HÔN NHÂN CHỮA LÀNH CỦA TỔNG TÀI TÀN TẬT

Tưởng Tri Ân phát hiện tình trạng của cô ấy ngày càng nghiêm trọng. Cô ấy luôn không khống chế được cảm xúc của mình, thỉnh thoảng còn làm ra một số chuyện khó tin. Chẳng hạn như lúc đang họp, cô ấy lại bất chợt lớn tiếng quát mọi người. Đối với một người lãnh đạo, để lộ cảm xúc là một điều tối kỵ.

Hay như, đêm đó, cô ấy cầm dao đứng trong phòng khách, đến tận khi Tào Bình Cường bất ngờ ôm cô ấy thì cô ấy mới phản ứng lại.

"Tri Ân, em cầm dao làm gì vậy?" Tào Bình Cường lo lắng hỏi cô ấy.

Lúc này, Tưởng Tri Ân mới nhận ra mình đang cầm dao. Cô ấy như mới tỉnh lại từ trong mơ, cô ấy không biết tại sao mình lại đến phòng khách, tại sao lại cầm dao.

Lòng bàn tay như bị đâm, cô ấy vội ném dao xuống rồi che mặt ngồi xổm trên đất, bắt đầu khóc.

"Em không đỡ bệnh được đâu, Bình Cường."

Tào Bình Cường ngồi xổm bên cạnh cô ấy, ôm cô ấy vào lòng, nói: "Đừng nói linh tinh, sẽ tốt thôi, hiện giờ y học rất phát triển. Hãy tin anh, em nhất định có thể chữa khỏi."

Tưởng Tri Ân lắc đầu: "Bây giờ em ngày càng nghiêm trọng, em không biết cứ tiếp tục như vậy thì sẽ dẫn đến hậu quả gì. Bình Cường, hãy ly hôn với em và đưa con đi đi. Em sẽ để lại mọi thứ cho bố con anh."

"Đừng nói những lời này nữa, anh và con sẽ không rời xa em. Nếu em cảm thấy không thoải mái thì hãy bỏ công việc qua một bên. Bây giờ Dược An đã đến tuổi đi học, anh cũng có nhiều thời gian hơn. Anh cũng đang học tập, mặc dù anh học chậm, nhưng lâu dần cũng sẽ tiến bộ thôi. Em yên tâm, anh sẽ giúp em. Anh sẽ chống đỡ ngôi nhà này. Em đừng sợ gì hết, được không?"

Tưởng Tri Ân lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ, trong mắt có sự lo lắng: "Anh không biết đâu, em không cách nào nghỉ ngơi. Em giống như kim đồng hồ, không thể kiểm soát, không làm việc sẽ không thể an tâm. Em chỉ có thể làm việc không ngừng nghỉ, nếu không, em sẽ càng lo lắng không yên."

"Chúng ta cứ thử trước một chút thôi. Hãy thong thả, buông từng chút một, để bản thân dần thả lỏng."

Tưởng Tri Ân khóc không thành tiếng, nói: "Bình Cường, nếu có kiếp sau thì anh đừng gặp lại em nữa. Anh hãy tìm một cô gái khỏe mạnh rồi cùng nhau sống những ngày thảnh thơi. Ở bên em, anh đã bị hủy cả đời này rồi."

Tào Bình Cường xoa đầu cô ấy rồi nói: "Em đang nói vớ vẩn gì vậy, anh không cần kiếp sau gì cả, chúng ta hãy sống đời này thật tốt."

Sự dịu dàng của Tào Bình Cường dần trấn an cảm xúc của Tưởng Tri Ân, Tào Bình Cường lau nước mắt cho cô ấy rồi nói: "Tri Ân, chúng ta hãy sống đời này thật tốt nhé, được không?"

Tưởng Tri Ân tựa vào lòng anh ấy, gật đầu.

Bởi vì mỗi khi rảnh rỗi, Tưởng Tri Ân đều đưa Tưởng Dược An đến bên này nên em gái Điềm Điềm cũng đã quen có anh trai bên cạnh. Vậy nên, anh Dược An không tới mấy ngày, em gái đã bắt đầu nhớ cậu bé. Bây giờ em gái đã tám tháng tuổi, đã biết bò biết ngồi, nhưng chưa biết nói chuyện. Dược An thường đến bên này chơi nên ở đây cũng có mấy món đồ chơi của cậu bé. Lúc em gái nhìn thấy đồ chơi sẽ bi ba bi bô nói gì đó, sau đó chỉ ngón tay mũm mĩm ra ngoài.

Là một người mẹ, tất nhiên Từ Hi Nhiễm cũng sẽ hiểu ý của bé, cô xoa mặt con gái, hỏi bé: "Anh Dược An không tới, con nhớ anh rồi đúng không?"

Cô gái nhỏ túm tay cô, lại chỉ chỉ bên ngoài, Từ Hi Nhiễm hỏi bé: "Con muốn đi tìm anh Dược An sao?"

Cô gái nhỏ gật gật đầu, Từ Hi Nhiễm nhìn thời tiết bên ngoài, bầu trời âm u sắp mưa, Từ Hi Nhiễm nói: "Sắp mưa rồi, chúng ta gọi điện thoại cho anh Dược An trước nhé?"

Cô gái nhỏ cũng không nghe cô, tiếp tục chỉ bàn tay nhỏ mũm mĩm ra ngoài, còn bi ba bi bô như đang thúc giục cô mau dẫn bé đi tìm anh trai. Từ Hi Nhiễm ôm em gái lên dỗ dành: "Được được được, bây giờ chúng ta đi luôn nhé."

Vốn cô đang muốn dỗ bé ngủ trưa, không ngờ điện thoại lại đổ chuông, Từ Hi Nhiễm nhìn thấy thông báo cuộc gọi thì rất bất ngờ.

"Tào Bình Cường?"

Tào Bình Cường là chồng Tưởng Tri Ân. Cô có số điện thoại của tất cả thành viên nhà họ Tưởng, nhưng bình thường cô và Tào Bình Cường cũng không liên lạc. Tại sao anh ấy lại đột nhiên gọi điện thoại cho cô chứ.

"Chị dâu, hai ngày nay chị có gặp Tri Ân không?"

Trong điện thoại, giọng Tào Bình Cường hơi lo lắng.

"Tôi không gặp, mấy ngày nay cô ấy cũng không đưa Dược An tới đây, có chuyện gì sao?"

"Tối hôm trước Tri Ân nói muốn đến công ty tăng ca, sau khi ra ngoài thì vẫn chưa trở về, điện thoại cũng không gọi được."

Từ Hi Nhiễm cảm thấy kỳ lạ, Tưởng Tri Ân luôn bật điện thoại suốt 24 giờ, sao lại không gọi được chứ. Cô có một loại dự cảm không tốt lắm, cô nói với Tào Bình Cường: "Cậu báo cảnh sát chưa?"

"Vẫn chưa."

"Vậy cậu báo cảnh sát trước đi, để cảnh sát tìm giúp sẽ nhanh hơn."

Sau khi tắt máy, Từ Hi Nhiễm thử liên lạc với Tưởng Tri Ân. Cô thử vài lần đều không liên lạc được.

Không biết có phải do mẹ không dẫn đi tìm anh trai hay không mà em gái bắt đầu tủi thân rồi bật khóc. Từ Hi Nhiễm cũng không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu dỗ bé, dỗ một hồi lâu bé mới ngủ. Buổi chiều, sau khi Tưởng Dư Hoài trở về, Từ Hi Nhiễm vừa thấy đã hỏi anh: "Anh có biết chuyện Tri Ân mất tích không?"

"Anh có nghe nói."

"Anh nói xem Tri Ân sẽ đi đâu? Em biết điện thoại của cô ấy vẫn luôn để 24 giờ không tắt máy. Giờ lại đột nhiên không liên lạc được, liệu cô ấy có xảy ra chuyện gì hay không?"

Tưởng Dư Hoài kéo tay cô ngồi xuống sofa, anh nói: "Đừng lo lắng về những chuyện khác vội, Điềm Điềm đâu?"

"Con bé đang ngủ."

"Em chăm sóc con cũng vất vả rồi, lúc con ngủ em cũng nên nghỉ ngơi một chút. Xem phim mà mình muốn xem, thư giãn một chút, đừng suy nghĩ những chuyện khác. Anh sẽ cho người điều tra tình hình bên phía Tưởng Tri Ân."

Anh nói như vậy, Từ Hi Nhiễm cũng thuyết phục bản thân yên lòng. Nói không chừng Tri Ân chỉ đi đâu đó để giải sầu. Cô cũng không muốn tâm trạng lo lắng của mình ảnh hưởng đến bé con.

Sáng sớm hôm sau, hai người bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, lúc đó mới tờ mờ sáng. Những lãnh đạo cấp cao như Tưởng Dư Hoài cũng sẽ để điện thoại mở suốt 24 giờ, đề phòng trường hợp khẩn cấp. Vậy nên, nếu nó đổ chuông ngoài giờ bình thường thì chắc chắn là có điều gì đó khủng khiếp đã xảy ra.

Tưởng Dư Hoài bắt máy, không biết đối phương nói gì, chỉ thấy anh bỗng ngồi bật dậy. Lúc đầu anh sợ quấy rầy giấc ngủ của Từ Hi Nhiễm nên đã cố ý hạ thấp giọng nói, nhưng giờ phút này lại bất giác đề cao âm lượng: "Cậu nói gì?"

"Được, tôi biết rồi."

Sau khi Tưởng Dư Hoài tắt máy thì lập tức lấy chân giả bên giường đeo vào. Từ Hi Nhiễm nhận thấy động tác của anh có chút gấp, lúc này cô cũng đã tỉnh hẳn, cô hỏi: "Có chuyện gì vậy?"



"Không có gì, em ngủ đi, anh đi xử lý một chút."

Cuộc điện thoại vào sáng sớm, và cả động tác vội vàng của anh, Từ Hi Nhiễm không tin không có chuyện gì.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh như vậy em mới không yên lòng đó."

Tưởng Dư Hoài đã đeo chân giả xong. Anh nghe cô nói vậy thì nhìn cô với ánh mắt phức tạp như đang do dự có nên nói cho cô biết hay không.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

"Tri Ân..."

Cảm giác bất an trong lòng Từ Hi Nhiễm càng thêm mãnh liệt, cô hỏi: "Tri Ân đã xảy ra chuyện sao?"

"Ừm, sáng sớm hôm nay cảnh sát đã tìm được thi thể của cô ấy."

Hai chữ "thi thể" khiến Từ Hi bị sốc một lúc lâu không bình tĩnh được. Hôm qua, lúc nhận được điện thoại của Tào Bình Cường cô đã cảm thấy có lẽ Tri Ân đã xảy ra chuyện. Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới lại nghiêm trọng như vậy.

Tưởng Dư Hoài ôm cô vào lòng, an ủi: "Vốn không nên nói cho em. Bây giờ em còn đang cho con bú, nên nghỉ ngơi thật tốt. Được rồi, đừng nghĩ nữa, em ngủ tiếp một lúc đi, anh đi ra ngoài."

Sao Từ Hi Nhiễm có thể ngủ tiếp được. Cô chỉ hy vọng tất cả đều là hiểu lầm. Có lẽ thi thể mà cảnh sát phát hiện không phải của Tưởng Tri Ân.

Cách Lạc thành 53 km có một hồ chứa nước, vào đầu những năm 90, hồ chứa nước này đã được xây dựng để sản xuất điện. Nhưng theo sự phát triển và cải tạo của quốc gia, trạm thuỷ điện này đã nhanh chóng bị những trạm phát điện khác thay thế và dần bị bỏ hoang.

Xe của Tưởng Tri Ân được vớt từ hồ lên, trên xe là thi thể đã cứng ngắc của Tưởng Tri Ân. Trải qua một loạt điều tra và kiểm tra chiếc xe, không ghi nhận có thiệt hại về người và xe. Vậy nên bước đầu xác định, cô ấy tự sát, cô ấy đã cố ý lái xe xuống hồ.

Nói thật, lúc Từ Hi Nhiễm nhận được tin tức này thì không thể tin được. Tưởng Tri Ân thật sự đã chết, hay tự sát? Cô không tin, cô xác nhận nhiều lần, thậm chí còn muốn tự mình đến xem, xem thi thể được vớt lên có phải Tưởng Tri Ân thật không, nhưng đã bị Tưởng Dư Hoài ngăn cản.

Tưởng Tri Ân mà cô biết, thông minh tài giỏi. Cô ấy biết rõ mình muốn gì. Cô ấy như một cây cỏ tươi tốt. Dù cho xung quanh có nhiều điều bất lợi với cô ấy thì cô ấy vẫn tăng trưởng một cách mạnh mẽ. Thật ra cô đã nhìn thấy rất nhiều hình ảnh của mình trên người Tưởng Tri Ân.

Cô thật sự không tin người như vậy sẽ tự sát. Cô thà tin rằng cái chết của Tưởng Tri Ân là do con người làm ra. Thậm chí cô sẵn sàng tin rằng chuyện này là do bên chú hai trả thù. Cô thật sự không thể tin Tưởng Tri Ân lại tự sát.

Cô cũng từng có thời kỳ khó khăn, nhưng cô chưa bao giờ có suy nghĩ từ bỏ mạng sống của mình. Huống chi, cô cảm thấy Tưởng Tri Ân còn cứng cỏi hơn cô.

Sao cô ấy lại tự sát chứ, sao có thể? Cô biết Tưởng Tri Ân mắc chứng rối loạn lưỡng cực, cũng biết cô ấy vẫn luôn uống thuốc. Cô ấy có áp lực lớn, cô có thể hiểu, nhưng đó là nguyên nhân khiến cô ấy tự sát sao? Cô thật sự không tin Tưởng Tri Ân tự sát, không tin!

Tào Bình Cường là người đầu tiên nhận được thông báo đến nhận dạng thi thể. Trước khi đến, Tào Bình Cường vẫn luôn nói với bản thân, có lẽ chỉ là nhầm lẫn, có lẽ người được vớt lên không phải Tri Ân.

Cho đến khi nhìn thấy thi thể, anh ấy vừa liếc mắt đã nhận ra.

Cô ấy nhắm mắt lại, làn da tái nhợt, trông như thể cô ấy chỉ đang ngủ. Khoảnh khắc đó, trời đất như đảo lộn, trước mắt anh ấy trắng xóa, thậm chí anh ấy còn cảm thấy trái tim đập đột nhiên ngừng. Anh ấy nhìn chằm chằm Tưởng Tri Ân đang nằm yên ở đó, hồi lâu không có phản ứng gì.

Anh ấy bước đi một vòng trong tiềm thức, rồi lại nhìn về phía cỗ thi thể kia. Như chợt bừng tỉnh, anh ấy đột nhiên nhận ra, cô ấy thật sự đã chết, Tri Ân đã chết thật rồi.

Anh ấy xông lên như phát điên, thế nhưng khi vọt tới trước thi thể lại chợt dừng lại. Động tác vô cùng cẩn thận, sợ không cẩn thận sẽ quấy rầy người đang ngủ. Anh ấy ôm cô ấy. Thân thể cô ấy lạnh lẽo cứng ngắc, nhưng anh ấy lại dán lên mặt cô ấy, rơi nước mắt, qua một hồi lâu mới nói với cô ấy: "Tri Ân đừng sợ, anh đưa em về nhà."

Đến tận khi tang lễ của Tưởng Tri Ân được tổ chức, Từ Hi Nhiễm vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Từ đầu đến cuối cô vẫn không thể tin được Tưởng Tri Ân đã mất. Tang lễ của Tưởng Tri Ân rất đơn giản, thậm chí hơi qua loa. Thân phận của cô ấy ở nhà họ Tưởng vốn đã xấu hổ, địa vị lại không cao, bên nhà chú hai hoàn toàn không để tâm đến tang lễ của cô ấy.

Vốn Tưởng Dư Hoài không đồng ý cô tới tham gia tang lễ. Nhưng khi còn sống, Tưởng Tri Ân và cô ít nhiều cũng có chút tình cảm qua lại. Hơn nữa Tưởng Tri Ân cũng từng giúp cô, Từ Hi Nhiễm cảm thấy cô cũng nên đến tiễn cô ấy một đoạn đường. Cô thuyết phục Tưởng Dư Hoài hồi lâu anh mới miễn cưỡng đồng ý cho cô đến. Nhưng cuối cùng Tưởng Dư Hoài vẫn sống chết không đồng ý cho cô nhìn di thể của Tưởng Tri Ân.

Trong tang lễ của Tưởng Tri Ân, người duy nhất quan tâm đến cô ấy chỉ có chồng cô ấy, Tào Bình Cường. Anh ấy đưa thuốc đưa trà cho từng vị khách tham gia phúng viếng, bày tỏ lòng cảm ơn một cách thành khẩn. Từ Hi Nhiễm có thể nhìn ra vẻ mệt mỏi ẩn chứa nỗi bi thương của anh ấy, cũng thấy được anh ấy lén lau nước mắt sau lưng mọi người.

Lúc Từ Hi Nhiễm tìm thấy Tưởng Dược An, cậu bé đang ngồi lẻ loi một mình trên thềm đá. Cậu bé cầm một nhánh cây, đang chơi cùng con kiến trên thềm đá.

Từ Hi Nhiễm đi đến ngồi xổm xuống trước mặt cậu. Tưởng Dược An nhận thấy có người đến, ngẩng đầu nhìn cô, nhìn thấy Từ Hi Nhiễm, cậu bé ngoan ngoãn cất tiếng chào.

"Bác gái cả."

Từ Hi Nhiễm xoa đầu cậu bé, hỏi: "Sao lại ngồi đây một mình?"

"Cháu đang đợi mẹ, bọn họ nói mẹ đang ngủ, mẹ phải ngủ rất lâu. Cháu đang đợi mẹ dậy, cháu đã vẽ xong vịt con mà mẹ bảo cháu vẽ rồi." Cậu bé lấy bức tranh đặt bên cạnh đưa cho cô, nói: "Bác xem, đây này."

Đứa trẻ sáu tuổi cầm bút còn chưa vững, vịt con mà cậu bé vẽ cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra hình dạng con vịt.

"Bác gái cả, khi nào mẹ cháu mới dậy ạ?"

Từ Hi Nhiễm bỗng không biết nên trả lời cậu bé thế nào. Cô biết mình làm người lớn thì nên an ủi cậu bé rằng mẹ cậu bé sẽ mau dậy thôi, thế nhưng cô không muốn nói dối như vậy.

Bởi vì cũng từng có người nói dối cô như vậy. Năm đó khi mẹ mất, bọn họ nói với cô, mẹ cháu đi du lịch rồi, mẹ cháu sẽ sớm về thăm cháu thôi.

Cô vẫn luôn chờ mong mẹ đến thăm cô, nhưng mẹ đã không tới.

Giống như vậy, mẹ của Dược An cũng không thể đến xem vịt con mà cậu bé vẽ.

"Bác gái cả, khi nào mẹ cháu mới dậy ạ?"

Từ Hi Nhiễm lại không đành lòng nói thật với cậu bé, cô đành dời lực chú ý của cậu bé đi. Cô lấy một con gấu bông nhỏ cỡ bàn tay trong từ cặp ra, cô biết Tưởng Dược An thích gấu nhỏ nên đã chuẩn bị cho cậu bé.

"Bác gái cả tặng cho cháu này."

Quả nhiên, nhìn thấy gấu bông cậu bé rất vui vẻ. Cậu bé nhận gấu cọ cọ lên mặt, nói: "Cảm ơn bác gái cả."

Từ Hi Nhiễm chỉ vào đuôi gấu nhỏ, nói: "Đây là số điện thoại di động của bác, Dược An biết dùng điện thoại chứ? Cháu có biết gọi điện thoại không?"



Tưởng Dược An gật đầu, nói: "Cháu biết, cháu đã gọi điện thoại cho mẹ, nhưng mẹ lại không nghe máy."

Từ Hi Nhiễm cười xoa đầu cậu bé, nói: "Sau này nếu Dược An muốn đến chơi với em gái thì cứ gọi cho bác, bác sẽ đến đón cháu, được không?"

Bé Dược An ngoan ngoãn đáp: "Vâng ạ."

Sau tang lễ của Tưởng Tri Ân, Từ Hi Nhiễm ở nhà mấy ngày mới bình tĩnh lại. Cho tới bây giờ cô mới chấp nhận việc Tưởng Tri Ân thật sự đã chết. Còn nguyên nhân Tưởng Tri Ân tự sát vẫn chưa thể giải thích được, ngay cả cảnh sát cũng không điều tra được gì.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vài ngày sau tang lễ Tưởng Tri Ân, Từ Hi Nhiễm nhận được điện thoại của bạn nhỏ Tưởng Dược An, khi đó Tưởng Dư Hoài đã đi làm.

"Dược An à? Có chuyện gì vậy?"

"Bác gái cả, sao bố cháu vẫn chưa dậy ạ? Cháu lay thế nào bố cũng không tỉnh. Bố cháu nói nếu buổi sáng bố không dậy thì gọi điện thoại liên lạc với ông bà. Nhưng cháu không muốn gọi ông bà, bọn họ không thích cháu. Bác gái cả, bác có thể tới nhà cháu không? Bố cháu không dậy, không có ai đưa cháu đến trường."

Sau khi Tưởng Tri Ân qua đời, Tưởng Dược An và bố cậu bé vẫn ở trong căn nhà trước kia của bọn họ. Từ Hi Nhiễm nghe vậy tưởng rằng sau khi Tưởng Tri Ân qua đời, Tào Bình Cường quá mệt mỏi nên nhất thời ngủ quên, Từ Hi Nhiễm an ủi: "Không sao đâu Dược An, bác sẽ qua ngay. Cháu chờ một chút, lát nữa bác đến thì mở cửa cho bác nhé."

Sau khi tắt máy, Từ Hi Nhiễm suy nghĩ rồi nói với Tưởng Dư Hoài, Tưởng Dư Hoài nói: "Anh sẽ cho người qua xem, em cứ ở nhà đi."

"Em vẫn nên đi xem thử, nếu không em sẽ không an tâm."

"Vậy anh nói Mông Kiều đi cùng em."

"Cũng được."

Mông Kiều tới rất nhanh, Từ Hi Nhiễm giao Điềm Điềm cho người giúp việc. Sau khi dỗ dành một hồi lâu bé con mới để cô đi, hai người đến thẳng nhà Tưởng Tri Ân. Nhà Tưởng Tri Ân không có giúp việc, Tào Bình Cường chính là người đàn ông nội trợ điển hình, biết làm việc nhà biết chăm con. Dùng lời nói của anh ấy thì là, sao phải tốn tiền vô ích khi bản thân có thể làm được việc đó chứ.

Nếu Tào Bình Cường ngất xỉu thì cũng chỉ có một mình Tưởng Dược An ở nhà. Bạn nhỏ Tưởng Dược An thấp, phải đứng lên băng ghế mới có thể mở cửa.

Sau khi Tưởng Dược An mở cửa, Từ Hi Nhiễm xoa đầu cậu bé, nói: "Dược An, bố cháu đâu?"

Tưởng Dược An kéo tay cô đi vào phòng bố ngủ. Từ Hi Nhiễm nhìn thấy Tào Bình Cường nằm im không nhúc nhích trên giường, Mông Kiều đỡ cô nói: "Cô Tưởng, cô đừng tới đây vội, để tôi đi xem."

Mông Kiều đi đến bên giường, thử hô hấp của Tào Bình Cường rồi lại nhéo nhéo thân thể anh ấy. Mông Kiều là một trong những trợ lý của Tưởng Dư Hoài, lúc trước đi theo Tưởng Dư Hoài cũng đã gặp không ít sóng gió, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy người chết. Sau khi nhận ra người trên giường đã không còn hô hấp, hơn nữa cơ thể cũng đã cứng ngắc, cô ấy sợ hãi lùi lại hai bước.

Cô ấy vội hít sâu để bình tĩnh, sau đó cô ấy đi tới, kéo Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dược An ra cửa, đóng cửa lại với tốc độ nhanh nhất. Lúc này, cô ấy mới ghé sát bên tai Từ Hi Nhiễm nói: "Anh ấy đã chết."

Thật ra sau khi cửa mở, Từ Hi Nhiễm nhìn thấy Tào Bình Cường thì đã đoán được kết quả. Ban đầu, Từ Hi Nhiễm nghĩ cùng lắm Tào Bình Cường chỉ ngất xỉu. Dù sao Tưởng Tri Ân vừa mới mất không lâu, có thể anh ấy đau lòng quá độ nên đã ngất đi. Cho nên cô muốn đến đây xem tình hình thế nào trước, nhưng cô không ngờ Tào Bình Cường lại chết rồi.

Một bàn tay nhỏ bé kéo kéo ống tay áo Từ Hi Nhiễm, sau đó là giọng của bé Dược An: "Bác gái cả, khi nào bố cháu mới dậy? Bố còn phải đưa cháu đến trường nữa."

Lúc này Từ Hi Nhiễm mới lấy lại tinh thần, cô ép mình bình tĩnh lại. Không biết là vì đã làm mẹ mà trở nên dễ xúc động, hay vì quá thương cậu nhóc trước mắt này, cô nhất thời không nhịn được, ôm cậu bé bật khóc.

"Dược An, Dược An, cháu phải làm sao đây?"

Cậu bé mới sáu tuổi, mẹ và bố lại lần lượt qua đời. Cô nghĩ tới lúc mình sáu tuổi, cô mất mẹ, từ đó về sau không còn người nhà quan tâm yêu thương cô.

"Bác gái cả, sao bác lại khóc?"

Từ Hi Nhiễm lau nước mắt, nói: "Xin lỗi, bác không nên khóc, cũng may bé Dược An mạnh mẽ hơn bác, chắc chắn sẽ sống tốt hơn bác."

Bé Dược An nghe vậy, cái hiểu cái không gật đầu.

Mông Kiều gọi điện thoại cho Tưởng Dư Hoài giải thích tình huống, sau đó lại gọi điện thoại báo cảnh sát. Cảnh sát và Tưởng Dư Hoài gần như tới cùng lúc. Tưởng Dư Hoài nhìn mắt Từ Hi Nhiễm thì biết cô đã khóc, anh thầm trách cứ, không phải anh đã nói cô đừng tới sao. Nhưng trong lòng lại xót cô, cuối cùng vẫn không nói gì, ôm cô vào lòng an ủi: "Được rồi, không có chuyện gì đâu."

Thi thể của Tào Bình Cường được mang đi, Tưởng Dược An tận mắt thấy bố bị đưa lên xe. Cậu bé vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, hỏi Từ Hi Nhiễm với vẻ mặt khờ dại: "Bác gái cả, tại sao chú cảnh sát lại mang bố cháu đi vậy? Bố cháu là người tốt, khi nào bọn họ mới thả bố cháu ra ạ?"

Từ Hi Nhiễm ngồi xổm trước mặt cậu bé, sờ sờ mặt cậu bé. Cô muốn nói cho cậu bé biết, bố sẽ không trở lại nữa, tựa như lúc trước muốn nói cho cậu bé biết, mẹ cậu bé cũng sẽ không tỉnh lại. Nhưng cuối cùng cô vẫn không thể nói nên lời, chỉ có thể ôm cậu bé vào lòng và an ủi.

"Không có gì đâu Dược An, nếu bố cháu không về thì cháu đến nhà bác ở tạm mấy hôm được không? Bác, em gái và bác cả nữa, chúng ta sẽ ở cùng cháu."

Bé Dược An gật gật đầu, hỏi: "Bố mẹ cháu sẽ sớm tới đón cháu đúng không ạ?"

Từ Hi Nhiễm xoa đầu cậu bé, nói: "Về nhà với bác trước nhé? Em gái đã bắt đầu nhớ cháu từ lâu rồi."

Bé Dược An không hỏi nữa, gật đầu với cô. Nhưng không đợi Từ Hi Nhiễm đưa bé Dược An về, người bên chú hai đã đón Tưởng Dược An đi rồi. Ông người ta tới đón người, tất nhiên Từ Hi Nhiễm không tiện nói gì.

Tào Bình Cường dùng thuốc chống trầm cảm quá liều để tự sát, nghe nói số thuốc chống trầm cảm đó là của Tưởng Tri Ân. Nhà họ Tưởng báo cho người nhà Tào Bình Cường, Tào Bình Cường được đưa về an táng ở quê.

Tưởng Tri Ân và Tào Bình Cường lần lượt qua đời, việc nuôi nấng Tưởng Dược An trở thành vấn đề.

Từ Hi Nhiễm cũng biết cô không cần quá lo lắng. Nhà họ Tưởng nhiều tiền, không thể nào không sắp xếp tốt cho một đứa nhỏ. Nhưng cô không ngờ, vài ngày sau cô nhận được thông báo, Tưởng Dược An bị đưa về nhà bà nội ở nông thôn để nuôi dưỡng.

Nhà bà nội ở nông thôn, cũng chính là quê Tào Bình Cường, nghe nói đó là một thôn nghèo nàn hẻo lánh. Từ Hi Nhiễm thật sự không đoán được kết quả này. Tào Bình Cường ở rể, Tưởng Dược An cũng mang họ Tưởng, tốt xấu gì cậu bé cũng là con cháu nhà họ Tưởng. Cô không tin nhà họ Tưởng lại không nuôi nổi một đứa nhỏ. Cô không rõ tại sao lại đưa Tưởng Dược An về nông thôn.

Từ Hi Nhiễm cũng đã hỏi Tưởng Dư Hoài vấn đề này, Tưởng Dư Hoài nói với cô: "Chuyện này phải xem bên chú hai sắp xếp thế nào, chuyện nhà người khác, anh cũng không tiện nhúng tay."

Tưởng Dư Hoài nói không sai, mặc dù anh cũng là người thân của Tưởng Dược An, nhưng dù sao cũng không phải thân nhất. Ông bà nội và chú của Tưởng Dư Hoài đều còn sống, tất nhiên bọn họ có quyền quyết định việc Tưởng Dược An đi hay ở.

Nhưng bọn họ xử lý như vậy cũng quá bạc bẽo. Người đi trà lạnh, Tưởng Tri Ân mới qua đời không lâu, bọn họ qua tay đã đưa Tưởng Dược An về nông thôn. Nếu không nuôi được phải đưa cho người khác nuôi thì còn hiểu được, đằng này rõ ràng nuôi được nhưng lại đưa đến nơi có điều kiện kém hơn. Như vậy chính là đẩy Tưởng Dược An vào hố lửa.

Tưởng Dược An còn nhỏ đã mồ côi cả bố lẫn mẹ luôn khiến cô nhớ lại tuổi thơ của mình. Trong khoảng thời gian này, mỗi khi Từ Hi Nhiễm nghĩ đến chuyện của Tưởng Dược An thì luôn không yên lòng. Cô chợt có suy nghĩ, muốn nhận Dược An làm con thừa tự.

Bình luận

Truyện đang đọc