" Sao anh vào đây được? " Sau khi rời khỏi nụ hôn của anh xong thì cuối cùng Lam Lam mới lấy lại bình tĩnh, cô liếc mắt nhìn anh nhanh chóng cất lên câu hỏi.
Cô nhớ trước khi cô đi tắm đã khóa cửa cẩn thận, thậm chí cô còn khóa luôn cả chốt.
Còn ba mẹ của cô đã hết giận anh rồi sao…Tại sao cho anh vào đây mà không hề nói với cô một tiếng?
Lục Diệp Bằng ung dung xem căn phòng này như phòng của mình.Anh không trả lời câu hỏi của cô mà đưa tay lên tháo chiếc đồng hồ xuống,để lên trên bàn rồi đến chiếc áo vest và chiếc sơ mi trắng cũng được anh để trên giá treo.
Lam Lam thấy vậy, trong lòng liền bất an, dự cảm sắp sửa lại có chuyện nữa rồi.Ánh mắt cô liếc sang chiếc cửa sổ đang mở tàng quạt, những cơn gió đang từ từ ùa vào khiến cô bỗng chốc ớn lạnh.
Suy nghĩ trong đầu cô liền dấy lên ngay sau đó.
Lam Lam bước tới, từ sau lưng anh liền hỏi.
"Đừng nói anh trèo từ cửa sổ lên đây...? "
"Ừ...!" Cuối cùng Lục Diệp Bằng cũng lạnh nhạt đáp với cô một chữ.
Lam Lam trợn mắt lên liền bước tới.
Anh có được bình thường không? Trên đây là tầng ba,không lẽ anh không sợ chết.
"Anh có bị điên không? Lỡ như anh trượt chân té xuống dưới thì sao? " Anh đúng là hết thuốc chữa rồi.
Thấy nét mặt lo lắng của cô, trong lòng Lục Diệp Bằng dâng lên một sự ấm áp, nụ cười thoáng chốc hiện lên.
Anh kéo cô lại gần.
Nhìn anh cười, Lam Lam nhịn không được đưa tay lên đánh vào người anh tức tưởi chửi.
"Anh bị ngốc sao?....!Suốt ngày làm em lo lắng hết lần này đến lần khác là sao hả Lục Diệp Bằng đáng chết".Bỗng chốc ánh mắt cô long lanh chuẩn bị nhiễu nước.
Thấy nước mắt của cô rơi xuống thì anh xem như mình là một tội đồ,đã làm cho người con gái anh yêu phải rơi lệ.
Lục Diệp Bằng ngay lập tức vương tay ôm lấy cô vào lòng vỗ về.
"Anh xin lỗi, anh không biết em lại lo lắng cho anh nhiều như thế....? " Anh siết chặt cô vào lòng, tình cảm anh dành cho cô càng lúc càng gia tăng hơn
Lam Lam mặc cho anh ôm mình,giờ phút này cô chỉ muốn được ở bên cạnh anh, được nhìn thấy anh.
Vậy là anh đã không đến chỗ của Dương Tiểu Vy,mà đến đây tìm cô.
Lục Diệp Bằng không mặc áo, cơ thể cường trán với lớp da thịt nóng hổi của anh trực tiếp áp sát vào người cô.
Gương mặt Lam Lam có chút thẹn thùng khẽ cọ nguậy
Đúng lúc này đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Cả hai đều giựt mình nhìn ra.
"Lam Lam! Con nói chuyện với ai vậy?" Là tiếng của mẹ của cô.
Lam Lam muốn buông anh ra nhưng Lục Diệp Bằng lại kéo cô vào lòng ôm chặt cô hơn.
Anh ôm cô tiến lại gần cánh cửa.
Ánh mắt Lam Lam hoảng hốt liền dừng bước nghiến răng hỏi.
"Anh muốn làm gì vậy? "
Lục Diệp Bằng khó hiểu nhìn cô khẽ đáp.
"Thì ra mở cửa cho mẹ".
" Lục Diệp Bằng! Anh bị điên sao? Anh ra vào lúc này, chắc chắn mẹ sẽ tức giận không chừng đuổi anh ra khỏi nhà luôn đó.
Bây giờ ba mẹ vẫn còn chưa tha thứ cho anh đâu".Người đàn ong này thường ngày thông minh lắm,không hiểu hôm nay tại sao lại ngốc đến thế.
Lục Diệp Bằng nghe xong liền hiểu ý cô.
Đôi mắt anh lại chùng xuống.
"Lam Lam! Còn ngủ rồi à! " Mai Anh vẫn tiếp tục nói.
Bà sợ con gái lại thức đêm.
Lam Lam không yên tâm bụm miệng Lục Diệp Bằng lại,rồi lớn tiếng trả lời.
"Con chuẩn bị ngủ rồi, có gì để sáng mai con nói chuyện với mẹ....!Giờ con đi ngủ đây! " Lam Lam vừa nói vừa trừng mắt lại với anh.
Lục Diệp Bằng được tiếp xúc đôi bàn tay mịn màng đầy thơm tho của cô thì con quái thú trong người anh bỗng trỗi lên.
Anh kéo tay cô ra, cúi đầu xuống cắn mút đôi môi của cô thêm lần nữa.Càng ngày anh càng phát nghiện về đôi môi của cô.Anh vừa hôn vừa ép cô đi lại dựa vào cánh cửa.
Để xem mẹ cô đã rời khỏi chưa.
Mai Anh nghe con gái nói vậy, bà cũng rời khỏi ngay sau đó.
Nghe được tiếng bước chân của mẹ vợ đã biến mất thì gương mặt Lục Diệp Bằng bắt đầu trở nên ngập tràn dục vọng.
Anh hôn môi cô rồi từ từ di chuyển xuống,chui vào hõm cổ của cô in thật nhiều dấu hôn trên chiếc vai quai xanh đầy quyến rũ nhất của một người con gái.
Đôi bàn tay chai sạn của anh từ từ lần mò xuống dưới,vào trong chiếc váy ngủ của cô, tay anh ngang nhiên chui thẳng vào trong chiếc quần lót tìm kiếm nơi mẫn cảm nhất của cô.
Lam Lam kinh sợ chụp lấy đôi tay của anh, ánh mắt hiện lên dáng vẻ đầy sợ hãi.
Không lẽ người đàn ông này lại muốn nữa rồi sao?
Đôi mắt đục ngầu của Lục Diệp Bằng nhìn cô, giọng điệu ham muốn lướt nhẹ qua tai cô.
"Anh lại đói nữa rồi!" Nói rồi anh khẽ cắn nhẹ tai cô.
Lam Lam rụt cổ lại, hai tay để trước ngực anh liền lắc đầu.
"Không được...!" Không chỉ là sức khỏe cô không cho phép mà là vì cô không còn đủ sức lực để chịu từng đợt kinh hoàng mà anh gây ra.
Tối hôm qua và ngay cả sáng nay xém chút nữa cô đã không còn một chút sức lực nào mà rời khỏi phòng của anh.
Cơ thể vẫn còn đau ê ẩm mà anh lại còn muốn cô nữa sao?
Người đàn ông này không biết mệt là gì hả? Nhiều lúc cô suy nghĩ anh có phải là người không...? Sao tinh lực anh lại mạnh khỏe đến như vậy.
Làm như tới mùa "Động Dục" không bằng.
Lục Diệp Bằng thấy cô từ chối, trong lòng không vui, anh ôm ghì lấy Lam Lam giam lỏng cô vào lòng anh.
Kìm nén cơn ham muốn mình xuống.
Trên trán gồ lên gân xanh.
Trái tim anh cũng vì đó mà đập nhanh lên liên hồi.
Anh biết cơ thể cô vẫn còn đau.
Lục Diệp Bằng nheo mắt lại hôn nhẹ lên mũi cô, rồi nói.
"Tha cho em lần này....!Về nhà anh sẽ từ từ trừng trị em" Câu nói cuối cùng anh hơi dùng lực một chút.
Lam Lam nghe xong, trong lòng nhảy lên một sự lo lắng, không biết anh lại muốn bày trò gì nữa.
Nhưng hôm nay anh đã tha cho cô thì trong lòng cô,cũng nên nhẹ nhõm một chút.
Còn chuyện sau này tới đâu hay tới đó.
Lục Diệp Bằng buông cô ra, đi đến chiếc tủ quần áo của cô.
Lam Lam nghi hoặc cũng vội đi theo anh.
Thấy anh mở tủ ra, cô nhịn không được liền lên tiếng hỏi.
"Anh làm gì vậy? Trong đây là quần áo của em, anh.....!" Cô chưa nói hết câu thì từ đâu không biết trên tay anh lại xuất hiện một bộ đồ của đàn ông.
Lam Lam tròn xoe đôi mắt.
"Gì vậy?.....!Tại sao trong phòng của em lại có quần áo của đàn ông".
Lục Diệp Bằng nhìn thái độ của cô, không nhịn được liền bật cười.
" Trước khi em về đây, phòng của em cũng là phòng của anh đó bà xã!"
Lúc này Lam Lam mới chợt nhớ ra, lúc trước ba mẹ từng nói anh cũng hay ở lại nhà cô, còn ngủ ngay phòng của cô nữa.
Thì ra là như vậy.
Cho nên anh mới có thể trèo lên đây một cách dễ dàng như thế.
"Ngày mai em sẽ thu dọn đồ của anh trả lại cho anh" Lam Lam bực bội buông ra câu nói.
Lục Diệp Bằng nhướng mày.
"Bớt làm chuyện linh tinh đi,em hãy mau tranh thủ thu xếp đồ của mình lại, ngày mai theo anh về".
" Gì...? Ai...!Nói em sẽ về với anh" Lam Lam bắt đầu trở mặt.
Lục Diệp Bằng mặc kệ cô, anh bước tới lấy chiếc va li thu xếp hết quần áo giùm cho cô.
Mỗi một bộ đồ của cô anh điều sắp xếp ngay ngắn không có một chút gấp nhăn.
Lam Lam đứng yên một chỗ nhìn anh thu xếp đồ cho cô, cho đến khi cô thấy trên tay anh đang cầm áo lót và quần lót của cô thì gương mặt Lam Lam bắt đầu ửng đỏ lên tới.
"Anh đi tắm đi, em....!thu xếp được rồi" Cô ấp úng ngại ngùng, đưa tay lấy đồ lót của mình trên tay anh.
Nhưng Lục Diệp Bằng lại không cho.
Anh lách sang một bên, vừa giơ chiếc quần lót vừa thản nhiên hỏi.
"Em hay mặc kiểu vải ren như vậy sao bà xã? " Hai tay anh giơ cao chiếc quần lót ren màu đen hướng về cô nháy mắt.
Lam Lam mắc cỡ, gương mặt càng đỏ lên bừng bừng.
Cô thật sự muốn tìm cái chỗ nào đó để chui xuống,để không còn nhìn thấy bộ mặt đê tiện này của anh..
Lục Diệp Bằng cong môi cười, xoay tới xoay lui chiếc quần lót tâm đắc khen ngợi.Gương mặt trở nên bỉ ổi.
"Rất quyến rũ,gợi cảm lắm....! Anh rất thích"
"Lục Diệp Bằng! Anh.....!" Lam Lam giận đỏ mặt hét lên về phía anh.
Lục Diệp Bằng lập tức bước tới bụp chặt miệng cô, giọng điệu nhắc nhở.
"Em hét lên mẹ sẽ nghe thấy nữa thì sao...? "
Lam Lam liếc nhìn anh, đưa tay nhéo lấy eo anh một cái rồi giựt lấy quần lót lại, bước tới thu dọn phần còn lại.
Lục Diệp Bằng cố tình làm lơ, anh quay người cầm bộ đồ của mình đi vào trong phòng tắm.
Khi anh đi ra thì Lam Lam cũng đã làm xong xuôi,cô đang nằm trên giường và quay lưng về phía anh.
Lục Diệp Bằng không biết là cô đã ngủ chưa?
Anh bước lại gần nhẹ nhàng dựa người vào đầu giường, ánh mắt liếc qua nhìn người con gái bên cạnh.
Lục Diệp Bằng nghiên đầu qua khẽ vuốt tóc cô, rồi bất giác lại cúi xuống hôn lên gương mặt cô một nụ hôn.
Anh khẽ xoay mặt cô qua, từ má anh chường xuống đôi môi cô mà hôn lấy.
Bàn tay anh lại di chuyển sờ soạng chạm vào bắp đùi non của cô hướng đi lên.
Động tác của anh nhẹ nhàng một cách quá đáng khiến Lam Lam không thể chịu nổi liền bật cười khúc khích lên vì nhột.Cô nhanh chóng mở mắt ra.
Lục Diệp Bằng nhếch mép cười khẩy.
"Chịu mở mắt rồi sao? "
"Anh biết sao? " Lam Lam ngạc nhiên.
Khi anh bước ra từ phòng tắm, Lam Lam đã biết và khi anh tiến lại gần chiếc giường cô đều cảm nhận được.Trong lòng cô liền dấy lên một sự lo lắng.
Cô vội vàng nhắm chặt mắt lại.
Lục Diệp Bằng thở dài nằm xuống ôm cô vào lòng.
"Em làm gì? Sao anh không biết được....Chỉ là anh không muốn vạch trần em thôi! "
"Nói thì hay lắm! " Lam Lam lườm liếc, rồi quay lưng lại với anh.
Lục Diệp Bằng yêu thương xoa đầu cô,trêu chọc.
"Em đừng châm ngòi,nếu anh không vui có thể đổi ý,xử em ngay tại đây luôn đấy".
Lam Lam không hiểu quay đầu nhìn anh.
Thấy đôi mắt anh đang nhìn gì phía dưới, cô bất giác nhìn theo.
Gương mặt Lam Lam thẹn thùng, cô không biết từ lúc nào mà con quái vật của anh đã chào cờ chọt thẳng vào mông của cô.
Lục Diệp Bằng ngước lên cố tình chọc cô.
"Cái này là em trêu trọc nó chứ không phải tại anh".
"Anh....!" Lam Lam xấu hổ vội vàng nhích người ra.
Lục Diệp Bằng lại kéo cô vào lòng.
Lam Lam liền cựa ngoạy
"Em nằm yên một chút có được không? Anh nói sẽ tha cho em đêm nay thì sẽ tha.Nên em chỉ nằm yên đó cho anh ôm em đến sáng là được!"Lục Diệp Bằng nói xong liền siếc chặt người con gái vào lòng.
Lam Lam nghe xong không còn nhút nhích nữa.
Cảm giác cô về anh lúc này rất khó hiểu.
Anh ban đêm và anh ban ngày rất khác nhau.
Ban ngày anh là một người đàn ông tàn độc luôn dùng lời lẽ công kích hâm dọa cô.
Nhưng về đêm anh lại là một người chồng rất ấm áp dịu dàng với cô.
Cô cảm giác như anh ban đêm mới là người cô cần đến, cô thích anh như vậy, vì bây giờ ánh mắt của anh không đáng sợ như lúc sáng.
Ánh mắt lúc sáng của anh dường như muốn giết chết lấy cô chỉ cần cô nói sai một câu.
Đôi mắt nặng trĩu của Lam Lam từ từ sập xuống.
Lục Diệp Bằng cảm nhận được hơi thở đều đều của người con gái trong lòng thì anh đã biết cô đã ngủ.
Anh nhẹ nhàng xoay mặt cô lại úp vào trong lòng anh, bàn tay khẽ vuốt tóc cô, rồi thì thầm trong lòng.
"Lam Lam! Anh muốn biết quá khứ của em.
Bất kể có chuyện gì,em cũng phải ở bên cạnh anh, không được rời xa anh".
Lục Diệp Bằng khẽ liếc mắt nhìn vào chiếc camera anh đã gắn lên trong phòng cô với một đôi mắt thâm sâu và ngập tràn kỳ vọng..