HỒNG TỤ TRÙNG PHÙNG

4

Khi ta về đến phủ, Cố Hành Uyên cũng vừa kịp tới cổng.

Gió tuyết mịt mù, chàng cưỡi bạch mã, dáng người thẳng tắp, lạnh lùng mà cô độc.

Phía sau chỉ có một người tùy tùng theo hầu.

Nhìn cảnh ấy, trong lòng ta dâng lên một nỗi áy náy.

Nếu không vì cưới ta, e rằng giờ đây chàng đã sớm bước lên mây xanh, trước sau đầy người hầu hạ, sao lại phải vất vả cô đơn như thế này.

"Phu quân."

Ta dừng bước, mỉm cười gọi chàng.

Cố Hành Uyên quay đầu lại, ánh mắt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã giấu đi.

Chàng phi thân xuống ngựa, tay nắm chặt dây cương, giọng bình thản mà xa cách:

"Ta về rồi."

Chúng ta đứng đối diện nhau, lại xa lạ như hai người dưng.

Trước đó, ta đã nghĩ kỹ, chờ chàng trở về, nhất định sẽ đối xử tốt với chàng hơn một chút.

Chẳng hạn như ôm lấy chàng một cái, sưởi ấm đôi tay đã đông lạnh.

Chẳng hạn như nói cho chàng biết, ta thật lòng rất nhớ chàng, mong từng ngày chàng trở về.

Nhưng khi chàng thật sự trở về, ta lại thấy lúng túng không yên.

Chẳng phải ta đã viết thư rồi sao?

Sao trông chàng… chẳng có vẻ gì là vui?

Ta bắt đầu hoang mang, nhưng vẫn gắng gượng bước đến, cố nở nụ cười, nhìn chàng:

"Sao năm nay chàng lại về sớm vậy?"

"Yên Môn không còn việc gì, nên ta tranh thủ về sớm."

Chàng đáp, tay siết dây cương thêm chặt, rồi hỏi:

"Thư nàng viết, bảo ta sớm về, trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?"

Ta khựng lại.

Cuối cùng cũng hiểu vì sao chàng lại như vậy.

Vì ta chưa từng đối tốt với chàng, chưa từng hồi âm thư từ.

Nên khi nhận được thư ta và áo ấm gửi sang, phản ứng đầu tiên của chàng… chính là nghĩ rằng trong nhà có việc cần chàng gánh vác.

"Không phải đâu."

Ta nhìn chàng, chậm rãi nói, từng lời như dốc hết chân thành:

"Chỉ là… ta nhớ chàng."

Chàng sững người, bàn tay khựng lại giữa không trung.

Ta thấy rõ trong mắt chàng có chút xao động. 

Nhưng không hiểu vì sao, chàng lại nhanh chóng kìm nén lại.

Một lúc sau, chàng nhìn ta, trong mắt như phủ một tầng sương lạnh:

"Vậy sao? Nhưng… nàng vừa từ phủ Thẩm trở về thì phải?"

"Phu nhân à, nàng đã lễ Phật hai năm, xưa nay ăn mặc giản dị. 

Hôm nay lại mặc xiêm y tươi sáng như xưa, chẳng lẽ là để đi gặp hắn?"


Một thoáng trống rỗng lướt qua đầu ta.

Kiếp trước, ta chẳng thiết tha sống, ngày nào cũng ở trong phòng niệm Phật, chẳng thèm chải chuốt.

Kiếp này, ta muốn sống cho ra sống, muốn trân trọng bản thân, không ngờ lại bị chàng hiểu lầm.

Ta vội vàng giải thích:

"Không phải đâu, ta không ăn mặc như vậy để đi gặp hắn. Ta tìm hắn là vì…"

Vụ tìm hồ sơ vụ án mà nói ra sẽ rước họa vào thân, không thể tùy tiện kể với ai.

Ta cuống lên, bịa đại:

"Hắn… nợ ta tiền. Ta đến đòi nợ thôi."

Lý do này rõ ràng quá vô lý.

Chàng nhìn ta một cái, ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng, rồi quay đi, buồn bã nói:

"Vậy sao?"


Chàng cười khẽ, sau đó hít một hơi, thu lại mọi cảm xúc, lạnh nhạt nhìn ta:

"Nàng nói sao thì ta nghe vậy."

Nói rồi, chàng quay đầu gọi:

"Bình An, mang đồ vào thư phòng."

Ta đứng đó, nhìn bóng lưng chàng khuất dần sau cánh cổng, lòng rối như tơ vò.

Xuân Hỉ sốt ruột lẩm bẩm:

"Sao Cố đại nhân lại như vậy chứ?"

Ta hít sâu một hơi, vội vàng đuổi theo chàng.

"Để trong phòng nghỉ đi, thư phòng lạnh lắm."

Chàng đáp, giọng bình thản:

"Không cần. Ta quen ở thư phòng rồi."

"Vậy… để ta giúp chàng sắp đồ."

"Không cần."

"Vậy để ta dọn phòng cho chàng!"

Ta luống cuống chạy lên phía trước, không ngờ trượt chân một cái, suýt nữa ngã nhào.

Cố Hành Uyên nhanh tay đỡ lấy ta, rồi lại rút tay về rất nhanh.

Chàng nhìn ta, môi mím chặt, cuối cùng không thể giấu được nữa.

"Từ Doanh."

Chàng nhìn thẳng vào ta, giọng trầm khẽ, đầy kìm nén:

"Nếu nàng thật sự cần ta giúp chuyện gì, cứ nói thẳng ra là được. 

Ta nhất định sẽ làm cho nàng. Nàng không cần phải ép bản thân mình như thế."

Ta c.h.ế.t lặng.

Chàng nói rất nghiêm túc.

Chàng không tin ta có thể đột nhiên thay đổi, đối xử tốt với chàng.

Chàng thà tin rằng—ta đang có chuyện cần nhờ vả, đang lợi dụng chàng.

Chung quy cũng bởi vì ta của trước kia, đã quá lạnh nhạt với chàng.

Bình luận

Truyện đang đọc