HÔN NHÂN BÍ MẬT CHỐN SÂN TRƯỜNG

[Aaaaa! Má ơi! Kịch lớn hằng năm kìa aaa!!! Não của tôi bắt đầu thiếu oxi rồi!!]

[Tình… tình… tình huống gì thế??? Là điều mà tôi đang nghĩ đến sao? Nhan Thư và Hứa Bùi kết hôn rồi ư????]

[Đừng nghi ngờ nữa, bạn học à, cậu không hiểu sai đâu, hai người bọn họ kết hôn rồi! Thomas 3600 không góc chết khiếp sợ thật đấy má ơi!]

[Sao thái tử của Ngôn Ngọ lại thế này? Điêu à?]

[Bạn học à, không phải nói dối đâu, Hứa thần chính là… thái tử…]

[!!!!! Cái đệt, con mẹ nó sự trâu bò mở cửa cho sự trâu bò, trâu bò về đến nhà luôn rồi!]

Mọi người khiếp sợ hơn, còn có người bắt đầu đi rêu rao.

[Giấy hôn thú là do bạn cùng phòng của tôi nhặt được, hiện tại đã trả cho Nhan Thư rồi. Mới đầu còn cảm thấy đây chính là hôn sự đẹp đẽ nhất mà tôi từng chứng kiến. Hơn nữa tôi còn nghe nôm na, nói hai người bọn họ đã kết hôn hơn 8 tháng rồi.]

Vì vậy, mọi sinh viên trong trường nghênh đón một trận ăn dưa oanh tạc.

[!!! Tôi còn nhớ sinh nhật của Nhan Thư vào tháng 8 cơ mà, vì vậy hai người họ đã đợi Nhan Thư đủ tuổi luật pháp quy định rồi mới kết hôn, kết hôn ngay lập tức luôn? Đến một ngày một đêm cũng không thể chờ nổi??]

[Cái đệt a a a a a!!!]

[Mọi người à, cái gì mà tình yêu của thần thánh chứ! Tôi cực kỳ cực kỳ ngưỡng mộ luôn ấy! Ngay cả phim truyền hình cũng không dám diễn như vậy đâu!!]

[Cỏ đầu tường* như mấy người đúng là cười chết tôi rồi, có ai nhớ những người đã nói Nhan Thư trước kia như nào không?]

(Cỏ đầu tường: chỉ những người giỏi thay đổi vị trí của mình dựa theo tình huống, như kiểu gió chiều nào thì thuận theo chiều đó.)

[Chẳng phải là quá mất mặt rồi sao, thử hỏi xem đã có ai chưa từng bị mất mặt như vậy chưa?]

[+1 mất mặt, đau lòng quá….]

[Thật ra cũng đâu thể oán trách được tất cả mọi chuyện trên mạng, ai khiến mọi chuyện thành ra như này thì lật kèo đi! Vở kịch quỷ tha ma bắt này, ai mà ngờ được chứ!]

[Chờ chút, lần này chắc không lật kèo được đâu?]

[*Vẻ mặt sợ hãi*]

Mọi người vừa khẩn trương vừa mong đợi thì hai ngày cũng trôi qua, không hề có dấu vết xoay ngược tình huống, trái lại trang nhất còn xuất hiện thêm cơm tró nữa.

[Thư viện đụng độ vợ chồng nổi tiếng rồi, giá trị nhan sắc quá là bùng nổ luôn chị em ơi! Hứa thần đúng là cưng chiều hết mực luôn mà, trà sữa, đệm ngồi con thỏ, chuẩn bị xong xuôi bộ ba túi chườm nóng cho bà xã, sợ bà xã ngủ gật giữa đường không thoải mái, còn lấy tay làm gối đầu suốt mười phút đồng hồ, tôi nhìn thấy mà đau giùm! Lấy nước lau bàn còn chưa nói, lúc rời đi còn cầm giúp Nhan Thư chiếc cốc giữ nhiệt màu hồng, thôi không nói nữa, cơm tró này tôi tiêu hóa không được rồi.]

[Mọi người ơi, suất cơm tró trong hôm nay đến rồi đây! Không phải hôm nay trời mưa sao, nghe nói đế giày của Nhan Thư làm từ da dê nên không thể thấm nước được, Hứa thần cõng cô ấy suốt đoạn đường luôn!]

[Chủ tịch công ty Ngôn Ngọ và vợ của ông ấy đấy! Đang ở cửa phía Nam kìa! Nghe nói là đến đón Nhan Thư đi học về!]

[…]

Trong lòng mọi người như muốn chảy nước mắt, trong mỗi bài post đều bình luận rất khủng khiếp:

[Mọi người ơi, đập đầu chết tôi rồi, vợ có chồng chồng có vợ trông thật là thơm ngon.]

[Trời ơi, sao Nhan Thư lại làm được vậy!]

[Đó chính là Hứa thần đấy! Ai ai cũng biết ở Lan Đại chỉ có duy nhất một Hứa thần thôi.]

[Có sao nói vậy, thủ đoạn của hoa khôi cũng đã vượt quá trí thông minh như bà nghĩ rồi, nếu không thì cũng không thể ăn tươi nuốt sống Hứa thần như vậy.]

[Mọi người ơi, tôi đi trước đây! Mọi người hãy viết thư máu rồi quỳ gối xin chỉ giáo nghệ thuật đóng chiếm nam thần đi!]

[Tôi tán thành.]

[Tôi cũng tán thành.]

Mọi người trên mạng ai ai cũng viết thư máu để cầu xin, trang nhất đột nhiên lại nổi lên một trend mới.

—— Mọi người ơi! Mau xem tin tức mới nhất của Hứa Bùi nào!

Weibo của Hứa Bùi sắp mọc cỏ, bỗng một video được xuất hiện cách đây 10 phút.

Chủ lầu là, Yêu Tiểu Trà Xanh Của Anh Trai. 

Vừa mới bấm vào video đã nghe thấy giọng nói oang oang của blogger kia: “Các chị em trà xanh, hôm nay là tròn một năm kể từ ngày video được đăng tải, có chị em nào áp dụng cách của tôi mà thành công chiếm lấy nam thần không? Giơ tay của các bạn lên để tôi xem là nhiều hay ít nào! Nếu cảm thấy cách của tôi hữu dụng thì hãy đưa hai chữ ‘hữu dụng’ lên màn hình công khai cho tôi đi! Các chị em hãy comment, tôi chúc bạn và gia đình nhỏ dễ thương của bạn sống hạnh phúc bên nhau!”

Hứa Bùi vừa mới share lại video kèm theo một câu: [Cảm ơn, cách này rất hữu dụng, đã theo đuổi được vợ rồi.]

Sinh viên Lan Đại: “…”

???

Vậy, rốt cuộc ai mới là trà xanh đây?!

Tam quan che đậy của mọi người trên diễn đàn bỗng dưng bùng nổ hiếm thấy, chen chen chúc chúc trên diễn đàn.

Mười phút sau, diễn đàn Lan Đại bị sập lần thứ hai.



Mùng 8 tháng 12 âm lịch là ngày Ông Công Ông Táo.

(VN là 23/12 hiuhiu.)

Sáng sớm đôi vợ chồng Hứa gia đã đón hai vợ chồng son từ trường học về nhà cũ.

Đây là lần đầu tiên Nhan Thư đến nhà cũ, Hứa Bùi đưa cô đi vòng vòng quanh nhà, vừa nắm tay Nhan Thư vừa đưa cô lên phòng ngủ ở phía Nam trên tầng hai rồi đẩy cửa ra: “Đây là căn phòng anh ở hồi bé.”

Nghe anh nói như vậy, Nhan Thư nhất thời cảm thấy hứng thú nhìn ngắm xung quanh.

Bên trong căn phòng rất ngăn nắp, ban công rất rộng, đồ vật trong căn phòng cũng chỉ có ba màu cơ bản là đen, trắng và xám. Lạnh lẽo, đơn giản, chẳng có bất kì đồ trang trí dư thừa nào, thể hiện rõ sự trống trải và ngột ngạt.

Trên đầu giường có để một tấm hình.

Sống lưng chàng trai thẳng tắp, cơ thể gầy gò mặc bộ đồng phục học sinh rộng rãi, gương mặt đang tức giận của anh có vẻ trẻ con, vô cảm nhìn vào ống kính.

Nhan Thư thích thú cầm khung ảnh lên: “Đây là khi nào thế?”

Hứa Bùi nghĩ nghĩ rồi đáp: “Hình như là lớp 11?”

Nhan Thư cong mắt lên như hai vì sao: “Lớp 11 mà đã ngon trai như vậy rồi? Xem ra thầy Hứa của chúng ta đẹp từ nhỏ đến lớn nhỉ! Còn bức ảnh nào khác không?”

Hứa Bùi nghiêng người dựa vào cánh cửa cạnh tủ quần áo: “Muốn xem à?”

Nhan Thư gật đầu mạnh: “Muốn!”

Biểu cảm chờ mong của cô đã lấy được lòng của Hứa Bùi, anh nhếch môi, lấy một quyển album từ trên giá sách, đưa cho cô.

Nhan Thư cầm album lên rồi mở ra, lật từng trang một.

Vừa xem vừa tò mò hỏi anh.

“Đây là lúc nào thế?”

“Đó là hồi mấy tuổi vậy?”

“Ơ đây là kế bên sông Liễu Hà mà, ở sườn đồi phía Bắc phải không?”

Cô nhìn rất kỹ và cũng cảm thấy vô cùng thích thú, tựa như muốn ngắm vô số quá khứ của anh thông qua những tấm hình này.

Nhìn nhìn hồi lâu, Nhan Thư đột nhiên phì cười.

“Cười cái gì?” Hứa Bùi cúi người, tiến gần đến bên cạnh cô.

Nhan Thư vẫn cười như trước: “Thầy Hứa, sao anh chụp ảnh mà chẳng thèm cười chút nào thế? Anh nhìn những bức ảnh này xem, gương mặt lúc nào cũng y chang nhau.”

Hứa Bùi nâng mắt, trêu chọc liếc cô, chậm rãi hỏi: “Ai nói anh không cười?”

Nhan Thư hoàn toàn không tin: “Có tấm nào cười đâu, anh tìm em xem nào!”

Hứa Bùi không nói lời nào, trực tiếp cầm album ảnh lật nhẹ, ngón tay anh hơi cong, gõ nhẹ hai cái: “Tấm này.”

Nhan Thư nhìn theo đầu ngón tay của anh, sau đó cô liền ngây người.

Trong bức ảnh dài khoảng 2 inch với phông nền màu đỏ, cô và Hứa Bùi mặc áo sơ mi trắng nhìn vào máy ảnh.

Là bức ảnh nửa năm trước khi hai người kết hôn.

Trong bức ảnh, mặc dù gương mặt của anh vẫn lạnh lùng nhưng khóe mắt và chân mày của anh đúng thật là có phảng phất một nụ cười nhẹ, giống như ánh mặt trời trong ngày đông giá rét, băng tuyết dường như muốn tan ra vậy.

Nhan Thư đùa giỡn: “Đây là hình đăng ký kết hôn, không được tính.”

“Tấm này thì sao?” Ngón tay Hứa Bùi chỉ vào một… bức ảnh khác.

——Là bức ảnh chụp chung của anh ở đại hội thể thao khi anh còn học lớp 12.

“Còn tấm này nữa.”

——Vợ chồng mới cưới, là bức ảnh mua một tặng một.



Nhìn tất cả các bức ảnh chụp chung, khóe miệng Hứa Bùi không có chút quy tắc nào mà nhếch môi cười.

“Anh không thích chụp ảnh, trừ khi chụp cùng em.” Hứa Bùi khẽ nói.

Nhan Thư nhẹ nhàng ‘ồ’ một tiếng, đầu ngón tay mơn trớn khóe môi đang cười trong ảnh một chút, cô ngẩng gương mặt nhỏ nhắn của mình lên: “Vậy sau này em sẽ chụp cùng anh.”

Người đàn ông cười cười: “Được.”

Nhan Thư vui vẻ cong mắt nhìn, trong lòng cứ như có pháo hoa nổ ấy, chẳng qua là nổ được một nửa thì lại bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.

Cô bấm nhận cuộc gọi.

Giọng nói hào hứng của Điền Tư Điềm truyền đến: “A a a, cậu xem video kia chưa?”

“Video gì cơ?” Ánh mắt mù mịt của Nhan Thư nhìn qua Hứa Bùi, cô nói: “Tiểu trà xanh gì đó hả?”

Điền Tư Điềm nói: “Không phải không phải, cái tớ nói là video phát biểu của Hứa thần ấy, vừa mới lên mạng xong, nóng hổi vừa thổi vừa xem!”

Nhan Thư nhớ ra, cô hỏi: “Là bài phát biểu tại lễ khai mạc của《Cuộc thi Chế tạo Robot》đó hả?”

“Đúng đúng đúng, chính là video phát biểu lần đó đó! Ban tổ chức của cuộc thi vừa mới cập nhật.” Hình như Điền Tư Điềm vừa nhớ lại nội dung của video, cô nàng kích động đến mức nói năng lộn xộn, “Trời ơi, chồng của cậu quá đẹp trai rồi!! Nếu tớ là cậu thì tớ cũng gả luôn…. Không đúng, cậu đã gả chồng rồi mà… Dù sao thì cậu hãy mau xem đi, ngay và luôn! Tớ gửi WeChat cho cậu rồi đấy!”

Nhan Thư mở WeChat lên, một đoạn video được phát ra.

Trong màn hình, người đàn ông mặc tây trang thẳng thớm, gương mặt lạnh lùng.

Anh ung dung đứng ở giữa sân khấu, nhìn biển các thiếu niên mênh mông ở phía dưới mang vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn mình, chậm rãi mở miệng: “Bây giờ chỉ là vấn đề thời gian thôi, ai trước?”

Một cậu bé cực kỳ nhanh nhẹn đã giơ tay ở phía dưới, Hứa Bùi hất cằm chỉ vào người cậu bé, ý bảo mau đặt câu hỏi.

Các thiếu niên xung quanh tỏ vẻ hâm mộ nhìn cậu ấy.

Cậu đứng lên, ánh mắt sáng long lanh: “Hứa thần, tại sao anh lập trình giỏi như vậy mà lại học toán ứng dụng thế? Toán học có quan trọng đối với lập trình không?”

Sống lưng Hứa Bùi thẳng tắp, như một thân cây bạch dương trầm ổn và hướng nội, không nhanh không chậm mở miệng: “Không chỉ mỗi tôi mà bất cứ ai có dã tâm lập trình đều phải có một nền tảng vững chắc về toán học và cấu trúc dữ liệu. Thật ra, mọi vật đều là con số. Toán học không chỉ là nền tảng của lập trình, nó là nền tảng của vật lý và là điều kiện tiên quyết để khám phá vũ trụ, nó còn là…”

Anh dừng lại, giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên: “Nó còn là một bản nháp mà Chúa để lại trên trái đất. Cậu nói xem, nó có quan trọng không?”

Một tràng pháo tay nhiệt liệt ở dưới sân khấu vang lên.

Một nữ sinh đứng lên: “Xin hỏi Hứa thần, anh hiểu công nghệ robot là thế nào?”

“Câu hỏi hay.” Hứa Bùi gật đầu, “Theo quan điểm của tôi, chúng tôi sáng tạo ra sự logic, sau đó đưa chúng vào một cỗ máy, đó chính là công nghệ. Vì vậy bản thân của cỗ máy không phải điều gì đó vĩ đại, mà là..”

Anh vươn tay, khép ngón trỏ và ngón giữa lại với nhau rồi gõ vào thái dương, “Mà là bộ não con người có khả năng xây dựng thế giới, logic toán học. Đó là cách tôi hiểu nó.”

Cả hội trường im lặng một giây.

Sau đó lại là một tràng pháo tay nhiệt liệt vang lên.

Tiếng vỗ tay kéo dài không thôi, Hứa Bùi chậm rãi mở miệng: “Vấn đề cuối cùng.”

Mọi người ai nấy đều rất kích động, tất cả đều rối rít ghé tai thảo luận cùng nhau.

Đúng lúc này, một chàng trai ngồi ở dãy ghế đầu đột nhiên đứng lên cao giọng kích động hô to: “Hứa thần ơi anh đẹp trai quá, em sinh khỉ con cho anh được không?”

Các sinh viên phía dưới đều cười ồ lên.

Hứa Bùi cũng theo đó mà cười khẽ, anh nhướng mày: “Xin lỗi, điều này e là không được rồi. Tôi đã có vợ, phần mở đầu của hôm nay chính là dành cho cô ấy.”

Nghe thấy sắp được phát thức ăn cho chó, hơi thở của các thiếu niên càng trở nên hào hứng hơn.

Hứa Bùi mỉm cười: “Nhưng mà khi kết thúc, tôi cũng không muốn cho cô ấy biết.”

Dưới sân khấu xảy ra một cuộc náo loạn giữa những thiếu niên trẻ tuổi.

Trên sân khấu diễn thuyết, ngón trỏ của Hứa Bùi dán vào môi, tiếng xôn xao dần ngừng lại.

“Tôi nghĩ mọi người rất bận nên tôi sẽ nói ngắn gọn thôi.”

Anh khẽ đảo mắt nhìn vào ống kính dưới ánh đèn sân khấu, từng câu từng chữ nhẹ nhàng nói rằng, “Nhan Thư, anh yêu em.”

Video ngừng hẳn, hình ảnh lúc đó cũng dừng lại.

Nhan Thư nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của anh trên màn hình một hồi lâu cũng không hề dời mắt.

Cô nghe thấy nhịp tim của mình đang đập bịch bịch, như thể vị ngọt đang cuộn trào mãnh liệt trong ngực, nhảy ra khỏi lồng ngực cùng lúc.

Sau đó là một trận bùm bùm bùm.

——Trận pháo hoa trong lồng ngực mới nổ, lúc này lại tiếp tục nổ tung.

Bàn tay ấm áp của anh ôm ngang hông của cô, Nhan Thư xoay người, bàn tay cô nhẹ nhàng ôm cổ anh, kiễng chân lên hôn anh: “Hứa Bùi, em cũng yêu anh.”

Lúc này, ánh mặt trời gay gắt.

Ánh nắng mùa đông xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu rọi vào nhà, phủ lên người bọn họ một lớp nắng vàng mờ ảo.

Hai bóng dáng cao gầy cứ thế quấn quýt lấy nhau.

HOÀN CHÍNH VĂN

Bình luận

Truyện đang đọc