HÔN THÊ THAY THẾ CỦA HẠ TIÊN SINH


Chiều hôm sau, vì Hạ Tuấn Khiêm bận công việc, nên anh nhờ trợ lý qua đón Cố Miên đi qua nhà tổ của Hạ gia để gặp mặt Hạ lão gia tử.

Lúc tới Hạ trạch, Hạ phu nhân cũng đang ở cùng ông, hai cha con đang ngồi nói chuyện, chẳng biết là nói chuyện gì nhưng trông hai người rất vui vẻ, trên mặt cả hai đều tràn ngập tươi cười.
Vừa nhìn thấy Cố Miên, Hạ phu nhân và Hạ lão gia tử không hẹn mà dừng lại cuộc trò chuyện lại, Hạ phu nhân một bên thân thiết tiếp đón Cố Miên, một bên hướng ông nội Hạ nói: "Ba, đây là tiểu Miên, cháu dâu tương lai của ba."
Ông nội Hạ không giống trong tưởng tượng của Cố Miên lắm.

Hạ lão gia tử trước mắt đang mặc một thân tây trang màu trắng, thân hình tuy gầy nhưng lại mang theo uy nghiêm, dù vậy lại không giống như những gì thiên hạ nói rằng ông là người khiến người ta khiếp sợ, ông treo nụ cười lên nhìn qua rất thân thiết.
Lúc trước Hạ lão gia tử từng xem qua ảnh chụp của Cố Miên nên lúc này vừa nhìn liền có thể nhìn ra cô ngay.

Thời điểm Hạ phu nhân giới thiệu, ông đã không dấu vết mà đem Cố Miên cô cháu dâu tương lai này đánh giá hết một vòng.

Cố Miên rất đơn thuần xinh đẹp, khuôn mặt còn mang theo chút trẻ con, màu da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, người hơi gầy nhỏ nhưng tinh tế, từ ngoại hình, nhìn qua vô cùng có tướng phu thê với cháu đích tôn bảo bối của ông.

Bất quá điều mà khiến Hạ lão gia tử cảm thấy hài lòng chính là cố khí tức sạch sẽ và cặp mắt trong sáng trên người Cố Miên.

Ánh mắt đơn thuần giống như chỉ cần nhìn vào ánh mắt ấy là có thế thấy rõ được nội tâm của cô.
Quả nhiên ánh mắt của Hạ phu nhân con dâu ông rất tinh tường.
Cố Miên không hiểu lắm giao tiếp cùng người khác, nhất là các bậc trưởng bối, nhưng may là Hạ lão gia tử dường như cũng không để ý lắm, ông vẫn luôn thân thiết trò chuyện cùng cô.

Phần lớn đều là Hạ lão gia tử hỏi, sau đó cô trả lời, mà Hạ phu nhân ngồi bên cạnh đôi lúc sẽ tiếp lời, không khí ngược lại dần ấm áp hơn.
“Mấy ngày nữa con cùng Tuấn Khiêm theo lão già này đi du lịch ở cao nguyên một chuyến.”
Thời điểm Hạ Tuấn Khiêm trở về, vừa lúc nghe thấy ông nội của anh nói những lời này, mà Hạ phu nhân mắt sắc vừa nhìn thấy anh đầu tiên, cười nói: “Chuyện công ty đã xử lý ổn thoả chưa? Ông nội đang định bảo mẹ gọi điện cho con đây.”
Hạ Tuấn Khiêm hơi hơi vuốt cằm, chậm rãi đi qua, Hạ lão gia tử khẽ hừ một tiếng, nói: “Nếu còn chưa trở về ta còn định phái người đi tiếp con rồi, đem vợ ném ở chỗ này nửa ngày không xuất hiện, một chút tự giác của nghĩa vụ người làm chồng cũng không có!”
Nghe vậy, Hạ Tuấn Khiêm liếc mắt nhìn Cố Miên một cái, phát hiện đối phương cũng đang nhìn chính mình, tầm mắt hai người đều không hẹn mà chạm nhau, trong nháy mắt, Cố Miên liền đem ánh mắt của cô dời đi thật nhanh.

Hạ Tuấn Khiêm dừng một chút, ánh mắt mới dời đi chỗ khác, thản nhiên nói: “Xin lỗi.”
Hạ lão gia tử bất mãn nói: “Không có được, vài ngày tới công việc ở công ty để qua một bên, cháu phải cùng tiểu Miên lên cao nguyên du lịch bồi ta.”
Tính tình Hạ lão gia tử là loại nói một thì không có hai.

Ông nói Hạ Tuấn Khiêm cùng Cố Miên phải theo mình lên vùng sơn du nghỉ dưỡng liền tuyệt đối không cho bọn họ có cơ hội thoái thác.

Đến sáng ngày hôm sau, khi mọi người đã cùng ngồi xe lên núi, cuối cùng Cố Miên cũng hiểu rõ được tính khí này của Hạ lão gia tử.

Lẽ ra xế chiều hôm nay cô còn có một tiết học, rõ ràng rất muốn cự tuyệt lời mời của ông đi núi nghỉ dưỡng của ông cụ, nhưng căn bản lại chẳng thể nào cự tuyệt được, giờ khắc này có mặt trên xe liền đủ chứng minh lời nói của ông cụ chính là tuyệt đối.


Ông chính là không cho phép ai từ chối dù là cháu nội của ông là Hạ Tuấn Khiêm hay cháu dâu là Cố Miên cô.
Khu nghỉ dưỡng trên núi mà Hạ lão gia tử nói kỳ thật chỉ là một trang viên nhân tạo mang tên “Phi Vân Sơn.” Nơi này chỉ dành cho những người nhà giàu ở Vân Hải.
Bởi vì vị trie ưu việt và hoàn cảnh môi trường ở đây cũng đặc biệt tốt nên được nhóm nhà giàu quý tộc ở thành phố hoan nghênh, mỗi người tại Phi Vân Sơn này đều có một trang viên tư nhân, ngày nghỉ lễ thường đến đây thư giãn ngắm cảnh.
Nhà họ Hạ là một trong những người mua trang viên ở đây, trang viên nhà họ là cái lớn nhất.

Từ trạm đầu tiên đến trang viên nhà họ phải mất gần mười lăm phút.
Hạ lão gia tử và con dâu ông là Hạ phu nhân cùng ngồi một chiếc xe, Cố Miên ngồi xe cùng Hạ Tuấn Khiêm, phía sau còn chạy theo hai chiếc xe của vệ sĩ đi cùng.

Hơn một giờ ngồi trên xe rồi, gần buổi trưa mọi người cũng đã tới trang viên.

Biết tin tức, nhóm người giúp việc đã đứng chờ ở cổng lớn từ sớm.
Xe vừa dừng lại, lập tức có người bước đến mở cửa xe, đoàn người xuống xe, liền thấy lão quản gia nhà họ Hạ đã đến trước đây một ngày đứng trước đám hạ nhân dặn dò chuẩn bị mọi thứ.

Hành lý của của chủ nhân cũng được cẩn thận cất kỹ.

“Lão tiên sinh, phu nhân, cậu cả, Cố tiểu thư, bữa trưa đã chuẩn bị xong, mọi người muốn nghỉ ngơi trước hay ăn trưa trước ạ?”
Hạ lão tiên sinh không trả lời ngay mà quay đầu nhìn Cố Miên hỏi, mà Cố Miên luôn một mực im lặng đi phía sau bị ông nội hỏi như vậy liền sửng sốt một chút mới đáp, “Dạ, con sao cũng được ạ.”
Hạ lão gia tử gật đầu, lúc này Hạ phu nhân lại lên tiếng, “Tiểu Miên, con không thoải mái sao? Sắc mặt con sao lại nhợt nhạt thế kia?”
Hạ phu nhân nói một câu liền khiến mọi người tập trung lên người Cố Miên, nhìn một cái liền phát hiện sắc mặt Cố Miên quả là có chút tái nhợt.
Cố Miên đáp, “Con không sao ạ, có lẽ do tối qua nghỉ ngơi không tốt, bây giờ có chút say xe.” Cô thật sự có cái tính xấu này, đi gần còn đỡ, một khi phải đi xe xa một chút, liền có chút không thoải mái.

Bây giờ phải ngồi trên xe cả giờ đồng hồ, đến giờ cô cực kỳ thấy khó chịu, muốn phun mà phun không được, ngực buồn bực muốn chết, nhưng bất quá cũng chẳng có vấn đề gì lớn, cô chịu được, “Con ổn ạ, nghỉ ngơi chốc lát sẽ tốt hơn.”
“Sắc mặt đã tái nhợt thế rồi còn ổn cái gì, sẽ khó chịu lắm đó, Tuấn Khiêm, con đem tiểu Miên về phòng nghỉ ngơi trước đi.” Hạ phu nhân nói thập phần tự nhiên, nhưng hai đương sự lại có hai loại phản ứng khác nhau.

Hạ Tuấn Khiêm nhíu nhíu mày như không đồng ý lắm mà Cố Miên lại chẳng biết làm thế nào cho phải, cô rất muốn hỏi bà mẹ chồng tương lai này vì cái gì còn chưa có đến đâu lại bắt con trai bà mang cô về phòng của anh nghỉ ngơi nha, chẳng phải cô nên ở phòng khách sao?
Cô cũng chưa phải con dâu thực sự của nhà họ Hạ, có lẽ chỉ nên là khách thôi nhỉ?


Bình luận

Truyện đang đọc