HÔN NHÂN CHỮA LÀNH CỦA TỔNG TÀI TÀN TẬT

Cuối cùng cô thật sự không nhịn được nên đã thương lượng với Tưởng Dư Hoài.

Tưởng Dư Hoài nghe xong thì nhướng mày nói: "Em muốn nhận Tưởng Dược An làm con thừa tự?"

"Cậu bé cũng là người thân của anh mà? Bên chú hai không muốn nuôi thì chúng ta nuôi. Hơn nữa từ sau khi có em gái, Tưởng Dược An cũng thường đến chơi với em gái. Em gái cũng rất thích cậu bé, có anh trai lớn lên cùng em gái, em gái cũng có bạn."

Không ngờ Tưởng Dư Hoài không chút nghĩ ngợi đã nói: "Không được, bây giờ Điềm Điềm còn nhỏ, em chăm sóc con đã rất mệt rồi, không tiện chăm sóc thêm một đứa nhỏ. Em nên dồn toàn bộ lực chú ý vào con mình."

"Nhưng mà Dược An bị đưa về nông thôn, chắc chắn sẽ không tốt bằng ở đây. Huống chi trong nhà lại có giúp việc, mà không phải Dược An cũng thường xuyên tới nhà chúng ta chơi cùng em gái sao?"

"Đến chơi một lúc và ở lại hẳn là hai chuyện khác nhau, bên chú hai cũng đã sắp xếp xong rồi, em cần gì phải hỏi lại nữa?"

"Ngay cả Tưởng Tri Ân bên chú hai cũng không để trong lòng thì nói gì đến con của Tưởng Tri Ân?"

"Tóm lại em đừng xen vào chuyện này nữa, chuyện em phải làm bây giờ chính là chăm sóc cơ thể thật tốt. Chăm sóc con bé đã mệt lắm rồi. Em đừng nhúng tay vào chuyện nhà người khác."

Thái độ của Tưởng Dư Hoài rất kiên quyết. Từ Hi Nhiễm cũng có thể hiểu, Tưởng Dư Hoài rất coi trọng đứa con này. Anh muốn đặt tất cả tâm trí vào con mình, hoàn toàn không có sức hỏi đến đứa nhỏ khác. Anh càng không muốn bỗng dưng lại có thêm Tưởng Dược An đến chia bớt sự quan tâm vốn thuộc về Điềm Điềm.

Có thể do đã làm mẹ, không nhìn được một đứa bé còn nhỏ như vậy đã phải chịu khổ. Cũng có thể vì cùng cảnh ngộ mất mẹ khi còn nhỏ mà cô rất đồng cảm với những gì Tưởng Dược An gặp phải.

Cô biết thêm một đứa bé chắc hẳn sẽ có thêm rất nhiều phiền toái, chưa kể cô chỉ mới làm mẹ. Thế nhưng nghĩ tới việc về sau Tưởng Dược An phải sống ở nơi hẻo lánh thì cô luôn cảm thấy bất an.

Cô điều chỉnh cảm xúc một lúc rồi nói với Tưởng Dư Hoài: "Dư Hoài, có lẽ anh cảm thấy em muốn nhận Dược An làm con thừa tự chỉ đơn giản là vì em thương cậu bé không cha không mẹ. Nhưng thật ra không chỉ vì điều này mà còn là vì em thấy được hình ảnh trước đây của mình trên người Dược An. Em mất mẹ từ khi còn nhỏ, sau đó được bố đón về nhà, từ bé đã không được coi trọng. Tình cảnh của Dược An hiện tại giống hệt em lúc trước. Thay vì nói em đau lòng cho Dược An thì chẳng thà nói em đau lòng vì bản thân trước đây."

Quả nhiên sau khi Tưởng Dư Hoài nghe vậy, thái độ cứng rắn đã hơi dao động, có thể thấy anh vẫn đau lòng vì Tần Hi trước đây.

Từ Hi Nhiễm lại nói: "Thời gian em và Dược An ở chung không ngắn. Điềm Điềm lớn như vậy vẫn luôn là Dược An ở bên. Điềm Điềm cũng rất thích cậu bé. Anh biết không, trước khi gặp anh em cũng thường nghĩ, nếu em được sống ở một nơi có tình yêu, em sẽ hạnh phúc hơn nhiều. Dư Hoài, anh coi như giúp em bù đắp tiếc nuối thời niên thiếu có được không?"

Sau khi Tưởng Dư Hoài suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng gật đầu: "Em đã muốn làm thì cứ theo ý em đi."

Anh đã đồng ý, cuối cùng Từ Hi Nhiễm cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô rất cảm kích anh, nhất thời không nhịn được ôm cổ anh.

Tưởng Dư Hoài sờ sờ đầu cô, nói: "Nhưng em phải hiểu rõ, thêm một đứa nhỏ chắc chắn sẽ có rất nhiều bất tiện."

"Em biết, em sẽ nghĩ cách ứng phó."

Tưởng Dư Hoài thở dài: "Anh cũng sẽ ứng phó cùng em."

Từ Hi Nhiễm tựa vào lòng anh, gật đầu, cô ôm anh càng chặt hơn.

Sau khi thương lượng với Tưởng Dư Hoài xong, Từ Hi Nhiễm lập tức tính đến việc đón Dược An về. Đúng lúc hôm nay có người ở quê Tào Bình Cường đến đón Dược An đi, người tới đón Dược An chính là em trai Tào Bình Cường.

Em trai Tào Bình Cường đến thẳng nhà Dược An để đón cậu bé đi, lúc Từ Hi Nhiễm chạy tới hai người đang muốn lên xe, Từ Hi Nhiễm vội gọi bọn họ lại.

Người đàn ông nhìn cô với ánh mắt dửng dưng, hỏi: "Cô là ai?"

Từ Hi Nhiễm nói: "Tôi là bác gái cả của Dược An."

Sau khi người đàn ông biết cô là người nhà họ Tưởng thì sắc mặt lập tức xấu đi, anh ta hỏi: "Cô tới làm gì?"

Từ Hi Nhiễm nhìn Dược An bên cạnh anh ta, nói: "Tôi tới đón Dược An."

"Đón Dược An? Thật khéo, tôi cũng nhận được điện thoại của các người gọi tới đón Dược An. Tôi muốn đưa Dược An về nhà. Không biết cô muốn đón Dược An đi đâu. Nhà chúng tôi tuy nghèo nhưng không nghèo đến mức không nuôi nổi một đứa nhỏ."

Từ Hi Nhiễm biết anh ta nói lời này để châm chọc việc nhà họ Tưởng muốn đưa Dược An đi, Từ Hi Nhiễm không lời nào để nói, cô hỏi Dược An: "Trở về cùng bác nhé?"

Bé Dược An cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Cháu không muốn về nhà ông bà, bọn họ không thích cháu, quê của bố cũng là quê của cháu."

"Chúng ta không về nhà ông bà, cháu về nhà cùng bác, sau này sống cùng bác, được không?"

Tưởng Dược An mở to mắt nhìn cô chằm chằm, không nói chuyện. Từ Hi Nhiễm lại hỏi: "Về cùng bác nhé? Bác đặc biệt tới đón cháu đó."

Dược An không nói chuyện, nhìn người đàn ông kia, giống như đang hỏi ý kiến của anh ta. Từ Hi Nhiễm cũng nhìn về phía người đàn ông kia, người đàn ông nói: "Cô yên tâm. Khi anh trai tôi còn sống rất tốt với tôi. Tôi sẽ không bạc đãi Dược An. Thằng bé đi theo tôi cũng vẫn tốt hơn đi theo đám người nhà họ Tưởng kia."

Từ Hi Nhiễm nói: "Tôi rất xin lỗi vì việc làm của nhà họ Tưởng, tôi cũng không đồng ý với việc bọn họ làm cho nên mới tới đón Dược An."

Có lẽ người đàn ông bất ngờ khi cô giải thích, sắc mặt anh ta tốt hơn một chút, anh ta hỏi Dược An: "Cháu muốn về cùng cô ấy không?"

Tưởng Dược An nhìn người đàn ông rồi lại nhìn Từ Hi Nhiễm, lập tức lắc đầu.



Từ Hi Nhiễm rất kinh ngạc: "Cháu không muốn trở về cùng bác sao?"

"Mọi người không cần cháu." Cậu bé nhỏ giọng nói.

Từ Hi Nhiễm khổ sở trong lòng, cô nói: "Bác cần cháu nên bác mới tự mình tới đón cháu."

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

"Thật sao?" Cậu bé không xác định hỏi.

"Đương nhiên là thật, sau này cháu sẽ ở với bác, được không? Em gái cũng rất nhớ cháu, ngày nào bé cũng đòi gặp anh Dược An."

Nghe thấy em gái nhớ mình, bé Dược An thoáng thả lỏng biểu cảm, cậu bé lại nhìn về phía người đàn ông, người đàn ông dời ánh mắt nói: "Nhìn chú làm gì, tự cháu quyết định xem muốn đi với ai."

Bé Dược An nghiêm túc suy nghĩ, rồi sau đó gật đầu với Từ Hi Nhiễm, cứ như thể cậu bé đã giao bản thân cho cô một cách trịnh trọng sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng.

Từ Hi Nhiễm thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô xoa đầu cậu bé, nắm tay cậu bé nói: "Được, bây giờ chúng ta cùng về nhé."

Trước khi dẫn Dược An đi, Từ Hi Nhiễm nghĩ em trai Tào Bình Cường đến một chuyến cũng không dễ dàng, cho anh ta một ít tiền. Em trai Tào Bình Cường cũng không khách khí, nhận lấy.

Sau khi đón Dược An, Từ Hi Nhiễm gọi điện thoại cho Tưởng Dư Hoài. Đúng lúc Tưởng Dư Hoài cũng đã họp xong, nghe cô nói đã đón được Dược An thì bảo bọn họ chờ một lát, anh sẽ đến đón bọn họ.

Tưởng Dư Hoài tới đón bọn họ rồi đến thẳng nhà cũ nhà họ Tưởng. Trên đường đi, Từ Hi Nhiễm đã thông báo cho những người khác trong nhà họ Tưởng đến bên nhà cũ, cô muốn tuyên bố một việc.

Khi Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài tới nhà cũ nhà họ Tưởng, những người khác đã tới khá đầy đủ, ngay cả chú hai và thím hai cũng đã đến.

Mọi người thấy cô dẫn Dược An cùng vào thì đều rất kinh ngạc. Từ Hi Nhiễm chào hỏi người lớn trước, sau đó nắm tay Dược An nói với mọi người: "Hôm nay con gọi mọi người đến đây là vì muốn nói với mọi người một chuyện. Con và anh Dư Hoài đã quyết định nhận Dược An làm con thừa tự. Sau này cậu bé chính là con của con và anh Dư Hoài. Con muốn hỏi mọi người có phản đối gì không."

Chú hai và thím hai hơi hổ thẹn, nhưng cũng không nói gì. Thật ra bà cụ Tưởng không quá thích Tưởng Tri Ân nên cũng không quá thích Tưởng Dược An, nhưng dù sao cũng là con cháu nhà họ Tưởng. Lúc ấy bọn họ muốn đưa cậu bé đi bà cụ cũng không quá đồng ý. Nếu thằng cả đã muốn nuôi thì cứ nuôi đi. Dù sao cũng là con cháu nhà mình, cũng chỉ nhiều thêm đôi đũa ăn cơm mà thôi, vậy nên bà cụ cũng không nói gì.

Bình thường Thôi Viên sẽ không xen vào quyết định của vợ chồng son bọn họ, tất nhiên cũng không phản đối. Nếu mấy người này đã không phản đối thì việc nhận Dược An làm con thừa tự gần như đã được quyết định rồi.

Rời khỏi nhà cũ, Tưởng Dư Hoài đến công ty trước, Từ Hi Nhiễm đưa Dược An về nhà. Sáng sớm Từ Hi Nhiễm đã ra ngoài, sau khi trở về chỉ thấy em gái Điềm Điềm đang được người giúp việc chăm sóc. Nhìn thấy Từ Hi Nhiễm trở về, từ xa bé đã vươn tay về phía cô. Từ Hi Nhiễm chạy chậm tới ôm bé vào lòng. Điềm Điềm dùng bàn tay nhỏ mũm mĩm ôm mẹ. Vốn bé nhìn thấy mẹ trở về nên vui vẻ cười tươi, nhưng sau khi ôm mẹ lại òa khóc. Bé vừa khóc vừa bi ba bi bô nói chuyện, giống như đang tủi thân vì sáng sớm nay tỉnh lại không nhìn thấy mẹ bên cạnh.

Từ Hi Nhiễm xoa đầu bé, an ủi: "Xin lỗi xin lỗi, là mẹ không tốt, mẹ đi đón anh trai, Điềm Điềm cũng nhớ anh trai đúng không?"

Cuối cùng Điềm Điềm cũng ngẩng đầu lên xoa mắt, sau đó quét mắt tìm khắp nơi. Từ Hi Nhiễm lau nước mũi cho bé, ôm bé ngồi xổm xuống, gọi Dược An tới. Từ Hi Nhiễm chỉ Dược An cho Điềm Điềm rồi nói: "Con xem, anh trai ở đây này."

Cảm xúc của trẻ em tới nhanh đi cũng nhanh, em gái nhìn thấy anh trai thì lập tức vui vẻ bật cười, vươn tay muốn anh trai ôm. Tưởng Dược An lập tức ôm lấy em gái, dùng bàn tay nhỏ lau nước mắt trên mặt em gái, an ủi: "Em gái đừng khóc."

Từ sau khi có em gái, trong nhà đã đổi thành loại thảm mềm mại nhất. Từ Hi Nhiễm đặt em gái xuống đất, để bé chơi cùng anh trai một lúc, cô đi pha sữa bột cho bé.

Pha sữa xong, Từ Hi Nhiễm ôm Điềm Điềm đút cho bé. Cô nhóc uống sữa mẹ đút rất vui vẻ, cười với mẹ không ngừng. Lòng Từ Hi Nhiễm cực kỳ mềm mại, cô nhìn bé bằng ánh mắt dịu dàng từ ái, gọi bé: “Điềm Điềm bé bỏng, bảo bối nhỏ, cục cưng nhỏ."

Cô nhóc càng thêm vui vẻ, đôi mắt long lanh.

Từ Hi Nhiễm chơi đứa nhỏ, vừa xoay đầu đã chạm mắt với Dược An, cậu bé nhìn mẹ con cô không chớp mắt, Từ Hi Nhiễm lập tức hỏi: "Làm sao vậy, Dược An?"

Dược An vội vàng cúi đầu nói: "Không sao ạ."

Cậu bé chỉ đột nhiên nghĩ tới mẹ mình. Mẹ cậu bé không dịu dàng như bác gái cả đối với em gái. Mẹ luôn bề bộn nhiều việc. Trong ấn tượng của cậu bé, hình như mẹ chưa từng ôm cậu bé. Thỉnh thoảng mẹ còn có thể nổi điên, có một lần mẹ đã nổi điên và bóp cổ cậu bé, nhưng cho dù như vậy thì cậu bé vẫn nhớ mẹ.

Cậu bé chơi xe đồ chơi trên tay để dời đi lực chú ý của mình, thế nhưng nước mắt vẫn trào lên trong mắt. Cậu bé vội lau nước mắt, sợ người khác nhìn thấy.

Từ Hi Nhiễm đút sữa cho con xong thì đặt em gái xuống đất chơi với Dược An. Muốn làm thủ tục nhận nuôi Dược An thì còn phải chuẩn bị một số tài liệu.

Mặc dù anh Dược An cúi đầu rất thấp, cũng không khóc thành tiếng, nhưng em gái vẫn phát hiện anh trai khác thường. Em gái bò đến bên người anh trai, nghiêng đầu nhìn anh trai từ dưới lên, sau đó bé đã nhìn thấy anh trai đang khóc.

Em gái Điềm Điềm còn chưa biết nói chuyện, nhưng nhìn thấy anh trai khóc thì vội vàng đưa tay ra. Dược An bắt lấy bàn tay nhỏ mũm mĩm của bé, nói: "Anh không sao." Cậu bé ôm em gái vào lòng, để bé quay lưng về phía mình, như vậy bé sẽ không nhìn thấy cậu bé đang khóc: "Anh trai dạy em chơi xe nhé?"

Em gái không có hứng thú với xe, bé bướng bỉnh nghiêng đầu nhìn anh trai. Mắt anh trai đỏ hoe, nước mắt lưng tròng. Giống như đã nhận ra anh trai đang buồn, Điềm Điềm cũng không nhịn được mà buồn theo.

Bé "bi ba bi bô" không ngừng nói chuyện với anh trai, vừa nói chuyện vừa lấy tay lau nước mắt cho anh trai. Bé xoay người nhào vào lòng anh trai. Có vẻ bé rất sốt ruột khi thấy anh trai khóc, rầm rì lau nước mắt cho anh trai, lau một hồi cũng không nhịn được mà òa khóc.

Em gái vừa khóc, bé Dược An lại càng muốn khóc hơn. Cậu bé ôm em gái vừa khóc vừa dỗ: "Không sao, anh trai không sao đâu." Vừa an ủi vừa dùng tay áo lau nước mắt. Em gái vừa khóc vừa học theo bố dùng bàn tay nhỏ mũm mĩm sờ sờ đầu anh trai, miệng bi ba bi bô nói chuyện, coi như đang dỗ anh trai đừng khóc nữa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vì vậy, Từ Hi Nhiễm tìm đồ xong đi xuống lầu thì nhìn thấy hai anh em đang ôm nhau khóc. Cô vốn cho rằng hai đứa nhỏ cãi nhau, nhưng nghĩ lại Dược An là đứa bé rất ngoan, dù em gái làm gì cũng nhường bé, lại cảm thấy khả năng hai đứa cãi nhau không cao.



"Làm sao vậy?" Từ Hi Nhiễm đi lên hỏi.

Nhìn thấy mẹ đến, em gái Điềm Điềm vội chỉ mắt anh trai cho mẹ xem, miệng phát ra âm thanh ừ ừ ừ như đang ra hiệu cho mẹ nhìn.

Bé Dược An xoa mắt, cúi đầu không để cô thấy cậu bé đang khóc.

"Dược An sao vậy, có thể nói cho bác nghe không?"

Bé Dược An lại xoa mắt, qua một hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn cô. Mắt cậu bé đỏ hoe, đầy nước mắt: "Bác gái cả, có phải bố mẹ cháu sẽ không trở về nữa không?"

Lời này khiến Từ Hi Nhiễm đau lòng, cô nhất thời không biết trả lời thế nào. Nhưng cậu bé nhìn cô với đôi mắt trông mong, như đang chờ cô cho cậu bé đáp án. Từ Hi Nhiễm cảm thấy khổ sở, cô xoa đầu cậu bé, nói: "Về sau bác và bác cả sẽ đối xử tốt với cháu như bố mẹ cháu, cả em gái nữa, chúng ta sống cùng nhau nhé, được không?"

Cậu bé lập tức rơi nước mắt, cậu bé nói: "Vậy là bọn họ thật sự sẽ không trở lại nữa sao?"

Từ Hi Nhiễm ôm cậu bé vào lòng, nói: "Dược An này, dù bố mẹ cháu không trở về, nhưng bọn họ sẽ dõi theo cháu từ một nơi khác. Vậy nên cháu phải vui vẻ, chỉ khi mỗi ngày cháu đều vui vẻ thì bọn họ mới có thể an tâm."

"Một nơi khác? Nơi khác là ở đâu, cháu có thể đi tìm bọn họ không?"

"Có thể, ai trong chúng ta cũng sẽ đi đến một nơi khác. Sau này cháu cũng sẽ đến đó. Nhưng bây giờ cháu còn nhỏ nên không đi được, sau này cháu già rồi sẽ được đến đó."

Bé Dược An cái hiểu cái không gật đầu.

Đúng lúc này, Tưởng Dư Hoài trở về, vừa về đến anh đã cảm thấy không khí không đúng. Bé Dược An và mấy đứa nhỏ khác nhà họ Tưởng sợ Tưởng Dư Hoài nhất. Cho nên Tưởng Dược An vừa nhìn thấy Tưởng Dư Hoài thì lập tức lau sạch nước mắt, lại dịch đến bên cạnh Từ Hi Nhiễm, nhìn anh với ánh mắt mang theo vài phần sợ hãi.

Đương nhiên Tưởng Dư Hoài cũng thấy đôi mắt mấy người trong nhà đều đỏ, hai mắt con gái anh còn đang nhòe nước mắt, rõ ràng đã khóc.

Tưởng Dư Hoài đi lên trước ôm lấy Điềm Điềm, lau khô nước mắt cho bé, hỏi: "Nói bố biết đã xảy ra chuyện gì nào, sao lại khóc?"

Bé chỉ anh Dược An, Tưởng Dư Hoài nhìn qua, thân thể nhỏ nhắn của Dược An bất giác run lên, lại dịch đến gần Từ Hi Nhiễm.

Tưởng Dư Hoài thấy vậy thì nhíu mày, anh vẫn chưa nói gì mà, sợ anh đến vậy à?

Từ Hi Nhiễm cũng biết Tưởng Dược An sợ Tưởng Dư Hoài, mấy đứa nhỏ trong nhà đều sợ anh. Anh chưa bao giờ tươi cười với mấy đứa nhỏ trong nhà, Từ Hi Nhiễm sợ anh sẽ mắng Dược An nên đã nháy mắt với anh.

Tưởng Dư Hoài: "..."

Có lẽ Tưởng Dư Hoài không biết anh là sự tồn tại đáng sợ như thế nào với mấy đứa nhỏ. Anh chỉ nghĩ đến sau này Dược An cũng coi như con anh, cũng nên cho cậu bé một chút ấn tượng tốt, nên anh rút một tờ giấy ra đưa cho Dược An, nói: "Lau nước mắt đi."

Bác cả luôn luôn nghiêm túc lại dùng giọng nói nhẹ nhàng nới chuyện với mình, bé Dược An ngẩn người, lập tức nhận lấy khăn giấy, ngoan ngoãn lau nước mắt, cũng không khóc nữa.

Mặc dù lúc trước Tưởng Tri Ân thường xuyên đưa Dược An đến đây, nhưng lần nào cũng sẽ đón bé về nhà. Tính ra thì đây là lần đầu tiên Dược An ở lại đây. Từ Hi Nhiễm sợ cậu bé không quen. Trước khi Dược An ngủ, cô đến ngồi bên giường kể chuyện cho cậu bé để dỗ cậu bé ngủ.

Dược An nói: "Bác gái cả, cháu có thể tự ngủ, bác đi nghỉ sớm đi."

"Không cần nghe chuyện trước khi ngủ thật sao?"

Cậu bé lắc đầu, Từ Hi Nhiễm khép quyển truyện lại, xoa đầu cậu bé, nói: "Phòng của bác và bác cả ở ngay đối diện, buổi tối nếu cháu không ngủ được thì qua tìm chúng ta nhé."

"Vâng."

Từ Hi Nhiễm ra khỏi phòng thì giúp cậu bé tắt đèn. Dược An nằm trên giường, nhắm mắt lại, cậu bé trở mình vài lần vẫn chưa ngủ, mò mẫm tìm ngọn đèn cạnh giường rồi bật đèn bàn lên. Cậu bé lấy bức ảnh dưới gối ra xem.

Trong ảnh, cậu bé nắm tay bố mẹ. Bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt ve bức ảnh, ban đêm yên tĩnh, cậu bé nói nhỏ với người trong ảnh: "Bố mẹ đi chậm thôi nhé, đợi con lớn rồi sẽ đi tìm hai người."

Cậu bé nhét ảnh xuống dưới gối, đang chuẩn bị tắt đèn bàn, chợt nghe thấy tiếng rầm rì rất nhỏ truyền đến từ cách vách. Cậu bé nhớ hình như phòng cách vách là phòng của em gái.

Tưởng Dược An bò xuống giường ra khỏi phòng, tựa lỗ tai lên cửa phòng cách vách, tiếng rầm rì kia càng rõ hơn. Cậu bé nhìn phòng của bác cả và bác gái, trong phòng không có động tĩnh, chắc bọn họ không nghe thấy.

Dược An khẽ đẩy cửa ra, cậu bé đi đến trước giường nhỏ của em gái. Chỉ thấy em gái đang nhắm mắt, đôi tay nhỏ mũm mĩm khua lung tung giữa không trung, nhíu mày rầm rì. Dược An đoán bé gặp ác mộng.

Cậu bé nằm sấp bên giường em gái, xoa nhẹ đầu bé, an ủi: "Đừng sợ, anh trai ở đây."

Không biết có phải những lời này có tác dụng hay không mà em gái đã dần bình tĩnh lại. Dược An nằm sấp bên giường nhìn em gái trên giường. Mặt bé mềm mềm thật đáng yêu. Cậu bé không nhịn được xoa nhẹ một cái, nhưng vừa chạm ngón tay lên thì em gái đã nhanh chóng mở mắt.

Tưởng Dược An hoảng sợ, thầm nói, xong rồi, xong rồi, em gái bị đánh thức rồi. Ngay khi cậu bé nghĩ em gái bị đánh thức sẽ khóc lớn thì lại thấy em gái đang mơ màng đột nhiên cười với mình.

Nụ cười rất ngọt ngào, lập tức liền hòa tan cảm xúc buồn bã vì nhớ bố mẹ của cậu bé. Cậu bé cũng không nhịn được mà nở nụ cười.

Em gái cười một lúc rồi lại ngủ thiếp đi. Bé Dược An cũng không đi mà nằm sấp bên giường nhìn em gái ngủ. Cậu bé xoa khuôn mặt mềm mềm của em gái, đột nhiên cảm thấy hình như cũng không quá đau buồn.

Bình luận

Truyện đang đọc