HÔN NHÂN BÍ MẬT CHỐN SÂN TRƯỜNG

Một phút sau.

Khóe môi của hai người nở một nụ cười ngọt ngào, tay nắm tay, hai khuôn mặt kiên định ra khỏi căn bếp nhỏ.

Nhưng.

Vừa vào phòng làm việc mấy bước, hai người lập tức dừng tại chỗ.

Ơ??

Sao lại thế này?

Sao phòng làm việc lại trống không?

Nhan Thư rướn dài cổ, soi kỹ từng ngóc ngách.

Đừng nói là một người, ngay cả một bóng ma cũng không thấy.

Cô hơi kinh ngạc: “Bọn họ đâu?”

Hứa Bùi nhấc cổ tay lên, lướt qua mặt đồng hồ, im lặng chốc lát: “… Hình như tan làm rồi.”

Nhan Thư: “…”

Tuyên bố thất bại.



Hôm nay, ký túc xá 342 náo nhiệt khác thường.

Buổi ghi hình chương trình tuyển chọn đã kết thúc, hai người Hoàng Nhân Nhân và Triệu Mễ cùng đẩy vali của họ, chuyện đầu tiên phải làm khi về ký túc xá chính là tẩn Nhan Thư một trận.

“Aaaaa, đồ con gái đáng chết nhà em! Có quan hệ thân thiết với Hứa thần lại không nói thẳng với tụi này!”

“Đúng thế! Thanh mai trúc mã đó trời ơi! Không thèm nói cho ai luôn, quá quá không thể chấp nhận!”

“…”

Hai người ríu ra ríu rít ồn ào muốn lật trời, hơn nửa ngày mới để ý: “A, không đúng! Điềm Điềm, sao hôm nay em im lặng thế?”

Điền Tư Điềm nghẹn một bụng bí mật, khó khăn nói: “Đâu có đâu.”

“Đâu có là đâu có thế nào! Nói! Có phải em cũng giấu tụi này chuyện gì không!”

“…”

Lúc ba người đang ầm ĩ, Nhan Thư ở bên cạnh im lặng một lúc, đang sắp xếp từ ngữ muốn thành thật khai báo với Hoàng Nhân Nhân và Triệu Mễ, ai mà biết được, chủ đề tiếp theo đã nhanh chóng thay đổi.

Hoàng Nhân Nhân: “À, hôm nay giới giải trí tuôn ra cái tít kia, mọi người thấy chưa?”

Điền Tư Điềm: “Chính là cái người Vương Mộng đăng một bài văn dài nói mình bị tra đó hả?”

“Phải! Người đàn ông kia thật sự quá tra! Em nghĩ xem, hai người bọn họ yêu đương một năm trời, bạn trai cô ấy chưa từng dẫn cô ấy đi gặp bạn bè, có lần đang nắm tay bị bạn nhìn thấy, còn vội vã gạt tay ra, chậc chậc…”

“Đây không phải điển hình của tra nam ba không à, không thừa nhận, không chủ động, không cự tuyệt, đã hơn một năm rồi còn không công khai thừa nhận thân phận bên nhà gái, rõ ràng có vấn đề!”

“Tra nam đáng chết!”

Mọi người mắng chửi sảng khoái, lại nghe thấy giọng nói yếu ớt bên cạnh: “Cái đó, làm phiền một chút, như thế gọi là tra nam ư?”

Ba người quay đầu lại: “Đã làm đến thế rồi, đương nhiên là tra nam! Cậu/em đang nghĩ gì thế!”

Mí mắt Nhan Thư giật nhẹ: “Nếu con gái làm như thế thì sao?”

Ba người cùng nhau đồng thanh: “Thì chính là tra nữ!”

Tra nữ Nhan Thư: “…”

Cô do dự một lát, khiêm tốn xin chỉ giáo: “Vậy các cậu cảm thấy, tra nữ này… Không phải, tra nam này phải bù đắp như thế nào?”

Hoàng Nhân Nhân: “Đương nhiên là nhanh chóng thừa nhận thân phận của người kia trước mặt mọi người.”

Điền Tư Điềm: “Còn phải dành nhiều tâm tư cho người kia nữa.”

Triệu Mễ: “Ví dụ như lén tổ chức tiệc sinh nhật cho cô ấy, chuẩn bị kinh hỉ thật lớn gì đó.”

Nhan Thư hơi đăm chiêu gật gật đầu.

Cô hiểu rồi!



Trong phòng làm việc của Hứa Bùi.

Đám người Quan Văn Cường ngồi đối diện Hứa Bùi, báo cáo tiến triển công việc trong khoảng thời gian gần đây.

“Bùi ca, Ninh Hợp bên kia rất hài lòng với đề xuất dự án của chúng ta, tôi đã bàn bạc với quản lý Vương vài lần, họ hẳn là nhìn ra năng lực chuyên môn của chúng ta đang yếu, muốn hợp tác với phòng làm việc của chúng ta để ra mắt hàng loạt trí năng thông minh.”

Quan Văn Cường vừa thốt ra những lời kia, tất cả mọi người đều chấn động.

Ninh Hợp là một trong số hai công ty lớn của Lan Thành, chủ yếu kinh doanh các loại sản phẩm máy móc truyền thống, nhưng sau này người thừa kế tiếp nhận, toàn bộ đoàn đội cốt lõi dần dần xảy ra thay đổi, nghe nói muốn thành lập công ty con về khoa học kỹ thuật, sau đó muốn phân một chén canh trong lĩnh vực nhà ở thông minh.

Trong phòng làm việc của họ, ai mà chẳng phải nhân tài hàng đầu của Lan Đại, cái bug duy nhất chính là thiếu tiền.

Ninh Hợp có tiềm lực tài chính mạnh, nếu có thể hợp tác thành công, như vậy có thể giải quyết mức độ lớn vấn đề tài chính ở phòng làm việc, thực hiện đôi bên cùng có lợi.

Mọi người nghĩ đến đây, một đám ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Hứa Bùi.

Quan Văn Cường xoa xoa tay: “Bùi ca, làm không?”

Không ngờ Hứa Bùi lại lắc đầu: “Hợp tác với Ninh Hợp trong dự án mô hình toán học thì có thể, nhưng hợp tác ra mắt hàng loạt sản phẩm, cái này không cần cân nhắc.”

Mọi người hơi sửng sốt.

Ninh Hợp là lựa chọn tốt nhưng Bùi ca cũng không cần cân nhắc, trực tiếp từ chối.

Mặc dù trong lòng có nghi ngờ, nhưng cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi.

Đi theo anh lâu như vậy khiến bọn họ có một loại tin tưởng khác biệt đối với Hứa Bùi, cũng sẽ không nghi ngờ quyết định gì của anh.

“Bùi ca bảo không cân nhắc, vậy thì không cân nhắc.”

“Được, đợi lát nữa tôi sẽ từ chối Ninh Hợp.”

“Không có Ninh Hợp, sau này chắc chắn còn có lựa chọn tốt hơn!”

Hứa Bùi gật đầu nhẹ: “Quả thực có lựa chọn tốt hơn, nhưng là hiện tại, không phải sau này.”

“Hả?” Quan Văn Cường gãi đầu, “Lựa chọn gì thế Bùi ca?”

Hứa Bùi nở nụ cười: “Khoa học Kỹ thuật Ngọ Quang.”

Mọi người cùng lúc xôn xao: “Cái gì!!!”

Nếu Ninh Hợp là lựa chọn tốt nhất, thì Khoa học Kỹ thuật Ngọ Quang chính là ước mơ tha thiết của mọi người.

Khoa học kỹ thuật Ngọ Quang là công ty khoa học kỹ thuật trực thuộc tập đoàn Ngôn Ngọ, tập trung vào nghiên cứu và phát triển các sản phẩm nội địa như smartphone, nhà thông minh cạnh tranh với sản phẩm công nghệ đen, rất được giới trẻ bây giờ yêu thích và ủng hộ.

Nếu một mình nhóm bọn họ đến Ngọ Quang xin việc, chắc vấn đề cũng không lớn, nhưng lấy danh nghĩa phòng làm việc hợp tác với Khoa học Kỹ thuật Ngọ Quang chính là điều tuyệt vời mà nghĩ cũng không dám nghĩ.

Ánh mắt của mọi người đều thay đổi.

Tiêu hóa một lúc lâu mới hú lên vài tiếng, phấn khởi lôi kéo Hứa Bùi hỏi này hỏi nọ.

Hứa Bùi giơ cổ tay lên, xem mặt đồng hồ: “Tôi cho các cậu mười phút.”

Câu hỏi của mọi người căn bản đều giống nhau, không ngoài những câu liên quan đến Khoa học Kỹ thuật Ngọ Quang, “Cách thức hợp tác”, “Chia tỉ lệ”, “Có được quyền đứng tên không” blabla.

Đến lượt Tiểu Lục Tử, cậu ta trầm mặc hết nửa ngày, cuối cùng hỏi: “Bùi ca, dây chun trên tay cậu là của Nhan Thư đúng không?”

Mọi người nhìn theo ánh mắt của cậu ta, đều giơ ngón cái lên: “Lục ca, khả năng quan sát của cậu đỉnh quá!”

Tiểu Lục Tử: “…”

Là khả năng quan sát của tôi đỉnh sao?

Rõ ràng một giờ Bùi ca xem đồng hồ tám trăm lần, cọng dây chun kia ngay bên cạnh đồng hồ, không muốn để ý tới cũng khó!

Nếu không phải Bùi ca toàn thân chính trực, cậu còn tưởng là cố tình khoe dây chun!

Nhớ tới lần gần nhất xung quanh hai người không biết vì sao mà toàn bong bóng màu hồng, Tiểu Lục Tử nghẹn lại, vẫn không nhịn được hỏi: “Bùi ca, dây chun của Nhan Thư sao lại ở trên tay cậu vậy?”

Lời vừa nói ra, cậu càng cảm thấy không ổn.

Sao cậu lại quên mất, điều Bùi ca tối kỵ nhất chính là nói chuyện riêng trong lúc làm việc!

Đang suy nghĩ làm sao để haha một cái rồi đổi chủ đề, bỗng thấy vẻ mặt Bùi ca tươi cười nhìn mình, ánh mắt kia, vui vẻ, tán thưởng?

Hứa Bùi mỉm cười nhìn ngắm dây chun cá nhỏ trên cổ tay mình, thờ ơ: “Cậu nói cái này à? Là ——”

Còn chưa nói xong đã bị Quan Văn Cường cướp lời: “Là của Nhan Thư thì sao! Người ta là thanh mai trúc mã, đeo dây chun thì sao hả?”

Lý Tại cũng nhướng mày: “Đúng thế, chẳng lẽ cậu nghi ngờ Bùi ca có cái gì với Nhan Thư à?”

Tiểu Lục Tử không phục: “Chẳng lẽ không có gì à?”

Mọi người đều không tán thành, ồn ào nói cùng lúc: 

“Bùi ca là ai chứ, cậu còn không biết sao?”

“Hơn nữa, phần lớn thời gian Nhan Thư ở phòng làm việc đều là để học tập, Bùi ca có thể là loại đàn ông nói chuyện yêu đương trong phòng làm việc đáng ghét kia ư?”

“Tiểu Lục Tử, cậu kiểm điểm lại bản thân cho tốt đi.”

“Cậu nhìn khí chất ngay thẳng, quang minh chính đại của Bùi ca, rồi nhìn lại chính mình xem.”

“Đừng dùng ý nghĩ dơ bẩn của cậu để suy đoán, Bùi ca tâm vô bàng vụ*, không nhiễm bụi trần!”

(*心无旁骛: mô tả trạng thái tinh thần tập trung của một người, không bị phiền nhiễu bởi ngoại cảnh.)

Hứa Bùi một thân quang minh chính đại, chưa bao giờ mệt mỏi, tâm vô bàng vụ, không nhiễm bụi trần: “…”

Anh mở miệng, định nói gì đó thì chuông điện thoại vang lên.

Ấn mở, đặt bên tai.

Âm thanh tươi đẹp của Nhan Thư truyền ra từ bên trong: “Tối mai anh có thu xếp gì không?”

Hứa Bùi nhướng mày: “Sao thế?”

Giọng nói Nhan Thư vui vẻ: “Nếu không có thu xếp thì dành thời gian cho em, thế nào? Em chuẩn bị cho anh một món quà ăn mừng!”

“Quà gì thế?”

Cô gái thần thần bí bí nói hai chữ: “Bí mật!”

Hứa Bùi không nhịn được, khẽ cười thành tiếng.

Không tồi, đã biết chuẩn bị bất ngờ cho anh.

Thật mong chờ.

Tám giờ tối.

Hứa Bùi nhìn không gian trước mắt, đến đúng giờ thì mở cửa lớn phòng làm việc.

Tiếng cửa phòng mở ra ken két.

Bên trong một mảng tối đen như mực.

Anh nhấc chân, đi vào bên trong.

Phòng làm việc lớn như thế, vẫn một mảng tối đen như cũ.

Anh cởi áo khoác và khăn quàng cổ ra, đứng yên trong bóng tối, nghiêng người, định giơ tay bật đèn điện thì nghe tiếng “cạch” nhỏ vang lên trong khoảng không giữa phòng làm việc.

Sau đó, một đốm lửa nhỏ bùng lên, ngọn lửa màu vàng cam tỏa ra ánh sáng mờ ảo, chiếu sáng một dáng người xinh đẹp, duyên dáng.

Cô gái cầm một chiếc bánh ngọt xinh xắn, chân mày cong cong ở đầu kia.

Cô mặc một chiếc váy màu xanh được thiết kế ôm sát người làm tôn lên đường cong tinh tế.

Mái tóc đen, chân dài, eo thon.

Mỗi tấc trên người, không chỗ nào không đẹp.

Sau đó, hình ảnh xinh đẹp mang bánh ngọt có cắm ngọn nến bước về phía anh.

Cô và ánh sáng cùng đến gần anh.

Cô mở miệng, giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên trong không trung: “Hứa Bùi, chúc mừng anh đoạt giải!”

Hứa Bùi nhìn cô chằm chằm, khẽ cười: “Chúc mừng đoạt giải?”

Nhan Thư đứng yên trước mặt anh, cong mắt: “Đúng thế, giải vàng CUMCM rất lợi hại!”

Hứa Bùi cụp mắt, ánh mắt dừng lại trên chiếc bánh ngọt xinh xắn, tinh xảo: “Đây là quà em tặng anh à?”

“Ừm ừm.” Nhan Thư gật đầu, chìa ngón trỏ chỉ vào chiếc bánh nửa hồng nửa nâu: “Có vị dâu và vị socola, anh muốn ăn bên nào trước?”

Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh: “Hửm?”

Ánh lửa từ dưới lên, chiếu vào gương mặt nhỏ nhắn, trắng nõn, cô gái mắt đen môi đỏ, nhan sắc mỹ lệ, đuôi mắt nhếch lên thành một đường vòng cung làm rung động lòng người, nhìn thẳng vào anh.

Giống như yêu tinh mê hoặc lòng người.

Khiến người ta rung động không thôi.

Người đàn ông cao lớn và người phụ nữ nhỏ nhắn ở trong đêm tối, chiếc bóng bị kéo đến cực điểm.

Trong ánh lửa mập mờ, Hứa Bùi hạ mắt, bình tĩnh nhìn cô.

Chốc lát, yết hầu anh khẽ lên xuống, giọng nói nhiễm chút sương đêm khàn khàn: “Có thể nếm thử trước không?”

Nếm thử?

Nhan Thư còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng ấn đầu ngón tay vào chiếc bánh kem mềm mại, ngón tay mát lạnh, đầu ngón tay dính chút kem màu hồng.

Giây tiếp theo, người đàn ông nghiêng người, hơi cúi đầu, dừng lại cách đầu ngón tay cô chưa đến một centimet, đầu lưỡi quấn nhẹ, liếm hết kem trên đầu ngón tay của cô.

Cảm giác tê dại nhảy lên trên đầu ngón trỏ, nhẹ nhàng lan dọc theo các đốt tay.

Nhan Thư: “!”

Cô mở to mắt, ngạc nhiên nhìn về phía Hứa Bùi.

Cái này, cái này, cái này.

Đôi mắt của người đàn ông này sâu thẳm thâm thúy hơn vài phần so với ngày thường, trong đồng tử bùng lên ánh lửa nhảy nhót, thờ ơ nhíu mày: “Không đủ ngọt. Còn có lựa chọn khác không? Ví dụ như…”

Giọng anh rất trầm, mang theo toan tính nho nhỏ, hoàn toàn khác so với anh lúc bình thường.

Nhan Thư không hiểu, cảm giác hơi thiếu oxi, đầu óc căn bản không rảnh để suy nghĩ chuyện khác, chỉ theo lời nói của anh khó khăn nghĩ: Vị dâu tây vẫn chưa đủ ngọt? Ông chủ cắt xén nguyên liệu à? Còn lựa chọn gì nữa ư?

Ví dụ như cái gì, ví dụ?

Đúng lúc này, bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô hơi dùng sức ấn cô lên tường, Hứa Bùi hơi cúi người, trong ánh sáng mịt mờ nói: “Ví dụ như em.”

Mắt Nhan Thư lại trợn to.

Đồng tử giãn ra, còn có gương mặt tuấn tú của người đàn ông trước mắt.

Lúc này, đầu óc cô chao đảo qua lại.

Anh ấy thật không đứng đắn.

Ánh lửa chập chờn, bầu không khí đầy mơ mồ, còn có tiếng hô hấp nhàn nhạt của người đàn ông.

Tiếng tim đập nhộn nhạo, sự quyến rũ vô hình…

Hơi thở của Hứa Bùi vấn vương, anh thấp giọng: “Có thể không?”

Não Nhan Thư ong một tiếng.

Cô cũng xem như quen thuộc các tình tiết trong phim truyền hình.

Bầu không khí này có thể làm chuyện gì, không cần nói cũng biết đáp án.

Nhan Thư nhìn gương mặt gần trong gang tấc, tim đập gia tốc.

Cô không trả lời, chỉ vô thức nâng cằm lên, miễn cưỡng để đầu óc tỉnh táo mà chợt nhớ ra chuyện gì đó.

Không đúng!

Kế hoạch không phải như thế này!

Cô cũng đã chuẩn bị bất ngờ cho anh!

Chiếc bánh chỉ là phần mở đầu, điều bất ngờ thực sự là ——

Nhan Thư nghĩ tới gì đó, mí mắt giật mạnh, nhanh chóng ngăn cản anh: “Hứa Bùi!”

Cổ họng người đàn ông khàn khàn, nhưng không có ý định dừng hành động lại, chỉ cúi đầu, thổi nhẹ ngọn nến.

Thế giới một mảng đen tối.

Cuối cùng anh cũng buông tay cô ra, luồn bàn tay to lớn lên gáy cô rồi giữ chặt.

Đôi môi mỏng cứ thế mà lao đến.

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng “ầm ầm” vang lên từ một góc khác của phòng làm việc.

Môi Hứa Bùi lần nữa dừng lại cách đôi môi đỏ mọng của cô một centimet.

Nhan Thư cuối cùng cũng tìm ra kẽ hở, giơ tay bật công tắc.

Ngọn đèn sợi đốt nhấp nháy hai lần, sau đó là một mảng sáng rực, chiếu sáng cả phòng làm việc.

Trong đáy mắt Hứa Bùi, dường như có một vài bóng người.

Khi anh quay đầu lại, chân mày vô thức dựng lên.

Đứng cách hai người họ vài mét…

Quan Văn Cường, Tiểu Lục Tử, Lý Tại… hơn mười đến hai mươi người con trai to lớn lẫn giữa ba cô gái cùng ký túc xá với Nhan Thư.

Một số người đội những chiếc mũ nhọn màu mè vui vẻ, một số cầm camera, và một số cầm những cây pháo hoa không biết có nên bắn không.

Cơ thể của tất cả mọi người đều cứng đờ, há hốc mồm, bất động, sững sờ nhìn anh.

… Và Nhan Thư

Hứa Bùi: “…”

Ánh mắt của anh chậm rãi đảo quanh những người này, sau đó quay đầu, ánh mắt rất phức tạp rơi trên người Nhan Thư: “Đây là bất ngờ chuẩn bị cho anh?”

Đầu óc Nhan Thư trống rỗng “vâng” một tiếng.

Trong chốc lát, Hứa Bùi bất đắc dĩ đưa tay lên xoa thái dương, nhưng nụ cười nhàn nhạt đã che lấp đáy mắt, thấp giọng an ủi cô: “Chuẩn bị rất tốt, anh rất thích.”

Nhan Thư quê muốn chết cúi đầu xuống.

Đừng nói nữa.

Vốn cô đã chuẩn bị rất tốt rồi, anh ấy chọn bánh xong, cô lập tức búng ngón tay, sau đó bật đèn, Quan Văn Cường và Tiểu Lục Tử sẽ bắn pháo hoa, Điền Tư Điềm và Hoàng Nhân Nhân sẽ chụp ảnh, quay video, mọi người cùng nhau hô lên: “Surprise!”

Ai biết được, anh hoàn toàn không theo kịch bản chưa nói, lại còn suýt nữa tự do phát huy thành cảnh cấm 18+, cô ngăn cũng không nổi!

Ánh mắt Hứa Bùi dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc không ra nước mắt của cô, khẽ thở dài, mổ nhẹ một cái lên môi cô, xoa xoa mái tóc như đang an ủi cô, bàn tay to trượt xuống đuôi ngón út của cô, chậm rãi nắm lấy tay cô.

Sau đó đứng thẳng dậy, đôi mắt lạnh lùng trong trẻo quét qua đám người đang há hốc mồm, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi mọi người, hôn môi hợp pháp.”

Bình luận

Truyện đang đọc