HÔN THÊ THAY THẾ CỦA HẠ TIÊN SINH


"Là thật sao?" Cố Miên kinh hỉ mà nhìn về phía Hạ Tuấn Khiêm, mặt mày nhịn không được mà cong lên, thật nhanh cô ngồi sát lại phía anh, một chút ý tứ cũng không quản.
Hai bàn tay của Cố Miên ngâm trong nước nóng hầm hập bất giác mà nắm chặt tay của Hạ Tuấn Khiêm, "Tôi đương nhiên là hy vọng anh đến rồi." Chỉ cần anh đáp ứng, cô liền không cần phải buồn rầu lo nghĩ xem phải mời ai, huống chi bây giờ Hạ Tuấn Khiêm đã là bạn đời hợp pháp của cô, để anh đảm đương bạn nhảy của cô, chính là không gì hợp lý hơn.
Bị một đôi tay non mềm ấm nóng nắm chặt lấy tay chính mình, lòng bàn tay kia thật sự nhu mềm, không hề có chút vết chai sạn nào.

Sắc mặt Hạ Tuấn Khiêm cứng đờ, còn chưa có kịp nói thì Cố Miên đã buông tay anh ra, đôi mắt lượng lượng nhìn anh, phảng phất như cả một bầu trời sao sáng.

"Anh nói chắc chứ?"
Cách một mảng sương mù dày đặc, Hạ Tuấn Khiêm vẫn có thể nhìn rõ đôi mắt sáng ngời mong chờ kia của Cố Miên, lời cự tuyệt vốn định ban đầu vô pháp mà thốt ra được.


Thậm chí lúc này, anh còn có xúc động muốn thỏa mãn bất kỳ yêu cầu nào của đối phương, anh im lặng nửa ngày, cuối cùng khẽ gật đầu: "Ừm!" Lòng bàn tay bất giác trống trơn, làm anh lại rất muốn một lần nữa mang đôi tay nắm trở về, gắt gao mà nắm chặt.
Dù có chần chờ nhiều thêm nữa, nhưng tại khi nhìn thấy nụ cười tràn ngập trong đáy mắt Cố Miên, ý nghĩ do dự của Hạ Tuấn Khiêm phút chốc tan thành mây khói.
Suối nước nóng tuy tốt nhưng chung quy vẫn không nên ngâm quá lâu, đặc biệt là thân thể hư nhược như Cố Miên.

Liền thật dễ dàng sinh ra loại cảm giác hoa mắt chóng mặt.

Còn chưa tới nửa giờ, Cố Miên đã cảm thấy đầu óc có chút vựng vựng mơ hồ, trên mặt lại nóng hừng hực, khỏi cần nhìn cô cũng biết hai gò má cô lúc này chính là hai mảng đỏ ửng, hơn nữa hai mắt bị sương mù hun cho đến long lanh hơi nước, bả vai lộ ra trắng nõn trong không khí bị nước ấm ngâm đến một mảng hồng hồng.
Đầu cô có chút loạng choạng, nghi hoặc mà lẩm bẩm: "Hạ Tuấn Khiêm à, tôi sao cảm thấy trần nhà đang lung lay đó."
Hạ Tuấn Khiêm đang nhắm mắt định thần, nghe cô nói vậy lập tức mở mắt, liền kịp thời nhìn thấy người bên cạnh mềm nhũn mà chuẩn bị ngả vào nước, trong lòng anh nháy mặt kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng đã vươn tay theo bản năng mà đỡ Cố Miên.
Ý thức của Cố Miên cũng coi như còn thanh tỉnh, nhưng tứ chi lại vô lực.

Cô cố hết sức mà mở to mắt chỉ cảm thấy một cánh tay hữu lực cực nóng đang ôm ngang hông mình, da thịt trần trụi kề sát cánh tay Hạ Tuấn Khiêm, tay còn lại của anh lại đang ôm trên vai cô, bởi vì ngâm nước nóng mà chỗ nào đụng phải cũng nóng như lửa, Cố Miên nháy mắt thấy hai gò má nóng bừng lợi hại, cũng chẳng biết phải do nước nóng, hay là do còn nguyên do khác.
"...Cảm ơn anh." Nhỏ giọng mà nói cảm ơn, cô cố hết sức muốn rời đi khỏi Hạ Tuấn Khiêm, bởi cô có chút quẫn bách mà phát hiện toàn bộ thân thể mình cơ hồ đều dán trong ngực Hạ Tuấn Khiêm, nghĩ đến anh mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng như vậy, cô liền khó hiểu mà lo lắng rằng đối phương sẽ dùng lực mà đẩy cô ra.
"Đừng động." Hạ Tuấn Khiêm trầm giọng nói, tay khoát trên lưng cô hơi hơi căng thẳng đem cô áp vào ngực anh, "Cơ thể em yếu quá." Thanh âm của anh thập phần bình tĩnh cơ hồ như là đang trình bày một chuyện đương nhiên, Cố Miên chưa bao giờ cùng người khác ở một nơi quá gần như vậy, rốt cuộc cô cảm thấy thật sự xấu hổ, lần đầu tiên trải nghiệm cùng người khác da thịt kề sát, ấp úng mà giải thích, "...Có thể là gần đây hơi căng thẳng một chút, còn không có vận động nên..."
Hạ Tuấn Khiêm quét mắt nhìn cô một cái, trong ánh mắt ấy mang theo một tia hoài nghi khiến Cố Miên trong nháy mắt có một loại ý nghĩ muốn tìm một cái hang mà chui vào.
Cảm giác đầu chuếnh choáng càng ngày càng rõ ràng, nhưng bởi vì không muốn Hạ Tuấn Khiêm xem thường, Cố miên vẫn là cạy mạnh nói: "Anh buông tôi ra trước đi, tôi tự mình có thể." Nói xong, cô hơi giãy, muốn từ trên người Hạ Tuấn Khiêm đứng lên.

Hành động cậy mạnh của cô khiến Hạ Tuấn Khiêm nhíu mày, cao thấp mà quét một vòng Cố Miên, hai má một mảnh đỏ bừng, đôi mắt ướt át còn mang theo một tia mê mang hiển nhiên không giống như bản thân cô tự nói "Tôi tự mình có thể." Nhưng mà Hạ Tuấn Khiêm dừng một chút liền thật sự nghe theo lời cô mà buông lỏng tay ra, nhưng là khoảnh khắc kia bị Hạ Tuấn Khiêm buông tay ra, cả người Cố Miên lại vô lực, nhũn ra đứng cũng không vững, thân thể lập tức ngả vào trong nước, cảm giác chóng mắt càng thêm rõ ràng, xung quanh lại chẳng có chỗ để bám vào, theo bản năng vươn tay ra, lại chỉ có thể nắm đến chỗ Hạ Tuấn Khiêm.
Nhận thấy chính mình lại một lần nữa nắm được tay Hạ Tuấn Khiêm, cảm thấy độ nóng của má lại một lần nữa dâng lên, đã không thể nói rõ là do bị nước hay ngại ngùng nữa, "...Cái đó, anh vẫn là đỡ tôi một chút với.

Thanh âm bị bọc trong hơi nước nhỏ đến nếu như không chú ý lắng nghe căn bản sẽ không nghe được.

Hạ Tuấn Khiêm bình tĩnh mà hơi nhíu mày, hơi nâng khóe môi nói.

"Em nói cái gì?"
Cố Miên lúng túng, "Anh có thể nhẫn nhịn tính sạch sẽ một chút không, tôi không có đứng vững được, tôi..." Người vừa rồi muốn buông anh ra là cô, hiện tại muốn anh nâng đỡ cũng là cô, Cố Miên cảm thấy vô cùng ngại ngùng.
Nhìn thấy Hạ Tuấn Khiêm nhẹ nhàng mà nhíu mày, Cố Miên lại càng xấu hổ ái ngại hơn, cảm thấy tội cho anh, bởi vì một người thích sạch sẽ như anh lại phải chịu đựng loại cảm giác cùng một da thịt kề sát trong thời gian dài thế này quả thật là khó xử, thời điểm cô định buông tay khỏi anh lần nữa, thì Hạ Tuấn Khiêm đã kéo tay cô choàng qua cổ anh, thản nhiên nói: "Ôm chặt tôi!"
Cố Miên nghe lời mà ôm chặt, nhưng chân tay vốn mềm nhũn, dùng bao nhiêu sức cũng chỉ có thể mềm nhũn vô lực mà khoác lên cổ Hạ Tuấn Khiêm, cô thật sự ảo não, giây tiếp theo Hạ Tuấn Khiêm đã mạnh mẽ ôm ngang cô lên từ trong nước rời đi.
Bị ôm ngồi xuống ghế mềm, xung quanh tuy mù mịt hơi nước, nhưng chí ít cũng không còn choáng váng như lúc nãy nữa, Hạ Tuấn Khiêm ngồi bên cạnh, một bàn tay còn vòng bên thắt lưng đem cả người Cố Miên áp sát vào ngực anh, cảm thụ thấy nhiệt độ trên người đối phương, Cố Miên trừ bỏ cảm thấy xấu hổ, còn thấy rất có lỗi.

"Xin lỗi anh nha, lại gây phiền toái cho anh rồi." Trong suy nghĩ của cô, giờ phút này Hạ Tuấn Khiêm chắc là đã nhẫn nhịn đến cực hạn, nghĩ bản thân luôn mang phiền toái cho anh, cô liền mười phần cảm thấy có lỗi.

Sau này nhất định không thể để xảy ra loại chuyện này nữa.
Thần sắc Hạ Tuấn Khiêm thản nhiên, cũng chẳng có phản ứng gì, lòng bàn tay anh như cũ vẫn đặt bên hông của Cố Miên, quang minh chính đại mà đụng chạm da thịt mềm mại nhẵn nhụi của đối phương., vẻ mặt lại như vô cùng đứng đắn.
Chẳng biết bản thân bị người ta ăn đậu hũ, Cố Miên vẫn ngoan ngoãn tựa vào vai Hạ Tuấn Khiêm rất lâu, rồi bất tri bất giác mà ngủ mất lúc nào không hay.

Mà sau khi phát hiện cô ngủ mất, Hạ Tuấn Khiêm lại không tự chủ mà đưa tay chạm vào cánh môi kia, ngón tay bồi trên đôi môi kia rất lâu, đôi con ngươi anh dần lóa lên rồi ngày càng sâu thẳm, đáy lòng tự nhiên dấy lên một loại cảm giác kỳ quái, đem cả thân trên của bản thân cúi xuống gần tới đối phương, trước khi anh kịp phản ứng thì đôi môi lương bạc của anh đã nhẹ nhàng dán lên đôi môi hồng nhuận của thiếu nữ rồi.
Khoảnh khắc chạm vào, tức thì cả người như có dòng điện xẹt qua, cũng từ đó về sau, cảm giác ấy thật sâu mà lưu lại nơi đáy lòng.


Bình luận

Truyện đang đọc