HÔN THÊ THAY THẾ CỦA HẠ TIÊN SINH


Sau khi tắm xong, Cố Miên cũng cảm thấy có tinh thần hơn, sắc mặt cũng vì vậy mà xinh đẹp lên rất nhiều.

Đối với loại tình huống này, Hạ lão gia tử cùng Hạ phu nhân đều cảm thấy vô cùng hài lòng, đoàn người ăn cơm trưa xong, Hạ phu nhân nhìn một chút tài liệu ở công ty xong mới đi ngủ trưa một giấc dưỡng nhan.

Mà Cố Miên lại cùng Hạ Tuấn Khiêm bị Hạ lão gia tử kéo đi câu cá.
Hậu viện biệt thự ở đây có một cái hồ thiên nhiên khá lớn, nhưng không sâu lắm, nơi sâu nhất chỉ tới gần cổ người lớn, hơn nữa dòng nước đặc biệt sạch sẽ, trong trẻo hợp lòng người, mỗi lần đến đây, Hạ lão gia tử đều mang theo cháu trai của mình là Hạ Tuấn Khiêm cùng câu cá giải trí, vậy nên Hạ Tuấn Khiêm cũng sớm hình thành thói quen.
Vị trí câu cá được bác quản gia sớm chuẩn bị tốt chu đáo, ba vị trí song song nhau, Hạ lão gia tử ngồi ở vị trí đầu tiên, đến Hạ Tuấn Khiêm, cuối cùng là Cố Miên.

Cô chưa bao giờ đi câu cá cho nên đối với lúc này thật sự lúng túng, ngay cả gắn mồi câu thế nào cũng không biết.


Mà hai người kia sớm đã xong từ lâu, còn Cố Miên mất cả nửa ngày vẫn chẳng ra hồn, cuối cùng Hạ Tuấn Khiêm nhìn không được mới đi qua giúp cô chuẩn bị.
Con gái mà đòi đi câu cá, đúng là không tự lượng sức.
Hạ lão gia tử nhìn đôi trẻ dưới bóng râm mát mà tủm tỉm cười, cho đến khi Hạ Tuấn Khiêm chuẩn bị cho Cố Miên tốt đâu đấy ông mới dời tầm mắt mà chuyên tâm câu cá của mình.
Thật ra câu cá cũng là một loại hoạt động dùng để khảo nghiệm tính kiên nhẫn của con người, Cố Miên cũng không ngoại lệ, tuy rằng trước kia cô chưa từng thử qua nhưng cô không phải loại người đặc biệt hiếu động, thường xuyên ngồi ngẩn một chỗ, không nhúc nhích mà ngẩn người nửa ngày, câu cá xem như một kỹ năng sống, nhưng chỉ cần tâm đủ tịnh thì cũng không phải là vấn đề khó khăn gì.
Một buổi chiều thật nhanh trôi qua, chiến tích tốt nhất không ngoài dự đoán chính là người câu cá được nhiều nhất chính là Hạ lão gia tử, cái xô của ông cá lớn cá nhỏ đủ cả, Cố Miên ngược lại vậy mà cũng câu được một đôi cá không lớn.

Còn tệ nhất lại là Hạ Tuấn Khiêm, thành tích của anh chẳng tốt chút nào, cả một buổi chẳng được một con cá nào, dù là con nhỏ cũng chẳng có, anh bị Cố Miên và ông nội giễu cợt cả nửa ngày.
Hạ Tuấn Khiêm mặt không đổi sắc, ý vị sâu xa mà nhìn Cố Miên một cái, nói: "Có lẽ phong thủy vận khí của tôi hôm nay không tốt lắm, nên ngay cả cá nhỏ cũng chẳng câu được."
"Ồ, câu cá cũng cần phong thủy vận khí nữa hả?" Cố Miên cười đến mặt mày cong cong, chỉ nghĩ là anh lại đang kiếm cớ cho chính mình thôi, cô nói: "Vậy lần sau, nhất định phải tìm thầy phong thủy do địa điểm cho anh trước nha.

Với lại cho tôi xem với anh nha.

Tôi cũng muốn xem anh câu cá nhỏ như thế nào?"
Hạ Tuấn Khiêm thật sâu mà nhìn Cố Miên một cái, giây lát mới thản nhiên lên tiếng, "Cũng được."
Hạ lão gia tử hí mắt cười, không lên tiếng mà nhìn đôi trẻ rồi khẽ vuốt cằm mà vui vẻ, tâm tình coi bộ rất tốt.

Bởi vì chiến tích câu cá của Hạ lão gia tử rất tốt, nên bữa tối đương nhiên là nấu từ cá, thịt cá thơm ngon màu mỡ, hương vị so với vị cá ngoài siêu thị còn ngon hơn mấy lần.

Canh cá là được nấu từ cá của Cố Miên câu được, gọi tạm là canh xuyên khung.

Cũng chẳng biết có phải là ăn cá do mình câu hay không mà Cố Miên cảm thấy cá rất ngon, cô uống canh cũng nhiều hơn một chén.
Gia quy của Hạ gia rất nghiêm, chính là khi ăn không bàn bạc, khi ngủ không trò chuyện nhiều, cho nên lúc này bữa ăn đặc biệt an tĩnh, nhưng không hiểu sao lại không làm cho người ta cảm thấy áp lực, ngược lại chính là thoải mái, cảm giác vô cùng hài hòa.

Dưới bầu không khí chưa từng có này lại ăn cơm, Cố Miên bất giác mà ăn nhiều hơn chút, cảm giác no đến chẳng thể ăn thêm được cái gì nữa.
Chờ đến mọi người ăn không sai biệt lắm, Cố Miên mới đặt đũa xuống, quay đầu nhìn về phía Hạ Tuấn Khiêm đang ngồi bên cạnh mình, vẫn là tư thế thập phần tao nhã, trong ấn tượng nhất cử nhất động của anh tự nhiên có từ trong tủy, chỉ cần nhìn thôi cũng cảm nhận được ý vui, nhìn như thế thật cũng chẳng thể nào sinh ra được cảm giác ghét bỏ.
Nhưng mà lực chú ý của Cố Miên lại không dừng tại đó mà dừng trên đĩa thức ăn trước mặt Hạ Tuấn Khiêm, cô nhìn anh hồi lâu, mãi cho đến khi tầm mắt của cô bị anh phát giác, anh quay sang nhìn cô, cô mới thu hồi tầm mắt, ném một câu: "Đứa trẻ kén ăn không phải là một đứa trẻ ngoan."
Hạ Tuấn Khiêm "..."

Hạ phu nhân không nhịn được mà "Hì hì" cười ra tiếng, nói rằng: "Tiểu Miên nói đúng đó, đứa trẻ kén ăn thì không phải là đứa trẻ ngoan." Ánh mắt mọi người nhất thời đều nhìn về phần cơm của Hạ Tuấn Khiêm, trên đĩa của anh, hành tây và cà rốt đều được anh lựa ra, vậy nên mọi người đều không nhịn được mà bật cười.
Hạ Tuấn Khiêm kén ăn là chuyện mà cả Hạ gia ai cũng biết.

Lúc nhỏ, anh kén ăn, Hạ phu nhân cũng một thời vất vả, nhưng kết quả chẳng thay đổi, dần dà bà cũng mặc kệ, nên sau đó kết quả chính là như bây giờ.
Cố Miên sau khi nói xong liền có chút hối hận, trong nhà người khác lại tự nhiên nói vậy, thật tựa như không có chút lễ phép, nhưng do nhìn tới cảnh Hạ Tuấn Khiêm tỉ mỉ mà lựa rau củ kia ra, cô mới không nhịn được mà nói.
May mà Hạ Tuấn Khiêm cũng hình như không để ý cho lắm, anh lau miệng bằng khăn ăn, bỗng nhiên nói: "Đứa trẻ không yêu sạch sẽ lại càng không phải là đứa trẻ ngoan, sau khi về phòng, ít nhất phải tắm một giờ."
Cố Miên "..."
Mọi người "..."


Bình luận

Truyện đang đọc