Ta chống cằm nhìn chàng, càng nhìn càng thấy quý.
Một người như thế, không thể mãi chịu cảnh bị chèn ép, tài năng uổng phí.
Đã được sống lại một lần, ta nhất định phải sống cho tốt.
Không chỉ phải cứu cha mẹ trở về, mà còn phải giúp Cố Hành Uyên lấy lại tiền đồ đã mất.
Hồi lâu, có lẽ chàng cảm nhận được ánh mắt của ta, bèn quay sang hỏi:
"Nàng nhìn gì mà cười tủm tỉm thế?"
Ta chớp mắt:
"Ta vui thôi. Ai mà ngờ được, ta lại có một phu quân vừa đẹp người, lại tốt bụng như chàng."
Tai chàng đỏ ửng lên ngay tức khắc, quay đầu đi, có chút luống cuống:
"Nàng… đừng nói linh tinh."
Chàng viết thêm vài chữ, rồi đặt bút xuống:
"Trễ rồi, nàng về phòng ngủ đi."
"Không, ta đợi chàng."
Ta lại rúc sát vào người chàng. Chàng khẽ run lên, rồi chậm rãi nói, cố giữ bình tĩnh:
"Không cần đợi. Ta mệt rồi, định nghỉ luôn ở thư phòng."
"Vậy ngủ cùng ta đi, phu quân nhé? Chúng ta là vợ chồng mà."
Hơi thở chàng khựng lại, dường như đang kìm nén gì đó.
"Từ Doanh, ngoan nào. Ta không muốn nàng sau này hối hận."
Chàng còn chưa kịp nói hết câu, ta đã vòng tay ôm cổ chàng, khẽ hôn lên môi chàng một cái.
Cố Hành Uyên toàn thân cứng đờ, tim đập loạn như trống trận.
Đôi mắt đen sâu như mực của chàng dừng lại trên môi ta, như bị mê hoặc.
Chàng siết chặt lấy eo ta, cúi xuống hôn ta ngấu nghiến, mạnh mẽ, dồn nén như bao nhiêu cảm xúc đã bị dồn ép suốt bao năm cuối cùng cũng bùng nổ.
Cả người ta tê rần, cảm giác như sắp bị chàng hòa tan vào trong cơ thể.
Ta chưa từng nghĩ một văn nhân như chàng lại có sức mạnh đáng gờm đến thế.
Khi lý trí sắp rơi rụng, giọng chàng khàn đặc, thì thầm bên tai ta:
"Từ Doanh… nàng chắc chứ?"
"Ừm."
"Đừng hối hận."
…
7
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Cố Hành Uyên đã nhẹ nhàng bế ta—vẫn quấn nguyên trong chăn—về lại phòng ngủ.
Vừa mở cửa, liền bắt gặp Xuân Hỉ và Bình An đang dậy sớm quét dọn sân.
Hai đứa còn nhỏ, vừa thấy cảnh tượng ấy thì ngẩn ra, sau đó đỏ bừng cả mặt, vội cúi đầu chạy biến.
Cố Hành Uyên nhẹ nhàng đặt ta xuống giường, ánh mắt mang theo nụ cười dịu dàng:
"Nàng ngủ thêm một lát nữa nhé. Ta phải vào triều rồi."
Ta ngoan ngoãn gật đầu:
"Vâng."
Chàng cúi xuống hôn lên trán ta, vừa định đi, lại quay đầu hỏi:
"Nàng có muốn thứ gì không? Ta tiện đường mang về."
"Ta muốn ăn bánh lê dung."
"Được."
Chàng cười khẽ, rồi mới rời đi.
Ta ngủ tiếp đến tận trưa mới dậy.
Dùng cơm xong, ta cùng Xuân Hỉ ra ngoài mua sắm đồ Tết.
Buổi chiều, ta ghé qua trạm dịch, tìm cách gửi áo ấm và thuốc trị cảm lạnh cho cha mẹ.
Bọn họ bị đày đến Ninh Cổ Tháp, quanh năm có người trông giữ.
Những ngày thường, thư từ và vật dụng gửi đến đều không tới được tay họ. Chỉ có dịp Tết, lính canh mới tạm dễ tính một chút.
Ta lén nhét vào trong bọc đồ một bức thư. Chỉ dám viết rằng ta vẫn khỏe, bảo họ giữ gìn thân thể. Ngoài ra, không thể nói gì thêm.
Bức thư này từ lúc gửi đi cho đến lúc nhận, sẽ bị kiểm tra rất nhiều lần.