HƠN CẢ HÔN NHÂN

Hạ Chân Ngọc và Chu Cẩn Vũ trở về Nhã Phong. Về đến nhà Hạ Chân Ngọc vào phòng thay quần áo, rồi đi bày đồ ăn vừa mới mua ra. Cô ngồi xuống cạnh Chu Cẩn Vũ, vốn là cô đã ăn có chút no bên nhà mẹ đẻ rồi, nhưng khi nhìn thấy tất cả đồ ăn Chu Cẩn Vũ mua đều là món cô thích ăn, nên cô cũng có chút thèm ăn, vì vậy cô liền ăn thêm một chén cơm với Chu Cẩn Vũ.

Cơm nước xong hai người ngồi ở trên ghế sô pha xem tivi, ban đầu hai người đều im lặng ngồi xem, nhưng hết lần này đến lần khác bàn tay của Chu Cẩn Vũ lại không thành thật, một lúc sau anh kéo Hạ Chân Ngọc ngồi vào trong lòng mình, bàn tay anh lặng lẽ tiến vào trong áo của cô nhẹ nhàng xoa xoa vùng bụng phẳng lì, sau đó tiến dần lên trên, cuối cùng chính là mò lên hai khối bánh bao đầy đặn mềm mại trước ngực của cô, nắm ở trong tay thưởng thức.

Hạ Chân Ngọc cũng không có đẩy anh ra, cô chợt nghĩ tới một vấn đề khác, liền hỏi anh: “Anh nói để cho em khởi tố, vậy em phải làm như thế nào hả?” Từ nhỏ đến lớn cô cũng chưa từng có liên hệ gì với tòa án, thật sự là tâm lý có chút e ngại.

Chu Cẩn Vũ nhéo nhéo khối bánh bao trắng mịn trong tay, anh ghé sát vào tai cô cười nói: “Cô bé ngốc, em lo lắng cái gì chứ, anh đã tìm được luật sư cho em rồi, mấy ngày tới em bớt chút thời gian để gặp mặt, một lát nữa anh sẽ đưa cho em số điện thoại của cô ấy.”

Hạ Chân Ngọc quay đầu nhìn Chu Cẩn Vũ, nói: “Anh đã tìm luật sư rồi hả? Không cần làm lớn chuyện như vậy đâu, chỉ cần đưa ra tòa phán quyết ly hôn là tốt rồi. Không phải là anh đã nghĩ cách làm cho nhà bọn họ thỏa hiệp sao, còn tìm luật sư làm cái gì?”

Chu Cẩn Vũ nhẹ giọng nói: “Bảo bối ngoan của anh, chẳng nhẽ ông xã em lại có thể để cho em một mình ra tòa với bọn họ một cách vô nghĩa sao? Đến lúc đó việc gì em cũng không cần nhiều lời, em cứ yên tâm ngồi ở đó là tốt rồi, tất cả mọi việc đã có luật sư lo liệu, những việc khác em không cần quan tâm.”

Hạ Chân Ngọc gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, Chu Cẩn Vũ thấy cô ngoan ngoãn nghe lời liền bắt đầu không đứng đắn, anh cười nói: “Thực ngoan, em xem nếu lúc nào em cũng nghe lời như thế này có phải là thật tốt biết bao không, anh cũng có thể nhẹ lòng không ít.” Nói xong anh liền rút tay ra, bắt đầu cởi quần áo của Hạ Chân Ngọc.

Hạ Chân Ngọc vội vàng ngăn cản nói: “Không được, em đang trong kỳ sinh lý, anh đừng làm bậy!”

Bàn tay Chu Cẩn Vũ cũng không ngừng lại, anh nói: “Anh biết, anh chỉ yêu một chút ăn cho đỡ thèm thôi.” Sau đó anh liền cởi quần áo của Hạ Chân Ngọc ra, trực tiếp cúi đầu há mồm ngậm lấy một bên ngực của cô hết liếm lại mút, thỉnh thoảng còn khẽ cắn vài cái, bàn tay anh cũng không yên vị, nắm lấy bên ngực kia của cô xoa nắn không ngừng.

Hạ Chân Ngọc ôm lấy cái đầu đang chôn vùi trước ngực mình của Chu Cẩn Vũ, cả người cô dựa hoàn toàn vào trên ghế sô pha, tuy rằng ánh mắt đang nhìn về phía màn hình tivi, nhưng ở trong tivi đang chiếu nội dung gì, đang nói cái gì thì cô hoàn toàn không biết nữa.

Chu Cẩn Vũ cứ đùa nghịch hồi lâu như vậy, thẳng cho đến khi chính anh cũng sắp khắc chế không được mới ngừng lại. Anh nhìn Hạ Chân Ngọc đang khẽ nhếch miệng thở dốc, liền cười nói: “Bé cưng ngoan, có phải là em cũng muốn ăn rồi không?” Tiếp theo anh lại nhịn không được mà hôn lên môi cô, một bàn tay thì không ngừng vuốt ve xoa nắn khắp người Hạ Chân Ngọc, cuối cùng anh cũng không khắc chế được nữa liền túm lấy tay Hạ Chân Ngọc đặt vào hạ thân anh, để bàn tay cô ma sát lên xuống, một lúc sau liền phun hết ra bàn tay cô.

Hạ Chân Ngọc đứng lên đi vào toilet rửa tay, lúc quay ra cô nói: “Anh xem một mình đi, em đi ngủ.” Nói xong cô trừng mắt nhìn anh một cái rồi xoay người đi vào phòng ngủ.

Chu Cẩn Vũ tươi cười hớn hở nói: “Anh cũng không xem nữa, anh phải đi ngủ với vợ yêu của anh. Bé cưng ngoan, để chú dỗ bé cưng ngủ nhé!” Sau đó anh cũng đứng lên, tắt tivi, hoan hỉ phấn chấn ôm lấy Hạ Chân Ngọc lên giường nằm.

Luật sư Chu Cẩn Vũ mời đến rất nhanh đã gọi điện thoại liên lạc với Hạ Chân Ngọc. Trong điện thoại là giọng nói của một cô gái còn rất trẻ tuổi: “Hạ tiểu thư phải không? Tôi là luật sư do Chu thị trưởng mời đến, tôi tên là Lưu Nhạn, chịu trách nhiệm giải quyết về vụ án ly hôn của cô, cô xem khi nào thì thuận tiện để chúng ta gặp mặt.”

Hạ Chân Ngọc vội vàng nói: “Xin chào luật sư Lưu, chúng ta gặp nhau sau khi tôi tan tầm được không?”

Luật sư Lưu cực kỳ thoải mái đáp ứng, hai người sau khi hẹn xong địa điểm gặp mặt liền cúp điện thoại.

Tan tầm Hạ Chân Ngọc vội vàng đón xe đi đến chỗ hẹn, cô sợ để cho luật sư phải chờ mình, lớn bằng ngần này tuổi rồi cô cũng mới chỉ nhìn thấy các vị luật sư ở trong phim truyền hình được phát trên tivi ngày thường, vì thế cô thật sự có chút khẩn trương.

Vừa đến chỗ hẹn thì cô nhận được điện thoại của luật sư Lưu, hai người dựa theo cách ăn mặc đã được miêu tả của từng người để tìm ra đối phương. Khi gặp mặt Hạ Chân Ngọc có chút bất ngờ, Lưu Nhạn thực trẻ tuổi, là một cô gái rất xinh đẹp. Hạ Chân Ngọc cho rằng Chu Cẩn Vũ sẽ giới thiệu cho cô một vị luật sư lớn tuổi có nhiều kinh nghiệm, một luật sư trẻ như vậy có thể giải quyết vụ việc của cô được không?

Tính cách của luật sư Lưu thực sự cởi mở và thẳng thắn, cô ấy nhìn Hạ Chân Ngọc vừa cười vừa nói: “Có phải thấy tôi còn quá trẻ nên cảm thấy không yên tâm hay không? Tôi đã xem tư liệu Chu thị trưởng đưa cho tôi, tôi còn lớn hơn cô một tuổi đó!”

Hạ Chân Ngọc có chút ngượng ngùng nói: “Đúng là tôi không nghĩ tới luật sư còn trẻ như vậy.”

Luật sư Lưu không để bụng nói: “Tôi làm luật sư đã ba năm, chủ yếu là nhận các vụ án dân sự, cô không cần lo lắng, vụ án này tôi đã cực kỳ nắm chắc, cô chỉ cần ký chút tài liệu này là được. Hôm nay tôi cũng đã mang đến rồi, đều là những giấy tờ cần thiết để chuẩn bị làm thủ tục khởi tố, mấy giấy tờ này yêu cầu đương sự phải ký tên lên mới được.” Nói xong cô ấy lấy ra mấy tập tài liệu đóng dấu đã được chuẩn bị tốt để cho Hạ Chân Ngọc ký tên.

Hạ Chân Ngọc thầm nghĩ, cho dù bản thân cô không chắc chắn, nhưng Chu Cẩn Vũ nhất định cũng sẽ không tìm một người không đáng tin đến để giúp cô, vì vậy cô dứt khoát ký tên. Sau đó cô lại nghĩ tới một chuyện, có chút do dự nói: “Luật sư Lưu, cô xem phí luật sư của cô khi nào thì tôi đưa cho cô được?”

Luật sư Lưu nghe xong liền cười lên ha hả, nói: “Cô cũng thật thú vị, Chu thị trưởng có thể tìm tới tôi, đó chính là vinh hạnh của tôi, ngay cả không trả tiền tôi cũng sẵn lòng, huống chi cho dù trả tiền cũng không đến lượt cô nha!”

Hạ Chân Ngọc lại càng cảm thấy xấu hổ, cô đỏ mặt cúi đầu không nói lời nào, luật sư Lưu cũng không tiếp tục trêu cô nữa, thực tự nhiên chuyển đề tài: “Chúng ta bàn đến vụ án đi, theo sự hiểu biết của tôi thì hiện tại chồng cô hình như là có chút vấn đề về phương diện sinh lý, việc này hai người đã từng đi đến bệnh viện để trị liệu sao?”

Hạ Chân Ngọc nói: “Có, hơn nữa đã đi được một thời gian ngắn rồi.”

Luật sư Lưu gật gật đầu, còn nói thêm: “Nếu như cô có thể đưa bệnh án đó ra thì không còn gì tốt hơn rồi. Còn nữa, hai người có tranh chấp về tài sản hay không? Cô có nghĩ đến thứ gì đó, hoặc là có nghĩ tới muốn được bồi thường hay không….?”

Hạ Chân Ngọc nghiêm túc nói: “Bệnh án tôi có thể đi đến bệnh viện để lấy, về vấn đề tài sản thì không có gì, căn nhà là do bên nhà bọn họ bỏ tiền ra mua trước khi chúng tôi kết hôn, nhưng đồ đạc bên trong đều là tôi mua, những việc khác thì không có.”

Luật sư Lưu nghe xong nói: “Được rồi, tôi sẽ đi đến tòa án quận tiến hành các thủ tục, khi mở phiên tòa tôi sẽ yêu cầu phân chia tài sản giữa hai vợ chồng theo quy định của pháp luật. Hôm nay tạm thời nói đến đây thôi, chồng tôi đang đợi tôi ở ngoài kia rồi, tôi đi trước đây.”

Hạ Chân Ngọc nghĩ, hóa ra luật sư Lưu đã kết hôn, liền buột miệng hỏi: “Luật sư Lưu đã có con chưa?”

Lưu Nhạn cười nói: “Chưa có, hiện tại tôi chưa nghĩ tới muốn có con, thế giới hai người rất tốt.”

Hạ Chân Ngọc nghe xong cũng không nói thêm điều gì nữa.

Hạ Chân Ngọc sau khi nói chuyện xong với luật sư Lưu liền nắm bắt thời gian thuận tiện đi đến bệnh viện một chuyến để lấy bệnh án của Lý Nguy, chờ đến lúc gặp được bác sỹ thì lại choáng váng. Vị bác sỹ đó khó xử nhìn Hạ Chân Ngọc nói: “Thời gian trước chồng cô đã tới chỗ của chúng tôi, cũng đã nói hai người đang chuẩn bị ly hôn, yêu cầu chúng tôi không được phép đem những tài liệu liên quan đến bệnh tình của anh ta cũng như tiết lộ thông tin cho bất luận người nào. Cho nên tôi thực sự xin lỗi, bệnh viện chúng tôi không thể không chú ý đến quyền riêng tư của bệnh nhân, đem tư liệu bệnh án của bệnh nhân đưa cho cô để sao chép.”

Hạ Chân Ngọc thực sự ngạc nhiên và chán nản ủ rũ đi rất nhiều, cô cảm thấy mình thật đúng là quá coi thường Lý Nguy, không ngờ rằng hắn đã suy tính chu toàn đến như vậy, đoán chừng là khi cô đưa ra đề nghị ly hôn, hắn cũng đã bắt đầu đề phòng với cô rồi.

Không hề làm bác sỹ khó xử, Hạ Chân Ngọc chào tạm biệt và gọi điện thoại cho luật sư Lưu nói rõ tình hình. Luật sư Lưu nghe xong, suy nghĩ trong chốc lát nói: “Việc này cũng không có vấn đề gì, không cho lấy bệnh án thì không lấy nữa, cũng không bị ảnh hưởng đến đại cục. Vừa vặn tôi cũng muốn nói cho cô biết, thủ tục cũng đã làm xong rồi, sau hai tuần nữa sẽ mở phiên tòa, giấy triệu tập đến tòa ngày hôm đó cũng đã được gửi đi rồi, đây là cực kỳ nhanh đó, bình thường phải mất ba tháng mới có thể đến lượt.”

Hạ Chân Ngọc vội vàng cảm ơn luật sư Lưu, trong lòng thật sự không biết nói gì hơn.

Kết quả không đến ba ngày sau Lý Nguy đã gọi điện thoại tới, giọng nói của hắn rất là phẫn nộ: “Hạ Chân Ngọc, không ngờ cô còn có mặt mũi để đi khởi tố tôi, chính cô ở bên ngoài làm chuyện không đứng đắn với kẻ khác, lại còn dám quay ngược lại cắn tôi một ngụm! Được đó, tôi thấy cô thật sự không sợ, không biết xấu hổ đúng không? Vậy chúng ta gặp nhau ở tòa án đi!” Gào thét một hồi xong hắn liền trực tiếp cúp điện thoại.

Hạ Chân Ngọc hít sâu một hơi, tự nói với bản thân mình, đã không thể dùng chuẩn mực đối với người bình thường để đối đãi với Lý Nguy được nữa rồi, hết thảy đều giao cho luật sư mà Chu Cẩn Vũ mời đến giải quyết thôi.

Lý Nguy tức giận thở phì phì cầm tờ giấy triệu tập của tòa án trở về nhà, hắn giấu diếm cha mình nói với Tống Quyên chuyện Hạ Chân Ngọc khởi tố. Tống Quyên nghe xong liền sợ hãi, bà ta không ngừng hỏi con mình tại sao có thể làm bị cáo chứ, đúng là rất bẽ mặt mà. Sau đó lại kéo Lý Nguy đi tìm mấy người bên nhà mẹ đẻ mình để thương lượng. Mấy người họ hàng thân thích kia lại tụ tập ở cùng một chỗ, dì Hai Lý Nguy nghe xong liền hỏi: “Cô ta đã tìm luật sự rồi hả? Có biết là người nào không? Dì có quen biết mấy vị luật sư khá là có tiếng ở Cục Tư pháp, đã từng qua lại rồi.”

Lý Nguy nói: “Đó là nữ luật sư, họ Lưu. Cô ta đã từng gọi điện thoại cho cháu một lần, nói là trường hợp như thế này vẫn nên hòa giải riêng mới tốt, nghe giọng nói có vẻ còn rất trẻ.”

Dì Hai lại hỏi: “Hòa giải riêng cũng được mà, cháu không nói với cô ta điều kiện của cháu sao?”

Nói đến đây Lý Nguy liền nổi nóng: “Đương nhiên là có nói, cháu bảo chỉ cần bồi thường cho cháu là được. Cháu cũng có đòi hỏi nhiều gì đâu cơ chứ, với thân phận và địa vị của Chu thị trưởng thì 100 vạn cũng đâu có là gì. Hơn nữa sau khi trả khoản tiền nợ mua nhà và tiền chi phí vào các việc khác thì trên thực tế tiền đến tay cháu cũng không còn có bao nhiêu.”

Ngoại trừ Tống Quyên sợ hãi than lên một tiếng thì những người khác cũng đều không cảm thấy số tiền này là lớn, bởi vì đối với thân phận của Chu Cẩn Vũ mà nói, khoản tiền này thật sự không tính là gì.

Dì Hai và dì Ba của Lý Nguy lại vội vàng truy vấn là vị luật sư kia đã đáp lại như thế nào. Vừa nói đến điều này Lý Nguy càng thêm tức giận: “Hừ, cô ta nói bởi vì lý do khởi tố liên quan đến chuyện riêng tư của cháu, nói ra sẽ không tốt, bảo cháu hãy suy nghĩ lại cho thật kỹ. Cô ta còn nói Hạ Chân Ngọc chỉ yêu cầu phân chia tài sản theo quy định của pháp luật, cũng không yêu cầu cháu bồi thường cái gì đã là cách làm thật khoan dung rồi, nếu cháu không đồng ý với đề nghị của cô ta, vậy thì cũng chỉ có thể chờ đến ngày mở phiên tòa thôi.”

Dì Ba nói: “Thanh danh bị khởi tố thực sự không dễ nghe chút nào, nhưng mà cô ta cũng không có chứng cứ rõ ràng, không việc gì phải sợ cô ta.”

Đây mới là điều Lý Nguy đắc ý nhất, hắn đã sớm đến bệnh viện yêu cầu không được tiết lộ, cho dù Hạ Chân Ngọc có đến cũng hoàn toàn không lấy được bệnh án của hắn, đi đến đó cũng chỉ vô ích mà thôi.

Lúc này dì Hai và dì Ba lại đều nói: “Không có chuyện gì, vị luật sư kia đoán chừng cũng là người mới, cháu không cần lo lắng. Phiên tòa được mở ở nơi bị đơn cư trú, việc này các dì biết rõ hơn, đến lúc đó các dì sẽ đi tới tòa án quận hỏi thăm một chút xem người nào làm thẩm phán xét xử trong vụ án này, sau đó sẽ thông báo một tiếng là được, chắc chắn là sẽ có lợi cho bên phía chúng ta.”

Lý Nguy nghe xong càng thêm yên tâm, đặc biệt hắn còn có chút chờ mong mau chóng mở phiên tòa, đến lúc đó hắn cũng sẽ cố gắng hết sức để đòi hỏi quyền lợi của mình.

Thời gian trôi qua thật mau, chẳng mấy chốc đã đến ngày mở phiên tòa. Hạ Chân Ngọc trước tiên xin phép Chu chủ nhiệm cho nghỉ một ngày, Chu chủ nhiệm nghe xong lý do của Hạ Chân Ngọc thì thở dài nói: “Haizzz, mới kết hôn không được bao lâu mà đã ầm ĩ đến mức phải đi đến bước đường cùng này rồi sao? Nhưng mà thôi, nếu bản thân sống không vui vẻ gì thì cũng không cần phải ủy khuất phần đời còn lại. Tiểu Hạ à, tôi đã hiểu rồi, cô đừng lo lắng, cứ đi giải quyết chuyện của mình đi, lúc nào xử lý xong thì lại nghỉ ngơi một thời gian ngắn, cố gắng ổn định lại tâm lý, nhất định là sau này sẽ tìm được một người tốt hơn rất nhiều so với hiện tại.” Hạ Chân Ngọc chỉ nói lời cảm ơn chứ cũng không nói thêm bất kỳ điều gì khác.

Ngày mở phiên tòa hôm đó, Hạ Chân Ngọc hết lần này đến lần khác tỏ ý không cần Chu Cẩn Vũ đi theo, hơn nữa thái độ cực kỳ kiên quyết, nói rằng ngay cả Cao Mai Lệ cô cũng chưa thông báo, vì thế lại càng không để cho anh đi cùng. Chu Cẩn Vũ không có cách nào khác, đành phải bảo luật sư Lưu tới đón Hạ Chân Ngọc.

Hạ Chân Ngọc ngồi vào trong xe của luật sư Lưu liền bắt đầu khẩn trương, luật sư Lưu nở nụ cười: “Tôi gọi cô là Chân Ngọc nhé, cô đừng khẩn trương như vậy, thực sự không phải là chuyện lớn gì, những trường hợp như vậy kỳ thật từ trước tới giờ đều phải đi đến nước này, chỉ có điều bị đơn là một người rất không hiểu lý lẽ. Lát nữa cô không cần lên tiếng, hắn có nói điều gì đó khó nghe hoặc là nói ra yêu cầu gì quá đáng, cô cũng không cần phải tức giận, cũng không cần để ý đến, tất cả đều giao cho tôi.”

Hạ Chân Ngọc gật gật đầu đáp ứng, đến tòa án quận, sau khi đỗ xe xong thì Hạ Chân Ngọc và luật sư Lưu vừa vặn gặp phải Lý Nguy ở cửa. Hôm nay đi cùng Lý Nguy đến đây chính là dì Hai của hắn, bà ta đầu tiên là nhìn nhìn luật sư Lưu rồi nở nụ cười, hoàn toàn chính là một người mới, quá dễ để đối phó.

Hai bên không ai quan tâm đến ai liền đi vào, địa điểm mở phiên tòa là tầng 3, phòng xử án số 5. Trên tầng 3, các cô nhìn thấy dì Hai của Lý Nguy gần như là đi chào hỏi từng người một trong văn phòng, nếu tình cờ gặp được người nào đó trên hành lang cũng dừng lại tán gẫu một hai câu, bà ta tỏ ra dáng vẻ như là mình rất quen thuộc với những người ở nơi này. Hạ Chân Ngọc thấy như vậy thì trong lòng lại càng sốt ruột thậm chí là lo lắng hơn, xem ra bên nhà Lý Nguy đã tìm được mối quan hệ tốt trong tòa án quận, không biết lát nữa trong khi thẩm tra xử lý quan tòa có thể thiên vị về bên phía bọn hắn hay không.

Đến cửa phòng xử án số 5, Lý Nguy và dì Hai của hắn ta vượt lên trước một bước mở cửa đi vào, Hạ Chân Ngọc chợt nghe thấy dì Hai của Lý Nguy cao giọng cười nói: “Thẩm phán Vu, dạo gần đây ngài thế nào rồi? Tôi có nghe nói nhà ngài sắp có hỉ sự phải không? Đến lúc đó cũng không thể không mời tôi đó nha, tôi nhất định sẽ để ý đó.”

Trước đó luật sư Lưu đã nói với Hạ Chân Ngọc, những vụ án như thế này bình thường đều là nữ thẩm phán thẩm tra xử lý, vì thế lúc này Hạ Chân Ngọc nghe thấy vị thẩm phán Vu kia trả lời: “Nhất định rồi, con trai tôi cuối cùng cũng đã kết hôn, tôi cũng bỏ đi được tảng đá trong lòng, đến lúc đó tôi sẽ gửi thiệp mời.”

Mình thật đúng là không đoán sai mà, quả nhiên ngay cả thẩm phán trước đó bọn họ cũng dò la ra được rồi, đoán chừng bọn họ cũng đã chuẩn bị tốt, cuộc đối thoại lần này hoàn toàn là do dì Hai của Lý Nguy diễn cho cô xem đây mà. Hạ Chân Ngọc quay sang nhìn luật sư Lưu, thấy cô vẫn đứng ở phía sau mỉm cười, mặc cho bọn họ hàn huyên.

Chờ mấy người bọn nói nói một vài câu xong, thẩm phán Vu mới nói: “Trước tiên vẫn nên giải quyết việc chính đã, nguyên đơn cũng tới rồi chứ, tất cả ngồi vào vị trí đã định đi.”

Lúc này Lý Nguy và dì Hai của hắn mới vênh váo tự đắc đi đến chỗ dành cho bị đơn ngồi xuống, hơn nữa vẻ mặt còn tỏ ra như là mình chính đáng hơn nguyên đơn.

Luật sư Lưu Nhạn trước hết để cho Hạ Chân Ngọc đi tới ghế ngồi dành cho nguyên cáo, còn chính mình thì đi đến trước mặt thẩm phán Vu chào hỏi: “Dì Vu, dì còn nhớ cháu không? Cháu là Lưu Nhạn, vừa rồi cháu có nghe thấy con trai của dì sắp kết hôn, thật sự là một chuyện vui lớn, đến lúc đó cháu có thể có hân hạnh được tham dự hay không?”

Lời kia vừa thốt ra, không chỉ Lý Nguy và dì Hai của hắn, mà cả Hạ Chân Ngọc cũng sửng sốt, ngay cả thẩm phán Vu cũng ngơ ngác nhìn Lưu Nhạn có chút ngờ vực. Dì Hai của Lý Nguy kịp phản ứng trước tiên, bà ta ‘phốc xích’ cười một tiếng vui vẻ nói: “Tôi nói này luật sư Lưu, cô là người không có hiểu biết sao mà lại làm ra chuyện thế này? Tôi và thẩm phán Vu là bạn bè cũ đã nhiều năm, cô đi theo giả bộ thân thiết cái gì chứ, thật sự là buồn cười chết đi được.”

Lưu Nhạn không thèm để ý tới những lời bà ta nói, cô chỉ cười cười nhìn thẩm phán Vu. Thẩm phán Vu cẩn thận quan sát lại Lưu Nhạn mấy lần, sau đó mới bỗng nhiên nhận ra vội vàng đứng lên nói: “Ai nha, đây không phải là Tiểu Nhạn sao, cháu càng lớn càng xinh đẹp đó! Dì Vu già rồi, trí nhớ cũng kém, vừa rồi không nhận ra cháu, cháu đừng trách dì nha. Con trai dì kết hôn, nếu cháu có thể đến tham dự thì thật sự đúng là cầu còn không được, đến lúc đó dì nhất định sẽ đưa thiếp cưới qua.”

Với tình huống này xảy ra thì ngoại trừ thẩm phán Vu và Lưu Nhạn, còn những người khác một lần nữa cảm thấy choáng váng. Dì Hai của Lý Nguy lo lắng cẩn thận đánh giá lại Lưu Nhạn, hết lần này đến lần khác bà ta đều xác nhận bà ta thật sự không có nghe qua hay là đã gặp qua vị luật sư này ở Cục Tư pháp, bà ta cũng không hiểu được vì sao thẩm phán Vu khi nhận ra vị luật sư trẻ tuổi này thì lại nhiệt tình như vậy.

Thẩm phán Vu còn muốn tiếp tục tán gẫu với Lưu Nhạn, Lưu Nhạn cười nói: “Dì Vu, hôm nay chúng ta đến đây là để phân xử vụ án, trước tiên vẫn nên là mở phiên tòa đi, sau đó cháu và dì lại tiếp tục trò chuyện.”

Thẩm phán Vu vội vàng nói đúng, lúc này mới nghiêm chỉnh tiến hành công việc theo trình tự.

Đầu tiên thẩm phán Vu nói đến những việc cần chú ý trong phiên tòa, tiếp theo đó là giới thiệu nguyên đơn và bị đơn, còn có cả người đại diện của hai bên. Thẩm phán Vu vừa định nói tiếp thì đã bị Lưu Nhạn ngăn lại, Lưu Nhạn cười nói: “Thẩm phán Vu, trường hợp này liên quan đến sự riêng tư của bị đơn, theo quy định của pháp luật, ngoại trừ hai bên đương sự cùng người đại diện của họ thì những người khác đều không được phép ở lại tham dự. Tôi xin phép trình lên tòa giấy tờ ủy quyền của nguyên đơn, không biết vị ngồi bên cạnh bị đơn cũng có giấy tờ liên quan không?”

Dì Hai của Lý Nguy lập tức liền phát hỏa, nói: “Tôi là dì Hai của Lý Nguy, cháu tôi bằng lòng là được, cô quản được sao?”

Lưu Nhạn hoàn toàn không để ý tới bà ta, ánh mắt luôn hướng về phía thẩm phán Vu. Thẩm phán Vu xấu hổ nói: “Trước tiên người thân bị đơn hãy im lặng. Việc đó… Luật sư Lưu, người thân này của bị đơn quả thật không có trình giấy ủy quyền, bên phía luật sư Lưu có ý kiến gì không, nếu không đồng ý với sự hiện diện của người thân bị đơn thì có quyền đề xuất để cho những người không liên quan rời khỏi phiên tòa.”

Lưu Nhạn quay sang nhìn nhìn Hạ Chân Ngọc, thấy cô không có ý kiến gì, vì thế cười nói: “Vâng, chúng tôi cũng không phải là người không thấu tình đạt lý, đương sự của tôi không có ý kiến gì, vậy thì trước hết để cho bà ấy ngồi lại đây đi, sau đó đừng quên bổ sung giấy ủy quyền là được.”

Thẩm phán Vu gật gầu nói ‘cũng được’, sau đó cũng có chút cẩn thận nhìn xuống phía dưới hỏi: “Nguyên đơn đề nghị ly hôn có yêu cầu gì không?”

Lưu Nhạn thoải mái nói: “Không có yêu cầu gì, chỉ cần phân chia tài sản giữa hai vợ chồng theo quy định của pháp luật là được.”

Thẩm phán Vu lại hỏi Lý Nguy có đồng ý ly hôn hay không, nếu có thì có yêu cầu gì không.

Lý Nguy lập tức nói: “Tôi đồng ý, tôi đương nhiên đồng ý, loại phụ nữ thủy tính dương hoa (lẳng lơ) như cô ta tôi không chấp nhận nổi. Chỉ có điều là, ly hôn cũng được, nhưng chuyện này phải nói cho rõ ràng, là cô ta vượt quá giới hạn trước, cho nên tôi muốn yêu cầu bồi thường, đưa tiền bồi thường xong tôi sẽ lập tức ký tên.”

Lưu Nhạn nói: “Xin bị đơn hãy tôn trọng đương sự của tôi, không nên thêm vào những lời nói mang tính công kích. Đối với yêu cầu bồi thường mà bị đơn đưa ra, tôi thay mặt cho đương sự của tôi đưa ra ý kiến không đồng ý, hơn nữa còn không hợp pháp.”

Dì Hai của Lý Nguy lập tức nói tiếp: “Như thế nào là không hợp pháp? Chẳng những phải bồi thường bằng tiền, mà ngay cả các khoản nợ cũng phải cùng nhau hoàn trả đầy đủ. Đây là giấy vay nợ Lý Nguy viết cho tôi, đây chính là khoản nợ được vay sau khi hai đứa kết hôn.”

Thẩm phán Vu tiếp nhận giấy vay nợ dì Hai của Lý Nguy trình lên, bà nhìn một chút rồi giao lại cho Hạ Chân Ngọc xem. Hạ Chân Ngọc vừa nhìn liền thấy trên mặt giấy viết rõ ràng 70 vạn, phía dưới còn có chữ ký và dấu vân tay của Lý Nguy, thật sự là đáng giận mà.

Luật sư Lưu vỗ vỗ mu bàn tay của Hạ Chân Ngọc ý muốn cô không nên kích động, tiếp tục nói: “Khoản nợ ghi trên giấy này đương sự của tôi cũng không biết rõ, hơn nữa cũng không biết khoản tiền này được chi vào việc gì, cho nên số tiền vay này là thật hay không chúng tôi cũng đang hoài nghi. Mặt khác, lý do đương sự của tôi đưa ra để đề nghị ly hôn là do bị đơn thực sự có khiếm khuyết về sinh lý, hoàn toàn không thể thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, cho nên chúng tôi vẫn giữ nguyên y kiến như cũ, đề nghị ly hôn theo quy định của pháp luật.”

Mặt Lý Nguy lập tức căng ra và chuyển sang màu đỏ, hắn đã có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng cũng không chịu nổi việc bản thân mình bị gièm pha ngay ở bên ngoài lại còn là ở trước mặt những người khác, vì thế lập tức đứng lên, hướng về phía Hạ Chân Ngọc quát: “Hạ Chân Ngọc! Tôi biết cô sẽ lấy chuyện này ra để nói, cô nói tôi có vấn đề, cô có chứng cớ sao? Cô có sao? Nếu không có cô không được phép nói lung tung, cẩn thận không tôi sẽ kiện cô. Cô không có một chút nào cảm thấy thẹn với lương tâm sao, cư nhiên lại dùng loại lý do hạ lưu này để vu tội cho tôi.”

Hạ Chân Ngọc lạnh lùng nhìn Lý Nguy, cô thầm nghĩ hắn có phải là người không, chẳng nhẽ chỉ cần cô an ủi xoa dịu hắn một thời gian dài, hắn liền đem giả biến thành thật, với dáng vẻ này của Lý Nguy, cho dù người nào nhìn thấy cũng đều nghĩ rằng cô phỉ báng và nói xấu hắn mà.

Thẩm phán Vu gõ búa bảo Lý Nguy im lặng, nếu không sẽ mời hắn rời khỏi phiên tòa, thế này Lý Nguy mới an phận một chút. Lúc này dì Hai của Lý Nguy lại nói: “Thẩm phán, hoàn toàn không phải thân thể của Lý Nguy nhà chúng tôi có vấn đề, mà là người phụ nữ này không cho chạm vào. Cô ta không cho Lý Nguy chạm vào cô ta, chẳng nhẽ Lý Nguy nhà chúng tôi còn có thể cưỡng ép cô ta sao? Cô ta đây là lừa hôn, chúng tôi đề nghị phải yêu cầu cô ta phải đem toàn bộ số tiền sính lễ và tiền quà mừng trả lại cho nhà chúng tôi, tiếp đó, một nửa khoản tiền vay chưa trả sẽ do cô ta gánh vác, hơn nữa còn phải đưa tiền bồi thường, tổng cộng là 100 vạn, nếu không đáp ứng thì những việc khác cũng không cần bàn nữa.”

Trong lúc này toàn bộ phòng xử án cũng chỉ có Lý Nguy và dì Hai hắn ta nói không ngừng. Hạ Chân Ngọc từ đầu đến cuối không nói lời nào, toàn bộ để cho luật sư Lưu làm chủ. Luật sư Lưu chờ bọn họ nói xong, mới chậm rãi nói: “Tôi thấy hay là như vậy đi, mục đích và yêu cầu của bị đơn chúng ta đều rõ ràng rồi, hôm nay thật là không có biện pháp nào để đạt thành nhất trí rồi. Thẩm phán Vu, tôi đề nghị hôm nay trước tiên nên dừng lại ở đây thôi, chờ lần sau khi mở lại phiên tòa sẽ giải quyết triệt để việc này.”

Thẩm phán Vu cũng có chút đau đầu, bà không biết cô gái Hạ Chân Ngọc này rốt cuộc là có quan hệ gì, có bối cảnh gì. Tuy rằng trước đó bà đã cùng bị đơn đạt thành một chút hứa hẹn ngầm, nhưng những nguyên tắc lớn là không thể vi phạm, đồng thời bà cũng muốn thông qua Lưu Nhạn hỏi thăm một chút tình hình, vì thế liền hỏi Lý Nguy về vấn đề này có đồng ý ngừng phiên tòa lại hay không.

Lý Nguy và dì Hai của hắn đương nhiên là đồng ý, dì Hai hắn còn nói: “Nể mặt thẩm phán Vu, chúng tôi sẽ cho các cô một ít thời gian để suy nghĩ, tốt nhất lần sau hãy chuẩn bị sẵn tiền, đỡ phải mất công đi lại, chúng tôi cũng không có nhiều thời gian để lãng phí trên người các cô!” Nói xong bà ta chào tạm biệt thẩm phán Vu, rồi cùng Lý Nguy trực tiếp rời khỏi phòng xử án.

Lưu Nhạn và thẩm phán Vu cho nhau số điện thoại để liên lạc, sau đó cô cùng Hạ Chân Ngọc rời khỏi tòa án. Chờ đến lúc lên xe, Lưu Nhạn cười nói: “Chân Ngọc, hôm nay cô làm tốt lắm, không bị bọn họ chọc giận, cũng cảm ơn cô đã tin tưởng tôi.”

Hạ Chân Ngọc cũng cười, nói: “Tôi chỉ không muốn bị mất mặt giống như bọn họ thôi.”

Sau đó cô lại nhớ tới một chuyện liền nói thêm: “Luật sư Lưu, tôi mạo muội hỏi cô một chuyện nha, cô và thẩm phán Vu rất quen thuộc sao?”

Lưu Nhạn nghe xong cười ha ha, trả lời: “Cứ trực tiếp gọi tôi là Lưu Nhạn đi, không cần phải khách khí như vậy. Uhm, tôi và thẩm phán Vu không quen, chỉ là vài năm trước đã gặp qua.”

Hạ Chân Ngọc nghe xong thực sự cũng không hiểu rõ lắm, cô chỉ ‘ồ’ một tiếng bèn không hỏi thêm điều gì nữa.

Lần này đổi lại là Lưu Nhạn vui vẻ nói: “Ha ha, nói cho cô biết nhé, thẩm phán Vu có quen biết với mẹ của tôi, mẹ tôi là Phó Viện trưởng Pháp viện thành phố.

Bình luận

Truyện đang đọc