HỒNG TỤ TRÙNG PHÙNG

Trên đường về, ta tình cờ gặp Cố Hành Uyên cũng vừa tan triều.

Chàng không thấy ta, đang đứng trước một tiệm trang sức.

Ta vội giữ tay Xuân Hỉ, ra hiệu đừng lên tiếng, rồi cùng nàng trốn vào góc, lặng lẽ nhìn.

Chủ tiệm nhận ra Cố Hành Uyên, cười tươi rói hỏi:

"Ô kìa, Cố đại nhân đến chọn đồ cho phu nhân à?"

Cố Hành Uyên gật đầu, ánh mắt dịu dàng đến mức gần như tan chảy, tay nâng lên hai cây trâm ngọc.


"Chọn được chưa, đại nhân?"

"Ta thấy hình như nàng cài cây nào cũng hợp."

"Vậy thì lấy cả hai đi! 

Đại nhân thương phu nhân như thế, phu nhân nhất định sẽ vui lắm cho xem."

Cố Hành Uyên mím môi cười, gật đầu:

"Vậy lấy cả hai. Gói cẩn thận giúp ta."

"Rõ ngay!"

Ta trốn phía sau, nghe đến đây thì trong lòng rộn ràng không tả.

Xuân Hỉ kích động đến mức cứ lén kéo áo ta mãi.

Ta vừa định bước ra gọi chàng thì phía sau chợt ầm ĩ.

"Có kẻ vượt ngục! Bắt lấy hắn!"

Một con ngựa điên cuồng lao tới, đường phố lập tức hỗn loạn.

Người người chạy tán loạn, tiếng la hét vang khắp, quầy hàng ven đường bị hất tung, rau quả lăn lóc đầy đất. 

Ta và Xuân Hỉ cũng bị xô dạt vào trong một góc.

Cố Hành Uyên nghe tiếng quay lại, sắc mặt lập tức thay đổi, liền đuổi theo tên tội phạm kia.

Chàng tay không mà đuổi theo kẻ cầm đao ư? Điên rồi sao!

"Cố—!"

Ta còn chưa kịp hét lên thì thấy chàng đạp chân phi thân lên ngựa, giằng lấy dây cương. Cả hai ngã xuống đất, tên vượt ngục rút d.a.o c.h.é.m tới.

Chàng nghiêng người tránh, thuận thế cướp dao, tay vung lên, lưỡi d.a.o lóe sáng, thẳng tay c.h.é.m xuống.

Tên tội phạm kêu thảm một tiếng, m.á.u tuôn như suối, chân bị c.h.é.m lìa, lăn lông lốc trên đường.

Ta đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, sững sờ nhìn Cố Hành Uyên.

Gương mặt chàng bị b.ắ.n vấy vài giọt máu, ánh mắt sắc lạnh, trông chẳng khác gì một con sói nơi núi sâu.

Tên vượt ngục quằn quại dưới đất, m.á.u loang đỏ cả nền gạch.


Còn chàng chỉ liếc một cái, bình tĩnh ném d.a.o cho lính gác, xuất trình thẻ bài, lạnh lùng nói:

"Giải đi."

Đến khi kẻ kia bị khiêng đi, chàng mới ngẩng đầu, từ trong đám đông nhìn thấy ta.

Chàng sững người.

Chỉ một cái chớp mắt, sự hung hiểm trong mắt chàng tan biến hoàn toàn.

"Từ Doanh."

Chàng chạy lại, bối rối nhìn ta, định đưa tay ra kéo ta, nhưng nhìn thấy tay mình dính máu, lại vội vàng thu về giấu sau lưng.

Chàng lúng túng, chẳng biết mở lời thế nào.

Ta biết, chàng sợ ta bị dọa, sợ ta lại vì chuyện này mà xa cách chàng.

Nhưng chàng đánh giá sai ta rồi.

Ta bình tĩnh lại, không nói gì, chỉ rút khăn tay trong ống tay áo ra, bước đến kéo tay chàng lại, nhẹ nhàng lau vết máu.

Chàng sửng sốt nhìn ta, sau đó mới khẽ thở ra, ánh mắt dần yên ổn.

Chàng muốn rút tay về:

"Đừng… bẩn."

Ta giữ chặt lấy tay chàng, cúi đầu lau tiếp.

Giọng nhẹ tênh, như đang tán chuyện:

"Chàng là thám hoa lang, đâu phải võ tướng. Mấy chiêu vừa rồi, học ở đâu ra vậy?"

Chàng cúi mắt:

"Yên Môn hay có cướp nổi loạn. Ở lâu rồi tự nhiên học được."

Cướp nổi loạn.

Mấy năm qua, chàng đã trải qua biết bao gian khổ?

Ta cay cay sống mũi, suýt nữa khóc, vội vàng hít một hơi thật sâu để nén xuống.

"Vậy còn trâm ta đâu?" Ta chống nạnh nhìn chàng.

"Để ta đi lấy."

"Thế còn bánh lê dung của ta? Đừng bảo chàng quên rồi nha."

"Không quên."

Chàng bật cười, cúi đầu nhìn ta:

"Ta nhờ Tiểu Tố mang về phủ rồi."

"Nương tử đã dặn, sao dám quên?"

Bình luận

Truyện đang đọc