HÔN NHÂN BÍ MẬT CHỐN SÂN TRƯỜNG

Trong lúc Nhan Thư quy quy củ củ phân chia cá tôm, cô khẽ nheo nheo liếc mắt nhìn Hứa Bùi một cái, thấy anh không chú ý, muốn trộm giấu hai con vào thùng.

Kế hoạch mới vừa thực thi được một nửa, người đàn ông trước mặt giống như vô tình quay đầu lại, miệng vết thương sau gáy lập tức bại lộ trước mắt cô.

Nhan Thư tức khắc sinh ra áy náy trong lòng, ngoan ngoãn đem giấu đi thùng tôm vốn chia cho riêng anh.

Đợi phân chia cá tôm xong, Quan Văn Cường cũng đã đi xa, cô trộm từ trong túi lấy ra một đồ vật, nhét vào trong tay Hứa Bùi.

Hứa Bùi hạ mắt nhìn: “Đây là cái gì?”

“Thuốc trắng Vân Nam.” Nhan Thư nhắc nhở anh, “Để anh bôi lên vết thương.”

Hứa Bùi không rõ nguyên nhân: “Vết thương gì?”

Nhan Thư chỉ chỉ sau gáy anh, thấy vẻ mặt anh vẫn còn mờ mịt, sốt ruột, theo bản năng đề cao âm lượng: “Tối hôm qua tôi đè anh trên bãi cỏ không cẩn thận làm anh bị thương.”

“…”

“…”

Nhan Thư có chút xấu hổ nhắm mắt, cô vừa nói cái gì?

Bạn học Hứa Bùi nghiêm trang gật đầu, hàm súc tỏ vẻ: “Vậy lần sau em cẩn thận một chút.”

Nhan Thư: “…”

Cô không còn mặt mũi mà ở lại chỗ này nữa, vội vàng xách theo cái thùng cao chạy xa bay.

Bên kia Điền Tư Điềm đã bắt đầu đốt lửa, thấy cô chạy tới, nghi hoặc liếc nhìn cô: “Sao tai cậu đỏ thế?”

Nhan Thư bình tĩnh: “Chạy một đoạn đường xa như vậy, có thể không đỏ ư?”

“Làm gì mà chạy xa?” Điền Tư Điềm thuận miệng hỏi một câu, lại nghĩ tới chuyện gì. “Đúng rồi, cậu vừa cho nhiều tôm cá vào xô của tớ để làm gì?”

Nhan Thư trầm mặc trong giây lát: “Cậu coi như tớ…. di dời của công đi.”

Điền Tư Điềm: “?”



Quan Văn Cường vô cùng quý trọng nướng số cá tôm không nhiều lắm của mình, lại thấy Hứa Bùi xách theo một xô lớn thủy sản, như tản bộ mà đi tới, đến bên cạnh cậu.

Quan Văn Cường kinh hỉ nói: “Bùi ca, cái này cho tôi à?”

Hứa Bùi gật đầu: “Toàn bộ đều cho cậu.”

Cuối cùng, anh không yên tâm mà dặn dò nói, “Tôm thì bỏ chỉ tôm, nướng một chút, nhớ cho nhiều ớt cay.”

Quan Văn Cường sờ sờ đầu: “Hai chúng ta đều không thích ăn cay, cho ớt cay làm gì.”

Hứa Bùi từ thùng vớt lên một con cá nhỏ, bỏ vào trong chậu rửa sạch, cẩn thận làm vảy cá, nội tạng, ném cho Quan Văn Cường, “Cá nhỏ đảo qua dầu hai lần, để nó giòn một chút.”

Quan Văn Cường gãi đầu: “Bùi ca, không phải cậu không ăn cá sao!”

Hứa Bùi lại bắt con cá, chụp nhanh như chớp: “Dông dài cái gì.”

Quan Văn Cường ngừng nói.

Chuyện đã kết thúc.

Dù sao cũng chỉ có hai người Bùi ca và cậu, lúc Bùi ca không ăn nữa, tất cả đều là của cậu!

Hai mươi phút sau, Quan Văn Cường bưng mâm, không dám tin tưởng hỏi: “Bùi ca, câu vừa nói cái gì cơ?”

Hứa Bùi kẹp một con tôm nếm nếm: “Tôi nói cậu đem hai khay này đưa qua cho Nhan Thư đi, cô ấy cho chúng ta nhiều đồ như vậy, không tính cảm ơn một chút ư?”

Quan Văn Cường bừng tỉnh đại ngộ, vui tươi hớn hở mà đem hai khay cá tôm lớn mang qua cho nhóm của Nhan Thư.

Trở về nhìn mâm chỉ còn mấy con tôm nhỏ, lâm vào trầm tư.

Từ từ, cậu phải load lại.

Nhan Thư chia cho Bùi ca một nửa cá tôm, Bùi ca lôi kéo cậu cùng nhau phí tâm phí lực làm xong, lại đưa trở về?

Vậy những gì cậu mới vừa làm hồi nãy…

Xưởng chế biến hải sản?

Không thể không nói, hải sản do xưởng Quan Văn Cường chế biến hương vị thật không thể chê, hai người Điền Tư Điềm và Nhan Thư đều hận không thể liếm hết toàn bộ ngón tay.

Sớm biết như vậy, còn di dời tài sản cái gì, cô trực tiếp rời nhà chẳng phải càng tốt hơn sao?



Lâm Tuyết Mẫn bận việc luôn tay hơn nửa giờ.

Cô ta ngày thường căn bản không nấu cơm, nhưng vì duy trì thiết lập cá nhân, vẫn luôn tích cực mà giúp mọi người làm việc, bận rộn mệt chết hơn nửa ngày, đói đến da bụng dán da lưng, còn chưa được ăn cơm.

Một mùi hương thơm nồng mê người chui vào trong lỗ mũi, Lâm Tuyết Mẫn vừa ngẩng đầu lên liền thấy Nhan Thư cầm một con tôm, ăn uống thỏa thích.

Không chỉ như vậy, trước mặt còn bày đầy hai khay lớn, không biết là cá tôm ai đưa tới.

Tôm nhỏ nướng đến màu cam hồng, mặt trên đầy gia vị thơm ngào ngạt, cá khô nhỏ chiên đến xốp giòn, cắn một miếng, rồm rộp rồm rộp giòn rụm.

Lâm Tuyết Mẫn thèm đến nước miếng chảy ròng ròng.

Cô ta chịu đựng cơn đói, nghẹn khí, nỗ lực khiến bản thân tập trung chú ý làm việc, ai ngờ Nhan Thư ăn xong cá tôm, lại chậm rì rì đi đến bên cạnh cô ta rửa chén.

Mùi thơm lại một lần nữa bay vào mũi.

Cô ta càng đói hơn.

Cũng may Tần Minh Bách rất tri kỷ bưng bàn nướng BBQ đi tới, Lâm Tuyết Mẫn trong lòng vui vẻ, nhìn anh ta cảm động cười: “Anh Tần, đây là….”

Thấy Tần Minh Bách gật gật đầu, cô ta càng vui mừng.

Đang chuẩn bị duỗi tay ra đỡ, lại nghe Tần Minh Bách nói: “Đúng vậy, đây là cho Nhan Thư.”

Tay cô ta cương cứng giữa không trung.

Nhan Thư không chút để ý rửa khay hơi nâng mí mắt: “Cho tôi làm gì.”

Tần Minh Bách nhìn cô: “Hôm nay em vất vả rồi, nên khao em một chút.”

“Cảm ơn, tôi không cần.”

Lâm Tuyết Mẫn nghe hai người bọn họ đối thoại, cắn răng, xấu hổ thu tay về, thất thần một lần nữa cầm lấy dao, khẽ cắn môi, tàn nhẫn khoét một lỗ hổng lên trên tay.

Nhưng sợ đau, không dám đâm quá mạnh, chỉ rách một lớp da.

“Ui ––––” Lâm Tuyết Mẫn ngậm nước mắt, xin giúp đỡ nhìn về phía Tần Minh Bách: “Anh Tần, tay của em bị thương rồi.”

Cuối cùng Tần Minh Bách cũng nhìn lại đây.

Nhưng giây tiếp theo, anh ta việc công xử theo phép công nói: “Lâm Tuyết Mẫn, lần sau cẩn thận một chút. Tay bị thương thì đi tìm tổ hậu cần lấy băng dán.”

Lại quay đầu, nỗ lực đẩy mạnh tiêu thụ với Nhan Thư, “Kỹ thuật của anh cũng không tệ lắm, xác định không nếm thử sao?”

Một giọng nam thanh lãnh đúng lúc vang lên: “Trưởng ban Tần, nếu ăn một mình không hết, có để ý không nếu tôi giúp cậu chia sẻ một chút?”

Tần Minh Bách quay đầu, nhìn về phía người tới.

Hứa Bùi đi tới, thân thể vô cùng tự nhiên mà chen vào giữa anh ta và Nhan Thư.

Ánh mắt của hai người đàn ông giao nhau giữa không trung trong chốc lát.

Tần Minh Bách nhìn anh, có chút thụ sủng nhược kinh mà đưa đồ ăn qua: “Đương nhiên không để ý, đó là vinh hạnh của tôi.”

Hứa Bùi dùng hai đầu ngón tay kẹp mép bàn lại, đẩy trở về từng chút một, cười nói: “Đùa tí thôi, tôi cũng không muốn đồ của người khác.”

Tần Minh Bách đang muốn cười cười với anh, lại nghe giọng anh đột nhiên trở nên lãnh đạm, “Hy vọng trưởng ban Tần có thể làm được.”

Tần Minh Bách như suy tư cái gì mà giương mắt, lại một lần nữa đối diện tầm mắt Hứa Bùi.

Mi tâm anh ta đột nhiên giật giật.

Chẳng lẽ Hứa Thần…

Lâm Tuyết Mẫn giơ ngón tay, đánh gãy đối thoại của bọn họ: “Trưởng ban Tần, có thể đỡ em đi lấy băng dán được không?”

Tần Minh Bách lấy lại tinh thần: “Sao cô vẫn còn ở đây?”

Lâm Tuyết Mẫn: “…”

Hứa Bùi cũng nhìn qua: “Cô bị thương ở chân à?”

Lâm Tuyết Mẫn: “Không phải, là tay.”

“Vậy lí do gì không thể tự mình đi lấy?”

“…”

Lâm Tuyết Mẫn bị hai tên đàn ông này làm cho nghẹn đến không nói được nên lời, lại nghe thấy một tiếng hét kinh hãi, “A ––––”

Nhan Thư đang thu dọn đồ đạc sau bữa ăn, không cẩn thận bị xương cá làm xước, xuýt xoa theo bản năng.

Nháy mắt giây tiếp theo, âm thanh Hứa Bùi vang lên; “Sao lại thế này?”

“Không có gì, xương cá xẹt qua.” Nhan Thư ngượng ngùng giấu tay ra đằng sau, nhưng bị anh bắt được.

Hứa Bùi nhìn.

Chỗ khuỷu tay bị vẽ ra một miệng vết thương rất sâu, máu đỏ tươi chảy ra từng chút một, nhìn mà ghê người.

“Thật sự không có việc gì.”

Cô phất phất tay tỏ ý không sao cả, mới vừa nâng lên lại theo bản năng “argh” một tiếng.

Hứa Bùi quay đầu lại, bình tĩnh nói với Tần Minh Bách: “Cậu đi lấy hòm thuốc đi.”

“Được, được!” Tần Minh Bách khẩn trương đáp hai tiếng, chạy nhanh đến khu hậu cần lấy hòm thuốc.

Lâm Tuyết Mẫn không thể tin được nhìn bọn họ: “…”

Xin hỏi là chân của Nhan Thư bị chặt đứt sao?

Dựa vào cái gì cô ta không tự mình đi lấy!

Chưa đến nửa phút, Tần Minh Bách đã xách theo hòm thuốc, thở phì phò chạy về.

Giáo sư Tôn lo lắng sốt ruột đi theo phía sau.

Tôn Hiếu Nguyên cẩn thận quan sát vết thương của cô, biểu tình hết sức nghiêm túc: “Thế này không được, đôi tay này của Nhan Thư chính là dùng để câu cá, ngàn vạn lần không thể có bất cứ sai lầm gì.”

Nhan Thư: “…”

Cái tay này của cô còn chưa bị mất đâu!

Ông phân phó Hứa Bùi: “Nhất định nhớ rõ, tiêu độc, băng bó cẩn thận, trong hai ngày không thể để em ấy chạm vào nước.”

Mười phút sau, Nhan Thư nhìn cánh tay bị băng vải treo trên cổ, lâm vào trầm mặc.

Điền Tư Điềm vừa vặn nướng xong thịt chạy tới, nhìn thấy bộ dáng của cô, run run rẩy rẩy sờ qua: “Nhan Nhan, cậu bị gãy tay?”

Nhan Thư: “Không phải ——”

Điền Tư Điềm lòng đầy căm phẫn: “Ai làm!”

Nhan Thư: “…”



Nhan Thư giải thích hơn nửa ngày, Điền Tư Điềm rốt cuộc mới hiểu được sao lại thế này, cô không thể tưởng tượng được: “Bị thương ngoài da bọc nhiều lớp như vậy? Băng gạc không cần tiền à? Ai quấn?”

Nhan Thư rối rắm không biết có nên nói cho cô ấy hay không, đây là kiệt tác của nam thần cô ấy, liền thấy Tiểu Ưu lon ton chạy tới, cao giọng: “Trời ạ, cái tháp sắt kia đã được bán đi!”

Điền Tư Điềm oh f*ck một tiếng, cũng không rảnh lo gì nữa, vội vàng kéo Nhan Thư lên, chạy tới sạp nhỏ phía trước.

Trước sạp nhỏ, hai chàng trai đang cố hết sức chà lau tháp ước nguyện.

Giẻ lau qua một cái, một lớp gỉ sắt hỗn hợp với bụi không biết tích qua bao lâu bám lên trên.

Râu quai nón đứng một bên vui vẻ ra mặt: “Lau cẩn thận một chút, khách hàng đặt rồi. Ầy, sao chỗ này vẫn còn bụi!”

Thiếu niên đáng thương hề hề: “Ông chủ, đây đều là bụi đất lâu năm, lau kiểu gì!”

Râu quai nón trừng mắt: “Cái gì mà bụi đất lâu năm, đây là năm tháng lắng đọng lại.”

Mọi người: “…”

Điền Tư Điềm líu lưỡi, cô ấy nhỏ giọng nói với Nhan Thư: “Trên đời này thật sự có thổ hào ngốc nghếch lắm tiền.”

Nhan Thư sâu sắc đồng ý: “Gọi tắt là ngốc thổ.”

Cô ấy chạm chạm cánh tay Nhan Thư: “Ây, Nhan Nhan, cậu xem bên kia.”

Nhan Thư nhìn theo hướng ngón tay cô ấy, đúng lúc thấy tờ giấy nhỏ dán sau lưng tháp sắt kia.

Điền Tư Điềm chớp chớp mắt: “Hình như là thông tin của người mua, đi, chúng ta nhìn xem là tên đầu đất nào.”

Hai người lén lén lút lút vòng đến sau lưng tháp, quan sát kỹ hơn.

Tức khắc trầm mặc.

Vài giây sau, Điền Tư Điềm trợn to mắt: “Hảo gia hỏa, người này cũng dám trùng tên trùng họ với Hứa thần.”

Nhan Thư cũng rất cảm khái: “Đúng thật, đều gọi là Hứa Bùi nhưng cách cục* kém xa.”

(*Cách cục ở đây chắc là bố cục, cấu tạo nhân cách.)

Điền Tư Điềm cướp lời bổ sung: “Đâu phải chỉ cách cục, khác biệt rất lớn! Một người là học thần thanh phong tễ nguyệt không dính khói lửa phàm tục, một tên khác lại là lão thổ hào tiền nhiều đến mức không có chỗ tiêu!”



Mọi người vừa chơi đùa vừa leo núi, lên đến đỉnh đã là bốn giờ chiều, ở lại nửa tiếng thì đi cáp treo xuống núi.

Ăn xong cơm chiều, Tần Minh Bách triệu tập mọi người trong khoa Báo chí đến, vây quanh đống lửa một bên uống rượu, một bên chơi trò chơi, không khí thật ấm áp.

Những trò chơi như đoán số, ếch xanh ngồi xổm chờ đều đã chơi hết, theo lời đề nghị của Lâm Tuyết Mẫn, mọi người nổi lên hứng thú chơi nói thật đại mạo hiểm.

Vòng thứ nhất Tiểu Ưu thua, cô ấy cố gắng góp đủ dũng khí đi đến giữa đoàn đội xa lạ cách vách, muốn xin số điện thoại nam sinh.

Mọi người bắt đầu ồn ào, hứng thú dần dần tăng vọt.

Đợt thứ hai, miệng chai hướng về phía Lâm Tuyết Mẫn.

Cô ta thoải mái hào phóng nói thật.

Tiểu Ưu cười hì hì hỏi cô ta: “Chị Lâm có đang thích ai không?”

Lâm Tuyết Mẫn cười trả lời “Có”, nói xong liếc mắt sang nhìn Tần Minh Bách, dẫn tới mọi người trong khoa Báo chí liên tục ồn ào, còn có người đẩy hai người bọn họ lại gần nhau.

Tần Minh Bách xấu hổ đến chân tay luống cuống, liên tục kêu đừng nháo.

Cô ta lại không ngăn cản, chỉ nhấp môi thẹn thùng cười.

Điền Tư Điềm thò người qua, tấm tắc hai tiếng: “Chiêu này hay nha! Không chỉ có thể bức trưởng ban Tần, còn có thể làm cho mấy em gái thích anh ta biết khó mà lui, nhưng mà cũng tốt, cô ta làm thế, có lẽ không ai dám lấy cậu và trưởng ban Tần ra trêu chọc.”

Nhan Thư cảm giác bội phục sâu sắc: “Chỉ là một trò chơi, thế mà cậu lại có thể nghĩ ra được nhiều thứ như vậy.”

Điền Tư Điềm thở dài: “Nhan Nhan cậu chỗ nào cũng tốt, chỉ là trong tình cảm giống như một thẳng nam sắt thép.”

“…”

Lâm Tuyết Mẫn chờ cho đến khi mọi người la hét gần xong, mới dùng ngón tay vuốt một lọn tóc: “Được rồi, đừng náo loạn. Đến lượt tôi quay chai.”

Cô ta duỗi tay, nhẹ nhàng xoay chuyền, cái chai chuyển động, vài giây sau thong thả dừng trước mặt Nhan Thư.

Lâm Tuyết Mẫn ngẩng đầu trong ánh lửa, nhướng mày: “Nhan Thư, tới lượt em.”

Quy tắc của trò chơi này là, người đã làm nhiệm vụ một lần rồi sẽ ra đề mục cho người bị chọn kế tiếp, lần trước miệng chai hướng về Lâm Tuyết Mẫn, cho nên lần này cô ta ra đề mục.

Lâm Tuyết Mẫn: “Nhan Thư, em chọn nói thật hay là đại mạo hiểm?”

Điền Tư Điềm nhỏ giọng nói: “Nhan Nhan, chọn nói thật đi.”

Nếu chọn đại mạo hiểm, không biết còn gây khó dễ cho Nhan Thư như thế nào đâu!

Nhan Thư tự nhiên biết đạo lý này, nhưng cô có một bí mật rất lớn, nếu trả lời không tốt, bị phát hiện manh mối sẽ không ổn.

“Tôi chọn đại mạo hiểm.”

Nghe cô nói như vậy, Lâm Tuyết Mẫn cũng có chút kinh ngạc, cô ta cười cười: “Vậy chị đây sẽ ra đề mục nha. Yêu cầu em ra khỏi đây và gặp chàng trai đầu tiên hỏi xin một thứ gì đó.”

“Thứ gì?”

“Giấy chứng nhận quan trọng nhất của anh ta.”

Đề này của cô ta vừa ra, mọi người đều sửng sốt.

Giấy chứng nhận quan trọng nhất của một người, còn không phải là chứng minh nhân dân sao?

Mọi người nghị luận sôi nổi:

“Ai sẽ đem chứng minh nhân dân tùy tiện cho người ta, nếu có ai hỏi xin tôi chứng minh nhân dân, tôi liền báo án.”

“Này cũng quá khó xử người ta rồi!”

“Chị Lâm có ý gì, cố ý ra thử thách khó để Nhan Thư uống rượu sao?”

“…”

Lâm Tuyết Mẫn đương nhiên biết rằng ở trước mặt mọi người nhằm vào Nhan Thư không phải là cách hay nhất.

Nhưng ngày hôm nay là một ngày thực sự tồi tệ, như thể tất cả mọi người đều chống lại cô ta.

Cô ta thật sự không nhịn nổi.

Lâm Tuyết Mẫn áp xuống phiền muộn vào trong lòng, phụt một tiếng cười nói: “Chơi thôi mà, khẩn trương gì. Nhiệm vụ thất bại thì uống rượu. Đâu phải Nhan Thư không thể uống, đúng không Nhan Thư?”

Cô ta dứt lời, mọi người cũng không thích hợp nói gì, giống như cô ta nói, chỉ là một trò chơi, tích cực quá sẽ không thể nào chơi nữa.

Nhan Thư không thể quét bỏ hưng phấn của mọi người, đứng lên, đi đến đường nhỏ bên cạnh.

Lâm Tuyết Mẫn đổi cho cô cái ly lớn hơn một chút, cầm lấy bình rượu, đổ tràn đầy một ly.

Rồi sau đó, co chân, chờ Nhan Thư trở về uống rượu phạt.



Nhan Thư ôm tâm tình đi ra ngoài uổng công một chuyến mà rời đi, rốt cuộc ai sẽ đem chứng minh nhân dân cho người khác chứ.

Cũng tốt, ra ngoài hít thở không khí đi.

Trở về cũng chỉ uống ly rượu mà thôi, đúng lúc cô hơi khát nước đây.

Nhan Thư an ủi chính mình một lượt, xuyên qua hành lang dài của gian nhà dã ngoại, lại không gặp được ai.

Đang rối rắm có nên trực tiếp dẹp đường tự mình trở về nhận thua hay không, vừa rẽ vào góc cua liền nhìn thấy một thân ảnh cao gầy.

Tóc ngắn, mũi cao, môi mỏng, đường cong trên mặt lưu loát ưu việt.

Anh nghiêng người dựa lên cây cột màu đỏ thắm trên hành lang, điện thoại để ở bên tai, nhìn thấy cô đi tới, cúi đầu nghe đầu bên kia điện thoại nói hai câu, lại nói: “Chờ một lát.”

Mấy đầu ngón tay của Hứa Bùi vừa trượt xuống phía dưới, che microphone, quét mắt lên trên cánh tay cô: “Tay như này còn chạy ra ngoài làm gì?”

“Tôi cũng không muốn.” Nhan Thư đi thẳng vào vấn đề, tỏ rõ ý đồ đến.

Hứa Bùi liếc mắt nhìn cô: “Giấy chứng nhận quan trọng nhất?”

Nhan Thư sợ anh có gánh nặng tâm lý, nói nhanh: “Không có cũng không sao, dù sao cũng chỉ là một trò chơi, không quan trọng.”

Hứa Bùi buông đầu ngón tay, đạm thanh nói với đầu dây bên kia: “Xin lỗi, chờ tôi hai phút.”

Nói xong, ngón tay cái ở trên màn hình ấn xuống, tắt máy.

Duỗi tay, từ trong túi áo khoác móc ra một cái ví tiền, lấy ra chứng minh nhân dân, đưa qua.

Nhan Thư tiếp nhận.

Được, rượu này xem ra là không uống được rồi.

“Lát nữa tôi sẽ trả lại cho anh!” Nhan Thư cong cong mi mắt mà nói, lập tức đem chứng minh nhân dân bỏ vào túi.

Lại nghe anh nói hai chữ: “Từ từ.”

“Hả?” Cô ngửa đầu nhìn anh.

Ngón tay Hứa Bùi kẹp lấy ví tiền, không nhanh không chậm rút ra một thứ từ bên trong, đưa đến bên tay khác của cô.

Nhan Thư cúi đầu.

Tay trái cô nắm thẻ căn cước của anh, trong lòng bàn tay của cánh tay phải đang băng bó yên vị một quyển sổ nho nhỏ màu đỏ.

Đèn đường chiếu ra ba chữ to thiếp vàng trên đó.

—— Giấy hôn thú*.

(*Giấy chứng nhận kết hôn)

“Tôi không biết cái nào quan trọng hơn, nếu không thì,” Hứa Bùi cầm điện thoại lên một lần nữa, trước khi ấn nút micro, anh mở miệng, tiếng nói thanh lãnh tản ra trong gió đêm núi rừng,

“Em chọn một cái?”

Bình luận

Truyện đang đọc