HÔM NAY VƯƠNG GIA LẠI ĐI BÁN ĐẬU PHỤ


Quay trở lại đoạn thời gian Trác Thụy dẫn theo Vạn công công trở về đảo Hạnh Hoa.

Lý do y mang ông theo để né tránh sự truy tìm của đám tay sai hoàng đế.

Thêm nữa tuổi Vạn công công đã lớn, bên cạnh không có con cháu phụng dưỡng.

Người già sức khoẻ yếu, thân thể dễ sinh bệnh tật càng không tiện ở một mình.
Trác Thụy sớm đã hỏi ý kiến của các vị trưởng bối ở Hạnh Hoa Đảo.

Tất cả đều tán thành việc y đem Vạn công công về đây dưỡng già, cũng là để ông giúp đỡ dạy dỗ chữ nghĩa, lễ nghi cho đám trẻ con.

Huống hồ Vạn công công bây giờ đã không còn gì ràng buộc ở quê hương.

Việc Trác Thụy mang ông về đây là quyết định chu toàn nhất.
Khi con thuyền cập bến đảo Hạnh Hoa cũng đã là nửa đêm.

Trăng lên cao tít, sáng vằng vặc soi rõ bờ cát trắng.

Trác Thụy vừa dõi mắt đã lập tức trông thấy bóng hình quen thuộc đang ngủ gật dưới gốc cây dừa.

Không nén nổi xúc động, vừa phân phó cho sư đệ đỡ Vạn công công đi nghỉ ngơi xong.

Trác Thụy lập tức xoay người, thân thể nhẹ như yến nhón chân khinh công tới bên bờ cát.

Dương Hạo Hiên vẫn đang say ngủ không hề biết người mình mỗi ngày mong nhớ hiện đang đứng trước mặt.

Hai tháng nay đại sư huynh xấu xa kia còn trêu chọc ca ca đã bỏ hắn đi rồi.

Hừ, thật đáng ghét, đợi ca ca trở về hắn sẽ đi cáo trạng.

Cũng may những sư huynh, tỷ khác đều rất tốt bụng cho Hạo Hiên nhiều đồ ăn ngon.

Còn an ủi hắn Trác Thụy rất nhanh sẽ trở về thôi, thế nhưng Hạo Hiên vẫn cố chấp mỗi ngày đều đến bên bờ biển chờ đợi.

Cho dù là mệt mỏi đến ngủ gà gật, trên người khoác mỗi một chiếc chăn bông sư tỷ cho cũng không chịu về giường mình đi ngủ tử tế.
Đang mơ màng Hạo Hiên chợt có cảm giác cả người được nhấc bổng lên, mặt úp vào lồng ng.ực ấm áp, ban đầu hắn còn có chút kháng cự ý tốt của người kia.

Định nói không cần mang mình về, khi cơn mê ngủ đã lui bớt chóp mũi bỗng ngửi thấy mùi hương quen thuộc luồn vào khứu giác, ghi nhớ tận sâu trong tâm khảm.

Hạo Hiên hoảng hốt mở mắt nhìn lên, dưới ánh trăng, đập vào tầm mắt là gương mặt tuyệt đẹp mà bản thân hằng mong nhớ.

Ca ca đang dịu dàng nhìn hắn, lời nói vừa trách cứ lại khó nén nuông chiều:
- Cún con, sức khoẻ đệ vừa mới tốt lên mà nửa đêm đã dám ra đây dầm sương.

Có phải đệ muốn ca ca đau lòng chết không hả?
- Hưm, muốn ca ca vui vẻ.

Muốn người đầu tiên ca ca trở về nhìn thấy là đệ…
Hạo Hiên vừa nghe trách cứ xong lập tức tỏ ra ủy khuất.

Hắn vươn hai tay lên quàng lấy cổ Trác Thụy ôm thật chặt, rúc thật sâu vào hít ngửi hương thơm trên người y.

Dường như xác định đây chính là ca ca thân yêu của mình.

Không phải chỉ là mơ mới thả lỏng ra chút, bắt đầu hôn hít loạn xạ lên mặt người thương, hung hăng nhắm yết hầu của y mà cắn mạnh, tiếp tục nỉ non hờn dỗi.
- Không cho ca ca đi… Ca ca xấu… Ca ca bỏ đệ lại một mình.

Ca ca có biết đệ nhớ huynh đau lòng lắm không?
Trái tim Trác Thụy chợt mềm nhũn, vòng tay ôm lấy tình nhân càng siết chặt.

Cách xa lâu ngày không gặp, Hạo Hiên càng ngày càng biết cách làm nũng y hơn rồi.
Tuy nói lúc Hạo Hiên vẫn còn là đại tướng quân bừng bừng nhiệt huyết cũng hay giả bộ làm nũng mình.

Trác Thụy cũng không có ghét bỏ dáng vẻ lưu manh của Hạo Hiên khi ấy.


Nhưng so với cách làm nũng của hắn bây giờ, trong lòng y có chút thiên vị cảm thấy Hạo Hiên như vầy lại càng đáng yêu hơn.
Vất vả một đường vừa ôm vừa dỗ dành tiểu Hạo Hiên vẫn luôn quấn chặt lấy bản thân không buông, về tới trúc xá của bọn họ Trác Thụy mới đặt được thanh niên dính người này xuống giường.

Vừa thắp đèn lên định quay lại giúp hắn thay y phục thì Hạo Hiên đã nhào tới.

Cả người lại bám lấy y không ngừng cọ dụi, hai vành tai sớm đỏ hồng.

Vùi cả mặt vào trong hõm vai Trác Thụy lí nhí nói ra một câu kinh thiên động địa.
- Ca ca, Dược lão nói thân thể của đệ đã tốt rồi.

Đêm nay chúng ta viên phòng đi…
Bàn tay đang dịu dàng vu.ốt ve sống lưng của Hạo Hiên đột nhiên ngừng lại.

Trác Thụy khó tin hồi lâu, biểu tình ngưng trọng muốn xác nhận lại câu mình vừa nghe.
- Đệ vừa nói cái gì cơ?
- Không được sao…? Ca ca…?
Hạo Hiên rầu rĩ đưa mắt nhìn xuống Trác Thụy, nhận thức được chính mình có hơi cao hơn so với trong thoại bản.

Hắn buồn phiền ngồi xuống giường khiến bản thân thấp hơn, bàn tay lại không yên nắm lấy góc áo Trác Thụy kéo khẽ.
- Có phải ca ca chê đệ không được đẹp đúng không? Trong sách đều nói… Người ở bên dưới đều nhỏ và đẹp…
Gương mặt Trác Thụy hết trắng lại đỏ, hồi lâu cũng nghe thủng ý ái nhân.

Còn chưa kịp vui mừng vì Hạo Hiên chủ động ở bên dưới y lại thẹn thùng nghĩ mình như thế này, lợi dụng lúc trí nhớ của đối phương chưa vẹn toàn liệu có đáng mặt quân tử hay không?
- Khụ… Đệ học những thứ này ở đâu hửm? Việc này không phải ca ca không muốn đệ, nhưng chúng ta còn chưa thành thân…
Trác Thụy ho khẽ một tiếng, y hoảng hốt một chút rồi lập tức lấy lại dáng vẻ nghiêm túc.

Định dạy dỗ lại người đang muốn làm loạn trên giường.


Thế nhưng Hạo Hiên làm gì cho y có cơ hội đấy.

Hắn vươn tay kéo Trác Thụy xuống giường, ngang ngược trèo lên muốn c.ởi đồ của y.

Bộ dạng tức giận xù xù như cún con bị chiều hỏng.
- Là đại “xư” huynh đưa! Đệ không cần biết! Đệ muốn ca ca! Ngay bây giờ cơ!!!
Không biết vô tình hay cố ý, mông mềm của hắn đặt lên đúng chỗ mà Trác Thụy xưa nay vẫn luôn kìm nén, y cắn răng đưa tay nắm lấy gáy Hạo Hiên đè lại xuống giường, thở dài một tiếng nhìn ái nhân dưới thân.

Trác Thụy sâu sắc hiểu rõ rằng hai mươi mấy năm thanh tâm quả dục của y tới đêm nay cũng đã kết thúc rồi.
- Là đệ lựa chọn đấy…
Giọng nói nam nhân có chút trầm khàn, xúc động khó nén hôn xuống gương mặt ái nhân đang phiếm hồng.

Cả vết sẹo nổi bật chói mắt vắt qua kia cũng đột nhiên đổi sang màu ửng đỏ quyến rũ hơn hẳn.

Từng lớp quần áo cởi bỏ trôi xuống mặt đất, không khí đượm mùi hoa ngọc lan theo gió đưa vào từ cửa sổ.

Đêm hôm ấy, bao nhiêu thanh âm rên khóc xin tha cùng nước mắt của Hạo Hiên đều bị Trác Thụy một ngụm nuốt vào bụng.
Hừ.

Tuy chính mình được hưởng mật ngọt nhưng việc đại sư huynh dám cho Hạo Hiên xem Long Dương Đồ.

Ngày mai y sẽ tố giác sư phụ đến xử lý gã..


Bình luận

Truyện đang đọc