HỢP TÁC THÀNH ĐÔI

Diễn đến đây, nhiệm vụ của Khâu Hành Phong và Lục Tu Mộc đã kết thúc. Ống kính không đi theo bọn họ nữa, ngay cả pha quay đặc tả cũng trở nên mờ ảo.

Khâu Hành Phong từ từ thả Lục Tu Mộc ra, cơ thể che lấy khuôn mặt cậu, cảnh hôn giữa hai người dần chuyển thành lấy góc.

Chẳng biết Lục Tu Mộc không để ý rằng máy quay đã di chuyển hay vẫn đang nhập diễn quá sâu, vậy mà dùng sức níu cổ Khâu Hành Phong lại, đôi môi đuổi theo môi hắn.

Đầu Khâu Hành Phong trống rỗng vài giây, hắn mở mắt không đúng lúc, bên trong là sự tỉnh táo. Sự chú ý của hắn rơi vào đuôi mắt phiếm đỏ của Lục Tu Mộc, và vài giọt nước trên hàng mi run rẩy. Có vẻ rất đau khổ, dường như khát cầu nụ hôn này vô cùng.

Hắn vừa xoắn xuýt vừa khó kìm lòng được.

Mí mắt của Khâu Hành Phong giật giật, trong một khoảnh khắc cả hô hấp và trái tim của hắn đều rung động. Hắn muốn ôm lấy Lục Tu Mộc mà an ủi: Sao thế? Có tôi ở đây rồi.

Nhưng suy nghĩ xúc động này đã bị sự lạnh lùng thay thế, hắn vẫn nhớ sự NG bất thường của Lục Tu Mộc. Tách ra khỏi cảnh diễn, hẳn thầy Lục cũng không muốn, nghĩa là hắn không thể mượn cớ diễn phim để làm chuyện gì khác được.

Đã diễn xong rồi, hắn không cần ngu ngốc tự lừa gạt bản thân như thế.

Khâu Hành Phong nắm lấy bả vai của đối phương, kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Đồng thời, Khương Thạch cũng hô “Dừng”.

Khâu Hành Phong lập tức thả Lục Tu Mộc ra, quay đầu hỏi Khương Thạch: “Cần quay bù không?”

“À…” Khương Thạch nhìn màn hình chằm chằm, hồi lâu mới nói: “Không có vấn đề gì.”

Khâu Hành Phong gật gù, lần đầu tiên “mắc bệnh ngôi sao”*, không quay đầu mà đi ra khỏi phòng: “Tôi mệt rồi, hôm nay nghỉ đi.”

(*) gốc là 耍了大牌, trong đó 耍大牌 chỉ ngôi sao tự cho là mình ghê gớm, xem thường đối phương, tỏ ra kiêu căng, tự đại (tạm dịch từ baidu), ai có cách dịch sát nghĩa hơn thì đề xuất cho mình với ;-;

Khương Thạch không nói gì, chỉ nhắc nhở: “Tổ của cậu đã có điện từ chiều rồi, nếu không quen ngủ chung thì chuyển về đi.”

Ông không ép buộc, thậm chí còn cho hắn cơ hội lựa chọn. Nếu cảnh quay hôm nay thuận lợi, khả năng cao Khâu Hành Phong sẽ mặt dày ở lại bên Lục Tu Mộc, nhưng hiện tại chỉ còn một đáp án thôi.

Đúng như dự đoán, Khâu Hành Phong nói gì đó với trợ lý, sau đó trợ lý của hắn kéo va li, cùng Ảnh đế đi khỏi “nhà họ Tô”.

Lục Tu Mộc không phản ứng gì.

Cậu như bị phong ấn bởi một món đồ nào đó, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Tiểu Văn còn tưởng cậu bị phê bình nên tâm trạng không tốt, hạ giọng an ủi cậu: “Anh, không sao đâu… Dù đạo diễn Khương nặng lời nhưng nhất định có thể hiểu cho anh mà. Hai người một A một O, hơn nữa anh còn không quên được “Bồ công anh” kia, không tình nguyện là chuyện bình thường.”

Lời của cậu rất rối, chẳng hiểu sao lại dính dáng đến Dandelion, Lục Tu Mộc nghe không hiểu: “Anh không tình nguyện cái gì?”

“Không muốn diễn cảnh hôn với thầy Khâu ấy.” Tiểu Văn đáp một cách tự nhiên.

Cuối cùng Lục Tu Mộc cũng chuyển động, cậu nhìn về phía Tiểu Văn, nhíu mày thành hình chữ “xuyên”*: “Em nói lung tung cái gì đấy…”

(*) chữ “xuyên”: 川

Tiểu Văn hơi ngớ ra, lầm bầm: “Còn giả bộ với em nữa…”

Lục Tu Mộc chẳng hiểu sao cậu nhóc lại có suy nghĩ như thế, không ưa “giả thiết” của cậu chút nào, đang chuẩn bị truy hỏi thì bị Khương Thạch cắt ngang: “Tu Mộc, ra đây.”

“…”

Lục Tu Mộc đành phải bỏ qua Tiểu Văn, đi đến chỗ màn hình theo dõi.

Khương Thạch bám vào vai Lục Tu Mộc như “anh em tốt”*: “Lời tôi mới nói cậu đừng để trong lòng. Tôi không muốn mắng cậu thật đâu, nhưng nhất định phải có người đẩy cậu một cái. Trước đó lão già Triệu Dương đã nói, Tiểu Tô là linh hồn của cả bộ phim, nếu cậu ngã thì “Hỉ yến” cũng sẽ hỏng luôn.”

(*) không chắc “anh em tốt” là câu ví hay có ref, nhưng có một bộ phim tên “Anh em tốt” thật, của đạo diễn Nghiêm Ký Châu, sản xuất năm 1962, poster ở đây (có thể tư thế của Khương Thạch như trong poster này)

Lục Tu Mộc lắc đầu: “Ngài không cần xin lỗi, là lỗi của tôi.”

Khó có một lần Khương Thạch dịu dàng, lại gặp thái độ hiền lành của Lục Tu Mộc, không khỏi muốn dông dài đôi câu. Ông lại “thành thật” tâm sự với Lục Tu Mộc, bắt đầu nói cái gì mà làm đạo diễn khó xử vô cùng, còn mắng mỏ hãng phim chẳng ra gì.

Lục Tu Mộc nghe hơi mất tập trung, ánh mắt rơi vào màn hình theo dõi, trên đó đang chiếu đi chiếu lại cảnh quay vừa rồi.

Không thể không nói mắt nhìn của Khương Thạch rất độc, cảnh quay đẹp vô cùng, nếu chỉ nhìn vào bức tranh sáng tối ấy, cậu chẳng thể tưởng tượng được nguyên trạng của gian phòng này.

Sau đó Lục Tu Mộc thấy chính mình đi vào trong ống kính, cũng nhìn được biểu cảm đau khổ trên khuôn mặt Tiểu Tô. Cảnh này không có sự “ngọt ngào”, phản ứng của Tiểu Tô biểu lộ sự tan vỡ trong nội tâm, nụ hôn với Kỳ Viễn cũng trở thành một kiểu “hiến tế”.

Cảnh này và nội dung trên kịch bản tương phản hoàn toàn.

“Cảnh này qua rồi?” Lục Tu Mộc kinh ngạc.

“Qua.” Khương Thạch nói. “Diễn không tệ.”

Lục Tu Mộc hoàn toàn bối rối, còn tưởng Khương Thạch thấy phiền vì NG nhiều quá, vò mẻ lại sợ nứt mà qua loa cho xong. Cậu không ngờ có một ngày bản thân lại có thể bức đạo diễn lớn đến mức này, áy náy trong lòng: “Nếu không thì quay bù một lần đi, tôi có thể điều chỉnh được.”

“Không sao.”

Lục Tu Mộc không thể nhìn ra suy nghĩ thật sự của đối phương trong hai chữ ngắn ngủi này, còn nói: “Ngài không cần săn sóc tôi như thế–”

Cậu còn chưa dứt lời đã bị Khương Thạch khoát tay từ chối.

Vẻ mặt của Lục Tu Mộc dần trở nên phức tạp.

Các diễn viên khác có thể hiểu sai lí do Lục Tu Mộc NG, hơn nữa bị NG nhiều quá nên bực, nhất thời không thể nhận ra cảnh hôn này đã thoát ra khỏi kịch bản. Nhưng Lục Tu Mộc liếc mắt đã nhìn ra sự bất thường, vẻ mặt của cậu đã cho người xem một dấu hiệu vô cùng rõ ràng – Tiểu Tô thích Kỳ Viễn, và cậu đang chịu sự giày vò.

“Hỉ yến” là một tác phẩm điện ảnh, cuối cùng vẫn sẽ hướng đến đại chúng. Khương Thạch không thể khiến người xem cảm thấy “xem không hiểu”, như vậy chỉ còn một lời giải thích hợp lý duy nhất – từ lúc bắt đầu, Khương Thạch đã muốn Tiểu Tô “tan vỡ”.

“Đạo diễn Khương, ngài khẳng định kịch bản của tôi… là kịch bản cuối cùng chứ?” Lục Tu Mộc đột nhiên hỏi.

Khương Thạch giật mình, cười hì hì giả bộ ngớ ngẩn: “Đương nhiên.”

“Có cảm giác ngài đang lừa tôi.” Lục Tu Mộc nói rất chậm. “Chẳng qua thầy Khâu không thấy hình ảnh trên màn hình, nếu không bây giờ hẳn anh ấy cũng sẽ ép hỏi tôi, kết cục của Tiểu Tô là gì.”

Cậu dừng lại vài giây: “Ngày đầu tiên vào đoàn, thầy Triệu Dương đã cho tôi xem một phần sơ đồ nhân vật, trên đó viết Kỳ Viễn đơn phương thích Tiểu Tô. Bây giờ tôi đã thay đổi nó thành quan hệ hai chiều, ngài vẫn thấy bình thường ư?”

Khương Thạch im lặng, dù bị chất vấn đến mức này, ông vẫn khăng khăng: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”

Lục Tu Mộc cười nửa bất đắc dĩ nửa vui đùa: “Được rồi, tôi biết rồi sẽ có một ngày như thế mà.”

Khương Thạch: “…”

“Nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi trước đấy.” Lục Tu Mộc nhìn quanh một vòng. “Ngài thấy thầy Khâu không?”

Ngón tay Khương Thạch chỉ ra cửa: “Ra ngoài rồi.”

Lục Tu Mộc quay người định đi ra ngoài, tiếng của Khương Thạch lại truyền đến từ phía sau: “Tôi nghĩ cậu không nên đi tìm cậu ta.”

“…” Bước chân của Lục Tu Mộc dừng lại. “Tại sao? Lại là quy tắc không thể gặp mặt à?”

Khương Thạch thấy cậu thật sự không nhận ra vấn đề, thở dài: “Tu Mộc, với tư cách là đạo diễn, tôi rất thích việc cậu đặt toàn bộ sự chú ý vào đóng phim. Nhưng đôi khi nhập vai sâu quá sẽ ảnh hưởng đến thực tế.”

Lục Tu Mộc nghi hoặc nhìn ông.

Khương Thạch lôi ra một điếu thuốc từ sau tai, híp mắt hút một hơi: “Kịch bản viết theo ngôi thứ nhất sẽ che khuất cái nhìn về cốt truyện của diễn viên ở một mức độ nào đó. Cậu cho rằng Tiểu Tô thích Kỳ Viễn nên sẽ vô thức nghĩ cho cậu ta, dẫn đến cậu NG rất nhiều lần, nhưng tất cả người khác sẽ không hiểu điều ấy.”

Ông nhìn ra phía ngoài một cách ẩn ý: “Bao gồm cả Hành Phong.”

Lục Tu Mộc đột nhiên hiểu vì sao Tiểu Văn lại nói những lời lung tung kia, vội chạy ra ngoài.

“Đừng đi.” Khương Thạch ngăn cậu lại một lần nữa.

“Ngài–” Lục Tu Mộc hơi nóng nảy. “Tôi phải giải thích cho anh ấy… Tôi không hề có suy nghĩ kia.”

Khương Thạch lại cười: “Sao nhất định phải giải thích? Đâu phải lúc nào cảnh tình cảm cũng diễn tốt, diễn viên cũng có lúc khúc mắc với cảnh ôm hôn mà. Cậu không bằng lòng là chuyện thường tình, Hành Phong có thể hiểu được.”

Lục Tu Mộc thấy ông quấy nhiễu nhiều quá, thốt lên: “Nhưng thầy Khâu sẽ nghĩ tôi kháng cự anh ấy, tôi không muốn anh ấy hiểu lầm.”

Khương Thạch im lặng một thoáng, trong mắt có phần ôn hòa, như bậc cha chú nhìn đứa con: “Thích cậu ta đến vậy à?”

Ông nói thẳng thừng vô cùng, Lục Tu Mộc cũng nghe được sự trêu chọc trong đó, nhưng không thấy khó chịu, trái lại thoải mái thừa nhận: “Rất thích.”

“Được rồi, tôi đã nhìn ra hai cậu không bình thường từ trước.” Nụ cười trên miệng Khương Thạch càng đậm, song ngừng lại một thoáng. Ông thu lại nụ cười, giọng điệu thêm phần nghiêm túc. “Không phải thích trong lúc diễn đấy chứ?”

Lục Tu Mộc chậm rãi lắc đầu.

“Vậy là được.” Khương Thạch thở ra một hơi. “Nhưng tôi vẫn nghĩ cậu không nên tìm cậu ta.”

Lục Tu Mộc cảm thấy mình không bao giờ có cùng tần số não với Khương Thạch được: “Ngài muốn gì thì nói hẳn đi, đừng để tôi đoán tới đoán lui.”

“Cậu định giải thích lý do NG với cậu ta kiểu gì?” Khương Thạch thuận theo yêu cầu của cậu, nói rõ ràng. “Tôi biết cậu có thể tìm được rất nhiều cái cớ, như là sức khỏe không tốt, hoặc xảy ra vấn đề gì đó nên mất tập trung. Hành Phong có thể sẽ tin, nhưng khả năng cao cậu ta sẽ nghĩ là cậu chỉ đang an ủi cậu ta.”

Lục Tu Mộc rũ mắt.

“Hoàn toàn không cần thiết.” Khương Thạch nói. “Bây giờ cậu không thể nói được lí do thật sự, vậy thì chẳng bằng không làm phiền cậu ta. Đợi đến lúc đóng máy, hai cậu muốn lăn lộn với nhau thế nào cũng được.”

“Nếu tôi không theo đuổi được bạn trai thì ngài chịu hoàn toàn trách nhiệm đấy.” Lục Tu Mộc cười khổ.

“Tôi chỉ gánh một nửa thôi, nửa còn lại tìm Triệu Dương.” Khương Thạch cũng đùa theo cậu. Ông rít một hơi cuối cùng, nói tiếp. “Cậu lạnh nhạt với cậu ta vài ngày cũng không phải chuyện gì xấu. Có người nói diễn viên sẽ bị ảnh hưởng bởi vai diễn, nhưng thật ra đấy là mối quan hệ hai chiều. Hiện tại Hành Phong càng thư thái thì đến ngày Tiểu Tô chết, cậu ta sẽ càng khổ sở.”

Lục Tu Mộc “ồ” một tiếng đầy thất vọng: “Ngài thật sự rất biết cách tra tấn diễn viên.”

Khương Thạch nghĩ một chút: “Coi như cậu khen tôi.”

Lục Tu Mộc không nhịn được mà lườm trong lòng một cái.

***

Lúc sẩm tối đông người náo nhiệt, kể cả khi Khâu Hành Phong chưa từng xuất hiện trong bữa cơm tối, Lục Tu Mộc vẫn có thể nói chuyện với người khác để chuyển dời sự chú ý của mình. Mà đến lúc đêm khuya thanh vắng, ý nghĩ “muốn tìm thầy Khâu” như dòng lũ được xả ra, không thể ngừng lại được.

Thói quen thật sự vô cùng đáng sợ.

Mới một tuần mà thôi, Lục Tu Mộc đã thấy không quen khi bên người vắng đi tiếng hít thở của Khâu Hành Phong lúc say ngủ.

Bên ngoài vẫn có tiếng gió, cửa sổ vẫn kêu ken két như cũ, nhưng tất cả mọi thứ đều thay đổi.

Lục Tu Mộc mở mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc quạt trần màu vàng.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào người cậu thành hình dáng, có phần hơi kì quặc.

Nhưng Lục Tu Mộc không để ý, cậu đang nghĩ lúc này Khâu Hành Phong đang làm gì, liệu có mất ngủ không hay cũng suy nghĩ như cậu bây giờ. Còn nghĩ đến sau khi đóng máy, cậu giải thích chuyện NG cho Khâu Hành Phong như thế nào.

Trong đầu cậu nảy ra mấy trăm tình huống có thể xuất hiện, sau đó chậm rãi khép mắt.

Đương lúc nửa tỉnh nửa mê, Lục Tu Mộc quên đi Tiểu Tô và Kỳ Viễn, quên cả “nguyện vọng” nhập vai.

Cậu thật sự hi vọng “Hỉ yến” mau chóng kết thúc.

Bình luận

Truyện đang đọc