HƠN CẢ HÔN NHÂN

Lúc này, Chu Cẩn Vũ thật sự đổ bệnh, sau khi Hạ Chân Ngọc nói những lời kia rồi rời khỏi, vào ban đêm Chu Cẩn Vũ bắt đầu sốt cao không giảm, sốt cao nhất đến tận 39 độ 2, không có cách nào hữu hiệu để hạ sốt, chỉ có thể uống thuốc đồng thời hạ nhiệt bằng phương pháp vật lý, cứ như vậy đến tận năm giờ sáng hôm sau nhiệt độ mới giảm xuống còn 37 độ 9 khiến đám người Thư ký Đỗ sốt hết cả ruột.

Lại qua một ngày nữa, nhiệt độ cuối cùng cũng hạ xuống hẳn, lúc Chu Cẩn Vũ tỉnh, Thư ký Đỗ nhỏ giọng hỏi “Thị trưởng Chu, ngài có muốn tôi lại đi mời Hạ tiểu thư đến đây một chuyến hay không, ngài bây giờ đã chịu giày vò đến mức này rồi.”

Chu Cẩn Vũ nhìn Thư ký Đỗ, lắc đầu yếu ớt nói “Không cần, tôi không sao, cậu có đi tìm cô ấy cũng sẽ không tin.” Nói xong Chu Cẩn Vũ lại ngủ.

Nhìn Chu Cẩn Vũ đang mê man, Thư ký Đỗ cũng có chút chua xót trong lòng, người như Thị trưởng Chu muốn tìm loại phụ nữ nào mà chẳng thấy? Tuy Chu Cẩn Vũ ngoài miệng nói không tìm cô, nhưng trong mơ vẫn gọi vài tiếng “Chân Ngọc”.”

Nhưng Hạ Chân Ngọc này đúng là một người tàn nhẫn, dù lúc trước bất kể Thị trưởng Chu có thế nào đi nữa, nhưng giờ nhìn hai người này, Hạ Chân Ngọc vẫn tàn nhẫn hơn Thị trưởng Chu, nói tìm người khác liền tìm người khác, nói kết hôn liền kết hôn. Nhưng người ta làm vậy cũng đúng, một người phụ nữ đứng đắn dù sao cũng phải sống với một người đáng tin cậy, sao có thể cứ đi theo Thị trưởng Chu một cách không rõ ràng như vậy!

Cũng chẳng biết Thị trưởng Chu rốt cuộc có ý định gì, lại để cho người ta nói một câu đã thành ra như vậy, còn có thể nói cứ buông tay là buông tay sao? Nghĩ đến đây Thư ký Đỗ lại thở dài rồi quay về tòa thị chính.

Nhìn y tá mang cơm trưa đến, Chu Cẩn Vũ ra hiệu đặt lên bàn là được, anh không muốn ăn, ánh mắt có chút trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên bật cười tự giễu. Anh rốt cuộc đang làm gì thế này? Giả say rồi lại cố ý khiến mình bị bệnh, thật sự là quá ngây thơ, quá ấu trĩ rồi!

Anh sốt suốt ba ngày, lúc ngủ không ngừng gặp ác mộng, anh mơ thấy Hạ Chân Ngọc kết hôn cùng người đàn ông khác, còn sinh con trai, gặp anh làm như không quen biết, căn bản cũng không muốn nhìn thấy anh.

Anh nghĩ kỹ lại lúc trước khi Hạ Chân Ngọc nói những lời đó, còn cả biểu lộ lúc đó, Chu Cẩn Vũ có chút nghiến răng nghiến lợi nghĩ, tên họ Phương kia có gì tốt? Cô lại nguyện ý ở bên hắn! Hạ Chân Ngọc gần đây đúng là không có mắt nhìn người, lúc trước là Lý Nguy, giờ lại là một lão già hơn 50 tuổi, thật đúng là đãng trí!

Anh ngoại trừ bên ngoài không hứa hẹn hôn nhân, còn lại người đàn ông nào có thể vượt qua được? Người đàn ông nào có thể đối xử với cô như anh? Hơn nữa anh cũng đã từng nói cho dù tương lai có biến cố gì đi nữa cũng sẽ bảo đảm cho cuộc sống và công việc của cô không phải lo lắng bất cứ điều gì, Chu Cẩn Vũ anh có bao giờ chịu thấp kém đi hầu hạ người khác? Hạ Chân Ngọc vẫn không ở lại bên anh, rốt cuộc là vì cái gì?

Thư ký Đỗ đi vào đã nhìn thấy Chu Cẩn Vũ cau mày trầm tư, vì vậy nhẹ nhàng đi tới, nói “Thị trưởng Chu, ngài cảm thấy đỡ hơn chưa? Ngài có muốn ở bệnh viện thêm vài ngày nữa để theo dõi hay không?”

Chu Cẩn Vũ nói “Không cần, hạ sốt rồi còn ở viện làm gì nữa, tiếp tục ở đây có khi người ta đi tuần trăng mật về rồi cũng nên!”

Thư ký Đỗ nói “Mấy ngày hôm nay tôi có thăm dò được một chút, chuyện này tiến triển không nhanh như hôm đó Hạ tiểu thư đã nói, nhưng trưởng phòng Phương đúng là đã có chuẩn bị rồi.”

Chu Cẩn Vũ khẽ cười một tiếng, nói “Trưởng phòng Phương cái gì chứ? Hắn ta sao tính là trưởng phòng được, giữ cái chức phó phòng còn không biết có chắc không nữa! Hiếm có người ở phòng Kinh tế nông nghiệp lại rảnh rỗi như vậy, chi bằng điều mấy người đi nâng cao chất lượng cơ sở, cũng coi như có chút tư cách!”

Thư ký Đỗ nhớ lúc trước Phó thị trưởng Phùng Vĩ đổ dầu vào lửa bị giáng xuống làm phó phòng, bây giờ giống như tiếp tân ở đại sảnh, ngày nào cũng bị mắng. Nhưng Phương Hạo Kỳ này không phải kẻ thù chính trị, không cần phải làm quá lên như thế!

Vì vậy Thư ký Đỗ cười nói “Cắt giảm hay trao đổi nhân viên đều cần cân nhắc một chút, nếu không tôi đề xuất phương án này, ngài xem có được không?”

Chu Cẩn Vũ có chút không vui nói “Cái gì, cậu còn đồng cảm với hắn nữa hay sao?”

Thư ký Đỗ vội vàng nói “Chuyện này là không thể nào, nhưng tôi chỉ cảm thấy vấn đề chủ yếu không phải ở anh ta.”

Chu Cẩn Vũ nói “Vậy cậu nói xem hiện tại chuyện này rốt cuộc phải làm sao bây giờ?”

Thư ký Đỗ nghĩ nghĩ mới lên tiếng “Chủ yếu là Hạ tiểu thư phải suy nghĩ cẩn thận mới được, nếu không ngài lại dỗ dành cô ấy, ví dụ như tặng hoa nói xin lỗi gì đó chẳng hạn có được không?”

Chu Cẩn Vũ trực tiếp bác bỏ, không cho là đúng, nói “Ấu trĩ!”

Ngài còn có thể ấu trĩ hơn được sao? Thư ký Đỗ cũng chỉ dám oán thầm trong lòng, hơn nữa hai người họ cũng không phải mới lừa Hạ Chân Ngọc một lần, còn cái gì có thể nói được đây.

Chu Cẩn Vũ lại bắt đầu cau mày không nói lời nào, Thư ký Đỗ suy nghĩ trong lòng, quyết định vẫn cứ nên khuyên thẳng thắn thì hơn, vì vậy nói “Thị trưởng Chu, tôi đi theo ngài nhiều năm như vậy, bây giờ nhìn ngài khó chịu thế này, tôi xin được mạo muội nói vài lời, ngài đừng trách tôi là được.”

Sau đó thấy Chu Cẩn Vũ nhìn mình không phản đối, Thư ký Đỗ nói “Thị trưởng Chu, tôi cũng đã chứng kiến suốt một thời gian dài rồi, nói thật Hạ tiểu thư là người xuất thân từ một gia đình đứng đắn, lần này cô ấy tuyệt tình như vậy đơn giản chỉ muốn cưới một người nào đó sống thật yên ổn. Cho nên khỏi cần phải nói, dù Hạ Chân Ngọc có nguyện ý vẫn luôn đi theo ngài thì người nhà cô ấy cũng khó mà chấp nhận được.”

Thư ký Đỗ nói đến đây liền không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu chờ phản ứng của Chu Cẩn Vũ, hôm nay anh cũng xem như đã phá lệ lắm mồm rồi.

Một lát sau, Chu Cẩn Vũ mới chậm rãi mở miệng, nói “Chuyện này tôi cũng đã hiểu từ sớm, chỉ là Chân Ngọc có thể thích ứng với cuộc sống của tôi thế này hay sao? Cô ấy chỉ muốn sống bình yên, an ổn, những thứ đó tôi đều không thể cho cô ấy. Dù cho tôi có bằng lòng nhưng bất cứ áp lực nào từ gia đình hai bên cũng làm cuộc sống tương lai trở nên biến động, đối với cô ấy mà nói sẽ rất khó khăn. Tương lai đằng nào cũng oán hận, chi bằng cứ sống như vậy còn hơn, tôi cũng không muốn tìm ai khác nữa.”

Nhưng người ta lại không muốn như vậy, Thị trưởng Chu sao lại không hiểu điều đó chứ?

Thư ký Đỗ đành phải nói thêm “Nếu không thì ngài buông tay đi.”

Chu Cẩn Vũ nhắm mắt lại có chút buồn ngủ, nói “Tôi sẽ suy nghĩ kỹ, cậu cứ về trước đi.”

Đợi Thư ký Đỗ ra khỏi phòng bệnh, Chu Cẩn Vũ lập tức mở mắt, trong lòng thầm cười lạnh một tiếng, nghĩ “buông tay sao?” Anh phải mất bao nhiêu tâm tư mới có được cô, giờ lại đem tặng cho người khác? Nếu vậy Chu Cẩn Vũ anh cũng không phải là đàn ông! Anh muốn tất cả mọi người đều biết rằng, tên họ Phương kia mới là người tự chuốc lấy phiền phức vào mình!

Hạ Chân Ngọc từ ngày rời khỏi bệnh viện về nhà, trừ tức giận ra còn cảm thấy khổ sở, Chu Cẩn Vũ từ đầu đến cuối không hề quan tâm đến cảm nhận của cô, hơn nữa căn bản cũng không hề tôn trọng cô, nói thẳng ra là chỉ muốn thỏa mãn ham muốn cá nhân của mình mà thôi.

Nhưng sau khi Hạ Chân Ngọc tức giận xong, khóc lóc xong, nghĩ tới chuyện Phương Hạo Kỳ đề nghị với cô lại bắt đầu thấy khó xử, vốn cô đã nghĩ chuyện của cô và Phương Hạo Kỳ cứ quyết định như vậy đi, nhưng bị Chu Cẩn Vũ bày trò mấy ngày qua cô lại không xác định được có nên ở bên anh ta hay không.

Nói cho cùng cô vẫn không thể quên được Chu Cẩn Vũ, không thể buông tay Chu Cẩn Vũ, nếu không thì hai lần này tại sao lại mềm lòng để bị lừa như vậy, thật ra cô cũng rất muốn được gặp anh. Đây đã là một sự phản bội đối với Phương Hạo Kỳ, dù gì đi nữa bây giờ cô cũng là bạn gái anh ta. Nhưng điều khiến cô lo lắng nhất là rốt cuộc thì Chu Cẩn Vũ có lợi dụng quyền thế để chèn ép Phương Hạo Kỳ hay không, ngộ nhỡ Chu Cẩn Vũ chưa từ bỏ ý định lại còn bị chọc giận, đây chẳng phải là hại Phương Hạo Kỳ hay sao?

Tuy nghĩ như vậy nhưng Hạ Chân Ngọc cũng hiểu rõ, cô chỉ là đang cố tìm đủ mọi cách có thể để khiến mình yên tâm thoải mái cự tuyệt Phương Hạo Kỳ mà thôi. Cao Mai Lệ nói rất đúng, sau khi cô gặp người đàn ông mang tên Chu Cẩn Vũ kia, làm sao cô có thể chấp nhận một người đàn ông khác một cách dễ dàng được!

Hạ Chân Ngọc vô cùng mâu thuẫn, cô biết sự lựa chọn của mình sẽ bỏ lỡ Phương Hạo Kỳ, sau này sẽ khó mà gặp được người có điều kiện, nhân phẩm phù hợp như vậy, hơn nữa cha mẹ, họ hàng bên đó cũng khó nói để họ thông suốt, đồng thời vừa cảm thấy cô vốn dĩ đã phản bội Phương Hạo Kỳ, vừa nghĩ ép chính mình kết hôn cùng anh ta cũng chỉ là hại người hại mình.

Suy nghĩ cả đêm, cô cũng chỉ có thể mặt ủ mày chau đi làm, vào văn phòng còn giả vờ như không có chuyện gì cùng Lâm Vi, Trần Oánh nói chuyện phiếm, buổi trưa lại cùng nhau đến căng tin ăn cơm.

Cầm đĩa thức ăn tìm được chỗ ngồi xuống, vừa ăn được mấy miếng, Chủ nhiệm Trương liền bê đồ ăn đến, ý tứ rất rõ ràng muốn ngồi ăn cùng ba người họ.

Trần Oánh xê dịch tránh chỗ cho Chủ nhiệm Trương, nói “Chủ nhiệm Trương, ngài chưa ngồi ăn cơm với chúng tôi bao giờ, hôm nay tự nhiên sao thế?”

Chủ nhiệm Trương cười nói “Là do tôi không có thời gian thôi, hôm nay cố ý muốn quan tâm đến công việc của các cô một chút thôi. Tiểu Hạ à, cô đến đây lâu vậy rồi, tôi cũng chưa hỏi han được, bình thường công việc cũng rất nhiều, cô làm việc ở đây đã quen chưa?”

Hạ Chân Ngọc có một dự cảm rất không lành, bởi vì biểu lộ và thái độ của Chủ nhiệm Trương giống hệt như Chủ nhiệm Quách, Chủ nhiệm Chu và Trưởng phòng Trương trước kia, tuy trong lòng vẫn có chút hoài nghi nhưng vẫn vừa cười vừa nói “Cảm ơn Chủ nhiệm Trương đã quan tâm, Chị Lâm và Trần Oánh lúc nào cũng chăm sóc tôi, ngài bận rộn như vậy còn có thể nghĩ đến chuyện quan tâm đến chúng tôi, tôi thật sự rất cảm kích.”

Chủ nhiệm Trương lại ha ha cười nói “Ngàn vạn lần đừng nói như vậy, đây là chuyện phải làm, phải làm mà! Thật ra cục trưởng cũng muốn gặp cô từ sớm nhưng thật sự là không có thời gian, cô cũng biết gần đây các hạng mục chính sách đều công khai, sẽ không ngừng mở rộng. Nhưng cục trưởng đã liên tục dặn dò tôi, đợi khi nào có cơ hội nhất định sẽ tự mình gặp cô!”

Hạ Chân Ngọc khẳng định chắc chắn 100% nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu không thì sao các lãnh đạo lại đột nhiên quan tâm nâng đỡ cô như thế!

Cô nghĩ không ra chỗ nào có vấn đề, không ai biết cô đến đây thông qua quan hệ với Chu Cẩn Vũ, hay là Phương Hạo Kỳ có giao tình với lãnh đạo cục bất động sản nên cục trưởng mới chú ý đến mình như vậy?

Chủ nhiệm Trương nói một hồi cũng không ở lại lâu, rất nhanh liền cơm nước xong xuôi đứng dậy đi mất, Lâm Vi vẫn luôn suy nghĩ nhìn Hạ Chân Ngọc, Trần Oánh lại nhịn không được, hỏi “Chân Ngọc, chuyện gì đang xảy ra vậy? Đột nhiên Chủ nhiệm Trương sao lại nhiệt tình với cô như thế, cục trưởng lại còn muốn gặp cô, cô nói một chút đi, tôi tò mò sắp chết rồi.”

Hạ Chân Ngọc không biết nói gì cho phải, chính cô cũng không hiểu tình huống này là thế nào.

Lúc này Lâm Vi cười nói “Đừng có nghe xong rồi làm loạn lên, lúc nào Chân Ngọc muốn nói thì sẽ nói.”

Trần Oánh cũng coi như hiểu chuyện, nhìn Hạ Chân Ngọc không muốn nói bất cứ gì về đề tài này, tuy tò mò nhưng tốt nhất không nên nói thêm gì nữa, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Nhưng chỉ hai ngày sau, Hạ Chân Ngọc lại bị một nhóm lãnh đạo cục bất động sản mời đến phòng làm việc quan tâm thăm hỏi khiến cô thật sự không hiểu gì cả, hơn nữa người ở những tầng khác cũng bắt đầu chú ý đến cô, không có việc gì liền đến văn phòng cô nói chuyện phiếm, tất cả đều vô tình hay cố ý muốn nghe ngóng tin tức về cô.

Hai ngày khó hiểu trôi qua cũng không có chuyện gì xảy ra, Hạ Chân Ngọc mới thoáng yên tâm một chút.

Hôm nay trong văn phòng của Hạ Chân Ngọc lại tụ tập một đám người nói chuyện phiếm, có người liền hỏi “Tiểu Hạ, nghe nói cô có bạn trai rồi, anh ta làm việc ở đâu thế?”

Hạ Chân Ngọc nghĩ nghĩ vẫn quyết định tạm thời đem Phương Hạo Kỳ ra làm lá chắn, vì vậy nói “Anh ấy làm ở tòa thị chính.”

Mọi người thấy Hạ Chân Ngọc cuối cùng cũng chịu nói chuyện về bạn trai của mình, đều rất nhiệt tình, nghĩ rốt cuộc phải làm chức vụ nào mới có thể khiến cho lãnh đạo đơn vị coi trọng như vậy, thật sự nếu có hậu thuẫn vững chắc như thế thì họ có thể tiện thể mở rộng mối quan hệ.

Hạ Chân Ngọc cười cười, trả lời “Anh ấy làm ở tòa thị chính, bộ phận Nông…” Không đợi cô nói xong có người gõ cửa đi thẳng vào.

Đẩy cửa bước vào là một chàng trai rất lịch sự, đằng sau còn có một người nữa, hai người đều mang theo một đống đồ đạc trên tay, sau khi nhìn một vòng những người trong văn phòng, ánh mắt liền dừng lại trên người Hạ Chân Ngọc, điềm đạm cười nói “Cô là Hạ tiểu thư phải không? Tôi là người đến từ văn phòng thư ký tòa thị chính, tôi họ Trình. Những thứ này đều do Trưởng thư ký Đỗ bảo tôi đưa đến cho cô, nói là Thị trưởng Chu mang thuốc bổ về cho cha mẹ cô. Còn nói lần trước ngài ấy không thể đích thân đi lấy được, lâu như vậy mới mang đến cho cô, xin cô vạn lần đừng để bụng.”

Nói xong cả hai người đều đem tất cả những hộp quà đặt trên bàn làm việc của Hạ Chân Ngọc, tiếp tục vừa cười vừa nói “À, đúng rồi! Trưởng thư ký Đỗ còn nói nếu cô không thể tự mang được những thứ này về nhà, cô hãy gọi điện cho lái xe riêng, để anh ta đến đón cô. Những thứ này cô nhớ cất kỹ, tôi xin được về trước, không quấy rầy công việc của cô nữa.”

Chờ sau khi bọn họ ra khỏi văn phòng, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc ngoài ý muốn nhìn Hạ Chân Ngọc, chẳng lẽ bạn trai bình thường mà Hạ Chân Ngọc từng nói lại là Chu Cẩn Vũ, Thị trưởng Chu? Có lẽ đúng vậy rồi, vừa nãy cô còn nói bạn trai mình làm việc ở tòa thị chính cơ mà!

Trong nhất thời, toàn bộ văn phòng đều yên tĩnh không một tiếng động, Hạ Chân Ngọc cảm giác mình đã hết đường chối cãi, tình huống lúc này khiến cô căn bản không có cách nào để phủ nhận, chẳng lẽ lại nói bạn trai của mình thật ra chỉ làm ở phòng Kinh tế nông nghiệp trong tòa thị chính, tên là Phương Hạo Kỳ? Phương Hạo Kỳ cũng không cần làm đến mức này, nhưng cô lại không có cách nào để giải thích tình huống vừa rồi, Chu Cẩn Vũ lại muốn làm gì đây!

Sau đó vẫn là Lâm Vi lấy lại tinh thần trước, lập tức nói “Mọi người về văn phòng làm việc của mình đi, nếu không ngộ nhỡ có lãnh đạo đến nhìn thấy tụ tập hết ở đây như vậy cũng không hay lắm.”

Mọi người nghe xong cũng thấy có lý, cuối cũng cũng đã sáng tỏ vì sao mấy ngày nay lãnh đạo đều quan tâm đến Hạ Chân Ngọc rồi, chức vụ này thật đúng là quá cao, vì vậy đều lục tục đứng dậy ra ngoài.

Lúc này cũng không biết ai đột nhiên nói “Tiểu Hạ, cha mẹ cô cần bồi bổ sức khỏe à, nhà tôi có đông trùng hạ thảo, ngày mai tôi sẽ mang cho cô.”

Những người khác nghe xong đều vội vàng phụ họa theo, có người nói mình quen biết một bác sĩ Đông y rất giỏi, có người muốn đem toàn bộ nhân sâm lộc nhung nhà mình ra, Hạ Chân Ngọc chỉ có thể vừa cười vừa nói “Không cần đâu, cảm ơn mọi người, sức khỏe cha mẹ tôi rất tốt, thật sự không cần những thứ đó!”

Trần Oánh cũng giúp Hạ Chân Ngọc, nói “Các chị à, các chị cũng không nhìn kỹ quà của Thị trưởng Chu một chút mà đã nói lung tung! Còn đông trùng hạ thảo cái gì, không thấy bên trên hộp quà ghi gì à? Người ta mang từ Tây Tạng về đấy, cũng không phải rẻ mạt đâu, dù đồ trong nhà các chị có thế nào đi nữa cũng có thể lấy ra so sánh với Thị trưởng Chu được hay sao?”

Mọi người nghe xong cũng kịp phản ứng, đồ tốt nhất của mình cũng đều kém hơn so với đồ Thị trưởng Chu đưa đến, vì vậy đều cười ngượng ngập đi ra.

Bọn họ đi ra ngoài rồi, Trần Oánh rốt cuộc nhịn không được sợ hãi than “Chân Ngọc, cô có phải dọa người quá rồi không? Bạn trai cô thật sự là Thị trưởng Chu à? Cô có thể bảo Thị trưởng Chu ký tên cho tôi được không?”

Lâm Vi ở bên cạnh cười nói “Nói vớ vẩn, Thị trưởng Chu đâu phải là minh tinh, tên có thể ký loạn lên hay sao?”

Hạ Chân Ngọc có chút sốt ruột nói “Chị Lâm, Tiểu Trần, tôi và Thị trưởng Chu thật sự không có quan hệ gì hết.”

Lâm Vi khéo hiểu lòng người, nói “Chân Ngọc, bọn chị đều hiểu, em không cần nói nhiều làm gì. Em là người có nhân phẩm tốt, Thị trưởng Chu cũng ít xuất hiện thì tốt hơn, vì vậy lúc em mới đến chỉ là nói là có quan hệ với Trưởng thư ký Đỗ phải không? Yên tâm, bọn chị tuyệt đối sẽ không nói nửa câu ra ngoài! Tiểu Trần, em cũng không được nói với bạn em nghe chưa?” Cô cuối cùng cũng hiểu vì sao Trịnh Việt phải từ chức, hiểu vì sao Trưởng phòng thành phố Trịnh lại bị giáng chức, hóa ra những chuyện này đều là hậu quả vì đã đắc tội với Thị trưởng Chu. Cô ở gần cơ hội tốt như vậy, sau này cần phải nắm thật chắc mới được!

Hạ Chân Ngọc thấy Lâm Vi và Trần Oánh đều không nói gì nữa liền ngồi ở chỗ của mình buồn bực, Chu Cẩn Vũ làm như vậy là muốn ép cô từ chức sao? Nhưng mà hồ sơ vừa mới chuyển đến, chắc không dễ dàng rút ra như vậy.

Càng nghĩ càng cảm thấy cô không có gì không hài lòng với công việc, chuyện Phương Hạo Kỳ còn chưa quyết định, Chu Cẩn Vũ lại gióng trống khua chiêng cho người đến đây, thật sự làm lòng cô phiền muộn muốn chết.

Mãi đến lúc tan làm cũng không nghĩ ra manh mối gì, lúc này cửa liền bị một người đẩy mạnh bật ra, người đó kích động lớn tiếng nói “Nhanh lên, mau đến xem đi, Thị trưởng Chu đến rồi!”

Hạ Chân Ngọc lập tức đứng lên, hỏi “Làm sao cô biết?”

Người đó nhìn Hạ Chân Ngọc cười nói không ngừng “Tôi chưa thấy, nhưng biển số xe chính xác rồi, Cục trưởng cũng chạy xuống hết rồi!”

Hạ Chân Ngọc thực sự sốt ruột, Chu Cẩn Vũ sẽ không sẽ không chạy tới cục bất động sản đắc chí như vậy chứ, cô nên làm gì bây giờ? Cô biết mình đã tức giận rồi, cũng có khả năng trường hợp này cô sẽ khiến Chu Cẩn Vũ không còn mặt mũi nào nữa.

Hạ Chân Ngọc đang nghĩ cách đối phó liền cảm thấy mình bị ai đó đẩy nhẹ một chút, ngẩng đầu nhìn lên hóa ra là Lâm Vi, một bên còn có Trần Oánh đang đứng đặc biệt hưng phấn, Lâm Vi hé miệng khẽ cười nói “Em còn không ra à, Thị trưởng Chu đã tự mình đến đón em rồi còn gì.”

Hạ Chân Ngọc lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, vừa ra ngoài văn phòng đã thấy không ít người chạy xuống dưới tầng, đến khi ra khỏi tòa nhà cô chỉ thấy chiếc Land Rover của Chu Cẩn Vũ đỗ chình ình ở giữa cửa lớn cục bất động sản, toàn bộ xe đỗ chắn ngang cửa, người có thể đi qua nhưng xe thì chắc chắn không lọt.

Lúc này cửa xe mở ra, lái xe Chí Cường đi xuống, người tiếp theo đi xuống là Trưởng phòng Trương, Trưởng phòng Trương đi đến chỗ Cục trưởng Điền nói chuyện, còn Chí Cường lại đi đến chỗ Hạ Chân Ngọc.

Chí Cường đến trước mặt Hạ Chân Ngọc, nói “Hạ tiểu thư, tôi chỉ sợ cô không mang được những hộp quà kia nên đến đây giúp cô mang về.”

Hạ Chân Ngọc hỏi “Chu… Thị trưởng Chu đến rồi sao?”

Chí Cường lắc đầu cười nói “Không, chỉ có Trưởng phòng Trương đến đây cùng tôi thôi, Thị trưởng Chu sao có thể tùy tiện đến đây được.”

Hạ Chân Ngọc cuối cùng cũng thở dài một hơi, ngẫm lại cũng đúng, Chu Cẩn Vũ không thể tùy tiện đến đây được, nhưng nhìn chiếc xe liền nhíu mày nói “Xe của anh đỗ ở cửa lớn như vậy người khác sao đi qua được, anh không phát hiện ra cảnh sát giao thông đã đến rồi sao?”

Chí Cường nghĩ thầm, cảnh sát giao thông chỉ là hỗ trợ duy trì trật tự, chỉ cần xe không đi về phía bọn họ, bọn họ sẽ không quan tâm chiếc xe này đỗ ở chỗ nào đâu! Nhưng anh ta vẫn cười cười nói với Hạ Chân Ngọc “Tôi chỉ nghĩ chỗ này dễ đỗ xe thôi, cũng không cân nhắc nhiều như vậy. Hạ tiểu thư, chúng ta lên văn phòng cô bê đồ xuống đây trước, sau đó sẽ lập tức rời khỏi chỗ này.”

Hạ Chân Ngọc biết người bên cạnh Chu Cẩn Vũ đều không thể coi thường được, đành phải đi trước cùng anh ta vào bê đồ ra mới có thể mau chóng đưa xe ra khỏi đây.

Hạ Chân Ngọc và Chí Cường đi vào trong, bên này Trưởng phòng Trương và Cục trưởng Điền nói chuyện với nhau, Cục trưởng Điền cười nói “Thật lo lắng không đâu, ngài khiến tôi sợ toát cả mồ hôi, Trưởng phòng Trương, ngài cũng không đánh tiếng trước, sao lại dọa chúng tôi thế chứ!”

Trưởng phòng Trương cười một tràng dài, nói “Tôi cũng vừa mở một hội nghị, tiện thể thay mặt Thị trưởng Chu đi một chuyến, không nghĩ nhiều thế, Cục trưởng Điền thông cảm.”

Cục trưởng Điền nói “Trưởng phòng Trương, ngài khách khí quá rồi! Nhưng mà tôi có hơi nhiều chuyện muốn hỏi một câu, chuyện của tiểu Hạ rốt cuộc là sao, ngài có biết không?”

Trưởng phòng Trương cười thần bí, nói “Tôi biết cũng không nhiều, nhưng chắc chắn là không tầm thường, chắc chuyện của Trịnh Việt lần trước có khi bị Thị trưởng Chu bắt gặp, nếu không hắn ta sẽ hành động như vậy sao? Cho nên, mong Cục trưởng Điền hỗ trợ lưu tâm một chút, Thị trưởng Chu tín nhiệm ngài lắm mới đưa người đến chỗ ngài, cũng không nên truyền ra ngoài, Tiểu Hạ còn cần ngài chăm sóc nhiều hơn! Còn nữa, nếu như cấp trên không lên tiếng, Tiểu Hạ làm bất cứ việc gì không ai có quyền tự ý quyết định, điều này ngài nên hiểu rõ!”

Cục trưởng Điền hiểu rõ gật đầu nói “Yên tâm đi, Trưởng phòng Trương đâu cần nói nhiều như vậy? Ngài nói câu đầu tiên tôi đã hiểu rồi!”

Sau đó hai người cười ha ha rảnh rỗi trò chuyện chút ít về những đề tài khác, tiện thể đợi Hạ Chân Ngọc đi ra.

Sau khi Hạ Chân Ngọc ra, cô cũng không nói gì với Trưởng phòng Trương trực tiếp lên xe, Trưởng phòng Trương đành làm vẻ mặt bất đắc dĩ, nói tạm biệt rồi mở cửa tay lái phụ lên xe.

Mãi cho đến khi xe đi khuất, Cục trưởng Điền mới dẫn người về.

Hạ Chân Ngọc ngồi phía sau, nói “Những thứ này tôi đều không nhận được, tìm chỗ nào đó đỗ xe lại, tôi cần xuống xe.”

Trưởng phòng Trương khó xử nói “Tiểu Hạ, cô cũng đừng làm khó tôi và Chí Cường, chúng tôi cũng không có cách nào khác.”

Hạ Chân Ngọc hiểu Trưởng phòng Trương, ông ta chỉ giả vờ khổ sở trước mặt cô. Nhưng thực tế bọn họ cũng chỉ hoàn thành mệnh lệnh của Chu Cẩn Vũ mà thôi.

Đến trước cửa tiểu khu nhà Hạ Chân Ngọc, Chí Cường và Trưởng phòng Trương giúp Hạ Chân Ngọc xách đồ lên tầng, đặt ở trước cửa nhà cô mới rời đi.

Hạ Chân Ngọc mở cửa, vào nhà chỉ nói là một vài đồng sự đi công tác mang về cho, mẹ Hạ liền trách, nói thật sự xài tiền bậy bạ quá, đây đều là đồ quý giá nhưng không cần thiết.

Hạ Chân Ngọc nghe xong cũng không nói gì, để mẹ cô lẩm bẩm thêm một lúc rồi tính sau.

Ngày hôm sau đi làm, cơ quan liền tổ chức hội nghị, Cục trưởng Điền nói về vấn đề kỷ luật lao động, nhiệt tình nói một số chuyện khác sau đó nhấn mạnh trọng điểm mỗi người bình thường đều cần chú ý đến vấn đề ngôn ngữ, hành vi của mình trên phương diện nam nữ, nếu vi phạm sẽ xử lý vô cùng nghiêm khắc.

Hơn nữa trong hội nghị, Cục trưởng Điền còn nêu ví dụ vài người trẻ tuổi trong cơ quan có quan hệ vô cùng mập mờ, mọi người nghe xong đều hiểu chuyện gì đang xảy ra, ý tứ của lãnh đạo rất rõ ràng, tất cả đều vì Hạ Chân Ngọc, phụ nữ có thể thoải mái nhưng đàn ông thì tốt nhất tránh xa ra một chút.

Sau khi hội nghị kết thúc, mọi người đều trở về văn phòng, Trần Oánh phản ứng chậm chạp hỏi “Vừa rồi Cục trưởng Điền đưa ra vài ví dụ có phải nói về Trịnh Việt không, em cảm thấy đúng là như thế.”

Lâm Vi bật cười, nói “Còn chưa đến nỗi đần!”

Sau đó, Lâm Vi nhìn Hạ Chân Ngọc cười mập mờ, nói “Chân Ngọc, em đúng là tốt phúc, Thị trưởng Chu vì em mà làm to chuyện đến như vậy, đây cũng không phải chuyện người bình thường có thể làm được đâu, em nên quý trọng thật nhiều, nắm chắc thật tốt nhé! Ở đây không có người ngoài, chị mới nói như vậy, nếu Thị trưởng Chu không quan tâm em, sao có thể làm việc công khai như thế? Nhất định Thị trưởng Chu rất coi trọng em, nếu như thật sự có mâu thuẫn gì đó, tuy em vẫn còn trẻ nhưng chị Lâm này cũng chỉ muốn khuyên em một câu, nhường nhịn một chút đi, ngàn vạn lần đừng vờ như không biết.”

Lâm Vi tự phân tích, nhất định Hạ Chân Ngọc đã cãi nhau với Thị trưởng Chu, nếu không Chu Cẩn Vũ sao có thể lên tiếng để thể hiện tâm ý như vậy? Mặc kệ đã có chuyện gì xảy ra, dù sao hành động của Thị trưởng Chu cũng có ý giảng hòa, cô nên giúp đỡ khuyên nhủ, tương lại quan hệ với Hạ Chân Ngọc cũng gần gũi hơn.

Hạ Chân Ngọc cười không trả lời Lâm Vi, chỉ nghĩ xem mình phải làm thế nào mới có thể tránh cho hành động của Chu Cẩn Vũ khuếch trương hơn.

Không đợi cô nghĩ ra cách gì, người ở những phòng khác lại đến đây nói chuyện phiếm, chỉ một lát thôi mà đã có cả một đám người, đương nhiên toàn đồng nghiệp nữ. Những người này đều nói bóng nói gió lấy lòng Hạ Chân Ngọc, khoa trương từ đầu đến chân, còn nói lúc trước nhìn trang phục Hạ Chân Ngọc mặc đã biết cô không phải người tầm thường.

Hạ Chân Ngọc tuy phiền muộn trong lòng nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể gượng cười, kết quả đến trưa lại có người đến thăm. Lái xe Chí Cường đi vào văn phòng cô mang theo một cặp lồng đặt lên bàn Hạ Chân Ngọc, nói “Thị trưởng Chu sợ cô ăn đồ ăn tập thể không tốt cho dạ dày nên bảo người giúp việc trong nhà từ nay về sau sẽ làm cơm cho cô, ngày nào tôi cũng sẽ đưa cơm trưa đến. Món súp này là cho Thị trưởng Chu tự làm đấy, còn nói đây là món bình thường cô rất thích, ngày mai tôi sẽ mang cặp lồng khác đến đổi bộ này, cô cũng không cần rửa, ngày mai tôi mang về sẽ để người giúp việc rửa. Cô ăn đi, tôi xin phép về trước.”

Nói xong một tràng dài, cũng không đợi Hạ Chân Ngọc nói gì, Chí Cường liền trực tiếp quay người đi mất.

Hạ Chân Ngọc ngồi ngây người ra ở đằng kia, lại ngẩng đầu nhìn ánh mắt của những người khác vừa hâm mộ, vừa ghen ghét khiến trong lòng cô bất đắc dĩ thở dài.

Hai ngày nay từ đầu đến cuối Chu Cẩn Vũ vẫn không ra mặt, tất cả đều sai người khác làm, cô thật đúng là có tức mà không có chỗ xả, có sức mà không có chỗ dùng, cô cũng không thể nổi cáu với những đồng nghiệp khác, hơn nữa lại còn cùng một cơ quan.

Mọi người lại pha trò một chút rồi đều chuẩn bị đi căng tin ăn cơm trưa, lúc đi ra ngoài còn khóa kín cửa, Hạ Chân Ngọc chỉ nghe thấy có người nói “Cô nói xem phải yêu đến mức nào mới làm như vậy được nhỉ? Không cho tiếp xúc với đàn ông, giờ đến căng tin cũng không đi được, món súp kia ngược lại tôi lại muốn nếm thử một ngụm cho biết quá…”

Lại có người cười nói “Cô đừng có nằm mơ nữa, nghe nói hôm nay cũng có súp đấy, cô cứ tha hồ mà uống!” Sau đó, tiếng nói tiếng cười ngày càng xa dần.

Hạ Chân Ngọc mở cặp lồng ra, nhìn 4 món mặn, 1 món canh, chỉ có thể cố ăn bằng hết.

Buổi chiều Hạ Chân Ngọc nhận được một cuộc điện thoại của Phương Hạo Kỳ, hẹn cô buối tối đi ăn cơm, Hạ Chân Ngọc đồng ý, cô cũng muốn trao đổi một số chuyện với Phương Hạo Kỳ, vì vậy hai người liền hẹn nhau ở một nhà hàng quen.

Sau khi tan làm, lái xe Chí Cường đã đỗ xe ở cửa lớn cục bất động sản, hắn cũng không muốn ra oai như vậy, nhưng bây giờ buộc phải làm thế, chỉ có vậy mới có thể làm cho một số người biết khó mà lui.

Lúc Hạ Chân Ngọc đi ra đã thấy chiếc xe chói mắt của Chu Cẩn Vũ đỗ ngang ở cửa lớn. Chuyện này thật đúng là không hay chút nào, nếu chiếc xe này ngày nào cũng đỗ như vậy, người ở cục bất động sản sẽ không thể tan làm đúng giờ, vì xe không ra được cửa lớn.

Hạ Chân Ngọc bước hai bước lên xe, nói với Chí Cường “Lần sau anh đừng đỗ xe như vậy nữa. Không đúng, phải là đừng đến đón tôi nữa, tôi bây giờ còn có việc, anh lái xe đưa tôi đến bên đường rồi dừng lại, tôi không về nhà.”

Chí Cường vừa cười vừa nói “Hạ tiểu thư, cô có về nhà hay không đều được, tôi sẽ phụ trách đưa đón cô. Cô nói đi, cô muốn đi đâu?”

Hạ Chân Ngọc nói “Tôi không cần anh đưa đón, tôi tự đi được, hơn nữa sẽ có người khác đưa tôi về nhà.” Nói xong cô định mở cửa xuống xe.

Chí Cường lại thở dài, buồn bã nói “Hạ tiểu thư, Thị trưởng Chu đã giao nhiệm vụ đưa đón cô cho tôi. Nếu cô không cần tôi đưa đi thì thôi, tôi chỉ có thể đi theo cô, nhưng tôi sẽ không quấy rầy cô. Cô cứ đi xã giao đi, tôi sẽ đợi trong xe, nếu có người đưa cô về tôi sẽ đi theo đằng sau, cho đến khi cô về nhà an toàn, như vậy có được không?”

Hạ Chân Ngọc biết Chu Cẩn Vũ thực sự bảo lái xe phải làm như vậy, xem ra cô phải tìm một lúc nào đó nói chuyện với Chu Cẩn Vũ, nhưng bây giờ cô chỉ có thể kiếm cớ gì đó để từ chối Phương Hạo Kỳ trước.

Cô lấy điện thoại ra không kiêng dè gì Chí Cường, đợi bên kia nhấc máy liền nói thẳng “Xin lỗi anh, hôm nay cơ quan em có một buổi gặp gỡ, em không thể đến được, anh về nhà trước đi nhé.”

Phương Hạo Kỳ trong điện thoại nói “Ừ, vậy em cũng nhớ về sớm nhé, đừng uống quá nhiều rượu.”

Hạ Chân Ngọc đồng ý, nói “Em biết rồi, chờ hai ngày nữa em sẽ gọi điện cho anh, em cúp máy đây.” Hạ Chân Ngọc quyết định giải quyết chuyện Chu Cẩn Vũ trước rồi mới tìm Phương Hạo Kỳ, nếu không đến cả tự do cá nhân cũng không còn, làm sao có thể đi gặp Phương Hạo Kỳ được.

Chí Cường thấy cô giải quyết xong chuyện, mới khởi động xe rời khỏi, người trong cục bất động sản cuối cùng cũng có thể từng người lái xe qua cửa lớn về nhà.

Phương Hạo Kỳ đặt điện thoại xuống, ngồi trong xe nhìn chiếc Land Rover đại diện cho thân phận của Chu Cẩn Vũ chở Hạ Chân Ngọc rời đi, cười khổ một tiếng, xem ra những điều Thư ký Đỗ ám chỉ đều là thật, số anh là tốt hay không tốt đây? Gặp được Hạ Chân Ngọc, anh cảm thấy mình có thể sẽ rất hạnh phúc, quá đủ cho nửa đời còn lại, còn có thể sống đến đầu bạc răng long, kết quả lại vô tình cướp đi người của Chu Cẩn Vũ. Nghĩ đi nghĩ lại thì số anh đúng là không tốt, nhưng anh biết nếu mình buông tha cho Hạ Chân Ngọc, sự nghiệp sau này sẽ đạt tới một đỉnh cao khác, nếu không lúc về hưu rồi cũng sẽ không yên ổn!

Phương Hạo Kỳ tuy biết rất rõ tình huống đang gặp phải, nhưng anh vẫn muốn gặp Hạ Chân Ngọc một lần, muốn được nói chuyện với cô.

Bình luận

Truyện đang đọc