HÔN TRỘM

Lần đầu tiên Tư Niệm nhìn thấy Chu Hạc Thư không phải tại quán cà phê của mình.

Thật ra cô đã nhìn thấy Chu Hạc Thư hai lần ở quán bar. Một lần là thoáng qua, một lần là chạm mặt chính diện. Khóe mắt cô liếc thấy dáng vẻ anh, trong khoảnh khắc đó, Tư Niệm đã từng gặp rất nhiều trai đẹp khác nhau vẫn bị anh làm kinh diễm.

Lúc đó, cô còn nhắc đến với bạn tốt là Nguyễn Huỳnh rằng, cô vừa nhìn thấy một anh chàng đẹp trai.

Nguyễn Huỳnh hỏi cô ở đâu, Tư Niệm nhìn quanh một vòng rồi bất đắc dĩ nói, hình như đi rồi.

Nguyễn Huỳnh vỗ bả vai cô, nói: “Sau này nhìn thấy trai đẹp thì phải gọi tớ trước đấy.”

Tư Niệm cạn lời liếc cô ấy: “Cậu cũng có bác sĩ Lục rồi, sao còn nhớ thương đến trai đẹp vậy.”

Nguyễn Huỳnh trả lời hùng hồn: “Bác sĩ Lục cũng cho phép tớ ngắm trai đẹp, hơn nữa ai quy định thích người khác rồi thì không thể thưởng thức trai đẹp chứ.”

Tư Niệm suy nghĩ một chút, Nguyễn Huỳnh nói rất có lý: “Vậy lần sau tớ gọi cậu.”

Nguyễn Huỳnh cong môi: “Một lời đã định.”

Sau khi giao hẹn thì có một khoảng thời gian, cô đều không gặp lại Chu Hạc Thư.

Mãi đến buổi sáng một ngày, trong quán có một nhân viên xin nghỉ phép, một mình Tiểu Mỹ không làm nổi, Tư Niệm bèn dậy thật sớm rồi đi đến quán cà phê.

Vị trí quán cà phê của Tư Niệm không tệ, hương vị tốt, giá cả thiết thực, trong tiệm cũng trang trí cực kỳ đơn giản tươi mát, không ít người đều thích đến quán của cô mua cà phê.

Bận rộn một trận, Tư Niệm đang chuẩn bị nghỉ ngơi chốc lát thì cửa thủy tinh của quán cà phê bị người ta đẩy ra. Cô cũng không ngước mắt lên, đứng ở quầy gọi món hỏi: “Chào anh, anh muốn uống gì?”

Chu Hạc Thư quét mắt nhìn, giọng điệu lạnh lùng: “Một ly Americano.”

Tư Niệm là một nửa người trong giới lồng tiếng, bản thân cô thỉnh thoảng cũng sẽ hỗ trợ lồng tiếng cho tiểu thuyết hoặc kịch bản. Khoảng thời gian trước cô còn cùng bạn bè lập nhóm, lồng tiếng cho một bộ tiểu thuyết.

Độ nhạy cảm đối với âm thanh của cô mặc dù không cao như Nguyễn Huỳnh, nhưng cũng không tệ.

Giọng nói của Chu Hạc Thư vừa vang lên, Tư Niệm bất chợt ngẩng đầu. Sau khi nhìn thấy người đứng trước mặt, cô không chịu khống chế mà sửng sốt mấy giây.

Cho đến khi người đàn ông trước mặt nhíu mày, cầm điện thoại hỏi cô: “Hai mươi tám tệ à?”

Tư Niệm hoàn hồn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh tú của anh: “Đúng, hai mươi tám.”

Cô gọi món cho Chu Hạc Thư, đưa hóa đơn cho anh: “Anh có thể qua bên kia chờ một lát, trước đó còn mấy đơn nữa, làm xong sẽ làm cho anh ngay.”

Chu Hạc Thư gật đầu, sắc mặt lạnh nhạt đi sang bên cạnh, không hề có chút lưu luyến nào, cũng không nhìn Tư Niệm nhiều thêm.

“...”

Nhìn thấy người đẹp trai kinh người ở cách đó không xa khiến rất nhiều khách trong quán dồn dập quay đầu, nhìn chăm chú vào người đàn ông, Tư Niệm chủ động ôm lấy việc làm ly cà phê này, thậm chí còn dùng tới hạt cà phê cực kỳ đắt đỏ mà cô sưu tập xay ngay tại chỗ cho anh.

Chỉ có điều, sau khi làm xong đưa cho “đại mỹ nhân”, anh vẫn không nhìn cô thêm một cái, không mặn không nhạt nói với cô một câu cảm ơn rồi rời đi.

Nhìn bóng lưng Chu Hạc Thư rời đi, Tư Niệm trợn mắt há mồm mấy giây, chậm rãi chớp mắt.

Rất tốt, anh chàng đẹp trai đã hấp dẫn sự chú ý của cô lần thứ hai rồi.

Điều Tư Niệm không nghĩ tới chính là, vào ngày thứ ba sau khi cô gặp lại Chu Hạc Thư, anh lại tới quán mua cà phê.

Chỉ có điều Chu Hạc Thư ít nói lạnh lùng quá, Tư Niệm cố gắng nghĩ chủ đề bắt chuyện với anh, cố gắng biết được chút tin tức có tác dụng từ anh, anh vẫn cứ ngậm miệng không nói, không tiếp lời cô.

Ngay cả khi Tư Niệm nói cho anh biết có thể quét mã kết bạn Wechat, khách quen của quán cũng có thể gọi thức ăn ngoài thì Chu Hạc Thư cũng chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô nói: “Không cần, tôi không gọi thức ăn ngoài.”

Vào lúc Tư Niệm cảm thấy thật sự không bắt được người đàn ông này thì một cơ hội tình cờ, Tư Niệm biết được Nguyễn Huỳnh quen biết Chu Hạc Thư, Chu Hạc Thư và bạn trai Lục Ngộ An của Nguyễn Huỳnh là bạn tốt, lần này đã một lần nữa nhen nhóm tâm chí mạnh mẽ của Tư Niệm.

Có chỗ ra tay thì cô có lòng tin rồi.

Biết được suy nghĩ trong lòng Tư Niệm, bà mai Nguyễn Huỳnh cực kỳ dốc sức, sắp xếp cho hai người gặp nhau ở buổi liên hoan sinh nhật cô ấy.

Bữa tiệc liên hoan sinh nhật diễn ra ở quán bar của Úc Đình Quân, lúc Tư Niệm đến thì Chu Hạc Thư vẫn chưa tới.

Nói chuyện với mọi người một lúc, uống hai ly rượu, anh vẫn chưa tới.

Tư Niệm chống cằm, ngồi tại chỗ ngẩn người.

Nguyễn Huỳnh biết tâm tư của cô, ngồi sóng vai với cô nói: “Đang trên đường rồi, lát nữa sẽ đến.”

Tư Niệm: “... Tớ lại không hỏi cậu.”

Nguyễn Huỳnh ừm ừm: “Tớ muốn nói cho cậu biết.”

Hai người liếc nhìn nhau, Tư Niệm thản nhiên, liếc nhìn về phía cửa: “Được thôi tớ thừa nhận, đúng là có chút tò mò xem anh ấy rốt cuộc có tới hay không.”

Nguyễn Huỳnh cong môi: “Tớ biết.”

Hai người họ quen biết nhiều năm như vậy, đương nhiên cô ấy biết được tâm tư của Tư Niệm.

Ngồi thêm một lúc nữa, cửa phòng bao đột nhiên bị người ta đẩy ra.

Tư Niệm lơ đãng ngước mắt, nhìn thấy người đứng ở cổng, anh cõng theo ánh sáng, thân hình bị kéo đến cao lớn, nhìn từ góc độ này của Tư Niệm thì có chút không nhìn rõ đường nét khuôn mặt anh, cũng không thấy rõ vẻ mặt anh vào giờ phút này, càng không có cách nào nhìn thấy được — lúc anh nhìn thấy mình ở đây thì cảm xúc cũng thay đổi.

Tư Niệm hơi híp mắt, Khương Thanh Thời đụng vào bả vai cô, đè thấp giọng nói: “Giáo sư Chu tới rồi hả?”

Cô ấy đã sớm nghe nói đến Chu Hạc Thư tiếng tăm lừng lẫy.

Tư Niệm: “... Là anh ấy.”

Nguyễn Huỳnh nhìn dáng vẻ lập tức điềm đạm nho nhã của cô, có chút muốn cười: “Cậu nói chuyện nhẹ giọng như vậy làm gì?”

Tư Niệm chững chạc đàng hoàng: “Tớ cảm thấy trước đó tớ không hấp dẫn được anh ấy là vì tớ hoạt bát quá, bây giờ tớ phải dịu dàng tài trí một chút.”

Nguyễn Huỳnh: “...”

Mấy người cạn lời một lúc, Tư Niệm cầm một ly rượu trên bàn, cô chủ động đến gần Chu Hạc Thư.

Lục Ngộ An nhận được sự sắp xếp của Nguyễn Huỳnh, đang chuẩn bị giới thiệu hai người một chút thì Tư Niệm đã tới trước rồi.

Nhìn thấy Tư Niệm, Lục Ngộ An và bạn gái ở cách đó không xa liếc nhìn nhau, sau đó nhìn Chu Hạc Thư nói: “Giới thiệu với cậu một chút, bạn tốt của Nguyễn Huỳnh, Tư Niệm. Hẳn là hai người đã gặp nhau rồi.”

Nghe vậy, Chu Hạc Thư ngước mắt, nhìn cô gái trước mặt.

Tầm nhìn của anh hơi rũ xuống, rơi trên ly rượu trong tay Nguyễn Huỳnh: “Gặp rồi.”

Tư Niệm cũng ừm một tiếng, cười nhẹ nhàng nhìn qua Chu Hạc Thư: “Giáo sư Chu, lại gặp nhau rồi.”

Chu Hạc Thư gật đầu, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt.

Tư Niệm thấy anh như vậy, nhịp tim lại đập thình thịch hỗn loạn. Cô phát hiện ra, mình thật sự có chút thể chất chịu ngược đãi, Chu Hạc Thư càng lạnh nhạt với cô, cô càng hứng khởi.

Sau khi Lục Ngộ An giới thiệu hai người với nhau thì rời đi, anh ấy cố ý chừa lại không gian cho hai người.

Sau khi anh ấy đi, Tư Niệm nhìn về phía Chu Hạc Thư: “Giáo sư Chu uống rượu không?”

Chu Hạc Chu nhìn cái ly cô đưa tới, hơi dừng lại một chút, rất nể mặt mà nhận lấy: “Cảm ơn.”

Tư Niệm không nghĩ tới anh sẽ nhận, cô khẽ chớp mắt, mặt mày hớn hở nói: “Không có gì.”

Uống ly rượu xong, Tư Niệm hỏi Chu Hạc Thư có muốn đến chỗ ghế sô pha ngồi hay không, Chu Hạc Thư liếc mắt nhìn về phía Úc Đình Quân đang chơi bida: “Thôi, tôi qua bên kia.”

Tư Niệm không miễn cưỡng.

Quay về chỗ ngồi, cô chống cằm nhìn người đang chơi bida ở cách đó không xa.

Càng nhìn, Tư Niệm càng cảm thấy Chu Hạc Thư chính là hình mẫu lý tưởng của cô.

Khương Thanh Thời đụng vào cánh tay cô, nhỏ giọng hỏi: “Cậu nhìn qua đó trắng trợn quá rồi đấy, cậu không định kín đáo nữa à?”

Tư Niệm nghiêng đầu nhìn cô ấy, tò mò hỏi: “Kín đáo thì có tác dụng không?”

“Nói thật, hình như không.” Khương Thanh Thời thản nhiên.

Tư Niệm: “Đúng không, tớ nghĩ, dịu dàng tài trí cũng không thích hợp với tớ, chẳng bằng giống như lúc trước ấy.”

Khương Thanh Thời cười: “Giống trước đó thế nào?”

Tư Niệm: “Yêu thích anh ấy một cách trắng trợn rõ ràng.”

“...”

Khương Thanh Thời bị lời cô nói làm sặc, trợn tròn mắt nói: “Sao trước đó cậu đã thích giáo sư Chu một cách trắng trợn rõ ràng rồi?”

“Anh ấy bỏ ra hai mươi tám tệ mua một ly cà phê Americano mà tớ dùng hạt cà phê gần chín trăm tệ nửa ký làm ra, vẫn không tính là yêu thích trắng trợn sao?” Tư Niệm hỏi lại.

Khương Thanh Thời: “... Tính.”

Cô ấy nhíu mày nhìn Tư Niệm: “Vậy là gần đây cậu đều làm ăn lỗ vốn à?”

Nghe thấy lời này, Tư Niệm cười híp mắt nhìn Chu Hạc Thư đang khom người, nhắm vào quả bóng đỏ, đường nét góc nghiêng của anh góc cạnh, trông càng thêm tuấn tú dưới ánh đèn: “Chỉ là tạm thời thôi, tớ bắt được anh ấy rồi thì tớ sẽ kiếm được về cả gốc lẫn lãi.”

Khương Thanh Thời nghẹn họng, vậy mà lại cảm thấy lời này của Tư Niệm hơi có lý.

Cô ấy vỗ vỗ cánh tay Tư Niệm, khích lệ nói: “Cố lên.”

Tư Niệm: “Tớ sẽ cố.”

Hai người hàn huyên một lúc thì đến đoạn Nguyễn Huỳnh cắt bánh gato.

Tư Niệm thả lỏng bản thân, ở bên cạnh ồn ào.

Cô mơ hồ chú ý tới, ánh mắt Chu Hạc Thư có nhìn về phía mình.

Đón sinh nhật cho Nguyễn Huỳnh xong, Tư Niệm không muốn ở trong phòng bao làm bóng đèn, trong phòng bao toàn mấy cặp đôi, cô nói với Nguyễn Huỳnh một tiếng, sau đó xuống quầy bar dưới lầu uống rượu, xem ca nhạc trong quán bar.

Trong quán bar này của Úc Đình Quân có một ban nhạc ca hát cực kỳ đặc sắc, mỗi một ca khúc bọn họ đều sẽ thay đổi biến hóa theo tâm tình, cũng hiếm khi hát bài trùng lặp.

Tư Niệm gọi bartender cho một ly rượu mình thường uống, số độ không được tính là cao.

Cô nhấp một ngụm, chống đầu nhìn qua ca sĩ hát chính đang hát đến tê tâm liệt phế ở cách đó không xa.

Bỗng dưng, bên cạnh có một cái bóng phủ xuống.

Tư Niệm còn chưa ngước mắt thì đã nghe thấy bartender gọi: “Giáo sư Chu, uống gì?”

“...”

Chu Hạc Thư gật đầu, nhàn nhạt nói: “Một ly nước lọc.”

Tư Niệm: “...”

Cô liếc mắt, đối diện với Chu Hạc Thư chốc lát dưới ánh đèn mờ nhạt, không nhịn được nói: “Giáo sư Chu, bartender cũng gọi anh là giáo sư Chu à?”

Bị người ta gọi là giáo sư Chu trong quán bar, chẳng lẽ anh sẽ không khó chịu sao?

Chu Hạc Thư ngồi vào chiếc ghế chân cao bên cạnh cô, chân dài chạm đất, tư thái lười biếng nhàn nhạt: “Không phải cô cũng gọi như vậy sao?”

Tư Niệm: “...”

Cô gọi không phải là rất bình thường sao?

Đột nhiên, Tư Niệm nghĩ đến trọng điểm trong câu nói này của Chu Hạc Thư.

Ý của anh có thể là, cô là bà chủ quán cà phê mà cũng gọi anh là giáo sư Chu.

Đầu óc xoay chuyển, Tư Niệm bó tay mấy giây: “Ý của tôi là, bị người ta gọi là giáo sư Chu ở quán bar, anh không có áp lực tâm lý sao?”

Chu Hạc Thư rũ mắt nhìn cô, ánh mắt rõ ràng mà sáng ngời: “Không.”

Anh nói lời ít ý nhiều mà trả lời cô.

Tư Niệm ồ một tiếng, yên lặng dời đi ánh mắt đang đối mặt với anh.

Chu Hạc Thư nhìn bên mặt của cô rồi cũng nhìn đi nơi khác. Anh nhận lấy ly nước lọc mà bartender đưa tới, chậm rãi uống. Một lúc sau, bàn tay đang đặt trên bụng phía bên trái của anh chậm rãi di chuyển sang bên cạnh.

Quán bar đổi bài hát, nghe thương cảm hơn.

Tư Niệm uống rượu, không nhịn được mà thảo luận với Chu Hạc Thư: “Chắc chắn ca sĩ này thất tình.”

Chu Hạc Thư: “Hửm?”

Tư Niệm nhìn anh: “Anh không phát hiện ra sao? Bài anh ta hát toàn bài tình cảm đau khổ, vừa rồi còn hát ca khúc tê tâm liệt phế, chắc là bị người ta đá.”

Chu Hạc Thư: “...”

Nghe Tư Niệm phân tích đạo lý rõ ràng, anh thuận miệng nói: “Hiểu rõ về phương diện này thế?”

Tư Niệm không nghĩ nhiều về câu hỏi của anh, uống rượu nói: “Đó là đương nhiên, tôi là người thâm niên trong chuyện tình cảm mà.”

Cô xem nhiều tiểu thuyết và kịch bản như vậy, còn từng lồng tiếng cho tiểu thuyết, biết quá rõ là dựa theo sự phát triển của tiểu thuyết, người thất tình sẽ như thế nào. Dựa theo lời tuyên bố kinh nghiệm của cô, ca sĩ hát chính ở không xa nhất định là bị bạn gái đá rồi.

Nghe thấy lời này, Chu Hạc Thư ngước mắt lên, uống cạn ly nước lọc trong tay, không nói gì nữa.



Tác giả có lời muốn nói:

Tư Niệm: Chẳng lẽ đây là nguyên nhân tôi theo đuổi giáo sư Chu lâu như vậy à?

Giáo sư Chu: Không phải.

Tư Niệm:?

Bình luận

Truyện đang đọc