HÔN LỄ CỦA BẠN TRAI CŨ

Editor: Giang Hi

Beta: Giang Hi

Truyện chỉ đăng trên truyenwk.com GiaNghi280 và wordpress An Nhiên Cung, mọi trang khác đều là reup, mong mọi người tôn trọng công sức của mình, ngưng tiếp tay cho bên khác trục lợi trên công sức của mình.

___

Cậu ấy ăn cái gì cũng bắt bẻ, thật ra cũng không phải vì khẩu vị, chỉ là thích một nơi thanh tĩnh tao nhã.

Cho nên những nơi cậu ấy chọn đều là những nơi cảnh đẹp ý vui, đi bộ qua sân được trang trí kiểu Trung Quốc, đi vào quán.

Trên bàn có một chiếc bình hoa lan, tôi ngồi trên chiếc đệm êm ái, nhìn Phó Dư Dã lấy thực đơn, cậu ấy đọc vài tên các món ăn, rồi hỏi tôi có muốn ăn gì khác không.

Tôi nhìn qua, lắc đầu.

Người phục vụ nhẹ nhàng mà lui ra ngoài.

Cậu ấy không nói lời nào, tôi cũng không nói, vì thế khi đồ ăn được dọn lên, rồi cả khi ăn xong, chúng tôi cũng chẳng nói với nhau câu nào.


Không thể không nói, đồ ăn nơi này thật sự rất ngon, khẩu vị của tôi thiên ngọt, những món ở đây đều chua ngọt vừa miệng, tôi không biết Phó Dư Dã là vô tình hay là cố ý.

Trước khi đi, tôi ngắm nghía những loài hoa được trong sân, trúc Nam Thiên, lan Nam Phi, tịch mai, trạng nguyên, và những ô cửa sổ bằng tre đủ màu, thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng ăn uống, thế tục thanh bình.

Cứ như thể chúng tôi cũng là một trong số chúng, nhưng cũng chỉ là những bạn cũ lại đoàn tụ, vẫn một mình côi cút.

Trên đường Phó Dư Dã lái xe trở về, điện thoại liên tục vang lên những âm thanh nhắc nhở, nhắc nhở cậu ấy còn rất nhiều việc phải xử lý, nhưng cậu ấy lại như không nghe thấy, lái xe trở lại bãi đậu xe, dừng ổn định, tôi cởi dây an toàn và nói: "Cảm ơn."

Tôi cũng không biết là cảm ơn cậu ấy vì đã mời tôi ăn cơm hay là đã đưa tôi về, hay là cảm ơn cậu ấy đã không khiến chúng tôi phải xấu hổ trước mọi người.


Tôi xuống xe, thấy Phó Dư Dã hạ kính xe xuống, cậu ấy nhìn tôi, tôi cũng nhìn cậu.

Mãi đến khi khoé miệng câu ấy hơi cong nhẹ lên, nói: "Đi nhé."

Sau đó, chiếc xe lại ra khỏi bãi đậu.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày nào đó tôi sẽ đi bộ ở Hagrid với tư cách là một nhân viên. Dù sao đó cũng là Công ty Truyền thông Hagrid, một trong ba công ty giải trí lớn nhất cả nước, diễn viên nổi tiếng của công ty nhiều vô số, trên hành lang tầng hai đều là những diễn viên mới trong làng giải trí và các nhãn hiệu thời trang khác nhau.

Lần đầu tôi thấy Thẩm Miên là khi cậu ấy nhận được giải thưởng Nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm ngoái. Cậu ấy mặc một bộ vest chỉnh tề, tóc buộc hết ra sau, nụ cười rất dịu dàng lại sáng ngời. Tôi nhớ là tôi từng xem phim của cậu ấy, hiện đại hay cổ đại, đề tài thể loại nào cũng có. Khuôn mặt của cậu ấy rất thích hợp với màn ảnh rộng, đã vậy kỹ năng diễn xuất lại rất tuyện vời. Dù cậu ấy đóng vai cảnh sát trưởng trong phim bắn súng hay đại hiệp chính nghĩa trong phim kiếm hiệp, mọi người đều cảm thấy bản thân cậu chính là nhân vật trong phim.


Cậu ấy không tham gia các show phỏng vấn, không biết là ai đã từng nói, thân là diễn viên thì càng ít xuất hiện ở trong tầm mắt công chúng càng tốt, bởi vì như vậy người xem sẽ dễ dàng tiếp nhận vai diễn tiếp theo của bạn chứ không phải là xem bản thân bạn như là bản thân nhân vật.

Nhưng trong làng giải trí hiện nay, rất nhiều người nổi sau một đêm, cũng có rất nhiều người sụp đổ sau một giấc, không phải ai cũng có thể dốc hết tâm sức để trau dồi kỹ năng diễn xuất và tập trung cho sự nghiệp, nên đây cũng là lý do tại sao những bộ phim rác nổi lên vô số, minh tinh cũng nổi lên vô số.

Nhưng Hagrid vẫn có thể bảo trì thanh danh của bạn họ. Bọn họ có kiên nhẫn có tài nguyên để đào tạo ra được một diễn viên chân chính.

Đúng vậy, là diễn viên, không phải minh tinh.
Hagrid chưa bao giờ đào tạo ra bình hoa, bất kể là ca hát hay là diễn xuất, đều là công bằng dựa trên năng lực thật sự.

Các nhân viên vội đến rồi vội đi, thi thoảng cũng nhìn thấy các thực tập sinh và minh tinh. Trên tầng 9 của Hagrid, toàn bộ tầng có đầy đủ lịch sử của Hagrid kể từ khi thành lập. Huấn luyện viên phong cách lưu loát, lời ít ý nhiều mà giới thiệu hai câu, sau đó cũng bị một cuộc điện thoại gọi tới kêu đi.

Từ Thông Chiêu lúc này như chim xổ lồng, cô bé kích động kéo tôi nói nhỏ, cô ấy vừa nhìn thấy một thị hậu (*) trên chương trình truyền hình ngoài hành lang, rồi khen mặt cô ấy thật nhỏ, người thật nhỏ hơn so với trên TV rất nhiều...

Tôi lắng nghe cô ấy nói mà không nói một lời, sau đó bước ra phía bên kia của phòng triển lãm. Tấm thảm tối màu đã làm giảm phần lớn bước chân, như thể bước vào một đường hầm trong hang động tối tăm nhưng được sắp xếp cẩn thận. Khi bước ra sẽ gặp lại nhân thế phồn hoa. Lịch sử dày đặc luôn làm khiến trái tim con người nảy sinh một cảm giác kính sợ, bất kể những gì đã được ghi chép lại, dù đúng dù sai, đều sẽ để lại cho thế hệ mai sau niềm hy vọng bất diệt cùng tinh thần kế thừa nối tiếp.
Cũng giống như những người đang đi trên nền đá cẩm thạch trống rỗng và lạnh lẽo lúc này, trong số họ biết chừng trong tương lai sẽ được in dấu trên dòng sông dài của lịch sử.

Chú thích:

(*) Thị hậu: Giải thường niên TVB cho Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất (tiếng Anh: TVB Anniversary Award for Best Actress) là một trong những hạng mục của Giải thưởng thường niên TVB được tổ chức hàng năm bởi TVB. Giải thưởng nhằm tôn vinh nữ diễn viên diễn xuất xuất sắc trong các bộ phim truyền hình TVB trong năm. Nữ diễn viên giành được giải này được xem là Thị Hậu (TV Queen, 視后).

Bình luận

Truyện đang đọc