HÔN TRỘM

Viết thiệp xong, điều khiến Nguyễn Huỳnh bó tay thương tiếc chính là, mấy ngày sau đó, cô đều không thể gặp lại Lục Ngộ An.

Lục Ngộ An bận đến mức chân không chạm đất, cô cũng không khác bao nhiêu.

Chạng vạng tối thứ năm, Nguyễn Huỳnh lại bất ngờ nhận được cuộc gọi của Thôi Trị.

Ông ấy ở dưới đài phát thanh, hỏi cô có rảnh uống ly cà phê với ông hay không, ông có chuyện muốn nhờ cô hỗ trợ.

Nguyễn Huỳnh dành thời gian đi xuống lầu, Thôi Trị hiền lặng nhìn cô cười: “Có phải chú Thôi tới đã quấy rầy cháu rồi không?”

“Không có.” Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm vào mái tóc đã bạc đi không ít của ông, nói.

Ở cổng hơi lạnh, Nguyễn Huỳnh bảo Thôi Trị cùng mình đi vào quán cà phê bên cạnh nói chuyện.

“Chú Thôi, uống gì không?” Nguyễn Huỳnh hỏi.

Thôi Trị: “Chú không cần đâu, một ly nước lọc là được.”

Nguyễn Huỳnh bất đắc dĩ, gọi nhân viên cho hai ly trà gừng nóng.

Nguyễn Huỳnh đi đến trước mặt Thôi Trị ngồi xuống: “Chú tìm cháu có chuyện gấp sao?”

Thôi Trị đưa cái túi trong tay cho cô, ấm giọng nói: “Tết Dương lịch chú Thôi khá là bận, nói với cháu trước một tiếng Tết Dương lịch vui vẻ, đây là quà chuẩn bị cho cháu.”

Nguyễn Huỳnh cụp mắt xuống, nhìn cái túi quen thuộc kia: “Cảm ơn chú Thôi, cháu đã lớn rồi, không cần quà đâu.”

“Đối với chú Thôi, cháu mãi mãi vẫn là cô bé.” Thôi Trị nhớ lại nói: “Quên lời bố cháu nói rồi à?”

Nguyễn Huỳnh dùng lại.

Thôi Trị nhìn cô cười: “Cháu là con gái của bố cháu, cũng là một nửa con gái của chú Thôi, đối với cháu, cháu mãi mãi là cô bé.”

Lồng ngực Nguyễn Huỳnh nóng lên, đúng lúc nhân viên bưng trà gừng của bọn họ lên, Nguyễn Huỳnh mới không đến mức thất thố.

Cô bưng trà gừng làm ấm tay, nhìn về phía Thôi Trị: “Chú Thôi, có phải chú gặp việc gì khó không? Chú cứ nói thẳng với cháu, cháu có thể giúp thì nhất định sẽ giúp.”

Nghe vậy, Thôi Trị thở dài: “Vậy chú Thôi cũng không vòng vo với cháu nữa.”

Nguyễn Huỳnh gật đầu: “Chú nói đi.”

Chuyện có thể khiến Thôi Trị đau đầu, tới tìm Nguyễn Huỳnh hỗ trợ, ngoại trừ con gái ông Thôi Đồng thì sẽ không còn gì khác.

Sự thật cũng là như vậy.

Thôi Trị nói cho Nguyễn Huỳnh biết, ông phát hiện ra Thôi Đồng yêu qua mạng. Trước đó cô ta nói với ông, Tết Dương lịch muốn đi đến tận cùng phía Bắc du lịch chính là để gặp mặt đối tượng yêu qua mạng.

Ban đầu Thôi Trị đồng ý cho cô ta đi ra ngoài chơi, ra ngoài giải sầu như thường.

Sau khi biết việc này thì đương nhiên là không cho phép. Nhưng Thôi Đồng làm ầm ĩ, thậm chí là bỏ nhà đi. Ông hoàn toàn không làm gì được Thôi Đồng.



Nguyễn Huỳnh ngạc nhiên, im lặng một lúc: “Vậy chú có cách liên lạc với đối tượng yêu qua mạng của con bé không?”

Thôi Trị lắc đầu.

Nguyễn Huỳnh nhíu mày: “Cục cảnh sát cũng không tra ra được à?”

Cục cảnh sát muốn tra thì đương nhiên sẽ tra ra được. Nhưng quan hệ của Thôi Trị và con gái căng thẳng, ông cũng không biết hai đứa nó nói chuyện gì, đối phương có hành vi dụ dỗ hay không, ông dùng chức vụ để thăm dò cũng không phù hợp.

Thôi Trị nhìn về phía Nguyễn Huỳnh: “Huỳnh Huỳnh, cháu nói xem chú Thôi nên làm gì mới tốt?”

Nguyễn Huỳnh cũng không biết.

Cô mím môi: “Vậy con bé còn khăng khăng đi Cáp Nhĩ Tân không?”

Thôi Trị: “Cực kỳ kiên trì, chú khóa nhốt nó trong nhà cũng không nhốt được.”

Ông thở dài nói: “Nó dùng cái chết để uy hiếp chú.” Nói đến đây, ông hỏi Nguyễn Huỳnh: “Có phải chú để nó đi Cáp Nhĩ Tân một chuyến thì nó mới có thể hết hy vọng không?”

Mỗi nhà có nỗi khó xử riêng.

Những gì gia đình Thôi Trị trải qua còn có một chút liên quan đến Nguyễn Huỳnh.

Cô đã từng chứng kiến sự điên cuồng của Thôi Đồng, cũng biết sự khó xử và lo lắng của Thôi Trị.

“Bạn học của con bé thì sao?” Nguyễn Huỳnh nghĩ đến lúc trước ông nhắc tới Thôi Đồng đi cùng hai bạn học: “Bố mẹ của bạn học cũng đồng ý cho bọn nó đi sao?”

Thôi Trị lắc đầu: “Hai người bạn học của nó đã được bố mẹ khuyên nhủ, không đi nữa.”

Nguyễn Huỳnh: “Nó muốn đi một mình?”

“Phải.” Thôi Trị đau đầu, giọng nói khàn khàn phát tiết cảm xúc: “Chú muốn đi cùng nó nhưng nó không muốn. Nó cứ kiên trì đi một mình, cháu nói xem một mình nó đến đó, một đứa trẻ vị thành niên, sao chú có thể yên tâm được!”

Ông hối hận: “Đều tại chú, đều tại chú không chăm sóc tốt cho nó, khiến nó biến thành dáng vẻ bây giờ.”

Nguyễn Huỳnh nghe xong, trong lòng hơi chua chát.

Cô muốn an ủi Thôi Trì, nhưng lại không biết nên nói gì. Huống chi chuyện như thế này có an ủi cũng vô dụng.

Nghĩ tới nghĩ lui, Nguyễn Huỳnh đề nghị: “Chú Thôi, ngày mai cháu đến trường gặp Thôi Đồng, cháu nói chuyện với nó xem sao.”

Thôi Trị vuốt mặt, nhíu chặt lông mày: “Nó sẽ nghe sao?”

Nguyễn Huỳnh nghĩ: “Cháu thử xem, nếu như nó kiên trì muốn đi, vậy thì cháu sẽ đi cùng nó.”

Bố con Thôi Trị và Thôi Đồng giống như bây giờ, cô phải chịu một phần trách nhiệm.

-

Buổi sáng hôm sau, Nguyễn Huỳnh xuất hiện sớm ở trường của Thôi Đồng.

Nhìn thấy cô xuất hiện, Thôi Đồng ôi chao một tiếng: “Con gái nuôi của bố tôi tới rồi à? Tìm tôi làm gì?”

Nguyễn Huỳnh không để ý đến lời châm chọc khiêu khích của cô ta, chỉ hỏi một câu: “Có phải em khăng khăng muốn đi Cáp Nhĩ Tân không?”

Thôi Đồng dừng lại, vênh vang đắc ý nói: “Đúng vậy, làm sao? Chị muốn đến khuyên tôi hay muốn nhốt tôi trong nhà? Tôi cho chị biết, cho dù hôm nay chị có thể nhốt tôi lại nhưng chị có thể nhốt tôi cả đời sao?”

Nguyễn Huỳnh khẽ mỉm cười: “Chị không nhốt em, nếu em kiên trì muốn đi, vậy thì cũng được.”

Cô vươn tay về phía cô ta: “Đưa thẻ căn cước cho chị.”

Thôi Đồng cảnh giác: “Chị muốn làm gì?”

“Mua vé.” Nguyễn Huỳnh lạnh nhạt: “Chị đi với em, đi gặp người yêu qua mạng của em.”

Thôi Đồng: “Chị dở hơi hả?”

Cô ta tuyệt đối không ngờ tới Nguyễn Huỳnh sẽ có chủ ý như vậy.

“Thế nào?” Nguyễn Huỳnh mỉm cười: “Chị không thể đi à? Chị là con gái nuôi của bố em, cũng coi như nửa người nhà của em, không thể đi gặp người yêu qua mạng của em à?”

Cô dừng lại một chút, dựa vào ưu thế chiều cao mà liếc nhìn Thôi Đồng: “Hay là nói người yêu qua mạng mà em nói với bố là giả, hoàn toàn không có người này tồn tại?”

Thôi Đồng không chịu được nhất là bị Nguyễn Huỳnh kích thích, vừa nghe thấy lời này, cô ta lập tức về phòng học lấy thẻ căn cước ra ném cho cô: “Bây giờ chị đi mua đi, buổi chiều tôi tan học sẽ đi ngay. Nếu không mua thì sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”

“... Được thôi!” Nguyễn Huỳnh kiềm chế tính khí của mình, mua hai vé máy bay buổi tối bay đến Cáp Nhĩ Tân: “Em hủy vé đi tàu cao tốc trước đó đi.”

“Biết rồi!” Thôi Đồng lấy lại thẻ căn cước của mình: “Gặp ở sân bay!”

Đầu óc bị Thôi Đồng chọc giận nên không nghĩ rõ ràng, sau khi Nguyễn Huỳnh quay về xe thì đã hối hận ba giây, sau đó điều chỉnh lại cảm xúc, gọi điện thoại cho LÂm Du Anh xin nghỉ một ngày rồi lại đến bệnh viện một chuyến.

Nhưng ngày hôm nay Lục Ngộ An sắp xếp mấy cuộc phẫu thuật, chuẩn bị nghênh đón kỳ nghỉ ngày mai.

Nguyễn Huỳnh đã vồ hụt.

Trước khi về nhà, cô đến quán cà phê của Tư Niệm một chuyến.

Nghe cô nói xong quyết định xúc động, Tư Niệm ngây ra hồi lâu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Sao cậu có thể làm càn theo Thôi Đồng chứ?”

Nguyễn Huỳnh bưng cà phê, không cảm xúc mà uống: “Tớ không đi cùng nó thì có thể thế nào? Để chú Thôi lo lắng nhưng lại không có cách gì sao?”

Tư Niệm mài răng: “Chú Thôi có cách, chỉ là chú ấy không dám thôi.”

Quan hệ bố con của Thôi Trị và Thôi Đồng hiện nay chủ dựa vào một chút dung túng của Thôi Trị đối với cô ta để gắn bó. Trước kia Thôi Đồng tự sát, ông hoàn toàn không dám quá nghiêm khắc, quá cưỡng chế Thôi Đồng.

Thứ cô ta muốn làm, phần lớn thời gian ông đều chỉ có thể tùy theo cô ta.

Chính vì hiểu rõ nên Nguyễn Huỳnh mới không thể làm gì.

“Thôi.” Nguyễn Huỳnh nhìn về phía Tư Niệm: “Tớ đi theo nó lần cuối, nếu như nó còn như vậy, tớ sẽ không dung túng nó nữa.”

Cô rũ mắt xuống, cảm xúc không tốt lắm: “Tớ biết nên xử lý như thế nào.”

Tư Niệm ừm một tiếng: “Vậy tớ hỏi bố tớ xem có bạn bè quen biết ở Cáp Nhĩ Tân hay không, để bọn họ tiếp đón các cậu, sẽ an toàn hơn một chút.”

Dù sao người Nguyễn Huỳnh và Thôi Đồng muốn gặp cũng là bạn qua mạng.

Nguyễn Huỳnh gật đầu: “Được.”

-

Khi Lục Ngộ An nhìn thấy tin nhắn Nguyễn Huỳnh gửi cho mình thì cô đang ở nhà thu dọn hành lý.

Anh trực tiếp gọi điện thoại cho cô: “Đi Cáp Nhĩ Tân à?”

Nguyễn Huỳnh thở dài một tiếng: “Ừm, bác sĩ Lục, em có thể phải trì hoãn hành trình mê tín của chúng ta rồi.”

Lục Ngộ An nhíu mày: “Có chuyện gì gấp sao?”

Nguyễn Huỳnh: “Một người em gái muốn đi, em đi theo nó.” Cô ấm giọng: “Yên tâm đi, không có việc gì, em đi hai ngày rồi về.”

Lục Ngộ An không yên tâm: “Bên đó lạnh lắm.”

“Em biết.” Nguyễn Huỳnh khẽ cười một tiếng: “Có phải buổi chiều anh vẫn còn hai cuộc phẫu thuật nữa không? Không sao đâu, anh đi làm việc đi, một lát nữa em đến sân bay, đến nơi em sẽ gọi điện thoại cho anh.”

Lục Ngộ An im lặng một lúc, tự biết bây giờ mình không có thân phận để thuyết phục cô nhiều hơn, bản thân mình càng không có cách nào thoát thân để theo cô đến đó.

“Chú ý an toàn, có việc gì thì gọi cho anh bất cứ lúc nào.”

Nguyễn Huỳnh: “Được.”

Cúp điện thoại, Lục Ngộ An suy nghĩ phút chốc rồi gọi điện thoại cho Úc Đình Quân.

Nhờ vả xong, anh mới một lần nữa đi vào phòng phẫu thuật.

-

Hành trình đến Cáp Nhĩ Tân của Nguyễn Huỳnh đến quá đột ngột.

Ngay cả bản thân cô, khi đến Cáp Nhĩ Tân, cảm nhận nhiệt độ không khí âm mấy chục độ thì mới giật mình lấy lại tinh thần.

Từ sau khi lên máy bay Thôi Đồng vẫn ngậm miệng không nói, không giao lưu với cô, càng không nhìn cô.

Hai người giống như người lạ, máy bay hạ cánh thì đi lấy hành lý.

Nguyễn Huỳnh nhận được cuộc gọi của tài xế mà bố Tư Niệm sắp xếp đến đón, hai người cùng đi ra ngoài.

Sau khi xác nhận không sai, hai người lên xe đi khách sạn.

Thời gian vẫn sớm.

Nguyễn Huỳnh mua chuyến bay hơn sáu giờ, lúc này vẫn chưa đến chín giờ.

Cô nghiêng đầu nhìn về phía ánh đèn neon nối liền thành mảng bên ngoài cửa sổ, nhìn đèn lồng màu đỏ treo dưới ngọn đèn hai bên đường, nhìn người qua đường với sắc mặt vội vã, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi lạnh.

Cửa sổ bèn có lớp sương mờ.

Nguyễn Huỳnh nhìn, khẽ cười.

“Ngây thơ.” Bên cạnh truyền đến tiếng phàn nàn của Thôi Đồng.

Nguyễn Huỳnh không để ý đến cô ta.

Cô thu tầm mắt lại, gọi điện theo thứ tự cho Thôi Trị, Tư Niệm và Lục Ngộ An báo bình an.

Đến khách sạn, Nguyễn Huỳnh nói cảm ơn tài xế, sau khi hẹn chín giờ sáng hôm sau tới đón bọn họ thì cùng Thôi Đồng đi làm thủ tục nhận phòng.

Vì tránh cho Thôi Đồng chạy lung tung, cô đã đặt phòng hai người tiêu chuẩn.

Nhìn thấy vậy, Thôi Đồng giật môi, mỉa mai: “Cô Nguyễn ơi, sao chỉ đặt phòng tiêu chuẩn vậy? Không phải tiền lương của chị cao lắm sao?”

Nguyễn Huỳnh mắt điếc tai ngơ.

Lúc cầm thẻ phòng, Nguyễn Huỳnh nhìn về phía nhân viên: “Chỉ cần một thẻ là được.”

Nhân viên sững sờ nhìn hai người: “Chắc chắn không?”

“Chắc chắn.” Nguyễn Huỳnh mỉm cười: “Con bé không cần.”

Thôi Đồng: “Chị bị dở hơi à?”

Lấy được thẻ phòng, hai người đi vào.

Giày vò gần nửa ngày, thật ra Nguyễn Huỳnh rất mệt mỏi. Cáp Nhĩ Tân thật sự quá lạnh, so với cô dự đoán thì lạnh hơn rất nhiều rất nhiều.

Đi vào phòng, Thôi Đồng la hét muốn ăn cơm.

Nguyễn Huỳnh nhắm mắt, áp chế tính cáu kỉnh của mình: “Gọi đồ ăn ngoài được không?”

Cô thật sự không muốn ra ngoài.

Mà Thôi Đồng cứ thích đối đầu với Nguyễn Huỳnh.

Cô càng không muốn làm cái gì thì cô ta càng phải làm cái đó.

Cuối cùng, hai người đi ra khỏi phòng, ra ngoài ăn cơm dưới thời tiết âm ba mươi độ.

Lúc gọi món, Nguyễn Huỳnh không có khẩu vị.

Cô đưa thực đơn cho Thôi Đồng: “Chị không đói lắm, em gọi món mình muốn ăn và có thể ăn hết, đừng lãng phí đồ ăn.”

Thôi Đồng cười lạnh: “Hẹp hòi.”

Tuy nói như vậy nhưng cô ta vẫn kiềm chế một chút.

Ăn cơm xong, Thôi Đồng lại la hét muốn dạo phố.

Sắp đến giờ đếm ngược, cô ta muốn cùng người xa lạ đến quảng trường đón năm mới.

Cô ta nhìn về phía Nguyễn Huỳnh không có hào hứng lắm: “Chị cũng lần đầu tiên tới Cáp Nhĩ Tân nhỉ? Không muốn đi dạo chơi xem sao à?”

Lúc này Nguyễn Huỳnh đã lạnh đến mức nói năng không rõ lời nữa, nào có tâm tư đi dạo.

Cô thật sự không hiểu, một học sinh cấp 3 như Thôi Đồng rốt cuộc lấy sức lực đâu ra.

“Không muốn lắm.” Nguyễn Huỳnh từ chối uyển chuyển.

Ánh mắt Thôi Đồng sáng lên: “Chị không muốn thì tôi tự đi.”

“...” Nguyễn Huỳnh hít sâu một hơi: “Chị đi.”

Mưu kế của Thôi Đồng được như ý, cô ta khẽ ha một tiếng: “Vậy chúng ta đến Nhà thờ Saint Sophia đi, tuyết ở đó cực kỳ đẹp.”

Nguyễn Huỳnh đang muốn nói lúc này lại không có tuyết, vừa đi ra khỏi nhà hàng ngẩng đầu thì tuyết trắng mênh mông từ trên không trung rơi xuống.

Cô ngẩn ra chốc lát, tâm tình bỗng nhiên tốt hơn một chút: “Đi thôi.”

Cô liếc nhìn người bên cạnh: “Đi ngắm tuyết xem.”

Khách sạn của bọn họ nằm gần nhà thờ, cũng gần nơi ăn cơm, đi bộ là có thể đến.

Bởi vì đón đêm giao thừa, vào giờ này người đi trên đường đông hơn rất nhiều so với Nguyễn Huỳnh tưởng tượng. Mọi người đều nhao nhao ngẩng đầu, lấy điện thoại chụp hình tuyết trắng rơi xuống.

Đi bộ ngắm tuyết trên cả đoạn đường, để tuyết rơi xuống đầu dường như có thể làm trắng hết mái tóc.

Tuy là lời nói đùa ngây thơ, nhưng đa số người vẫn sẵn lòng tin tưởng. Cho dù ngắn ngủi nhưng cũng có thể chấp nhận.

Gió lạnh như con dao lướt qua mặt, lạnh thấu xương đến cực điểm.

Nguyễn Huỳnh bị gió thổi đến mức mắt bắt đầu chảy nước mắt. Nhưng khoảnh khắc đi đến gần nhà thờ, nhìn thấy nhà thờ đó, cô lại mơ hồ cảm thấy, cơn gió lạnh này rất có giá trị.

Thôi Đồng muốn chụp hình.

Nguyễn Huỳnh không có cách nào, chỉ có thể chụp cho cô ta.

Hai người lăn lộn hồi lâu ở gần nhà thờ rồi mới đi.

Trên đường về khách sạn, ở quảng trường xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng đếm ngược.

Hai người ngẩng đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy màn hình lớn của khu thương mại đang đếm ngược, sắp đến năm mới rồi.

Khi chữ số “Một” chiếu hết, Nguyễn Huỳnh vui mừng cười.

Cô nghiêng đầu nhìn về phía Thôi Đồng: “Chúc mừng năm mới.”

Đôi mắt Thôi Đồng lóe lên, cô ta mơ hồ nói một câu: “Chúc mừng năm mới.”

“...”

Điện thoại của Nguyễn Huỳnh bị đông cứng đến mức tự động tắt máy.

Quay về khách sạn sạc pin, cô mới nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Lục Ngộ An.

Nhân lúc Thôi Đồng tắm rửa, cô gọi điện lại cho anh.

RẤt nhanh bên kia đã có người nghe máy: “Nguyễn Huỳnh, vẫn ổn chứ?”

Nguyễn Huỳnh nghe giọng nói hơi có vẻ nóng nảy của anh, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Em vẫn ổn, Lục Ngộ An.” Cô nhìn về phía ánh đèn vẫn sáng tỏ bên ngoài cửa sổ, nói: “Chúc mừng năm mới.”

Trái tim lơ lửng của Lục Ngộ An tạm thời quay về chỗ cũ, giọng nói ấm áp: “Chúc mừng năm mới.”

Mí mắt của Nguyễn Huỳnh hơi nặng, nói chúc mừng năm mới với Lục Ngộ an xong thì cúp máy.

Cô muốn tắm.

Cô hơi có bệnh thích sạch sẽ, vào mùa đông nhất định cũng phải tắm rửa hàng ngày, nếu không sẽ không thoải mái.

Không bao lâu sau, Thôi Đồng đi ra.

Nguyễn Huỳnh dặn dò cô ta hai tiếng rồi cầm quần áo đi vào nhà tắm.

Tắm rửa xong đi ra, Nguyễn Huỳnh cầm điện thoại chơi một lúc, trả lời mấy tin nhắn cho mấy người Tư Niệm.

Cũng bảo Thôi Trị yên tâm.

“Mấy giờ chị ngủ?” Thôi Đồng hỏi.

Nguyễn Huỳnh liếc nhìn cô ta: “Làm sao?”

Thôi Đồng: “Không có gì, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi.”

Nguyễn Huỳnh không trả lời thẳng vấn đề của cô ta, cô nhàn nhạt nhìn cô ta, nhấn mạnh: “Thôi Đồng, đã đến nơi này rồi thì em không nên chạy lung tung. Ở đây rất lạnh, chỗ nào chị cũng không quen lắm, chị không cần em nghe lời chị nhiều, nhưng ít nhất đừng khiến chị và bố em lo lắng.”

Cô dừng lại một chút: “Em và người bạn qua mạng kia của em hẹn ngày mai mấy giờ gặp mặt?”

Thôi Đồng mím môi không nói lời nào.

Nguyễn Huỳnh hơi híp mắt, hỏi lại lần nữa. Cô ta mới không kiên nhẫn nói: “Buổi chiều! Tôi sẽ không chạy lung tung, chị ngủ của chị đi.”

“...”

-

Buổi sáng hôm sau, khi Nguyễn Huỳnh thức dậy thì đầu hơi nặng, có chút choáng váng.

Điều may mắn chính là, Thôi Đồng không chạy lung tung.

Hai người rời giường ăn sáng xong, Thôi Đồng nói muốn đi mua quà cho người bạn qua mạng.

Nguyễn Huỳnh chỉ có thể đi theo cô ta.

Hai người đi dạo một vòng ở khu thương mại, mua được quà rồi mới quay về khách sạn.

Thôi Đồng và bạn qua mạng của cô ta hẹn nhau vào giờ cơm tối, buổi chiều hai người còn có thể ở khách sạn ngủ một giấc.

Nguyễn Huỳnh không có hứng thú với phong cảnh, cũng không có tinh thần, cô cảm thấy mình hơi sốt.

Sau khi quay về khách sạn, cô bèn nằm xuống.

Lúc tỉnh dậy lần nữa thì trong phòng chỉ có một mình cô.

Sắc trời ngoài cửa sổ trở tối, mông lung. Nguyễn Huỳnh mờ mịt một lúc rồi vội vã lấy điện thoại ra gọi cho Thôi Đồng.

Không có ai nghe máy, Nguyễn Huỳnh tiện tay mặc áo khoác vào chạy ra ngoài.

Đi đến lễ tân, Nguyễn Huỳnh bảo nhân viên hỗ trợ xin mở camera để tìm kiếm.

Trên màn hình hiện ra, Thôi Đồng rời khỏi phòng hơn nửa tiếng trước, ra khỏi khách sạn thì đi về phía bên phải.

Nguyễn Huỳnh đỡ trán đi trên đường, cô mơ hồ cảm thấy cơ thể mình đang nóng lên.

Nhưng trên đường đều là những khuôn mặt xa lạ lui tới.

Tuyết hình như lại rơi rồi.

Mọi người tăng nhanh bước chân, cô đứng tại chỗ xoay một vòng cũng không thể nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Bỗng dưng chuông điện thoại vang lên.

Nguyễn Huỳnh nhanh chóng bắt máy, giọng điệu vội vã: “Thôi Đồng, em đi —”

Còn chưa nói hết lời thì cô đã nghe thấy giọng nói của Lục Ngộ An: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Nguyễn Huỳnh lấy điện thoại xuống xem, là thông báo cuộc gọi của Lục Ngộ An.

Trong khoảnh khắc đó, nước mắt mà cô áp chế lại tràn ra: “Lục Ngộ An, hình như em… hình như em lại làm lạc con bé rồi.”

Cô chẳng có mục đích gì, mờ mịt lúng túng.

“Bây giờ em đang ở đâu?” Giọng nói của Lục Ngộ An cũng gấp gáp hơn.

Nguyễn Huỳnh hít thở sâu, đưa tay vịn vào bên tường lạnh lẽo, nhẹ giọng nói: “Bên đường.”

Lục Ngộ An trầm giọng: “Về khách sạn trước đó, anh giúp em tìm người.”

“Anh tìm giúp em thế nào được.” Nguyễn Huỳnh hối tiếc không thôi: “Em không nên ngủ, nếu như nó xảy ra chuyện gì… làm sao em ăn nói với chú Thôi được.”

Cô không phải lần đầu tiên làm lạc mất Thôi Đồng.

Rất lâu trước kia, cô cũng từng làm con bé lạc một lần. Thậm chí là để con bé chịu khổ thay cô.

Vừa nghĩ tới những ký ức quá khứ mà cô cố gắng quên đi, Nguyễn Huỳnh không khống chế được tâm tình của mình.

Điện thoại của hai người vẫn kết nối.

Lục Ngộ An nghe tiếng Nguyễn Huỳnh khóc thút thít, hận không thể chạy ngay đến trước mặt cô.

Nghĩ như vậy, anh cũng làm như vậy.

Ở bên đường hòa hoãn một lúc, Nguyễn Huỳnh nghe thấy tiếng gió truyền đến từ phía của Lục Ngộ An, cô đè nén nước mắt ở khóe mắt, giọng nói khàn khàn: “Lục Ngộ An, sao tiếng gió bên chỗ anh lớn vậy?”

Lục Ngộ An nặng nề đáp: “Anh đang ở ven đường.”

Tư duy Nguyễn Huỳnh rối loạn, cô ngẩng đầu à một tiếng.

Cô đang muốn hỏi anh ở ven đường làm gì thì trước tiên đã nhìn thấy, một người ở đường đối diện chạy về phía cô.

Anh mặc áo lông màu đen, sợi tóc bị gió thổi rối loạn, điểm xuyết vài bông tuyết vẫn chưa tan.

Đúng lúc đèn chuyển sang màu đỏ, anh cầm điện thoại để sát vào tai, ánh mắt sáng rực xuyên qua đường đi rồi khóa chặt lấy cô, anh nói: “Đợi anh mười giây nữa.”

Nguyễn Huỳnh cố gắng nặn ra khuôn mặt tươi cười trả lời anh: “Bao lâu cũng được.”

Chỉ cần anh đến tìm cô.

Đèn đỏ chuyển sang xanh, người đi đường bước thẳng qua lối qua đường.

Lục Ngộ An sải bước đi về phía Nguyễn Huỳnh, anh đến gần trước mặt cô, ôm cô vào lòng cực kỳ chặt, nói cho cô biết: “Anh tới rồi.”

Nguyễn Huỳnh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh, cảm nhận được sự tồn tại của anh, cô vùi vào cổ anh hấp thụ tất cả mọi thứ trên người anh, thì thào nói: “Em biết.”

May mà anh tới rồi.

Lục Ngộ An sờ trán cô, nhìn bờ môi lạnh đến đỏ lên của cô, anh ôm cô lên, quay về khách sạn.

Về đến phòng, hơi ấm kéo tới, Nguyễn Huỳnh mới chậm chạp cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của mình, ý thức của cô nhanh chóng quay lại: “Thôi Đồng…”

Lục Ngộ An vẫn ôm cô, cùng cô nằm trên giường: “Anh tìm giúp em.”

Anh cúi đầu cọ vào trán cô, giọng nói nặng nề: “Có người đi theo nó, sẽ không lạc đâu.”

Nguyễn Huỳnh sửng sốt: “Cái gì?”

Lục Ngộ An điều chỉnh chăn mền cho cô, thấp giọng nói: “Tụi em tới đây, anh không yên tâm, anh đã bảo Úc Đình Quân sắp xếp người đi theo tụi em.” Anh chống trán mình vào trán Nguyễn Huỳnh, nói xin lỗi cô: “Xin lỗi em, không nói trước chuyện này cho em biết. Chủ yếu là anh sợ —”

“Em biết.” Nguyễn Huỳnh ngước mắt nhìn anh: “Không cần giải thích, bọn họ có người đi theo Thôi Đồng không?”

Lục Ngộ An thấy cô như vậy thì nhẹ nhàng ừm một tiếng: “Có, nếu em không yên tâm thì bây giờ anh gọi điện thoại hỏi xem Thôi Đồng ở đâu.”

Nguyễn Huỳnh im lặng một lúc, khẽ lắc đầu: “Thôi, không cần đâu.”

Cô nói: “Có người đi theo là được.”

Chỉ cần con bé không bị lừa đi bị bắt cóc mất, vậy là đủ rồi.

Lục Ngộ An rũ mắt, nhìn khuôn mặt đông lạnh đỏ lên của cô, đưa tay sờ: “Có phải lại sốt rồi không?”

“Hình như vậy.” Nguyễn Huỳnh cũng không xác định được, cô chỉ cảm thấy cơ thể luân phiên nóng lạnh, rất khó chịu.

Lục Ngộ An nhíu mày: “Anh đi gọi điện thoại.”

“Gọi cho ai?” Nguyễn Huỳnh thoáng cái không kịp phản ứng.

Lục Ngộ An: “Lễ tây, bảo bọn họ đưa nhiệt kế tới.”

Nguyễn Huỳnh không ngăn cản.

Lục Ngộ An buông cô ra, đi gọi điện thoại cho lễ tân.

Nguyễn Huỳnh một lần nữa cảm thấy lạnh lẽo.

Rõ ràng trong phòng đầy đủ hơi ấm, cô ngước mắt nhìn về phía người đang gọi điện thoại, ráng chống đỡ bò dậy, cầm lấy cái túi đặt ở tủ đầu giường.

Còn chưa lấy tấm thiệp ra thì Lục Ngộ An đã chú ý tới hành động của cô.

“Muốn lấy cái gì?”

Anh vội vã cúp điện thoại: “Để anh.”

Nguyễn Huỳnh yên tâm giao cho anh: “Trong đó có tấm thiệp, dành cho anh.”

Lục Ngộ An hơi dừng lại rồi lấy ra từ trong túi, sau khi thấy rõ nội dung cô biết, anh ngước mắt lên nhìn về phía cô, cùng cô đang ngồi trên giường nhìn nhau.

Nguyễn Huỳnh bị anh nhìn đến mức khuôn mặt hơi nóng lên, mi mắt giật giật, bờ môi hơi khô, cô liếm một cái: “Sao không nói chuyện? Nguyện vọng này của em quá đáng hả?”

Ánh mắt Lục Ngộ An sáng rực nhìn cô, giọng nói hơi khàn: “Lời này nên là anh hỏi em.”

Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu: “Gì cơ?”

Lục Ngộ An đặt tấm thiệp ở một bên, vẻ mặt trầm tĩnh nhìn cô chằm chằm, anh trịnh trọng hỏi: “Nguyễn Huỳnh, hôm nay là ngày đầu tiên của Tết Dương lịch, rất nhiều cái Tết Dương lịch trong tương lai, anh đều muốn cùng đón với em.” Anh dừng lại một chút rồi nghiêm mặt nói: “Em có muốn làm bạn gái của anh không?”

Nguyễn Huỳnh không nghĩ tới anh sẽ có cảm giác nghi thức như vậy, cô nghe xong, hốc mắt nóng lên: “Chẳng lẽ em biểu hiện vẫn chưa đủ rõ ràng sao?”

Trong lúc nói chuyện, Nguyễn Huỳnh khẽ ngẩng đầu, đến gần Lục ngộ An.

Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh tuấn của anh, nói ra lời trong tấm thiệp: “Bác sĩ Lục, em muốn một người bạn trai tên là Lục Ngộ An, là —”

Câu nói tiếp theo vẫn chưa được nói ra, Lục Ngộ An bỗng nhiên nghiêng người tới, chặn lại lời của cô ở giữa răng môi. Anh cúi đầu, hôn lên môi cô.

Giống như gió lớn mưa rào xông đến, không giống lắm với nụ hôn đầu tiên dịu dàng mà Nguyễn Huỳnh từng tưởng tượng.

Cô kinh ngạc không thôi, bị Lục Ngộ An ngậm lấy môi dưới, tách răng môi ra, đầu lưỡi thò vào.

Nguyễn Huỳnh và chiếc giường tiếp xúc với nhau, cơ thể một lần nữa quay về với cái ôm ấm áp.

Lục Ngộ An nghiêng người, giam cô trong lòng, nâng cằm cô lên mà hôn.

Mùi hương gỗ mát lạnh trên người anh xông vào đầu mũi không quá nhạy cảm của cô.

Mi mắt cô run rẩy, tay bị anh đè có chút không thoải mái, cố gắng muốn đổi tư thế. Vừa mới động đậy, Lục Ngộ An bỗng nhiên kéo cổ tay cô vượt qua đỉnh đầu, tiếp tục ngậm lấy cánh môi cô mút cắn.

Đầu lưỡi của anh đảo qua hàm răng của cô, cuốn lấy đầu lưỡi của cô.

Nhịp tim của Nguyễn Huỳnh như nổi trống, hơi thở dồn dập.

Cô bị Lục Ngộ An hôn đến mức hít thở không kịp.

Giống như nhận ra được sự khó chịu của cô, Lục Ngộ An thoáng lùi về sau.

Cánh môi khô ráo của Nguyễn Huỳnh trở nên ẩm ướt, thậm chí là sưng đỏ. Cô không nghĩ tới, Lục Ngộ An hôn lại bá đạo như thế.

Thấy cô như vậy, ánh mắt Lục Ngộ An tối sầm.

Hơi thở của hai người đan xen vào nhau, mập mờ mà dây dưa.

Đôi mắt Nguyễn Huỳnh ướt át, cực kỳ quyến rũ.

Yết hầu của Lục Ngộ An khẽ động đậy, ngón tay thon dài ấm áp lau đi giọt nước trên cánh môi cô, giọng nói khàn khàn, giống như hỏi ý kiến cô: “Muốn hôn thêm một lúc nữa không?”

Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng nhiễm dục vọng của anh, nuốt nước bọt theo bản năng, ánh mắt lay động: “Hình như nhân viên vẫn chưa đưa —”

Hai chữ nhiệt kế còn chưa ra khỏi miệng, Lục Ngộ An lần nữa nghiêng người áp xuống, giữ lấy vòng eo cô, hôn lên môi cô.

Bình luận

Truyện đang đọc