[HP/TOMHAR] TRƯỜNG SINH LINH GIÁ


Severus cùng Harry đi loanh quanh ở Ireland khoảng một tháng, đêm trước lễ Giáng Sinh, Harry đột nhiên dừng tất cả hoạt động, chỉ xuyên qua khung cửa sổ trong phòng trọ vừa vặn hướng về nước Anh mà nhìn xa xăm theo hướng đó.
"Harry?" Severus lặng lẽ đi tới bên người Harry, đứng cùng anh hơn nửa giờ, cuối cùng bất an hỏi: "Chú đang nhớ người nào đó ạ?"
Harry nhẹ gật đầu, nhỏ giọng thì thào: "Bao nhiêu năm không đón sinh nhật cùng, chẳng biết hiện tại anh ấy thế nào?"
"Chú rất quan tâm đến người đó ạ?" Severus chớp chớp mắt, "Rất quan tâm người đó, giống như...!mẹ con quan tâm người đàn ông kia vậy?"
Nghe thấy câu này, Harry thoáng sửng sốt, rồi quay đầu, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Severus, cố gắng nhận biết cảm xúc bên trong.
Mấy giây sau, khi trong mắt Severus bắt đầu hiện lên bất an, Harry đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy cậu bé: "Dù thế nào, chú sẽ không bỏ con đâu."
"Vậy, nếu như...!nếu như người chú Harry nhớ không thích con thì sao?" Đầu ghé vào vai Harry, Severus bộc lộ tất cả sự lo lắng của mình.

Cậu khẽ run, đến tiếng nói cũng run run, "Nếu như người đó giống người đàn ông kia, cũng không thích con thì làm thế nào?"
"Severus xuất sắc như vậy, lại thông minh, hiểu chuyện, chú cam đoan anh ấy nhất định sẽ thích con.

Nếu như anh ấy không thích con..." Harry kéo dài tiếng, khiến Severus lo lắng nhìn cậu, "Chú cam đoan nhất định sẽ cho anh ấy biết tay, không một ai được phép không thích Severus của chú."
Có lẽ ban đầu anh tiếp xúc với Severus là vì áy náy, cảm thấy có lỗi, cộng thêm thương cảm.

Nhưng mà sau khi ở chung, cũng có thể là bởi vì giữa hai người không còn đối chọi gay gắt, cho nên Harry thấy được rất nhiều ưu điểm ở Severus, anh thật sự yêu quý cậu bé hiểu chuyện, có can đảm gánh chịu trách nhiệm này.
Anh tin, Tom cũng sẽ thích Severus.
*
"Chú Tom..." Sắc trời còn hơi sáng, Tom đang nấu ăn trong bếp chợt nghe thấy tiếng gọi quen thuộc vang lên từ bên ngoài, hắn quay đầu nhìn James đang lấp ló phía cửa, khuôn mặt âm trầm đột nhiên tươi tỉnh lên, mỉm cười.
"Chú Tom, sáng nay lúc thức dậy con nghe ba nói chú có tin tức của chú Harry rồi." James chăm chú nhìn Tom, "Có thật vậy không ạ?"
Tom đi tới xoa tóc James, "Đúng là đã có tin tức, nhưng tin tức này có đúng hay không, hôm nay sau khi tan làm ta sẽ đi xác nhận."
"Vậy là chú tìm được chú Harry trong ảnh rồi ạ?" James bất an mà nhúc nhích thân thể, "Chú Tom, liệu chú Harry có thích con không ạ?"
"Ừm..." Tom ra vẻ trầm tư ngẫm nghĩ, đợi đến khi thấy James càng lúc càng lo lắng đến đứng không yên nữa, hắn mới bật cười, "Ta dám cam đoan, em ấy dù không thích ta cũng nhất định sẽ thích con."
"Tại sao?" James mở to hai mắt nhìn.
Tom nhìn khuôn mặt càng lớn càng giống Harry của James, không nhịn được lại bật cười lớn, "Dù sao ta dám cam đoan em ấy nhất định sẽ thích con."
Harry họ Potter, di truyền gen cận thị và tóc rối của gia tộc Potter, cộng thêm khuôn mặt giống hệt James, nếu như Tom không đoán ra được quan hệ giữa bọn họ thì hắn chính là một tên ngốc.
Ban đêm, Tom tìm tới đường Bàn Xoay mà Abraxas nhắc đến.

Vài ngày trước, trong lúc Abraxas xử lý một vài việc của gia tộc Malfoy đã vô tình gặp được Eileen Prince ở một quảng trường Muggle.

Mặc dù giễu cợt việc cô nàng gả cho một tên Muggle, nhưng Abraxas vẫn giữ nguyên lễ nghĩa cần có.

Dù sao, ngày trước ở trường, Eileen Prince rất được Harry quan tâm.

Mà nghĩ đến Harry, Abraxas ngẩn người, lập tức nhận ra bao nhiêu năm nay bọn họ không hề nghĩ tới việc tìm kiếm Harry trong thế giới Muggle.

Mà Eileen Prince là một phù thủy đã gia nhập giới Muggle, nói không chừng sẽ có tin tức của Harry.
Y không ôm bất cứ hy vọng nào hỏi một câu, thật không ngờ Eileen Prince nói cô nàng mới gặp Harry vào mấy tháng trước.
Abraxas vừa về tới Bộ Pháp Thuật, lập tức nói lại tin tức này cho Tom, Tom đắn đo cả một buổi tối mới quyết định hôm đó phải tới gặp Eileen Prince.
Chỉ có điều, Tom không ngờ con gái của gia tộc Prince lại lâm vào hoàn cảnh hiện tại.

Nhìn cánh cửa nhỏ cũ kỹ, Tom chần chừ vươn tay gõ nhẹ.
"Ai thế?" Trong cửa truyền ra một giọng nữ mệt mỏi.

Tom nhíu mày, hồi tưởng hình ảnh cô gái hay mắc cỡ mà hắn từng nhìn thấy trong lúc xem trận quyết đấu giữa Dumbledore và Grindelwald.
"Tom Riddle." Hắn nhỏ giọng trả lời, sau đó nghe thấy một loạt tiếng bước chân hỗn loạn, mấy giây sau một người phụ nữ dáng vẻ khắc khổ mở cửa ra.
"Anh Riddle?"
"Eileen Prince?" Tom nhíu mày, ngập ngừng một chút, rồi quyết định nhanh chóng hỏi câu hỏi mà mình muốn biết đáp án, sau đó sẽ lập tức rời khỏi đây.

Một nữ pháp sư phải sống trong cảnh bần hàn thế này, có lẽ là sự trừng phạt của cuộc sống.

"Ta nghe Abraxas nói, cô từng gặp Harry?"
"Hả?" Eileen sửng sốt, "Mấy tháng trước, trước khi dọn tới đây, tôi có gặp, sau đó anh ấy rời đi rồi."
"Em ấy đi đâu?" Tom lập tức hỏi, vẻ mặt bất giác lộ vẻ khẩn trương.
"Anh ấy..." Eileen do dự, "Anh Riddle, anh có thể nói cho tôi nghe trước, hai người có chuyện gì không?" Trước khi cô chưa rời thế giới Pháp Thuật, Tom Riddle và Harry Potter chính là đôi tình nhân khiến người người hâm mộ.

"Xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn, em ấy hiểu lầm ta.

Cô Prince, nói cho ta biết, Harry đang ở đâu?"
Eileen chần chừ, sau đó mới nói: "Anh chờ một chút, mấy hôm trước tôi có nhận được một bức thư bọn họ gửi qua đường bưu điện của Muggle, ngoài phong bì có ghi địa chỉ." Nói xong cô quay người đi vào trong nhà, mấy phút sau cầm ra một bức thư đưa cho Tom.
Bọn họ?
Tom cúi đầu nhìn nét chữ quen thuộc, chậm rãi nhắm mắt lại, mấy phút sau mở ra, đọc địa chỉ ghi phía trên, ghi nhớ từng chữ vào trong đầu, xong xuôi mới nhìn Eileen: "Ta có thể đọc nội dung bức thư không?"
Eileen gật đầu, Tom lúc này mới rút mảnh giấy mang đến cảm giác hoàn toàn khác giấy da dê ra, cúi đầu đọc những dòng chữ không phải do một người viết, chần chừ một hồi mới ngẩng đầu hỏi tiếp: "Harry mang theo con của cô đi cùng?"
Eileen nhẹ gật đầu, "Tôi ở hoàn cảnh này rồi, anh Riddle, nhưng tôi không muốn con của mình cũng phải sống như vậy.

Anh Potter nói Severus rất có thiên phú, cho nên tôi đã cầu xin anh ấy làm ba đỡ đầu của Severus, nhận nuôi thằng bé, đưa thằng bé rời khỏi nơi này."
Tom gật đầu, nhớ lại những lời Harry từng nói khi nhìn thấy Eileen Prince, gật đầu.
"Nếu Harry đã đồng ý nuôi dạy con của cô, ta cũng sẽ chăm sóc tốt cho nó." Hắn hứa hẹn, sau đó hít sâu một hơi, trả bức thư lại cho Eileen.

"Cảm ơn cô." Hắn một câu hai nghĩa nói.
Tom rất hiểu Harry, sau khi cảm nhận pháp thuật liên kết vẫn không tìm được Harry, hắn từng hoài nghi phải chăng Harry vẫn không thể chấp nhận hành vi kia của hắn mà không còn nhiệt tình sống ở thế giới này nữa.
Nghĩ đến người ngày trước cứu cậu mà cậu từng nhắc đến rất có thể chính là Severus Snape.

Tom tin Harry có thể là vì áy náy với Severus Snape, cho nên khi tỉnh lại, Harry không hoàn toàn mất hết hy vọng, thậm chí từ những lời viết trong bức thư Harry gửi cho Eileen, Tom có thể chắc chắn, Harry đã hoài nghi nguyên cớ thật sự dẫn đến sự việc năm đó.
Ireland...!Ireland...
Tom nhớ lại những tin tức thu nhận từ Ireland, phát hiện nơi đó quả thật xuất hiện hai nhân vật đáng ngờ.

Mà địa chỉ hiện tại của Harry cách một trong số đó rất gần.
Buổi tối lễ Giáng Sinh, Tom đến nhà Potter, mở miệng mượn người.
"James, ta sẽ đi Ireland nghỉ lễ, cháu có muốn đi ra nước ngoài thăm thú không?"
"Ireland?" James mở to hai mắt, do dự nhìn ba mẹ mình, sau đó quay lại nhìn Tom, "Nhưng mà cháu đã hẹn Sirius, ngày mai cậu ấy sẽ tới nhà cháu nghỉ lễ Giáng Sinh ạ."

Sirius Black?
Tom ngẫm nghĩ, sau đó cười rộ lên, "Vậy chúng ta mời cậu bé đi Ireland cùng, ta tin tưởng vợ chồng Black sẽ không có ý kiến gì đâu." Nói xong hắn nhìn vợ chồng Potter, "Được chứ?"
Vợ chồng Potter liếc nhau, Harlus không hiểu nhìn Tom hỏi: "Sao đột nhiên lại đi Ireland? Lẽ nào Harry...?"
Tom gật đầu, "Ta nghe nói Harry dẫn theo một đứa trẻ xấp xỉ tuổi James, có thể chúng sẽ trở thành bạn tốt."
Chúng sẽ trở thành bạn tốt?
Tom nhíu mày nhìn cậu bé khuôn mặt âm trầm, dáng vẻ như con nhím xù lông, lại nhìn James và Sirius đang ghé tai nhau thì thầm gì đó, đột nhiên cảm thấy suy nghĩ kia của hắn quả là một viễn cảnh tươi sáng.
"Các người là ai?" Severus hoài nghi nhìn một người lớn cùng hai đứa nhỏ đứng trước cửa.

Người đàn ông mặc dù mỉm cười nhưng lại cho cậu cảm giác nguy hiểm.

Còn hai đứa trẻ không ngừng nhìn cậu rồi thì thầm to nhỏ, ngay từ khi vừa thấy cậu đã không thích chúng nó rồi.
"Mình tên James."
"Mình tên Sirius."
James và Sirius tự giới thiệu, sau đó cùng chỉ Tom, "Đây là chú Tom của chúng mình, chúng mình tới tìm chú Harry.

Bạn là ai?"
Tìm chú Harry?
Severus sửng sốt, sau đó cảnh giác hỏi tiếp, "Các người tìm Harry nào?"
Liệu có phải là kẻ thù của chú Harry không? Nhưng có người nào đi tìm kẻ thù lại mang theo hai đứa trẻ? Ánh mắt Severus không chút khách khí nhìn Tom từ trên xuống dưới một lượt, đôi mắt tản ra vẻ lạnh lùng sắc bén.
"Chúng ta tìm Harry Potter.

Harry James Potter." Tom mỉm cười ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Severus, "Chúng ta tìm ba đỡ đầu của cậu, cậu Severus Snape."
Nói thật, dáng vẻ cảnh giác của đứa trẻ này khiến Tom không thích.

Nhưng một đứa bé cẩn thận như vậy làm hắn rất hài lòng.

Đặc biệt đây còn là một đứa trẻ vì Harry mà đề cao cảnh giác.

Mặc dù cậu bé mới chỉ bằng tuổi James và Sirius, thậm chí nhìn có vẻ gầy yếu hơn, nhưng lại trưởng thành đến khiến Tom nhớ bản thân hồi còn ở cô nhi viện.
Tom nhìn Severus đang suy nghĩ trước mặt, James và Sirius trời sinh hoạt bát lại không có tính nhẫn nại như vậy, hai đứa trẻ bĩu môi, ăn ý cùng nói:
"Này, sao bạn không nói? Chúng mình đã tự giới thiệu rồi mà."

"Hay là vốn từ của bạn chỉ ít ỏi đến mức hỏi người khác là ai?"
"Đừng nói thế, Sirius.

Có lẽ, cậu ta còn không biết mình là ai ấy chứ."
"Thật đáng thương, chúng ta còn chưa hỏi cậu ta có quan hệ gì với chú Harry nữa đó.

Nhìn vẻ mặt vô cảm kia, nói không chừng là thần kinh có vấn đề đó."
"Hai người..." Severus ngước mắt nhìn hai cậu bé kẻ xướng người hoạ, "...!còn ồn ào hơn cả quạ." Nói xong, cậu nghiêng người, "Mời ngài vào.

Chú Harry đi ra ngoài, nói đến trưa mới quay lại."
Tom đứng dậy đi vào, ngay sau đó Severus lập tức chắn trước cửa, lạnh lùng nhìn James và Sirius, "Đám quạ ồn ào các cậu, phòng chúng tôi rất nhỏ, các cậu ở bên ngoài hít không khí thì tốt hơn." Nói xong, đóng sầm cánh cửa vào mặt hai người.
"Rầm!"
James và Sirius ngây người đứng trước cửa, sau đó đưa tay sờ mũi, quay đầu nhìn nhau, đồng thời nói: "Bồ xem mũi mình có trở nên giống với mũi của ông Dumbledore không?"
Sau khi nhận được đáp án phủ định, hai đứa trẻ cùng cười rộ lên.
"Tên nhóc vô cảm kia giận thật à?"
"Nhìn cậu ta tức giận cũng thú vị đó."
"Hay là chúng ta nổ tung cánh cửa này đi?"
"Chúng ta xông vào, xem cậu ta tức giận đến mức nào?"
Hai đứa trẻ liếc nhau, đồng thời rút cây đũa phép đồ chơi của mình ra, nhắm thẳng cánh cửa: "Alohomora!"
Rầm một tiếng, Severus đang tiếp đãi Tom trong phòng khách lập tức quay đầu, rút đũa phép ra, "Ai thế?"
"Chúng tôi đây!" James và Sirius kiêu ngạo đứng giữa ngưỡng cửa hất cằm, đắc ý nhìn Severus, "Muốn bỏ rơi chúng tôi ngoài cửa, còn lâu nhá!"
"Chết tiệt..." Severus nắm chặt đũa phép.

Tom lập tức nhận ra đũa phép trong tay Severus không phải đũa phép chuyên dành cho phù thủy nhí trong các gia đình pháp thuật mà là đũa phép năm đó trước khi rời Hogwarts hắn đã tặng lại cho Harry.
Đáng tiếc, lúc hắn nhận ra thì đã muộn.
Severus dùng bùa chú hắn hết sức quen thuộc.
"Wingar....!dium Levi...!o...!sa!"
Một bùa chú đồng thời đánh trúng James và Sirius đang đứng sát nhau, hai đứa trẻ tức thì chậm rãi bay lên, sau đó Severus dường như khống chế được bùa chú mà khiến thân thể hai đứa nhỏ chậm rãi xoay tròn, mấy giây sau, cả James và Sirius đều bị treo lơ lửng giữa không trung...
P/s: Ta có cảm giác tác giả đang muốn ghép đôi James x Sev ấy.


Bình luận

Truyện đang đọc