HỢP TÁC THÀNH ĐÔI

Phía nam thành phố có một hàng lẩu nổi tiếng lâu đời ở trong trung tâm thương mại phồn hoa nhất, mỗi khi đến bữa lại có một hàng dài xếp bên ngoài.

Lục Tu Mộc trùm mũ, đeo khẩu trang, đeo cả một chiếc kính râm che khuất nửa khuôn mặt, âm thầm tiến vào phòng riêng trong chỗ ngoặt tầng hai.

Trên bàn đã bắc nồi lẩu, bên trong sôi sùng sục, thỉnh thoảng lại nổi mấy bong bóng dầu. Lục Tu Mộc lấy chiếc kính râm mờ khói xuống, chào hỏi ba người trong phòng: “Xin lỗi mọi người, tôi tắc đường nên đến muộn.”

“Ngồi đi.” Khương Thạch dùng đũa gõ vào thành bát tạo ra âm thanh lanh lảnh, hất cằm về phía Sở Mạnh Đình và Khâu Hành Phong. “Chắc biết nhau cả rồi, không cần tôi giới thiệu.”

Lục Tu Mộc cười tự giễu: “Bọn tôi cùng bị treo lên hot search lâu như vậy, muốn không quen cũng khó.”

Khương Thạch hừ một tiếng không nặng không nhẹ: “Còn biết mình chọc vào tổ ong vò vẽ à, tôi chưa thấy nghệ sĩ nào chủ động “tự hủy” như cậu… Quản lý của cậu chắc phát điên rồi.”

“Đúng là Cao Hâm không hài lòng với cách xử lý của tôi.” Lục Tu Mộc ngưng hai giây, nhướn mày với Khương Thạch. “Nhưng coi như trong họa có phúc, đánh bậy đánh bạ lại trúng điểm yêu thích đặc biệt của ngài.”

“Tên mù nào tung tin đồn về tôi thế?” Khương Thạch nói vậy nhưng đã lườm cháy Khâu Hành Phong, lại nói với Lục Tu Mộc. “Tôi chọn cậu vì chịu hết nổi sự dông dài của Triệu Dương rồi. Chẳng biết cậu hạ bùa gì mà lão già đấy khăng khăng vai Tiểu Tô không phải cậu không được.”

Triệu Dương chính là biên kịch của “Hỉ yến”, ông vừa ý Lục Tu Mộc là sự thật không chối cãi được, nhưng nếu sự vừa lòng ấy có thể dao động quyết định của tổng đạo diễn thì có phần phóng đại.

Có thể Khương Thạch vẫn cứng đầu hoặc vì không muốn giải thích với mọi người quá nhiều, dù sao đi nữa Lục Tu Mộc cũng cười cho qua chuyện, không chọc thủng tâm tư của ông.

Chỉ có Khâu Hành Phong vẫn không tha: “Thừa nhận thầy Lục của chúng ta xuất sắc khó thế à?”

“Cút cút cút!” Khương Thạch vơ một đống thịt vứt vào trong bát của hắn. “Hôm nay cậu chỉ là tên ăn chực thôi, nói lắm thế làm gì?”

“Muốn tôi im cũng được thôi.” Khâu Hành Phong dùng đũa chỉ lớp dầu bám trên thịt, đẩy bát chê bai. “Nhưng đừng để tôi ăn mấy thứ bỏ đi này, cắn một miếng là tăng ba cân đấy.”

Khương – đầu bếp vô tình – Thạch lập tức thấy miếng thịt đang nhai mất hết vị: “… Tôi bảo cậu nhận xét đồ ăn à?”

Khâu Hành Phong liếc ông: “Tôi nói cho ông nghe chắc?”

“…” Khương Thạch bực dọc vứt đũa, lôi ra hai bộ kịch bản từ dưới lên, lần lượt ném cho Lục Tu Mộc và Sở Mạnh Đình. “Hôm nay gọi các cô cậu đến để phổ biến về câu chuyện của “Hỉ yến”, tiện thể liên hệ tình cảm.”

“Lần này hai người diễn chị em, sẽ đóng rất nhiều cảnh với nhau, nhớ tìm cảm giác trước.” Khương Thạch nhấp một ngụm trà, ngậm lá trà trong miệng. “Nhiệm vụ của Tu Mộc rất nặng, trừ phần diễn tình thân chị em còn phải đóng mấy cảnh tình cảm với Kỳ Viễn nữa.”

Lục Tu Mộc đang lật kịch bản, nghe vậy suy nghĩ một chút mới nhớ ra người diễn vai Kỳ Viễn là Khâu Hành Phong.

Khương Thạch còn nói: “Rất khó.”

Ba diễn viên không tiếng động liếc mắt nhìn nhau.

Khương Thạch không nói rõ “khó” ở đâu, nhưng bọn họ đều nhìn được trọng điểm của “Hỉ yến” là va chạm tình cảm. Chưa nói đến diễn xuất của Khâu Hành Phong, Lục Tu Mộc và Sở Mạnh Đình đều đi lên từ các bộ phim thần tượng, giỏi nhất là dùng nét mặt để biểu lộ biến hóa tình cảm bên trong.

Có thể nói bộ phim này nằm trong “vùng thoải mái” của cả ba.

Lục Tu Mộc nghĩ một lúc, song không nhiều lời, tiếp tục đọc kịch bản. Sau khi lướt qua nội dung cốt truyện, cậu khẽ ngưng lại: “Ơ… Kịch bản của tôi viết theo ngôi thứ nhất à?”

Sở Mạnh Đình có nghi vấn tương tự: “Của tôi cũng thế…”

Tình huống như này vốn cực kì hiếm thấy, kịch bản theo ngôi thứ nhất vô hình trung làm tăng khối lượng công việc của biên kịch, nghĩa là mỗi người nhận được một phần khác nhau, ngoài ra cũng không có khả năng cảm nhận khách quan biến hóa nội tâm của người đối diễn.

“Tôi cố tình yêu cầu Triệu Dương viết như thế.” Khương Thạch giải thích. “Tôi không muốn các cô cậu biết diễn biến trong lòng người đối diện. Giới hạn góc nhìn trong phạm vi ngôi thứ nhất, các cô cậu chỉ biết lời thoại của đối phương và chuyện xưa đại khái trước khi bấm máy, như vậy tất cả phản ứng đều xảy ra một cách tự nhiên nhất. Tôi hi vọng sẽ được xem vai diễn của các cô cậu trong “Hỉ yến”, chứ không phải nhân vật do tôi và Triệu Dương tạo ra.”

Lục Tu Mộc cau mày: “Nhỡ đâu bọn tôi phát huy tự do quá mức làm chệch hướng cốt truyện thì sao?”

Khương Thạch không để tâm, cười: “Cậu nghĩ tổng đạo diễn tôi đây ăn cơm chùa à? Nếu không thể khống chế được cốt truyện thì tôi dứt khoát nghỉ hưu luôn được rồi.”

“Phim của đạo diễn Khương trước giờ đều đi theo cách này.” Khâu Hành Phong bình luận khách quan. “Không thể không nói phương pháp này có thể đem lại tác phẩm hoàn hảo nhất, chỉ là hơi “hao tổn” diễn viên.”

“Xong chưa!” Khương Thạch không nhịn được chậc một tiếng. “Chẳng qua lần trước chỉ nhốt cậu trong phòng kín mấy ngày, ai biết được cậu vô dụng thế, pheromone trực tiếp bùng nổ cơ chứ.”

Khâu Hành Phong cười lạnh, gằn từng chữ: “Chẳng qua? Nhốt trong phòng kín mấy ngày?”

Khương Thạch không chịu được ánh mắt u ám của hắn, lập tức giơ cờ trắng: “Là tôi cân nhắc không chu toàn. Ai bảo tôi là Beta, không biết pheromone của mấy cậu yếu ớt như thế… Đụng cái là vỡ, cứ như búp bê sứ ấy.”

Lục Tu Mộc cảm giác mình nằm không cũng trúng đạn, im lặng cúi thấp đầu.

Cậu nhớ mang máng một buổi phỏng vấn Khâu Hành Phong, hồi đó hắn nói sau khi quay xong bộ phim trước không đóng phim mới nữa, còn phải đi khám tâm lý, xem ra đúng là lần thứ hai hợp tác với đạo diễn Khương.

Chỉ là Lục Tu Mộc không đoán được chuyện này còn liên quan đến pheromone. Là một tình nguyện viên chuyên nghiệp, cậu muốn nhắc Khâu Hành Phong một câu “Pheromone đột nhiên bùng nổ có ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể, có thời gian đi bệnh viện kiểm tra đi”, mà cậu còn chưa mở miệng đã bị đạo diễn Khương điểm danh.

“Tu Mộc, trước khi vào đoàn phải chuẩn bị thuốc ức chế đầy đủ.” Khương Thạch nói. “Đừng để cuối cùng công ty phải đưa cậu đi khám tâm lý, chúng ta đi đóng phim, không phải lịch kiếp*. Tôi cũng không phải là người không để tâm đến sức khỏe của diễn viên.”

(*) lịch kiếp: trải qua một kiếp sống khác, thuật ngữ này hay xuất hiện nhiều bên tu chân mà mình không nhớ nổi giải thích nào dễ hiểu

“Vâng, tôi biết rồi.” Lục Tu Mộc nói.

Khương Thạch nhìn sâu vào hai mắt cậu, dường như vẫn chưa yên tâm: “Cậu có diễn viên đóng thế* không? Vào đoàn cùng luôn đi.”

(*) Diễn viên đóng thế: này chắc mọi người biết rồi, đại khái một vài cảnh (hành động) nguy hiểm hoặc gấp quá cần chia 2 tổ cùng quay một lúc thì sẽ dùng đến diễn viên đóng thế có ngoại hình tương tự (chiều cao, dáng người,…) diễn viên chính để quay một số cảnh mà không cận mặt/không có quá nhiều biểu cảm ấy

Lục Tu Mộc ngạc nhiên, thầm nghĩ lần trước chuyện của Khâu Hành Phong nghiêm trọng đến mức nào mới có thể khiến Khương Thạch sợ hãi như thế. Cả chuyện “diễn thế” không được ngành phim công nhận cũng cho phép luôn…

“Tôi thật sự không sao, ngài yên tâm–”

Lời còn chưa dứt đã bị Khương Thạch cắt ngang: “Không liên quan. Cậu có người diễn thế không?”

Lục Tu Mộc ngây ra một thoáng, lắc đầu theo đúng sự thật.

Khương Thạch “ồ” một tiếng như có điều suy nghĩ.

Lúc này, cửa phòng bị người ta gõ một cái, nhân viên phục vụ bưng một bát dâu tây vào. Có lẽ đây là lần đầu cô thấy nhiều người nổi tiếng như vậy, hồi hộp nói: “Ngài… Ngài Khâu, dâu mà ngài mang đến đã chuẩn bị xong rồi ạ.”

Khâu Hành Phong chỉ vào vị trí của Lục Tu Mộc: “Đưa cho thầy Lục đi.”

Lục Tu Mộc nghi hoặc nhìn nhân viên phục vụ, lại nhìn về phía Khâu Hành Phong.

“Chiều nay đến vườn hái, tiện thể mang về.” Khâu Hành Phong nói vô cùng tùy ý.

Lục Tu Mộc cầm lên một quả dâu vẫn vương giọt nước, hơi bối rối: “Mùa này cũng có vườn hái sao?”

“…” Khâu Hành Phong khựng lại, biết ý sửa lời. “Hái ở nhà kính.”

Lục Tu Mộc không đa nghi lắm, cắn một miếng. Vị dâu tây lan tỏa trong miệng, hơi lạnh một chút, lại có vị ngọt dịu không thể nhầm lẫn được.

Khâu Hành Phong nhìn đôi má phồng lên của cậu, khẽ cong mày.

Cả đầu nhân viên phục vụ toàn dấu chấm hỏi, cô nhớ rõ ràng bao bì trên hộp có hai chữ “không vận” to đùng, sao đã thành dâu tây được hái trong nhà kính rồi?

Nhưng dựa theo nguyên tắc không hỏi chuyện khách hàng, cô im lặng lùi ra khỏi phòng.

“Nếu thầy Lục thích thì để hôm nào tôi tặng cậu mấy hộp nữa.” Khâu Hành Phong nói.

“Phiền anh quá…” Lục Tu Mộc nghĩ một chút. “Anh cho tôi địa chỉ nhà kính đi, nếu tôi cần sẽ đến đây luôn, không làm phiền anh đi chuyến nữa.”

“Không sao.” Khâu Hành Phong lấy tờ giấy ghi chép ra vô cùng tự nhiên. “Địa chỉ nhà cậu là gì? Để tôi ghi lại.”

Lục Tu Mộc hoàn toàn không ý thức được vấn đề gì ở đây, lời ít ý nhiều báo địa chỉ, hơn nữa còn tín nhiệm Khâu Hành Phong hòa toàn mà nói cả mật mã cửa: “Có khi tôi đóng phim không được nhận điện thoại, anh có thể trực tiếp lên luôn.”

Lúc này cậu vẫn không biết vì hành vi vô tâm này của mình vô tình khiến Khâu Hành Phong khoanh lại một địa bàn, từng bước từng bước kéo vào trong ngực.

“Được.”

Khâu Hành Phong cất tờ giấy vào, tiếng cười bật ra từ cuống họng.

Lục Tu Mộc sa vào sự mê hoặc trí mạng của dâu tây, không để ý đến giọng cười khác thường ấy, mà hai người còn lại trong phòng nghe được sự thỏa mãn trong đó rất rõ ràng.

“Mạnh Đình, đạo diễn Khương, hai người cũng ăn thử đi, ngọt lắm.”

Sở Mạnh Đình xua tay lia lia, sắp không kiềm chế được tiếng hét của mình, nhỏ giọng lầm bầm: “Tôi… Tôi không ăn. Cái này vốn không phải dâu tây mà là tình yêu đấy.”

Lục Tu Mộc không nghe rõ cô nói gì nhưng có thể nhìn thấy cô đang không bình thường, bối rối đưa bát dâu cho Khương Thạch.

Khương Thạch cũng xua tay, hơi choáng váng trong lòng.

Ông biết sự quanh quẩn của giới giải trí, cũng biết Khâu Hành Phong và Lục Tu Mộc bị ép hợp tác, vì đã nghĩ từ đầu như vậy nên mặc dù bên ngoài đồn đại thế nào, ông vẫn không cho rằng Như Mộc Xuân Phong sẽ từ giả thành thật.

Nếu lần thử vai trước ông chỉ lờ mờ cảm nhận được bầu không khí mập mờ giữa bọn họ thì bây giờ, Khương Thạch thật sự có thể nhìn được vài thứ từ ánh mắt của Khâu Hành Phong.

Mắt Khâu Hành Phong đen tuyền, khi nhìn vào sẽ có cảm giác sâu sa, không hiểu thấu. Nhưng khi hắn nhìn về phía Lục Tu Mộc thì lớp sương trong mắt đã phai đi, thay vào đó là ham muốn nóng rực không thể che giấu.

Một loại chiếm hữu và khao khát của tình yêu.

Khương Thạch hơi đau đầu, bắt đầu hối hận vì đã chọn Lục Tu Mộc là nam chính thứ hai. Ông không ngại diễn viên yêu đương, cũng không cho rằng bọn họ hẹn hò sẽ làm chậm trễ tiến trình quay phim.

Chỉ có điều nội dung của bộ phim này…

Khương Thạch lo lắng thở dài, hi vọng sau khi quay xong, Khâu Hành Phong sẽ không liều mạng với bản thân.

Ông áp xuống đống suy nghĩ lung tung, cuối cùng dặn dò: “Lần này dự kiến quay phim trong hai tháng, bối cảnh trên núi, các cô cậu nhớ chuẩn bị thêm quần áo ấm. Trước khi vào đoàn thì xử lý hết mấy chuyện vớ vẩn bên ngoài đi.”

Lục Tu Mộc tua lại lộ trình gần đây trong đầu, bỗng nhiên nghĩ đến Dandelion, cậu gửi tin nhắn cho Nhiếp Nghiêu.

[Mộc]: Bác sĩ Nhiếp, tuần sau tôi phải vào đoàn phim rồi. Trước khi đó tiến hành một đợt trị liệu trấn an đi, tôi sợ thời gian cách nhau lâu quá sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình của anh ấy.

[Bác sĩ Nhiếp không có khứu giác]: Ngại quá, dạo này bận nhiều việc nên quên báo với cậu. Dandelion có người cứu trợ mới rồi.

[Bác sĩ Nhiếp không có khứu giác]: Tôi có kiểm tra độ khớp của cậu với những bệnh nhân khác, đều ở mức 60% trở xuống, tiến hành trị liệu trấn an cũng không có nghĩa gì. Cậu tạm thời nghỉ ngơi một thời gian đi, vất vả rồi.

Lục Tu Mộc sững sờ, như không tin vào những gì mình thấy mà hết nhắm mắt lại mở mắt, nhưng hai tin nhắn kia vẫn thế, không thay đổi một chút nào.

Cậu vẫn biết độ khớp của cậu và Dandelion không cao, sớm muộn gì cũng có ngày này, nhưng khi chuyện thật sự xảy ra vẫn thấy không hề có điềm báo trước, chẳng kịp chuẩn bị gì cả.

Càng buồn hơn khi cậu vừa biết Dandelion đã có người trong lòng. Dường như tất cả mọi thứ đã được sắp đặt, hiện tại cơ hội duy nhất để bọn họ gặp nhau cũng bị cắt đứt, đặt một dấu chấm cho “tình yêu” của Lục Tu Mộc.

Nhưng tình cảm nào dễ tàn lụi như thế. Dandelion đã kéo Lục Tu Mộc ra khỏi bóng tối, dù từ đầu đến cuối anh không nói gì, Lục Tu Mộc cũng đã đặt tình cảm mãnh liệt của mình ở nơi anh rồi. Cậu không muốn mọi thứ chấm dứt dễ dàng như vậy, ít nhất… Phải đứng trước mặt anh để nói một câu “Cảm ơn”.

[Mộc]: Tôi muốn gặp mặt Dandelion.

[Bác sĩ Nhiếp không có khứu giác]:???

[Mộc]: Tôi biết yêu cầu của tôi không hợp lý, nhưng hiện tại bọn tôi không còn quan hệ cứu trợ nữa, hẳn không cần tránh mặt nhau chứ.

[Mộc]: Tôi không có ý gì đâu, chỉ muốn… làm quen thôi.

[Bác sĩ Nhiếp không có khứu giác]: Tôi không quyết định được, nhưng tôi có thể hỏi hắn giúp cậu.

Một lát sau, điện thoại của Khâu Hành Phong rung lên.

[Bác sĩ Nhiếp không có khứu giác]: Nói với cậu chuyện này, cậu đừng kinh ngạc. Người cứu trợ của cậu muốn gặp mặt một lần.

Khâu Hành Phong bất giác cau mày.

[Dandelion]: Có ý gì?

[Dandelion]: Không phải cậu nói trong quá trình trị liệu phải tránh sinh ra tình cảm không cần thiết à, gặp mặt làm gì? Tình nguyện viên của mấy cậu thiếu chuyện nghiệp quá.

[Bác sĩ Nhiếp không có khứu giác]: Dù tôi thấy hơi lạ thật, nhưng… Nhỡ đâu cậu ấy chỉ muốn gặp thôi thì sao.

[Bác sĩ Nhiếp không có khứu giác]: Có lẽ cậu ấy cảm thấy thời gian trị liệu dài như thế, cũng coi như là bạn tốt rồi. Không chắc đã có ý khác đâu.

[Bác sĩ Nhiếp không có khứu giác]: Hay là… Gặp một lần? Có chuyện vui đấy~

Khâu Hành Phong nhìn dấu gợn cuối cùng, cau mày càng sâu.

[Dandelion]: Có lẽ, không chắc? Bây giờ không nói về tính nghiêm túc của y học nữa à? Không gặp, bận theo đuổi bạn trai rồi, không có thời gian.

Nhiếp Nghiêu im lặng mắng một câu, trong lòng tự nhủ dù gặp hay không thì bọn họ cũng đã quen biết rồi, còn nghiêm túc gì nữa?

Anh gọt giũa lại lời của Khâu Hành Phong, gửi cho Lục Tu Mộc.

[Bác sĩ Nhiếp không có khứu giác]: Dandelion dạo này bận nhiều việc, không có thời gian. Xin lỗi.

Dù Nhiếp Nghiêu nói khéo như vậy, Lục Tu Mộc vẫn hiểu được hàm ý bên trong. Yêu cầu của cậu có phần không minh bạch, mà câu trả lời của Dandelion rõ ràng là “từ chối”.

Lúc này, Khâu Hành Phong sáp qua, hỏi Lục Tu Mộc: “Thầy Lục, hai hôm nay có lúc nào rảnh không, tôi–”

Lại “thất tình” khiến Lục Tu Mộc chẳng còn lòng dạ gì, trong đầu cậu chỉ còn suy nghĩ “tự chữa lành”. Cậu không đợi Khâu Hành Phong nói hết cậu đã kiên quyết đáp lại: “Không rảnh.”

Khâu Hành Phong: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc