Editor: Giang Hi
Beta: Giang Hi
Truyện chỉ đăng trên truyenwk.com GiaNghi280 và wordpress An Nhiên Cung, mọi trang khác đều là reup, mong mọi người tôn trọng công sức của mình, ngưng tiếp tay cho bên khác trục lợi trên công sức của mình.
___
Tôi vừa lật xem tài liệu vừa nghi ngờ, khi nhìn thấy các tài liệu tiếng Đức ở bên dưới, tôi liền biết Phó Dư Dã là đang cố ý.
Lòng dạ hẹp hòi, nhóc con thối tha.
Tôi vừa mắng thầm vừa mở google dịch.
Báo thù công khai thế này để bắt tôi chịu thua sao, mơ đi cưng.
Nhớ khi tôi phải viết luận văn ở trường đại học, có một số tài liệu gốc trong thư viện, tôi không thể hiểu được, rất đau đầu. Tôi phải ngâm mình ở thư viện cả một ngày trời chỉ để tra từ điển, nếu là tiếng Anh thì còn có đơn giản, ấy vậy mà nó lại là tiếng Đức.
Khi đó Phó Dư Dã gọi điện thoại tới, di động của tôi để chế độ im lặng nên không nghe thấy, sau đó không bao lâu thì thấy Phó Dư Dã hùng hổ mà đi đến trước mặt tôi, tôi còn đang thắc mắc không biết sao cậu ấy có thể vào được thư viện, dù sao để vào được thì cần phải có thẻ ra vào. Cậu ấy kéo tôi đứng lên.
Trong lúc hỗn loạn tôi ôm hai quyển sách rời khỏi thư viện với cậu ấy, sau đó bị quăng vào trong xe.
Là thật sự là bị quăng vào.
Tôi vốn đang muốn hỏi sao cậu ấy lại giận dữ như thế.
Cậu ấy đã quát một tiếng câm miệng trước, sau đó khởi động xe.
Năm mười bốn tuổi cậu ấy đã biết lái xe, mười sáu tuổi thi bằng lái ở nước ngoài, mấy ngày hôm trước vừa đủ tuổi thì được cấp bằng cho chạy đường lớn. Khởi động nhấn ga vừa nhìn cũng không hề giống người ít kinh nghiệm, chỉ là hôm nay cậu ấy lái rất nhanh.
Nhân lúc đèn đỏ, tôi nói: "Em lái xe chậm thôi."
Phó Dư Dã đang đeo kính râm, nhưng khuôn mặt vẫn có thể nhìn ra sự lạnh lùng.
Không biết tên nhóc này uống nhầm thuốc hay là bị ai đó chọc giận nhỉ? Nhưng ai dám chọc giận cậu ấy đây?
Một đường không nói chuyện, cậu ấy lái xe vào gara, tôi vừa muốn xuống xe thì phát hiện cửa xe đã bị khóa.
Tôi thấy lạ mà nhìn cậu, cậu tháo kính râm xuống, để lộ khuôn mặt thanh tú tinh xảo.
Thật ra, lúc cậu ấy kéo tôi ra khỏi thư viện, tôi liền biết cậu ấy đang tức giận, hiện tại, cậu ấy nhìn tôi không nói một lời, không biết rốt cuộc giận đến bao nhiêu.
Lúc đó chúng tôi đã ở bên nhau một thời gian dài, đủ lâu để tôi hiểu được tính cách của cậu ấy, còn có cái tính chiếm hữu ngày càng tăng kia. Khi đó tôi cho rằng do cậu ấy còn nhỏ tuổi, thiếu cảm giác an toàn, tính cách hơi độc đoán, bất thường.
Tôi luôn cảm thấy mình nên bao dung hơn với cậu ấy hơn, cậu ấy cũng không thực sự thể hiện sự tức giận đối với tôi, chỉ thể hiện chút khó chịu, và tất cả những gì cậu ấy làm chỉ là vì muốn được tôi dỗ dành mà thôi.
Tôi chủ động đến xin lỗi, thuận tiện phàn nàn về việc tài liệu tiếng Đức rắc rối như thế nào.
Thực ra tôi chỉ muốn đánh lạc hướng sự chú ý của cậu ấy, cậu ấy cầm cuốn sách của tôi lên, nhìn lướt qua, dễ như trở bàn tay mà dịch tiêu đề của cuốn sách.
"Thầy à, tại sao không nhờ em?"
Đôi mắt màu sáng của cậu ấy ánh lên vẻ quyến rũ rực rỡ, giống như mặt nước lung linh phản chiếu ánh đèn đường vào một ngày mưa.
Tôi chợt nhớ ra có rất nhiều sách tiếng Đức trong phòng của cậu ấy, rồi âm thầm bực mình vì đột nhiên quên mất có một máy phiên dịch chạy bằng cơm ngay bên cạnh mình.
Vì thế tôi nở một nụ cười chứa đầy sự kính trọng, ôm lấy cánh tay Phó Dư Dã hỏi cậu ấy có thời gian không?
Phó Dư Dã lấy ra sự bình tĩnh như đang kinh doanh, động tác vui vẻ mà sờ sờ cổ tay áo, nhạt giọng nói: "Thời gian tựa như bọt biển, dù đã đầy như vẫn có thể bóp được."
Nhưng ngầm ý của mấy lời này chính là "Nhưng để xem em có đồng ý bóp hay không."
Đây là cần phải có điều kiện.
Tôi nói: "Em nói đi, chỉ cần em giúp anh làm xong luận vậy, điều kiện gì anh cũng chịu."
Phó Dư Dã thấy tôi ngang nhiên như thế, nhắc nhở tôi: "Thầy, quân tử nhất ngôn."
"Tứ mã nan truy."
Tôi sảng khoái mà đáp lại.
Khi đó chúng tôi có thể thoải mái trêu đùa nhau thế này, cậu ấy làm bộ gây khó xử cho tôi, tôi nguyện lòng cưng chiều cậu.
Là bởi vì khi ấy cậu ấy thích tôi, tôi cũng thích cậu ấy.
Chú thích:
"Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy" là một câu thành ngữ để: diễn tả tính cách của người quân tử, đã nói là làm, đã quyết định là không bao giờ thay đổi, họ sống luôn theo chính kiến của mình. Khác với kẻ tiểu nhân luôn tìm cách nịnh nọt, làm được lòng trên lừa dối lòng.