HÔN NHÂN CHỮA LÀNH CỦA TỔNG TÀI TÀN TẬT

Sau khi Tưởng Dư Hoài về nhà, Từ Hi Nhiễm kể lại cho anh chuyện đã xảy ra ngày hôm nay. Bản thân anh vốn định đến nhà cũ ăn tối nhưng khi nghe tin Dược An bị thương thì đã không tới nhà cũ mà đi thẳng về nhà luôn.

Con trai luôn hiếu động, có vài vết trầy xước va chạm cũng là chuyện bình thường, hồi anh còn nhỏ cũng thường chơi đùa ầm ĩ với các anh em. Vừa vào phòng của Dược An, anh đã thấy hai anh em đang nằm sấp bên giường thì thầm to nhỏ.

Tưởng Dư Hoài nói: “Điềm Điềm, bố về rồi mà con không ra đón bố.”

Điềm Điềm nghe thấy tiếng, ngẩng đầu lên, nhìn thấy bố, cô bé vội chạy đến ôm chân anh, ngẩng đầu ngọt ngào gọi anh: “Bố ơi, Điềm Điềm nhớ bố.”

Là một người bố già, Tưởng Dư Hoài nghe con gái nói vậy, tâm trạng tốt hẳn lên, anh ôm Điềm Điềm, hỏi cô bé: “Hôm nay Điềm Điềm ngoan không?”

“Điềm Điềm ngoan lắm.”

Tưởng Dư Hoài bị vẻ đáng yêu của con gái chọc cười, anh liếc Dược An trên giường, Dược An vội chào anh: “Bác cả về rồi ạ?”

Tưởng Dư Hoài gật đầu, hỏi cậu bé: “Bài toán bác giao cho cháu trước đấy cháu làm thế nào rồi?”

“Hoàn thành hết rồi ạ.”

“Ở đâu, để bác xem nào.”

Dược An chỉ cho anh cặp sách để trên bàn học, Từ Hi Nhiễm đã làm đồ ăn xong mang lên cho bọn trẻ, vừa vào cửa đã nghe thấy câu nói của Tưởng Dư Hoài, cô nói: “Bây giờ thằng bé đang bị thương thì để nó nghỉ ngơi cho khỏe, đừng giao thêm cho cháu mấy thứ linh tinh nữa.”

Tưởng Dư Hoài nói: “Đấy là bài tập đã giao trước lúc thằng bé bị thương.” Anh đi tới lấy quyển vở của Dược An ra mở xem qua, quả thật đều làm rất tốt.

Tưởng Dư Hoài cũng không tiếc lời khen, anh nói: “Tốt lắm, lần này bị thương thì không giao bài mới nữa, cứ nghỉ ngơi cho khỏe.”

Dược An gật đầu.

Buổi tối lúc đi ngủ, Từ Hi Nhiễm thấy mình cần phải bàn bạc với Tưởng Dư Hoài một chút, cô nói: “Dược An còn nhỏ như vậy, anh đừng gây áp lực cho thằng bé quá.”

Tưởng Dư Hoài tất nhiên cũng có suy nghĩ của mình, anh nói: “Thằng bé có năng khiếu về toán thì phải khai thác thêm đi, cũng không đặt kỳ vọng quá cao, chỉ muốn xem nếu cho thằng bé cơ hội thì thằng bé có thể đi xa đến đâu.”

Từ Hi Nhiễm vẫn luôn nghi ngờ Tưởng Dư Hoài có tính toán khác, lúc này liền thăm dò hỏi: “Anh đừng nói là muốn bồi dưỡng Dược An thành người nối nghiệp chứ?”

Tưởng Dư Hoài cũng thẳng thắn nói: “Đúng là có ý định đấy.”

“Anh đừng có mà nghĩ, em chỉ muốn hai đứa nhỏ lớn lên một cách vui vẻ thôi, sau này dù sao cũng chẳng lo ăn lo mặc, thừa kế thì ai thích làm cứ làm, với lại trước khi mất ông nội đã nói rồi, chỉ những người có năng lực mới được tiếp quản sản nghiệp nhà mình, nếu không ai có năng lực thì giao cho người chuyên nghiệp xử lý, mấy anh em khác, như Thiên Phàm, Thư Dương đều giỏi giang như vậy, em không muốn Dược An phải cạnh tranh với chúng.”

Tưởng Dư Hoài ôm cô an ủi: “Anh chỉ có ý nghĩ đó thôi, muốn đào sâu tiềm năng của thằng bé, nếu thằng bé không có hứng thú thì anh cũng không miễn cưỡng.”

Từ Hi Nhiễm nghe anh nói vậy mới bớt lo phần nào, cô không hề có ý định bắt ép cả hai đứa trẻ phải học hành vất vả để thành danh. Cô chỉ mong chúng lớn lên khỏe mạnh, vui vẻ. Đặc biệt là Dược An, lúc bố mẹ qua đời, cậu bé mới sáu tuổi, sáu tuổi đã có trí nhớ, phải chịu nỗi đau mất bố mẹ khi còn nhỏ, cô chỉ mong cả đời này cậu bé được khỏe mạnh, vui vẻ, về những thứ khác thực sự chẳng cầu mong gì nữa.

Trước đó đã định trước Tết sẽ tụ họp ở nhà cũ một lần, nhưng vì Dược An bị thương nên Từ Hi Nhiễm đành đưa đứa trẻ về trước. Mãi đến mấy ngày sau, khi Dược An khỏe hơn, Từ Hi Nhiễm mới liên lạc lại với những người khác trong nhà họ Tưởng đến nhà cũ tụ tập.

Khi Từ Hi Nhiễm đưa đứa trẻ đến nhà chính, mọi người cũng đến đông đủ rồi. Tưởng Tinh Nguyên thấy Điềm Điềm là vui nhất, cậu bé ôm quà chạy tới, đưa ra trước mặt Điềm Điềm nói: “Quà cho em.”

Tưởng Tinh Nguyên chuẩn bị một chiếc cặp đựng đồ ăn vặt, bên trong có kẹo, thạch, khoai tây chiên,... Bé Điềm Điềm rất thèm đồ ngọt, vô cùng thích món quà này.

Bé ôm cặp trong lòng nói: “Cảm ơn anh Tinh Nguyên.”

Tưởng Hiên không cam lòng yếu thế, cũng cầm quà tiến lên tặng Điềm Điềm nói: “Em Điềm Điềm, đây là quà mừng năm mới mà anh mua từ tiền mừng tuổi năm ngoái đây.”

Tưởng Hiên tặng một bộ đồ chơi ghép hình, Điềm Điềm không thích ghép hình lắm, nhưng vẫn nhận lấy và cảm ơn cậu bé.

Tưởng Thư Dương vừa mâu thuẫn với anh em vài hôm trước, lúc này vẫn bước lên tặng quà là một tấm thiệp rất đẹp.

Cuối cùng là Tưởng Thiên Phàm tặng quà, là một con hổ bông, năm nay là năm Dần nên Tưởng Thiên Phàm tặng vậy cũng rất hợp.

Điềm Điềm rất thích thú nhồi bông, nhưng cô bé không quen anh cả và anh hai lắm, hơn nữa anh cả và anh hai đều lớn hơn cô rất nhiều, dáng người thấp bé của cô bé đứng trước mặt bọn họ trông như một cục bông nhỏ, ngày thường Điềm Điềm nhìn họ còn phải ngửa cổ rất cao mới thấy, hai người anh này cũng khiến bé hơi sợ.

Cô bé nhận con hổ bông ngơ ngác nhìn anh cả, Tưởng Thiên Phàm hỏi cô: “Không cảm ơn anh à?”

Điềm Điềm khẽ nói: “Cảm ơn anh cả.”

Tưởng Thiên Phàm hài lòng cười cười, khuôn mặt cô bé phúng phính, cậu bé không nhịn được nựng một cái, cảm giác mềm mại thật thích.

Điềm Điềm không hiểu tại sao anh cả lại nựng mặt mình, nhưng anh đã tặng mình quà, cứ để anh nựng vậy.

Mỗi người đều tặng cho em gái quà Tết, em gái cũng chuẩn bị quà cho các anh, trao đổi quà xong, Tưởng Hiên kéo Điềm Điềm sang một bên, định lắp giúp cô bé bộ đồ chơi cậu vừa tặng.

Nhưng Điềm Điềm lại đưa luôn đồ chơi cho anh Dược An, nói: “Anh lắp giúp em nhé.”

Dược An định đưa tay lấy thì Tưởng Hiên giật lấy, cậu bé không vui nói: “Sao lại đưa cho cậu ta, cậu ta dơ lắm.” Cậu bé vừa nói vừa kéo Điềm Điềm sang một bên rồi nói với cô bé: “Điềm Điềm, em đừng chơi với cậu ta, người cậu ta dơ lắm, máu của cậu ta cũng dơ.”

Điềm Điềm ghét nhất là nghe người ta nói xấu anh trai mình. Ngày thường bé rất ngoan ngoãn, lại hay cười, vì thế mẹ mới đặt biệt danh cho bé là Điềm Điềm, nhưng nghe Tưởng Hiên nói vậy, bé tức giận nói: “Anh trai em không phải thế!”

Bé nhét đồ chơi lắp ráp trên tay vào người Tưởng Hiên, nói: “Điềm Điềm không chơi nữa!”

Điềm Điềm giận dữ xong, quay đầu thấy anh trai mình đứng đó, bé liền chạy đến ôm anh, nói: “Anh trai không phải thế, anh trai không dơ.”

Dược An đã nghe những lời như thế này từ nhỏ, nói cậu bé mang trong mình dòng máu bẩn, mẹ cậu cũng bị người ta nói như vậy. Cậu bé là con của mẹ nên cũng giống như mẹ, chỉ vì mẹ cậu không phải do bà ngoại đẻ ra, cậu không biết tại sao mẹ mình không phải con đẻ của bà ngoại thì mẹ cậu bẩn, vì mẹ cậu bẩn nên cậu cũng bẩn.

Mỗi lần nghe những lời như thế này, cả người cậu bé lại lạnh toát, mắt cay cay, muốn khóc nhưng lại tự nhủ không được khóc. Lúc này cũng vậy, cậu bé nắm chặt nắm đấm nhỏ, nghiến chặt răng, toàn thân lạnh run, cho đến khi một cơ thể mềm mại ấm áp ôm chầm lấy cậu bé.

Tiếng khóc của em gái kéo cậu bé trở về thực tại, tựa như một dòng nước ấm chảy vào cơ thể, thân thể lạnh giá của cậu bé cũng dần ấm lên nhờ hơi ấm của cô bé.

Tưởng Dược An xoa đầu em gái an ủi: “Anh không sao.”

Điềm Điềm mới buông anh trai ra, cô bé xoa xoa nước mắt nói: “Anh là tốt nhất.”

Dược An cười cười: “Biết rồi.”

Cậu bị mọi người chê cười là từ nhỏ không có bố mẹ, bị mọi người bàn tán mang dòng máu bẩn, nhưng không sao, lúc đau khổ nhất cậu bé có Điềm Điềm.

Điềm Điềm chưa bao giờ chê cậu bé, Điềm Điềm còn an ủi cậu, Điềm Điềm còn nghĩ cách chọc anh trai cười.

Điềm Điềm đã tô điểm lên một chút ngây ngô và ngọt ngào cho tuổi thơ bất hạnh của cậu bé.

Sau khi ăn xong ở nhà ông bà, Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài ôm con về nhà. Sau khi dỗ con ngủ, Từ Hi Nhiễm cũng định ngủ luôn, nhưng khi ra cửa sổ, thấy ngoài trời lại đổ tuyết.

Cả hai đứa trẻ đều đã ngủ, bây giờ là lúc cô được tự do hoạt động, nhìn thấy tuyết rơi bên ngoài, Từ Hi Nhiễm bất chợt phấn khích, cô quay sang Tưởng Dư Hoài nói: “Chúng ta ra ngoài ngắm tuyết đi.”

“Được, mặc ấm vào.” Tưởng Dư Hoài đáp.

Từ Hi Nhiễm mặc thêm một chiếc áo khoác rồi ra khỏi nhà. Trời đã tối, người giúp việc cũng đã ngủ, xung quanh im ắng. Đèn phía sau sáng rực, tối nay cũng có trăng, ánh đèn và ánh trăng bao trùm cả lớp tuyết trên mặt đất, khiến cảnh vật như được khoác lên mình một tấm chăn bạc. Từ Hi Nhiễm đứng giữa trời tuyết, dang rộng cánh tay đón những bông tuyết đang bay.

Tuyết luôn mang vẻ đẹp thơ mộng, đến cả những bông tuyết lạnh ngắt cũng khiến người ta thấy đẹp. Từ Hi Nhiễm quay sang Tưởng Dư Hoài đang bước ra ngoài, nói: “Đẹp quá!”

Cô vừa dứt lời, một cơn gió lạnh ùa tới, cô run rẩy, nói: “Mà hơi lạnh.”

“Em qua đây.” Tưởng Dư Hoài đột nhiên gọi cô.

Từ Hi Nhiễm ngơ ngác tiến lại, Tưởng Dư Hoài kéo áo khoác ra, kéo cô vào lòng rồi lại dùng áo khoác quấn chặt cô, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Trong lòng anh ấm, đừng nhúc nhích.”

Hơi thở ấm áp phả vào bên tai, Từ Hi Nhiễm cảm thấy cơ thể mình run lên, mặc dù họ đã là vợ chồng già nhưng thỉnh thoảng anh trêu chọc cô vẫn khiến tim cô loạn nhịp.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh trăng chiếu xuống lớp tuyết, phản chiếu một màu trắng sáng, toàn bộ mặt đất đều trở thành một ngọn đèn chiếu sáng khổng lồ, anh đứng giữa tuyết, những ngọn đèn chiếu xung quanh tập trung vào người anh, khiến khuôn mặt anh trở nên rõ nét hơn. Từ Hi Nhiễm thấy Tưởng Dư Hoài dưới màn đêm có sức quyến rũ riêng.

Một lúc sau, cô không nhịn được nói: “Ông xã, em muốn sinh thêm một đứa con cho anh.”

Trước đây họ không định sinh thêm con, cô đột nhiên nhắc đến chuyện này khiến Tưởng Dư Hoài bất ngờ, anh nói: “Sao tự dưng lại nói đến chuyện này?”

“Chỉ là cảm thấy rất yêu anh, muốn sinh thêm một đứa con với anh.”

Lời nói này khiến đáy mắt Tưởng Dư Hoài hiện lên ý cười, anh nói: “Chỉ lúc yêu anh mới muốn sinh con với anh à? Thì ra trước kia không muốn sinh con là vì không đủ yêu anh ư?”

“Không đâu, lúc đó em chỉ muốn tập trung vào công việc thôi, nhưng em vẫn yêu anh mà.”

Câu trả lời này cũng khiến Tưởng Dư Hoài hài lòng, khi cô đề nghị có con cũng khiến anh rất vui, nhưng anh nói: “Anh không muốn có thêm con nữa.”

“Tại sao?”

“Có Điềm Điềm Điềm và Dược An là đủ rồi.”

Từ Hi Nhiễm nói: “Em thường nghe các cụ bảo con đàn cháu đống mới là hạnh phúc, em cứ nghĩ anh cũng muốn có nhiều con chứ, mà bây giờ em còn trẻ, sinh thêm đứa nữa cũng đâu có vấn đề gì.”

“Không cần nữa.” Tưởng Dư Hoài ôm chặt cô: “Anh thấy bây giờ như thế này là đủ rồi.”

Anh thừa nhận mình là một kẻ tham lam, nhưng người không tham lam thì không thể làm nên chuyện lớn. Trước đây anh không thấy tham lam có gì là xấu, sự tham lam sẽ khiến người ta phấn đấu, thế nên mới có được thành quả, nhưng mà bây giờ, có lẽ là vì hồi trẻ quá tham lam nên lúc nào anh cũng sợ mình sẽ phải gánh chịu hậu quả, và bây giờ, đối với anh, tất cả những gì anh có đều quá đỗi quan trọng, gia đình anh, cuộc sống của anh, hạnh phúc của anh, anh không muốn đánh mất bất cứ thứ gì.

Bây giờ anh cũng dần hiểu được, tại sao càng lớn tuổi người ta lại càng bớt bon chen hơn, thật sự có một gia đình hạnh phúc thì dễ dàng cảm thấy mãn nguyện.

Nhưng hiện tại, tất cả hạnh phúc này là điều mà anh chưa từng nếm trải khi còn trẻ, anh vô cùng khao khát, còn quý hơn cả mạng sống.

“Cũng tốt, nuôi dạy hai đứa nhỏ thật tốt là được.” Từ Hi Nhiễm đáp.

“Nếu em cảm thấy yêu anh rất nhiều, em có thể nói với anh, anh thích nghe lắm.”

Từ Hi Nhiễm cũng khá thoải mái, thật sự bắt đầu tỏ tình.

Lúc đầu, cô nhẹ nhàng nói: “Ông xã, em yêu anh.”

Anh mỉm cười, gật đầu.

Sau đó, cô ôn tồn, yêu thương nói: “Ông xã, em yêu anh rất nhiều.”

Khuôn mặt anh nở nụ cười nhưng vẫn kìm nén tiếng cười.

Cô cất cao giọng, như tuyên bố với trời đất: “Em thực sự rất yêu anh, anh Tưởng ạ.”

Cuối cùng anh không nhịn được cười, tiếng cười khuếch đại trong đêm tĩnh mịch, trong màn tuyết trắng, vang vọng mãi không thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc