HÔN TRỘM

Vốn dĩ tặng căn nhà này cho Nguyễn Huỳnh, một mặt là muốn khi cô ở nơi này có nơi quay về, có cảm giác an toàn.

Mặt khác, là vì Lục Ngộ An muốn tặng cho cô một ngôi nhà hoàn chỉnh thuộc về cô.

Như vậy, cho dù trong tương lai bọn họ cãi nhau, mặc dù khả năng là rất nhỏ.

Vậy thì người nên rời đi cũng là Lục Ngộ An chứ không phải là Nguyễn Huỳnh.

Mi mắt Nguyễn Huỳnh run rẩy, nhịp tim mạnh mẽ: “Nhưng em —”

Cô nhìn chằm chằm vào tên trong giấy tờ nhà: “Vẫn không thể nhận được.”

Nguyễn Huỳnh không muốn chiếm lợi ích từ Lục Ngộ An.

Lần đó vốn chỉ là nói đùa. Tuy rằng trong lòng có chút lo lắng như vậy, dù sao không ai biết trước được chuyện tương lai.

Nhưng Nguyễn Huỳnh cũng có tính toán của riêng mình, mặc dù tiền tiết kiệm của cô không nhiều nhưng đã có thể trả được tiền đặt cọc của nhà trọ ở đây rồi.

Cô cần nhà thì có thể tự mình mua.

Nghe thấy lời này, Lục Ngộ An ngước mắt: “Nhất định phải khách sáo với anh như vậy à?”

Nguyễn Huỳnh liếc anh: Là do quà năm mới anh tặng quá quý giá, em không nhận được.”

Lục Ngộ An bất đắc dĩ, kéo cô đứng dậy khỏi mặt thảm: “Chúng ta đi nghỉ phép rồi về bàn lại chuyện này được không?”

Anh nhắc nhở Nguyễn Huỳnh: “Chắc là mấy người Tư Niệm đang ở dưới lầu chờ chúng ta đó.”

Nguyễn Huỳnh a một tiếng, lúc này mới nhớ tới chuyện đi sơn trang nghỉ dưỡng.

Cô vội vã nhìn thời gian: “Sửa soạn xong hết đồ rồi hả?

Lục Ngộ An: “Ừm.”

Nguyễn Huỳnh: “Có mang theo áo tắm giúp em chưa?”

Cô muốn tắm suối nước nóng, áo tắm trong tiệm của sơn trang không đẹp.

Lục Ngộ An cười khẽ: “Mang theo rồi.”

Nguyễn Huỳnh chớp mắt, lại hỏi tới mấy món đồ mình nhớ ra phải mang theo.

Không hề bất ngờ chút nào, Lục Ngộ An đã thu dọn hết. Thứ cô có thể hoặc không thể nghĩ tới, anh đều chuẩn bị rất đầy đủ.

Thu dọn thỏa đáng xong, cả đoàn người xuất phát đi sơn trang nghỉ dưỡng.

Tuy là Tết Dương lịch, nhưng vào giờ này của buổi chiều, người nên đi ra ngoài chơi thì cũng đã xuất phát từ sớm rồi, trên đường không bị kẹt xe.

Buổi sáng Nguyễn Huỳnh dậy sớm, lên xe nói chuyện với Tư Niệm một lúc thì nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Buổi sáng tuyết rơi nên Lục Ngộ An lái xe rất chậm.

Lúc đến trạm nghỉ, Nguyễn Huỳnh mới từ từ tỉnh dậy.

Lúc cô vừa tỉnh dậy thì không có khẩu vị gì, cảm thấy lười biếng, cũng không muốn xuống xe.

Hai người ở trong xe dính lấy nhau hồi lâu thì mấy người Tư Niệm mới quay lại.

“Bác sĩ Lục.” Tư Niệm nhìn hai người ngồi ở phía sau: “Tôi ngồi ghế phụ, anh ngồi với Huỳnh Huỳnh đi.”

Lục Ngộ An cười, cùng Chu Hạc Thư liếc nhìn nhau: “Được.”

Nửa đoạn đường sau, Nguyễn Huỳnh dựa vào vai Lục Ngộ An nghỉ ngơi, nửa mê nửa tỉnh.

Lúc đến sơn trang nghỉ dưỡng, cả người cô mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Nhìn dáng vẻ thần thái sáng láng của cô, Lục Ngộ An đã biết, cô lấy lại sinh lực rồi.

Mùa đông trời nhanh tối, khi đám người bọn họ đến thì sắc trời đã tối đi.

Có điều mấy người tạm thời cũng không có kế hoạch muốn ra ngoài chơi, ngày đầu tiên đến sơn trang nghỉ dưỡng, cả đoàn người chỉ định ăn cơm tối rồi ngâm suối nước nóng, ở trong phòng chơi một chút, ngày hôm sau sẽ ra ngoài trượt tuyết ngắm tuyết.

Sân nhỏ mà mấy người ở vẫn giống như lần trước.

Đặt hành lý xuống, mọi người đến phòng ăn ăn cơm.

Ăn cơm xong, Tư Niệm muốn bắn pháo hoa. Ở đây khong thể đốt pháo hoa, nhưng que pháo nhỏ thì không thành vấn đề.

Lục Ngộ An và Chu Hạc Thư đã mua không ít.

Một đám người đi vào trong sân chơi que pháo.

Ánh sáng lấp lánh làm nổi bật khuôn mặt tươi cười của mỗi người, Nguyễn Huỳnh nghe tiếng mọi người nói chuyện, nghe tiếng que pháo cháy, tâm tình cực kỳ tốt.

Lúc cô lơ đãng nghiêng đầu thì đối diện với ánh mắt của Lục Ngộ An.

Anh vẫn luôn ở bên cạnh cô, ngắm nhìn cô.

Ánh mắt hai người giao nhau.

Khóe môi Nguyễn Huỳnh cong lên: “Bác sĩ Lục, muốn chơi một chút không?”

Lục Ngộ An nhận lấy.

Hai người chơi ở một góc hồi lâu.

Chờ đến khi Nguyễn Huỳnh cảm thấy lạnh thì mới vào phòng nghỉ ngơi.

Tư Niệm không sợ lạnh, vẫn còn ở bên ngoài với Chu hạc Thư.

Úc Đình Quân và Vân Sơ không biết đã đi đâu, Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn quay về sân lấy đồ.

Ngồi trên ghế sô pha đợi một lúc, khi Nguyễn Huỳnh rũ mắt thì nhìn thấy chiếc nhẫn trong tay.

Lúc này cô mới nhớ ra, mình vẫn chưa nói với bà Lý biết chuyện Lục Ngộ An cầu hôn cô.

Suy nghĩ một chút, Nguyễn Huỳnh nhìn về phía Lục Ngộ An: “Em đi gọi điện thoại cho mẹ em.”

Lục Ngộ An: “Được, giúp anh chúc mừng năm mới bác gái.”

Nguyễn Huỳnh liếc anh: “Lát nữa chắc là mẹ em sẽ bảo anh nghe máy đấy, anh nói với mẹ đi.”

Lục Ngộ An mỉm cười, gật đầu.

Một lát nữa sẽ đi tắm suối nước nóng.

Nguyễn Huỳnh nói một tiếng với Tư Niệm rồi cùng Lục Ngộ An về phòng của họ trước.

Nói chuyện điện thoại xong, bọn họ có thể đi đến ao suối nước nóng tụ họp.

-

Quay về sân nhỏ, thật ra Nguyễn Huỳnh có chút không biết nên nói với bà Lý thế nào.

Cô sợ bà Lý cảm thấy cô và Lục Ngộ An tiến triển quá nhanh, cảm thấy hai người họ quá xúc động.

Xoắn xuýt một lúc, Nguyễn Huỳnh gửi tin nhắn cho bà Lý hỏi xem bà có bận không.

Bà Lý: “Không bận.”

Nguyễn Huỳnh lập tức bấm gọi điện thoại cho bà.

Cuộc gọi được kết nối rất nhanh, Nguyễn Huỳnh lười biếng ngồi trên ghế sô pha, ngắm nhìn cảnh đêm trong sân, kêu lên: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”

Bà Lý: “Đang chờ xem khi nào thì con gọi điện thoại cho mẹ.”

Nguyễn Huỳnh hơi nghẹn lời: “Mẹ ơi, chúc mừng năm mới.”

Bà Lý ừm ừm: “Chúc mừng năm mới, đi ra ngoài chơi rồi à?”

Nguyễn Huỳnh: “Đúng, tụi con đi sơn trang nghỉ dưỡng.”

Bà Lý đáp một tiếng: “Chơi vui vẻ, đừng để bị cảm.”

Nguyễn Huỳnh nhếch khóe môi lên, nhẹ giọng nói: “Con biết rồi.”

Cô mấp máy môi, nhìn chiếc nhẫn trong tay, khẽ nói: “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.”

Bà Lý: “Cái gì?”

Nguyễn Huỳnh im lặng một lúc, tiêm phòng cho bà trước: “Chính là…” Cô không thể nói thẳng ra được: “Có thể mẹ sắp có con rể rồi.”

Bà Lý: “...”

Bà im lặng một lúc rồi hỏi lại: “Không phải mẹ đã sớm có con rể rồi à?”

Nguyễn Huỳnh ngẩn người: “Ý của con là, lúc là bạn trai thì còn có rất nhiều thứ không chắc chắn.”

Bà Lý cạn lời: “Ý của con là, bây giờ nó không phải là bạn trai con mà là chồng con rồi à?”

Nguyễn Huỳnh bị lời nói ngay thẳng của bà Lý làm cho kinh ngạc, á khẩu không trả lời được.

Cô động đậy môi, bất đắc dĩ nói: “Lục Ngộ An cầu hôn con rồi.”

“Mẹ biết.” Bà Lý nói.

Nguyễn Huỳnh: “Hả?”

Cô kinh ngạc: “Mẹ biết hả?”

Lục Ngộ An nói cho bà biết khi nào vậy, vừa rồi lúc cô nói muốn gọi điện thoại nói với bà Lý chuyện này, Lục Ngộ An cũng không nhắc đến mà không phải sao?

Bà Lý cảm thấy bất đắc dĩ về con gái mình, ấm giọng nói: “Con cảm thấy với tính cách vững vàng chu toàn của bạn trai con, muốn cầu hôn con thì có phải nó sẽ nói trước với mẹ một tiếng không?”

Nguyễn Huỳnh: “... Hình như vậy.”

Lục Ngộ An làm việc chu toàn, suy xét mọi chuyện chu đáo.

Anh sẽ nói trước chuyện này với bà Lý, Nguyễn Huỳnh không hề bất ngờ. Chỉ có điều so sánh ra thì cô vẫn có chút kinh ngạc nho nhỏ.

Rất nhiều chuyện cô không cân nhắc, không nghĩ tới thì Lục Ngộ An đã làm rồi.

Bà Lý nói cho Nguyễn Huỳnh biết, lần trước khi Lục Ngộ An về nhà thì đã đề cập với bà về suy nghĩ kết hôn.

Lúc đó bà Lý còn hỏi anh, bà biết hai người yêu đương cũng chỉ mới hơn nửa năm, có phải hơi nhanh, hơi kích động rồi không. Có cần tìm hiểu sâu thêm một chút không.

Lúc đó Lục Ngộ An trả lời bà là, muốn kết hôn với Nguyễn Huỳnh không phải là suy nghĩ xúc động nhất thời. Sau khi thích cô, trong đầu của anh vẫn luôn tạo dựng ngôi nhà thuộc về riêng họ.

Anh muốn cho Nguyễn Huỳnh thêm một cảng tránh gió, muốn cho cô một ngôi nhà.

Lục Ngộ An biết, lời hứa ngoài miệng thì ai cũng biết nói. Anh cũng không có cách nào đoán trước được mười năm, thậm chí là hai mươi năm sau mình và Nguyễn Huỳnh sẽ như thế nào.

Nhưng anh có thể nói cho bà Lý biết rất chắc chắn, anh yêu Nguyễn Huỳnh.

Tình yêu này sẽ kéo dài bao lâu thì anh không có cách nào kết luận xằng bậy được. Anh chỉ biết là, anh sẽ dốc hết sức yêu cô, tốt với cô. Anh muốn mối tình của bọn họ sẽ kéo dài.

Anh có lòng tin này.

Nghe bà Lý nói xong, Nguyễn Huỳnh im lặng hồi lâu: “Sao anh ấy không nói gì với con hết vậy?”

Bà Lý cười: “Nó muốn làm con bất ngờ mà.”

Nguyễn Huỳnh nghe, khóe môi cong lên: “Vậy thì anh ấy cũng có thể tiết lộ chút tin tức với con trước mà, khiến con căng thẳng như vậy.”

“Căng thẳng cái gì?” Bà Lý hỏi: “Sợ mẹ không đồng ý à?”

Nguyễn Huỳnh: “Con biết mẹ sẽ không phản đối, chỉ là sợ mẹ cảm thấy tụi con phát triển nhanh quá.”

Bà Lý: “Mẹ con cũng không phải là người giáo viên không hiểu về người trẻ tuổi như vậy.”

Nguyễn Huỳnh: “... Ồ.”

Hai mẹ con hàn huyên một lúc, bà Lý nghiêm nghị nói: “Thích thì ở bên nhau, muốn cùng nhau có một mái nhà thì kết hôn. Mẹ sẽ không ngăn cản, nhưng mẹ hy vọng, tất cả quyết con con đưa ra đều là thứ con muốn làm.”

Bà hy vọng Nguyễn Huỳnh mãi mãi không phải làm chuyện miễn cưỡng bản thân, hy vọng cô mãi mãi nghe theo lòng mình.

Nguyễn Huỳnh hơi ngẩn ra, đôi mắt không chịu khống chế mà đỏ lên: “Mẹ, con biết rồi.”

Cô nhẹ giọng nói.

Bà Lý đáp một tiếng: “Những chuyện khác thì không nói nhiều nữa, nếu Ngộ An đã cầu hôn con, các con có thời gian rảnh thì phải tới nhà nó nói cho bố mẹ biết.”

Nguyễn Huỳnh: “Con biết.”

Hai người họ dự định cuối tuần sau sẽ đi.

Nhắc đến chuyện cầu hôn, Nguyễn Huỳnh nhịn một chút rồi vẫn không nhịn được mà nói cho bà Lý biết: “Mẹ.”

“Hửm?”

Nguyễn Huỳnh: “Lục Ngộ An đã tặng căn nhà của anh ấy cho con, bây giờ con nên xử lý như thế nào đây?”

Bà Lý hơi dừng lại, im lặng không nói hồi lâu: “Con không muốn nhận à?”

Nguyễn Huỳnh vâng một tiếng: “Con và anh ấy ở bên nhau không phải vì ham muốn nhà của anh ấy.”

Đương nhiên bà Lý biết rõ tính cách của con gái mình, bà ngẫm nghĩ một lúc: “Vậy con đã nói với nó chưa?”

“Nói rồi.” Nguyễn Huỳnh nói: “Anh ấy nói mấy ngày nữa về nhà bàn sau.”

Bà Lý hiểu ra: “Nó muốn cho con cảm giác an toàn.”

Nguyễn Huỳnh: “Con biết mà.”

Bà Lý im lặng một chút: “Có thời gian rảnh thì mẹ tìm nó tâm sự nhé?”

Nguyễn Huỳnh nói được, rầu rĩ nói: “Dù sao con cũng không muốn lấy nhà của anh ấy.”

Bà Lý: “Biết rồi, các con chơi vui vẻ đi, chuyện này có thời gian rảnh thì mẹ sẽ nói chuyện với Ngộ An.”

“Được.”

Cúp điện thoại, Nguyễn Huỳnh đi lên lầu tìm người.

Khi cô sắp gọi điện thoại, Lục Ngộ An đúng lúc cũng nhận được cuộc gọi của Tất Khải Hoàn đang trực ca ở bệnh viện vào Tết Dương lịch, cô không biết hai người này nói chuyện điện thoại xong chưa.

Lúc Nguyễn Huỳnh đi lên, Lục Ngộ An đang ngồi đọc sách trên ghế trong phòng.

Cô ngẩn ngơ, không thể tin nhìn về phía anh: “Anh còn mang theo sách ra ngoài à?”

Lục Ngộ An ngước mắt lên nhìn về phía cô: “Gọi điện thoại xong rồi à?”

Nguyễn Huỳnh ừm một tiếng, cầm lấy quyển sách liên quan đến chuyên ngành của anh xem một chút, bày tỏ sự bội phục đối với anh: “Bác sĩ Lục, anh nghiêm túc như vậy làm em có vẻ không tiến bộ ấy.”

Lục Ngộ An bật cười: “Cầm đại thôi.”

Anh đặt sách xuống, kéo Nguyễn Huỳnh lại ngồi trên đùi: “Bác gái nói thế nào?”

Nguyễn Huỳnh liếc anh một cái: “Biết rõ còn cố hỏi.”

Cô đưa tay ôm cả cổ anh, hừ hừ nói: “Không phải anh nói hết với mẹ em rồi à?”

Lục Ngộ An cong môi: “Bà ấy nói cho em biết rồi à.”

Giọng điệu chắc chắn.

Nguyễn Huỳnh gật đầu: “Đúng vậy, anh chỉ giấu một mình em thôi.”

Lục Ngộ An cười, ngậm lấy môi cô mà hôn, giọng nói khàn khàn: “Muốn cho em một bất ngờ mà.”

Nguyễn Huỳnh ngửa đầu theo bản năng, đáp lại nụ hôn của anh: “Em biết…”

Biết là một chuyện, dưới tình huống mọi người đều biết, chỉ có một mình mình không biết gì cả, Nguyễn Huỳnh vẫn có chút khó chịu.

Lục Ngộ An buồn cười: “Không vui à?”

Nguyễn Huỳnh: “Một chút.”

Lục Ngộ An rũ mắt, bình tĩnh nhìn cô chằm chằm: “Vậy anh dỗ em nhé?”

Chữ dỗ này đối với hai người mà nói đều rất nhạy cảm.

Cơ thể Nguyễn Huỳnh cứng đờ, bàn tay ôm cổ anh siết chặt, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đợi lát nữa còn phải đi tắm suối nước nóng.”

Thật ra trong phòng cũng có.

Nhưng Tư Niệm nói muốn đến hồ lớn ngâm, bọn họ muốn nói chuyện hóng hớt.

Có hồ nam nữ dùng chung, cũng có hồ riêng cho nam và nữ.

Lục Ngộ An nhướng mày, nhìn chằm chằm Nguyễn Huỳnh với ý tứ sâu xa: “Vậy thì đi tắm suối nước nóng trước nhé?”

Nguyễn Huỳnh: “... Ừm.”

-

Thay đồ xong, mấy người đi ngâm suối nước nóng.

Muốn thả lỏng một chút nên hồ tắm nước nóng của mấy cô gái và các chàng trai tách riêng ra, bọn họ không ngâm cùng nhau.

Đưa Nguyễn Huỳnh đi đến cổng hồ nước nóng cho nữ, Lục Ngộ An nhéo ngón tay cô: “Không muốn ngâm nữa thì nói với anh, anh đến đón em.”

Nguyễn Huỳnh cười: “Chỗ này cách bao xa chứ? Em tự về là được.”

Lục Ngộ An nhìn cô, đàng hoàng trịnh trọng: “Anh không yên tâm.”

Nguyễn Huỳnh: “.”

Sau khi Lục Ngộ An rời đi, Nguyễn Huỳnh đi vào hồ nước nóng.

Hồ nước nóng trong sơn trang nghỉ dưỡng được thiết kế rất đặc biệt, có núi có cây cỏ tươi tốt, tạo nên một loại cảm giác của suối nước nóng hoang dã.

Khi Nguyễn Huỳnh đi vào thì Khương Thanh Thời đã ở đó rồi.

“Sao cậu qua đây sớm vậy?”

Khương Thanh Thời liếc cô một cái, ừm ừm nói: “Sớm hơn cậu khoảng năm phút thôi.”

Nguyễn Huỳnh cười, cởi tấm khăn bao bọc lấy mình ra, chuẩn bị bước vào hồ.

Bỗng dưng, Khương Thanh Thời nhìn cô chằm chằm rồi nói một câu: “Sao tớ lại cảm thấy… thân hình của cậu trở nên tốt hơn vậy.”

Nguyễn Huỳnh cúi đầu nhìn theo ánh mắt cô ấy, dừng lại một chút, hai gò má đỏ bừng.

Khương Thanh Thời cong môi cười: “Xem ra không thể bỏ qua công lao của bác sĩ Lục được.”

Chủ đề của hai người phát triển theo hướng cấm.

Tư Niệm đúng lúc nghe thấy, nhìn trái nhìn phải, có chút buồn rầu: “Có phải hai cậu cố ý không?”

Nguyễn Huỳnh: “...”

Khương Thanh Thời liếc cô ấy một cái, không đứng đắn nói: “Hâm mộ à?”

Tư Niệm vẫn luôn có chút tự ti về phương diện này: “Đúng vậy.”

Cô ấy thản nhiên.

Khương Thanh Thời gật đầu, đứng đắn nói: “Vậy thì bảo giáo sư Chu cố gắng nhiều hơn đi.”

Tư Niệm nghẹn lời.

Không bao lâu sau, Vân Sơ cũng tới.

Tư Niệm nhìn ba người rồi yên lặng trốn ở một bên, nhắn tin cho Chu Hạc Thư.

Tư Niệm: “Giáo sư Chu, em tự ti.”

Chu Hạc Thư: “Hửm?”

Tư Niệm ngại nói thẳng, thở dài: “Không có gì, chút nữa nói cho anh biết.”

Cô dù sao cũng không thể nói cho Chu Hạc Thư biết là cô tự ti vì ngực cô nhỏ được.



Ba người Nguyễn Huỳnh và Khương Thanh Thời ở bên cạnh nhìn Tư Niệm, không khỏi tức cười.

Bọn họ đại khái có thể đoán được Tư Niệm đang làm gì.

Chờ Tư Niệm nói chuyện với Chu Hạc Thư xong thì tự giác đi đến bên cạnh bọn họ.

Cô ấy lần nữa thở dài: “Tớ phải ăn nhiều đu đủ một chút.”

Nguyễn Huỳnh nghẹn lời: “Hình như đu đủ không có tác dụng.”

Tư Niệm: “...”

Khương Thanh Thời: “Tớ đưa chuyên gia dinh dưỡng trong nhà cho cậu nhé?”

Tư Niệm suy nghĩ một chút: “Có tác dụng không?”

Khương Thanh Thời: “... Không biết.”

Tư Niệm cạn lời: “Vậy thì không cần đâu. Lỡ như cố gắng rồi mà vẫn không có tác dụng thì chẳng phải tớ càng thất bại hơn à?”

Ba người không nói gì, lại cảm thấy lời Tư Niệm nói hơi có lý.

Mấy người nói chuyện hồi lâu về dáng người.

Đến cuối cùng, Tư Niệm chuyển chủ đề: “Huỳnh Huỳnh, cậu còn chưa kể bác sĩ Lục cầu hôn cậu thế nào đâu đấy.”

Nguyễn Huỳnh bật cười, miêu tả đơn giản lại cảnh Lục Ngộ An cầu hôn mình.

Khương Thanh Thời: “Tớ có chút hâm mộ đấy.”

Vân Sơ: “Hâm mộ cái gì?”

Khương Thanh Thời: “Tớ chưa từng được cầu hôn đâu.”

Tư Niệm: “Đây chính là do Tổng giám đốc Thẩm không đúng rồi, cậu chờ một chút, lần sau tớ gặp Tổng giám đốc Thẩm nhất định sẽ nói chuyện với anh ta.”

Nguyễn Huỳnh: “Đúng vậy.”

Mấy người cùng nhau khiển trách Thẩm Ngạn một hồi, chủ đề lại chuyển đến trên người Vân Sơ.

Cô ấy và Úc Đình Quân có thời gian bên nhau lâu nhất, hai người yêu hận dây dưa, Nguyễn Huỳnh biết được không nhiều lắm. Thật ra cô cảm thấy hứng thú nhất với tương lai của hai người này.

Có điều Vân Sơ vẫn luôn không thích nói về chuyện của mình và Úc Đình Quân, mấy người Nguyễn Huỳnh và Tư Niệm cũng ít hỏi.

Nhưng lúc này có chút không kìm nén được, muốn biết dự định của Vân Sơ.

Vân Sơ bị ba người truy hỏi, im lặng hồi lâu rồi nói: “Thật ra tôi và Úc Đình Quân luôn có một chuyện không nói cho mọi người biết.”

Tư Niệm trừng lớn mắt: “Chuyện gì?”

Vân Sơ: “Hai chúng tôi đã lấy giấy chứng nhận từ rất sớm rồi.”

Ba người ngây ra.

Một hồi lâu, Nguyễn Huỳnh mới hoàn hồn: “Rất sớm là sớm cỡ nào?”

Vân Sơ nghiêng đầu nhớ lại một chút: “Thời gian cụ thể thì quên rồi, đại khái là hơn một năm trước.”

Khương Thanh Thời: “... Hai người không để lộ chút tin tức nào ra bên ngoài sao?”

Vân Sơ mỉm cười: “Có điều chúng tôi không lấy giấy chứng nhận trong nước, không thể chắc chắn hoàn toàn nhỉ.”

Lần đó cô và Úc Đình Quân đi lấy giấy chứng nhận đơn thuần chỉ là do xúc động nhất thời.

Sau khi lấy giấy chứng nhận, hai người chia tay rồi quay lại, cũng từng có không ít mâu thuẫn. Cũng vì như vậy, Vân Sơ mới có thể không nói với bất cứ ai về việc mình và Úc Đình Quân lấy giấy chứng nhận.

Ba người hiểu ra.

Nguyễn Huỳnh yên tĩnh một lúc, cảm khái: “Tôi còn tưởng rằng tôi và bác sĩ Lục là cặp thứ hai trong chúng ta lấy giấy chứng nhận đấy.”

Nhắc đến chuyện này, Vân Sơ hỏi: “Hai người xác định thời gian lấy giấy chứng nhận rồi à?”

Nguyễn Huỳnh: “Chưa.”

Khương Thanh Thời: “Dựa theo tiến triển của bác sĩ Lục thì tớ đoán cũng sắp rồi.”

Tư Niệm: “Cậu lấy giấy chứng nhận thì không thể giấu mọi người đâu đấy, nhận giấy xong tụi tớ muốn chúc mừng cho cậu.”

Nguyễn Huỳnh cười: “Tớ biết rồi, tớ đảm bảo sẽ thông báo cho mọi người biết trước.”

Ngâm suối nước nóng xong, mọi người tự mình quay về nghỉ ngơi.

Ngâm suối nước nóng rất dễ chịu, lúc Nguyễn Huỳnh về đến phòng thì đã có chút mệt mỏi. Cô nằm trên giường nghỉ ngơi, Lục Ngộ An nhìn vẻ mặt mỏi mệt của cô, khẽ nhếch môi: “Mệt rồi à?”

Nguyễn Huỳnh ừm một tiếng, ngước mắt nhìn anh: “Anh không mệt à?”

Lục Ngộ An hơi dừng lại, vén chăn lên giường với cô, giọng nói nặng nề: “Không mệt.”

Hơi thở của Lục Ngộ An tới gần, Nguyễn Huỳnh đã choáng váng trong một khoảnh khắc.

Cô còn chưa kịp phản ứng thì dây vai của váy ngủ đã trượt đến cánh tay. Trong lúc Nguyễn Huỳnh chớp mắt thì nụ hôn của Lục Ngộ An rơi xuống

… …

Bóng đêm ngoài cửa sổ rất đậm, gió mùa đông rất mạnh.

Đêm Tết Dương lịch này, Nguyễn Huỳnh trải qua không khác đêm đón năm mới nhiều lắm, đến hai ba giờ khuya mới dừng lại nghỉ ngơi.

Tắm rửa đơn giản rồi đi ra khỏi phòng tắm, Nguyễn Huỳnh rất buồn ngủ, cũng rất mệt mỏi, nhưng đầu óc cô lại phấn khởi.

Cô vùi mình trong lòng Lục Ngộ An, cùng anh nói chuyện phiếm.

Nói một lúc, Lục Ngộ An đột nhiên hỏi cô: “Năm nay đi lấy giấy chứng nhận thì em có cảm thấy sớm không?”

Nguyễn Huỳnh sửng sốt, buổi tối cô và mấy người Tư Niệm vừa nói tới đề tài này thì Lục Ngộ An nói ra luôn rồi.

Ánh mắt hai người đối diện nhau.

Nguyễn Huỳnh khẽ chớp mắt nói: “Hình như cũng được?”

Lục Ngộ An hiểu ra: “Vậy chúng ta chọn thời gian thích hợp rồi đi nhé?”

Nguyễn Huỳnh nói được.

Lục Ngộ An lại hỏi: “Em có ý kiến gì về hôn lễ không?”

Nguyễn Huỳnh suy tư một lúc rồi lắc đầu: “Không có ý kiến đặc biệt gì cả.”

Lục Ngộ An nhéo má cô, hỏi: “Vậy anh tìm người chọn phương án nhé? Sau đó chúng ta tiến hành lựa chọn?”

Nguyễn Huỳnh ừm một tiếng, im lặng một lúc rồi nói: “Anh thật sự nghĩ kỹ rồi à?”

Lục Ngộ An: “Cái gì?”

Nguyễn Huỳnh ngửa đầu nhìn anh, thản nhiên nói: “Bác sĩ Lục, lấy giấy chứng nhận, tiến hành hôn lễ rồi thì anh không thể đổi ý nữa đâu.”

Lục Ngộ An nhướng mày, ánh mắt sáng rực nhìn cô chằm chằm: “Em không muốn gả cho anh à?”

“...” Nguyễn Huỳnh nghẹn lời: “Em đâu có ý này.”

Cô chỉ muốn nhắc nhở Lục Ngộ An một chút, có cần suy nghĩ lại hay không.

Không phải Lục Ngộ An không biết suy nghĩ trong lòng Nguyễn Huỳnh, anh cúi đầu, thân mật cọ vào chóp mũi cô, giọng nói khàn khàn: “Trước đó anh từng mơ một giấc mơ.”

Nguyễn Huỳnh: “Giấc mơ gì?”

Lục Ngộ An rũ mắt, ngậm lấy môi cô: “Giấc mơ về hôn lễ của chúng ta.”

Ánh mắt Nguyễn Huỳnh kinh ngạc nhìn qua anh, cô không lên tiếng.

Ánh mắt Lục Ngộ An dịu dàng nhìn cô, giọng điệu kiên định: “Về chuyện muốn kết hôn với em, anh đã suy nghĩ rất lâu rồi.”

Lâu đến mức ngày nghĩ đêm mơ.

Là quyết định sau khi đã nghĩ sâu tính kỹ, cũng là việc mà hiện tại mình muốn làm với Nguyễn Huỳnh nhất.

Nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Nguyễn Huỳnh, Lục Ngộ An đưa tay nhéo mũi cô: “Nghĩ gì vậy? Bị anh dọa rồi hả?”

Nguyễn Huỳnh chậm chạp lắc đầu: “Không có.”

Cô mím môi, nhìn Lục Ngộ An nói: “Em cũng đã suy nghĩ rất lâu rồi, vì sao em không mơ thấy như thế?”

Lục Ngộ An: “...”



Tác giả có lời muốn nói:

Bác sĩ Lục: Điểm mấu chốt của vợ chưa cưới của tôi lúc nào cũng khác người.

Huỳnh Huỳnh:.

Bình luận

Truyện đang đọc