HỢP TÁC THÀNH ĐÔI

Bữa tiệc sinh nhật được nhiều người chú ý kết thúc một cách đột ngột, có vẻ khá đầu voi đuôi chuột, nhưng trong hội trường không có máy quay ghi lại toàn cảnh, tình huống cụ thể cũng bị Giang Tùy dùng “lắc lư đại pháp” để tóm lược.

Cuối cùng truyền thông chỉ dùng một câu “nhân viên hiện trường phải nhập viện” để chấm dứt chủ đề về sinh nhật lần thứ hai bảy của Ảnh đế.

Tin tức này chỉ dấy lên gợn sóng nhỏ trong đám Bồ công anh, phần đông lo anh bọn họ thấy mất hứng về bữa tiệc này, ngay cả hotsearch cũng không dám lên. Mà hai ngày sau, tin tức về “ngôi sao nữ đang nổi vượt quá giới hạn” đã đem “bọt sóng nhỏ” này cuốn vào “sóng lớn”.

Điều đáng chú ý duy nhất là một fan CP Như Mộc Xuân Hỏi hỏi dưới Weibo của Khâu Hành Phong: Mộc Mộc tặng quà sinh nhật gì cho anh thế?

Khâu Hành Phong không hề trả lời, kích thích lòng hiếu kì vô hạn. Không ít dân mạng tự phỏng đoán món quà này, lời bình luận ngày càng ly kỳ, từ phụ kiện đắt tiền đến xe hơi, thậm chí còn nói “tặng bản thân”.

Việc ship CP vốn khá cá nhân, nhưng nếu nhân số đông quá thì khó tránh khỏi sẽ lan đến giới khác.

Mấy ngày sau, một đôi chồng chồng rất đẹp đôi trong giới lên Weibo khoe “quà kỷ niệm kết hôn”, không biết là vô tình hay cố ý, một fan CP Như Mộc Xuân Phong bình luận ở dưới: Bây giờ vẫn còn tặng quà á? Tặng bản thân mới là cảnh giới khoe tình cảm tối cao.

Chưa nói đến chuyện Lục Tu Mộc chưa từng dâng người, kể cả là thật thì lời này cũng đã chạm đến giới hạn cuối cùng của cặp chồng chồng này. Vốn chỉ là lời nói đùa vui ngầm hiểu giữa fan CP, nhưng mang ra chỗ công cộng mà nói lập tức khiến người qua đường phản cảm.

Quản trị viên diễn đàn Như Mộc Xuân Phong nhanh chóng phản hồi, đầu tiên là xin lỗi công khai, sau đưa ra “ràng buộc” dành cho fan– không được nhắc đến Như Mộc Xuân Phong ở chỗ các CP khác, chúng ta chỉ cần biết bọn họ ngọt ngào với nhau là đủ rồi.

Sau đó một vị đại thần cũng ra mặt trấn an– các chị em đừng nản chí, đường của Như Mộc Xuân Phong nhiều nhưng không phải ai cũng thích, cưỡng ép người qua đường ship CP thì thất đức quá. Nếu thật sự không nhịn được muốn giới thiệu thì cũng đừng giẫm lên người khác để so sánh.

Hai quản trị viên có lòng tốt nhưng không ngăn được người cố tình đăng ảnh chụp màn hình lên Weibo. Cách màn hình không bao giờ thiếu những người cố ý bẻ cong lời nói của người khác.

Fan của cặp chồng chồng kia đứng ngồi không yên, dồn dập kết luận: Này là ý gì? Nói là mắt chúng tôi mù nên không để ý đến đường của LTM và KHP?! Fan Như Mộc Xuân Phong não úng nước hết rồi à, một “cặp đôi marketing” so sánh với chồng chồng thật mà không thấy ngại?

Một viên đá làm dấy lên sóng gió, hai quản trị viên bị chửi thành cái sàng dưới Weibo cá nhân, chỉ có cụm “cặp đôi marketing” kia làm bọn họ bận tâm. Mặc kệ fan nghĩ thế nào, cả Khâu Hành Phong và Lục Tu Mộc đều không trực tiếp đáp lại. Nửa che nửa hở không sánh được với cặp đôi quang minh chính đại, vì không muốn liên lụy hai vị chính chủ, fan cũng chỉ đành nuốt xuống cục tức này.

Cao Hâm và Giang Tùy tất nhiên biết được hướng gió trên mạng, hiểu rằng ở đầu sóng ngọn gió không nên tiếp tục hợp tác. Hai người không hẹn mà cùng tránh khả năng khiến Khâu Hành Phong và Lục Tu Mộc bị liên can, cứ thế trôi qua hơn một tháng.

Người hiện đại có xu hướng bỏ qua nhiều thứ khi bận rộn, bạn bè bất hòa một hai tháng không liên hệ dường như không phải chuyện gì khó chấp nhận lắm. Lục Tu Mộc hoàn toàn tin tưởng năng lực của Cao Hâm, thậm chí không hỏi vì sao anh làm vậy.

Cậu sa vào cuộc sống hối hả như dòng xoáy, phảng phất vài câu mập mờ trong buổi sinh nhật Khâu Hành Phong chỉ là một ảo giác.

Tận đến khi Cao Hâm nhắc lại chuyện “Như Mộc Xuân Phong”.

Hôm nay Lục Tu Mộc có buổi quảng bá thương hiệu. Đây là việc khá đơn giản, thuận theo người dẫn chương trình ca ngợi nhãn hàng một chút rồi chơi mấy trò chơi nhỏ là có thể kết thúc công việc một cách nhẹ nhõm.

Lúc này cậu đang trang điểm trong phòng hóa trang, Cao Hâm nói từ phía sau: “Lúc nữa người dẫn chương trình sẽ hỏi mấy vấn đề về Như Mộc Xuân Phong, em cứ xem ý mà trả lời là được.”

Đôi mi khép hờ của Lục Tu Mộc khẽ rung, cậu mở mắt nói với chuyên gia trang điểm: “Phiền bạn ra ngoài một chút được không, tôi muốn nói vài câu với quản lý của mình.”

Đối phương cực kỳ có mắt nhìn, lúc rời đi còn đóng cửa hộ bọn họ.

Cao Hâm cũng nhạy bén không kém: “Làm sao thế?”

“Có thể bỏ qua Như Mộc Xuân Phong không?” Lục Tu Mộc nói. “Trong hoạt động của thương hiệu mà cue* thầy Khâu thì hơi kì… Ở đây phần lớn là fan only, bọn họ hẳn cũng không thích.”

(*) cue (từ gốc trong raw): nhắc đến người không liên quan

Cao Hâm nghi hoặc nhìn cậu: “Nhãn hàng không ngại, phần này cũng không chiếm nhiều thời gian quá đâu. Hai người lâu lắm không trao đổi rồi.”

Lục Tu Mộc cũng biết mấy cái cớ mình lôi ra không chấp nhận được, chỉ cần bọn họ vẫn hợp tác thì cậu vẫn còn nghĩa vụ “phát đường” tại thời điểm thích hợp. Nhưng mà…

Cậu nói giọng bình tĩnh: “Em không muốn hợp tác nữa.”

“Tại sao?”

Lục Tu Mộc nhìn về khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi của Cao Hâm, ánh mắt lơ lửng không cố định, cuối cùng ho một tiếng: “À… Em cảm thấy anh ta thích em.”

Cao Hâm ngây ra, đại não vẫn chưa xử lý được ý nghĩa của câu nói này.

Nói ra việc người khác thích mình là chuyện cực kỳ lúng túng, đến khi Lục Tu Mộc sắp đánh mất sự bình tĩnh thì Cao Hâm mới tìm lại được lý trí: “Hắn thổ lộ với em?”

Lục Tu Mộc sững sờ, lắc đầu.

“Thế hắn làm cái gì không hợp lẽ?” Biểu cảm của Cao Hâm nghiêm túc hẳn. “Không phải hắn cố ý thả pheromone–”

“Không, không.” Lục Tu Mộc vội vã bác bỏ. “Thì… Hôm sinh nhật đấy, anh ta nói với em là sẽ không ngụy trang trước mặt em.”

Cao Hâm gật đầu. “Sau đó?”

“Sau đó?!” Lục Tu Mộc không hiểu sao điểm chú ý của anh lạ thế, nhưng vẫn tiếp tục. “Còn nói là em có quyền quyết định cao nhất ở chỗ anh ta.”

Cao Hâm tiếp tục gật đầu chờ nghe tiếp, nhưng sự im lặng của Lục Tu Mộc biểu thị rằng câu chuyện kết thúc ở đây.

Hai người lặng yên đối mặt một lúc, cuối cùng Cao Hâm không thể không thừa nhận, vị Ảnh đế kia trừ việc nói vài lời cợt nhả thì không còn hành vi quá phận nào khác.

Anh nhìn chằm chằm Lục Tu Mộc, trên mặt là hai chữ– chỉ, thế?!

Người ta nói con người trời sinh có giác quan thứ sáu, khi ở chung với người khác có thể cảm nhận được sự thiên vị hay yêu thích từ đối phương, đại khái là vì đấng sáng thế muốn giúp nhân loại tránh được một số tình huống khó xử nên mới trao đặc quyền cho sinh vật bậc cao này.

Nhưng kể cả “thích” cũng chia làm nhiều loại.

Biểu cảm của Cao Hâm khó tả: “Mặc dù em có tư cách để tự luyến nhưng cũng đừng để bản thân trông gà hóa cuốc thế chứ.”

Lục Tu Mộc khó chịu vì bị phủ nhận, càng tin tưởng vào phán đoán của mình hơn, nói như đinh đóng cột: “Bầu không khí lúc bọn em nói chuyện sai cực kì, thầy Khâu nói nhưng lời kia càng giống thăm dò–”

“Được rồi, anh biết rồi.” Cao Hâm nâng tay ngăn cậu phân tích tiếp. “Sau đó thì sao? Từ hôm sinh nhật hắn đến giờ hơn một tháng rồi, trong thời gian này Khâu Hành Phong không biểu hiện gì?”

Trong nháy mắt Lục Tu Mộc tắt ngúm, mím môi hồi lâu: “Không có. Gần đây bọn em không liên lạc gì cả.”

Cao Hâm suýt nữa cười phá lên, chẳng qua tôn trọng Lục Tu Mộc nên cố nín lại.

Phàm là người từng theo đuổi người khác đều biết, “làm phiền” đối phương là bước đầu tiên để yêu đương thành công. Tình cảm không phải miếng bánh vẽ ra từ không trung, không có sự trao đổi và hòa hợp sớm chiều thì chỉ có thể chết yểu trong dòng sông thời gian dài rộng.

Nếu ngay cả thời gian nhắn tin cũng không có thì chỉ có hai tình huống. Một là căn bản không hề thích, hai là phát hiện đối phương đang bài xích mình, cứ thế biến tình cảm thành sự khắc chế đầy tra tấn.

Cao Hâm cho rằng cả hai tình huống này đều không phải vấn đề khó giải quyết– Nếu Khâu Hành Phong không thích thật thì Lục Tu Mộc lo sợ không đâu rồi, còn nếu rơi vào trường hợp thứ hai, anh thấy tiếp tục Như Mộc Xuân Phong càng tốt, tranh thủ từ giả thành thật sớm đi, ít nhất Ảnh đế còn tin cậy hơn nhiều so với Dandelion không có thông tin kia.

“Em cả nghĩ thật rồi.” Dáng vẻ Cao Hâm như kẻ già đời. “Ảnh đế Khâu chẳng phải vẫn luôn không giữ mồm giữ miệng à, nếu có một ngày hắn không cợt nhả thì khéo Giang Tùy phải đưa hắn đến bệnh viện ấy chứ. Vả lại lời của hắn có gì sai trái lắm đâu… Em kết bạn không lẽ còn khoác lên một lớp “da” giả tạo nữa? Thế thì thiếu chân thành quá.”

Lục Tu Mộc cau mày, lại nghe Cao Hâm nói tiếp: “Trước mắt hai chúng ta đều đang yêu đơn phương, chắc chắn biết cảm giác thích một người là như thế nào. Nếu em có phương thức liên lạc của Dandelion thì có thể nhịn không liên hệ với hắn suốt một tháng à?”

Chỉ có điều này Lục Tu Mộc không thể phản bác được.

Đôi mày của cậu chậm rãi dãn ra, nhất thời thật sự bị Cao Hâm thuyết phục. Cậu nghĩ lại hành vi trốn tránh của mình đối với Khâu Hành Phong, có lẽ cậu đã làm quá rồi, có nên xin lỗi đối phương hay không?

“Đừng nghĩ nữa.” Cao Hâm nói. “Chuẩn bị lên sóng đi.”

Lục Tu Mộc vẫn còn trẻ, thời gian đã cho Khâu Hành Phong một “cái cớ” hoàn hảo, cộng thêm sự tín nhiệm đối với Cao Hâm, đến lúc lên sóng cậu đã nghĩ đến việc liên lạc lại với đối tượng hợp tác của mình.

Không nghĩ đến, rất nhanh sau đó Lục Tu Mộc được sẽ được “toại nguyện”.

Đến mini-game thì Lục Tu Mộc trở thành mục tiêu trừng phạt. Vì đã được đánh tiếng trước, người dẫn chương trình đúng lúc quăng một nan đề: “Hay là bây giờ Mộc Mộc gọi cho một người bạn tốt trong giới đi. Điều kiện tiên quyết là không được làm cho đối phương phát hiện, phải dụ người đấy nói ra mùi pheromone của bản thân.”

“Cái này khó quá.” Lục Tu Mộc hơi nhíu mày. “Hơn nữa cũng không nên để lộ pheromone của người khác.”

Người dẫn chương trình cười giảo hoạt: “Không cần cụ thể, chỉ cần nói phạm vi cho mọi người biết là được. Ví dụ như mùi trái cây, hương hoa, vân vân… Tôi nhớ là Hứa Nghiễn đội trưởng cũ của cậu có pheromone hệ cây cỏ, vậy nên fan của cậu ấy lấy biệt danh là “Nhà thực vật học” đấy.”

“Thế tôi gọi cho anh ấy vậy.” Lục Tu Mộc nói.

Fan phía dưới lập tức hô to “Không được”, người dẫn chương trình cũng nói: “Mộc Mộc khai thác sơ hở đỉnh quá, tôi phải chỉ định mục tiêu thôi.”

Anh ta đưa mic về phía fan, hỏi: “Mọi người muốn Mộc Mộc gọi cho ai?”

Ba chữ “Khâu Hành Phong” dội đến như núi kêu biển gầm, suýt nữa lật tung cả nóc khán phòng.

Người dẫn chương trình nhún vai bất đắc dĩ: “Thuận theo ý dân.”

Lục Tu Mộc biết trong hàng ghế phía dưới có người cố tình dẫn dắt, chẳng qua dù sao cũng đi theo kế hoạch hợp tác, theo nguyên tắc “nhìn thấu không nói toạch” mà thuận thế đáp ứng.

Cậu lấy điện thoại mở Wechat của Khâu Hành Phong, chuẩn bị gọi đi thì khẽ giật mình.

Cuộc hội thoại giữa hai người dừng ở thời điểm rất lâu về trước, câu cuối cùng là lời trêu chọc mập mờ của Khâu Hành Phong– Có lẽ trùng hợp là tôi thích cậu đấy.

Lục Tu Mộc lập tức đóng Wechat, mặc kệ máy quay có bắt được hay không, nói qua loa: “Không vào được mạng, tôi gọi điện vậy.”

Người dẫn chương trình không nhìn thấy màn hình điện thoại của cậu, cười nói: “Tùy cậu thôi.”

Lục Tu Mộc ép bản thân không được nghĩ về sai lầm vừa phạm phải, không biến sắc thở ra một hơi, bấm số của Khâu Hành Phong.

Có vẻ đối phương đang bận, mất một lúc mới nghe máy: “Alo?”

Đã lâu không nghe thấy giọng nói độc nhất của hắn, Lục Tu Mộc nhất thời thấy như bừng tỉnh, đầu ngón tay vô thức nắm chặt điện thoại.

Mấy giây trôi qua, hai người không ai mở lời.

Tiếng xôn xao bàn luận của fan dưới khán đài kéo cậu về hiện thực: “Khâu–”

Cậu dừng lời, chữ “thầy” mắc kẹt lại trong cổ họng*. Đấy là xưng hô bình hường, hẳn Khâu Hành Phong sẽ không đoán ra cậu đang ghi hình tiết mục. Nếu Khâu Hành Phong nói thẳng về pheromone của mình mà không giữ lại chút nào, tình cảnh sẽ trở nên mất khống chế.”

(*) Chắc mọi người biết rồi nhưng để ghi chú lại, ngữ pháp bên Trung nhiều lúc hơi ngược với mình, xưng hô “Thầy Khâu” thì trong tiếng Trung là “Khâu lão sư”, nên chữ “thầy” sẽ ở phía sau.

Lục Tu Mộc suy nghĩ một chút, cuộn cổ họng: “Anh… Hành Phong.”

Vốn là xưng hô bình thường vô cùng, không hiểu sao Lục Tu Mộc lại thấy xấu hổ, chữ “anh” cũng bị cậu nói rất nhẹ, nhưng cậu tin là Khâu Hành Phong vẫn nghe được.

Đúng như dự đoán, Khâu Hành Phong cười khẽ một tiếng.

Như là thật sự bị lấy lòng.

Lục Tu Mộc ngượng ngùng bóp trán, hàn huyên với hắn vài câu rồi đi vào chủ đề chính: “Đúng rồi, pheromone của anh thuộc loại nào?”

Cậu ám chỉ, dẫn dắt rõ ràng vô cùng: “Mùi trái cây hay là gì? Không cần cụ thể quá đâu, tôi hỏi đại thôi.”

Lục Tu Mộc tự tiện nói thêm hai câu này, người dẫn chương trình đã muốn hô to “Gian lận” rồi, nhưng Khâu Hành Phong dường như không get được ý của cậu: “Hỏi cái này làm gì?”

Không đợi Lục Tu Mộc trả lời, hắn nói tiếp: “Không phải cậu ngửi nhiều lần rồi à.”

Tiếng hét chói tai và tiếng tim đập như sấm dội đến, Lục Tu Mộc đột nhiên mở to mắt, thậm chí cậu không ý thức được mình đang làm gì, ngón tay không chịu sự chống chế mà ấn nút cúp máy.

Fan ở dưới trăm miệng một lời hô to: “Mộc Mộc chột dạ!!!”

Bình luận

Truyện đang đọc