lại: "Vâng vâng."
Đường Hi mơ mơ màng màng biến Quý Phược Thanh thành lò sưởi hình người, cái gì cũng không nghe được, hoàn toàn bỏ lỡ cơ hội có thể dựa vào Quý gia mà điều tra nguyên nhân cái chết của Điền Nhu Nhu.
Cậu thoải mái dựa vào Quý Phược Thanh, bất tri bất giác thiếp đi.
Lúc bị ôm xuống xe cũng không tỉnh lại, miệng lẩm bẩm níu chặt lấy góc áo của Quý Phược Thanh.
Cậu không cảm giác được nhưng cũng không có nghĩa là những người khác không thấy, đám người trưởng lão của Quý gia nín thở ngưng thần nhìn vị đại nhân không vương chút bụi trần đang ôm một con ác quỷ xuống xe.
Thậm chí còn có người nghi ngờ đây là ảo cảnh do ác quỷ có hơn trăm năm đạo hạnh tạo ra, suýt chút nữa đã bật thốt ra khỏi miệng, may là đã bị người bên cạnh nhanh tay che miệng lại.
Quý Phược Thanh ôm Đường Hi về trạch phủ của mình, nơi này bao lâu nay vẫn luôn giăng kết giới, chỉ có tiểu thức quỷ đang ngủ say trong lòng hắn mới được phép tự do ra vào.
Hắn nhẹ nhàng đặt Đường Hi lên giường, không cam lòng đi ra nên thuận thế nằm xuống bên cạnh cậu.
Nhìn góc áo đang bị cậu nắm chặt, hắn chậm rãi nói: "Là tại em không buông tôi ra, vậy thì em cũng đừng buông ra nữa."
Dục vọng vốn bị đè nén sâu trong lòng đột nhiên muốn trỗi dậy, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy cậu là hắn đã rung động, nghe được cái tên xa lạ của người đàn ông khác trong miệng cậu, hắn đã vô cùng nhẫn nại áp chế lửa giận, khi phát hiện tiểu thức quỷ không sợ linh khí của mình, là quỷ duy nhất thích dán vào người hắn mà không sợ bị tổn thương, nội tâm hắn mỗi giây mỗi phút càng thêm mất khống chế.
Quả là độc nhất vô nhị, đây là tiểu thức quỷ của riêng hắn, là ác quỷ đã được hắn thuần phục.
Hắn dịu dàng vuốt ve gương mặt của tiểu thức quỷ, Đường Hi đang đánh cờ với Chu công cũng trở về để cọ cọ lên tay hắn, thoải mái đến mức cả tai và đuôi mèo đều chui ra.
Ánh mắt lạnh lùng của Quý Phược Thanh dần ấm lên, tay nhẹ xoa nắn đôi tai mèo vàng rực kia.
Đúng lúc này, một người giấy chạy hồng hộc từ bên ngoài vào, cùng tay cùng chân leo lên trên giường, trực tiếp bay đến bên cạnh tai của Quý Phược Thanh.
Bô bô nói một tràng.
Đây là người giấy hắn đã phái ra ngoài để đi điều tra về cuộc đời và nguyên nhân cái chết của tiểu thức quỷ.
Người giấy nhỏ sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình thì liền biến thành một làn khói tan biến vào không trung.
Quý Phược Thanh suy tư: "Khi còn sống thì em cũng không có quen ai tên là Nhiếp Nhung, vậy rốt cuộc ngày đó em đã gọi tên ai, hửm?"
Ánh mắt hắn dừng trên mông của Đường Hi, bàn tay chậm rãi sờ sờ đuôi nhỏ.
Chóp đuôi của mèo vô cùng mẫn cảm, tay hắn vừa đến gần là Đường Hi đã cảm nhận được như có một dòng điện từ xương cụt vọt thẳng lên đại não, cậu mơ mơ màng màng há miệng cắn lên cổ Quý Phược Thanh, miệng nhỏ chép chép cảm thấy không đúng nên cuộn mình ngủ tiếp.
Vừa nghiêng người thì đuôi nhỏ hoàn toàn lộ ra.
Quý Phược Thanh vô thức lần mò lên đuôi của cậu, nhìn tiểu thức quỷ đang run rẩy trong lòng hắn.
...!
Hôm sau tỉnh dậy, Đường Hi cảm thấy sau lưng ẩn ẩn đau, cậu nhờ hệ thống kiểm tra giúp mình.
1551 nhìn vô số dấu hôn xanh tím sau lưng Đường Hi, im lặng rơi vào trầm tư.
【Cũng không có gì, bị muỗi lớn cắn mà thôi.】
Đường Hi không tin, chạy đi soi gương, sau khi soi xong cũng rơi vào trầm tư.
Càng qua nhiều thế giới thì dục vọng chiếm hữu của nhân viên dọn phân càng mãnh liệt, cứ ngỡ ở thế giới này nhìn hắn thanh tâm quả dục như thế thì sẽ không thích cắn mình, ai ngờ lại càng kịch liệt hơn trước.
Quý Phược Thanh đẩy cửa vào, tay đang bưng bữa sáng nhìn tiểu thức quỷ đang tức giận thở phì phò thả vạt áo xuống, vẻ mặt vô cùng bình thản, hoàn toàn không có chút áy náy vì mình đã cắn người ta thành như vậy.
Nếu hắn muốn thì việc dùng pháp lực để che giấu những dấu hôn này dễ như trở bàn tay, nhưng cuối cùng hắn lại lựa chọn không làm.
Vô cùng mong đợi phản ứng của tiểu thức quỷ khi nhìn thấy những dấu vết này.
Đường Hi trợn mắt trừng hắn, đây chính là cách nổi giận hung hăng nhất mà cậu có thể nghĩ ra.
Quý Phược Thanh biết rõ còn hỏi: "Sao vậy?"
Đường Hi: "Không có gì."
Nhìn qua vẫn còn đang rất tức giận nhưng dường như cũng không có chán ghét hay phản cảm đối với việc này.
Quý Phược Thanh mỉm cười, khóe môi khẽ cong cong.
Nụ cười này tựa như gió xuân lay động giọt sương mai đầu mùa, là giọt sương đầu tiên kết tinh từ đỉnh núi tuyết ngưng tụ nhiều năm mà thành, Đường Hi ngẩng người nhìn hắn.
Ở thế giới này, giá trị nhan sắc của vai ác là cao nhất, chỉ là ánh mắt quá lạnh nhạt, tựa như giếng cổ quanh năm không màng gợn sóng, khiến người ta không thể nào quên được vẻ đẹp tuấn mỹ đó dù chỉ mới nhìn lần đầu tiên.
Ngay khoảnh khắc thấy hắn mỉm cười, trong đầu Đường Hi chỉ còn sót lại hai từ —— kinh diễm.
Cậu nhìn đến đầu óc mơ hồ, bị mang đến bàn ăn lúc nào cũng không hay.
Lúc này Đường Hi mới phát hiện bữa sáng của mình vậy mà lại là mấy nén nhang nhỏ.
Cậu tò mò vươn tay ra chọt chọt: "Đây là cái gì?"
Nhang này có mùi thơm thoang thoảng có thể xoa dịu ác quỷ.
Quý Phược Thanh xoa đầu tiểu thức quỷ: "Mấy cái này là để cung phụng em."
Tiểu thức quỷ đã hóa quỷ mười năm, chưa bao giờ được ai cung phụng gì cả.
Đây đều là những nén nhang có phẩm hạnh cao cấp mà hắn mới lấy ra, nếu quỷ được cung phụng thứ này thì tu vi sẽ tăng cao, quỷ tầm thường không thể nào ăn được.
Đường Hi nhăn mũi đẩy nén nhang ra: "Em không muốn ăn nhang, em muốn ăn thịt kho tàu!"
Quý Phược Thanh lấy một nén nhang bị cậu đẩy ra, châm lửa đốt: "Hương vị thịt kho tàu."
Làn khói mang theo vị thịt kho tàu chậm rãi lan tỏa trong không khí.
Đường Hi ngẩn người, chỉ ngửi thấy mùi vị này thôi mà cậu như được ăn thịt kho tàu thật, không chỉ trong miệng có cảm giác mà bụng cũng cảm thấy no.
Lần này không cần Quý Phược Thanh động thủ, cậu ngoan ngoãn tự mình gom mấy nén nhang khác lại, nhìn chúng nó sáng lên.
Món ngon nào cũng có, thậm chí còn có vị của bánh mochi nhân oreo, hương vị thơm ngọt mềm dịu.
Đường Hi yêu thích ôm chặt mấy nén nhang, vì đã hóa quỷ rồi nên cậu cũng không sợ mình ăn quá no, vui vẻ ôm bó nhang ra cửa.
Mấy nén nhang này cháy rất chậm, vậy nên cậu vẫn luôn có thể thưởng thức mỹ thực, vừa hít cái này xong lại quay ra ngửi cái kia, không có nửa giây nghỉ ngơi.
Đường Hi vừa say mê ăn vừa đi đến bệnh viện tối qua.
Vẫn là Quý Tử Ngang lái xe, nhưng lần này lại có thêm nhiều người đi theo.
Những thanh niên này thoạt nhìn chỉ chừng mười tám, mười chín tuổi, diện mạo xinh đẹp tràn đầy sức sống.
Đây là do những thế gia trừ tà khác gửi gắm đến, bảo bọn họ phải hầu hạ Quý thiên sư.
Vốn dĩ tổ tiên Quý gia chẳng phải họ Quý, là do mấy trăm năm trước Quý gia gặp phải đại nạn, may mắn thay đã được Quý Phược Thanh ra tay tương trợ nên mới thoát được một kiếp.
Từ đó bọn họ đổi thành họ Quý, cũng bắt đầu thờ phụng hắn như lão tổ.
Thời đó tên tuổi của Quý Phược Thanh vẫn chưa được như bây giờ, có thể nói Quý gia đầu tư đúng người rồi, gia thế địa vị như thuận nước đẩy thuyền mà phất lên.
Rất nhiều thế gia trừ tà bất mãn với việc Quý gia cứ ôm khư khư không buông cơ hội được hầu hạ Quý thiên sư.
Lần này Trần gia gửi đến một nhân tài mới xuất hiện trong tộc, không chỉ có thiên phú mà dáng vẻ cũng không tệ, tuy không thể sánh bằng với thức quỷ của Quý lão tổ nhưng dù sao đây cũng là người, có nhiệt độ, sức sống mà quỷ không thể nào so được.
Vô cùng am hiểu cách đầu cơ trục lợi lòng người.
Đã nhiều năm như vậy rồi mà bên người lão tổ chẳng có hình bóng một ai, bây giờ thông suốt rồi thì lại tìm đến một con quỷ.
Bọn họ muốn gửi gắm nhân tài hy vọng sẽ được lão tổ coi trọng, ít nhiều chỉ điểm một hai câu thôi là cũng có thể khiến họ đột phá tận hai cảnh giới rồi.
Trần Thanh vui vẻ tươi cười chào hỏi, cũng không bởi vì thân phận của Quý Phược Thanh mà e dè khúm núm, khác xa với những thanh niên đang ở đây.
Hắn vốn nghĩ là mình đã thể hiện đủ tốt rồi nhưng không ngờ Quý Phược Thanh chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, trực tiếp lướt ngang.
Nhưng tiểu thức quỷ phía sau lại nhìn hắn, trên tay ôm bó nhang ngây ngốc hỏi: "Cậu đang sợ gì hả? Sao tay cậu run dữ vậy?"
Tác giả có lời muốn nói:
Ở thế giới này nhân viên dọn phân trong mắt Đường Hi chính là một cái lò sưởi biết đi.
Chú thích:
Bánh mochi nhân oreo nè