Editor: Giang Hi
Beta: Giang Hi
Truyện chỉ đăng trên truyenwk.com GiaNghi280 và wordpress An Nhiên Cung, mọi trang khác đều là reup, mong mọi người tôn trọng công sức của mình, ngưng tiếp tay cho bên khác trục lợi trên công sức của mình.
___
Sau một chuyến đi mua sắm mới trở về nhà, mở TV cho Tiểu Sư, tôi vào bếp nấu ăn, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng bước chân lạch cạch phía sau, Tiểu Sư lôi chiếc ghế đẩu nhỏ vào bếp, sau đó cầm ipad lại ngồi lên ghế xem phim hoạt hình.
Tôi hỏi thằng bé tại sao không xem ở phòng khách?
Tiểu Sư nói, "Con muốn ở cạnh ba."
Thằng bé cau mày, nhìn rất nghiêm túc mà trả lời tôi.
Lòng tôi cảm thấy hạnh phúc, Tiểu Sư dựa dẫm vào tôi, nhưng lại cảm thấy đau lòng, trong thế giới của thằng bé chỉ có mình tôi.
Nhưng dù sao nhà bếp cũng không phải là nơi dành cho trẻ con, tôi bế thằng bé lên, nói: "Con lên ghế sô pha xem nhé. Ba nấu ăn xong sẽ ra với con. Ngoan nào".
Tôi sờ đầu thằng bé, cho bé một cái hôn.
Tiểu Sư chớp chớp mắt, cuối cũng vẫn rầu rĩ mà đồng ý.
Cái mặt này làm tôi nhớ đến một người, mỗi khi không vui thì mặt lạnh tanh nhưng chỉ cần tôi chủ động nhận thua, trao cho cậu ấy một cái hôn thì coi như xong chuyện.
Buổi tối lúc đi ngủ, thằng bé không ngủ yên mà phải chui vào lòng tôi, gác chân lên bụng tôi.
Tôi sờ cái bụng mềm mụp của thằng bé, chọc thằng bé cười rộ lên, trở mình như cá chạch.
Trẻ con không nên quá phấn khích vào ban đêm, nếu không sẽ gặp ác mộng. Vì vậy, tôi lại vỗ nhẹ vào lưng thằng bé, dỗ dành thằng bé ngủ, thằng bé ngủ rất nhanh, ngủ bất tỉnh, tôi đặt nó sang một bên, nó cũng không hề hay biết.
Tư thế ngủ của tụi con nít cũng không được bình thường cho lắm, nên tôi dùng hàng chắn gỗ bao quanh giường, nhưng so với lúc thằng bé lăn lăn quay mình nằm hết cả người lên gối hồi trước ba tuổi, hiện tại chỉ đạp chăn lung tung thì coi như cũng đã đỡ hơn nhiều.
Ngày hôm sau, tôi cho vài gói bánh quy nhỏ vào cặp của thằng bé, nói phần này có thể chia cho các bạn cùng lớp, còn phần này để riêng cho mình.
Đưa Tiểu Sư đến nhà trẻ xong, tôi đến nơi làm việc.
Vừa đến công ty, tôi đã thấy văn phòng bận rộn.
Người thì gọi điện thoại, người thì kiểm tra bản thảo, người thì bận rộn đôn đốc bản thảo, cuối tháng luôn là thời điểm bận rộn nhất.
Khi tôi vừa ngồi xuống, tổng biên tập bước đến và yêu cầu tôi đến xưởng in một chuyến, hình như có điều gì đó không ổn với định dạng. Trong điện thoại không thể nói rõ được, cần phải có người đến đó trực tiếp.
Vì vậy, tôi cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, đến xưởng in nói chuyện với người phụ trách, cuối cùng cũng tìm ra phương án, sau đó đợi họ in bản thảo đầu tiên và mang về.
Khi tôi dừng xe chờ đèn giao thông, tôi tình cờ gặp chiếc xe cưới, phản ứng đầu tiên của tôi là cưới vào một ngày lạnh giá như thế này, cô dâu sẽ bị chết cóng mất, sau đó trong đầu tôi chợt lóe lên một chuyện.
Tiếng còi xe phía sau kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ miên man.
Tôi vội khởi động xe, nhưng bất giác lái sang hướng khác.
Khi chiếc xe dừng lại, chiếc xe đã đậu ở lối vào của Haitai, lối vào của một khách sạn năm sao, không biết hôm nay là ngày gì mà bãi đỗ đầy những chiếc xe sang trọng, anh giữ xe không ngừng mà chỉ huy các xe ra vào. Xe của tôi bị kẹt ở giữa, không có nơi nào để đi, vì vậy tôi đành chạy theo dòng xe cộ vào bãi đậu xe ngầm để lát sau có thể quay đầu trở ra.
Tôi đậu xe ở một bên và bất giác đi về phía cổng, đập vào mắt tôi là những lẵng hoa thật lớn và đồ trang trí đám cưới, còn có tấm biển của khách sạn ghi là chúc mừng hôn lễ của xxx và xx.
Tên khá mờ, tôi không thể nhìn rõ, cho đến khi bước vào sảnh, tôi mới thấy trên đó viết "Lưu Chí Cường và Từ Lan", hai cái tên xa lạ, không biết suy nghĩ gì mà tôi thở phào nhẹ nhõm. Cửa bỗng sôi động hẳn lên, có người nói cô dâu chú rể tới, bên ngoài tiếng pháo nổ giòn giã.
Ở cửa lập tức chật kín người
Tôi đứng sau chậu cây, tự hỏi tại sao mình lại ở đây một cách ngốc nghếch như vậy.
Khác với sự sôi động ở đại sảnh, hành lang phía sau yên tĩnh hơn nhiều, chỉ có những người phục vụ với xe đẩy hàng ra vào, lúc tôi bước đến thì vừa lúc đối diện thang máy.
Một tiếng "Ting" vang lên, cửa thang máy mở ra. Tôi đang quay hướng người về phía thang máy và gửi một tin nhắn cho tổng biên tập.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân đều đặn ngày càng gần tôi, tôi lùi lại để tránh, lại nghe thấy một giọng nói xa lạ: "Trợ lý biên tập Đặng, sao cậu lại ở đây?"
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, nhớ lại ông chú Địa Trung Hải trước mặt là một trong những ông chủ mà tôi từng làm việc trước đây, tôi vội vàng cúi đầu chào hỏi.
"Đổng sự Lý, chào ông."
Đổng sự Lý trông rất vui vẻ, mặt mày hớn hở nắm lấy tay tôi, sau đó vỗ cái đầu trọc của mình, nói: "Chủ tịch Phó, đây là Đặng Lăng, phó tổng biên tập của Truyền thông Gia Văn."
Sau đó, ông ấy nói với tôi: "Phó tổng biên tập Đặng, đây là Chủ tịch Phó của Tập đoàn Tranh Vanh."
Khi tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy cũng đang nhìn tôi.
Nhưng tôi không biết cậu ấy có đang giống như tôi không, đầu óc đột nhiên trở nên trống rỗng.
Thời gian dường như trôi rất chậm, nhịp thở cũng vậy, tôi muốn đưa tay đến để chào hỏi mà lòng như bị đè nặng ngàn cân, không nhấc tay nổi.
Cuối cùng khi tôi đã có thể kiểm soát được nhịp thở của mình, tôi nhận thấy vẻ mặt có phần ngượng ngùng của đổng sự Lý, ông ấy gọi tôi mấy lần thì tôi mới đờ đẫn trả lời lại.
Phó Dư Dã dường như không nhìn được nữa, chủ động tiến lên một bước, một bước này khiến tôi sợ hãi mà ngay lập tức lùi về sau, nhưng tôi quên mất phía sau tôi có một chậu cây rất lớn, những cành cành cây cứng tôi lại co người về phía trước.
Thật sự quá mất mặt.
Phó Dư Dã lo lắng muốn đến đỡ tôi, nhưng tôi tránh cậu ấy.
Tôi vừa nói vừa đi tránh sang một bên: "Đổng sự Lý, hẹn gặp lại vào một ngày khác, hôm nay bận quá, tôi đi trước..."
Tôi nói xong liền chạy ra cánh cửa trống không, không để ý đến những người đang nhìn nhau sau lưng.
Mùi lưu huỳnh còn vương trong không khí, hăng đến mức khiến nước mắt tôi bỗng chảy xuống. Tôi bịt mũi, chạy nhanh qua đường, tìm xe, vào xe, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Rõ ràng tôi đã khống chế để mình không nghĩ tới, nhưng trong lòng vẫn không ngăn lại được.
Đó là người mà tôi đã không gặp suốt bốn năm.
Cậu ấy hiện giờ ra sao, bộ dạng đó đã xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong những giấc mơ của tôi, nhưng chưa một lần tôi được nhìn thấy cậu ấy ở ngoài đời.
Khi cậu ấy đưa tay về phía tôi, tôi có thể thấy khoảng cách giữa chúng tôi như bị ngăn cách bởi núi và biển.
Tôi ngồi ở trên xe ngồi một hồi lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, mới cầm bản thảo lên lầu.
Khi tôi vào phòng tổng biên tập, tổng biên tập đang nghe điện thoại, nhìn tôi ra hiệu tôi chờ một chút, chắc có chuyện cần nói.
Tôi chỉ chờ ba phút, bà ấy cúp máy, bảo tôi hãy dành ra ba trang của ấn bản tháng sau cho nước hoa Meir.
Đây là một thương hiệu lâu đời ở Pháp, theo tôi được biết, bọn họ có những khách hàng hợp tác cố định của riêng mình, không quảng cáo như những thương hiệu khác. Sao bây giờ đột nhiên lại tìm đến chúng tôi?
Tôi nói ra nghi ngờ của mình.
Tổng biên tập kinh ngạc liếc nhìn tôi: "Chắc cậu không biết, đây cũng là thông tin nội bộ tôi biết được. Tôi nghe nói cổ phần của ban quản trị bên đó đã thay đổi, bị Hagrid mua lại. Cậu hẳn cũng biết Hagrid, một trong ba gã khổng lồ của giới giải trí. Nghe nói Meir muốn mở rộng sang thị trường châu Á, Hagrid cũng đã xác thực. Bây giờ, chúng ta có thể được coi như là một con thuyền nhỏ đón gió đông, định hướng trong tương lai chính là vươn ra quốc tế ... "
Về tin tức này, hôm thứ hai họp thường kỳ, tổng biên tập chính thức thông báo cho mọi người, bình tĩnh nói sẽ không có chuyện sa thải, đồng thời cũng thông báo trụ sở sẽ cử người xuống kiểm tra trong một vài ngày.
May mắn thay, những thay đổi ở cấp trên cũng không ảnh hưởng lớn đến những nhân viên cấp dưới như chúng tôi, cuộc sống vẫn cứ từng bước từng bước mà tiến hành. Nhưng tôi không ngờ tới, người đến kiểm tra lại là Phó Dư Dã.