[HP/TOMHAR] TRƯỜNG SINH LINH GIÁ


Harry yên lặng đứng bên giường nhìn Tom trán đổ đầy mồ hôi từ lúc nào, nó không giống như trong mấy bộ phim truyền hình, ngồi xuống bên giường cầm lấy tay hắn, nói một câu yên tâm, tôi sẽ không đi.

Nó chỉ ngồi xuống bên giường, vươn tay sờ lên trán Tom, bị độ nóng trên trán hắn làm cho giật mình.

"Đúng là bị sốt rồi.

" Harry cười khổ, chần chờ một chút rồi khẽ lay Tom dù đang trong mộng vẫn cau mày thật chặt, "Tom, dậy, dậy đi.

"
Tom đang chìm trong cơn ác mộng đột nhiên nghe được giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc, hắn thoáng cứng người, sau đó dần dần khôi phục ý thức, nhận ra có người đang lay mình.


"Ai?" Hắn lập tức phản ứng, ngồi bật dậy, rút đũa phép dưới gối, cảnh giác nhìn bóng người trước mặt.

"Tom, là tôi.

Anh bị ốm rồi.

" Harry ngập ngừng nói, khẽ khịt mũi nhìn cây đũa phép gần như sắp đâm vào mũi mình, "Anh đang sốt.

"
Nghe rõ là giọng nói của Harry, Tom mới thả lỏng, há miệng, còn chưa kịp đuổi người đã ngã xuống giường.

"Potter, cút!" Dù đã ngã xuống giường, Tom vẫn không chịu bỏ qua, "Ta đã nói không muốn nhìn thấy cậu!"
"Anh giận nên mới nói thế.

" Harry thẳng thắn vạch trần.

Vẻ mặt dở khóc dở cười của nó khiến Tom tức giận đến lại ngồi dậy, "Cậu đang giả vờ điếc đấy hả, cậu Potter? Ta nói không muốn nhìn thấy cậu! Về thân thể của ta, ta mới là người hiểu rõ nhất!"
"Nhưng! " Harry nhìn sắc mặt Tom không còn là phiếm đỏ nữa mà lúc này đã chuyển thành đỏ bừng, nhớ vừa rồi nó sờ lên trán cũng thấy rất nóng, lửa giận trong lòng đang dâng lên liền bị đè xuống, "Anh! "
"Ta thế nào không cần cậu quan tâm!" Hai mắt Tom đầy tơ máu tức giận Harry, "Nếu như cậu không cút, vậy thì ta sẽ đi.

"

Harry chần chờ một chút, xác nhận Tom không phải đang nói đùa mới gật đầu: "Tôi hiểu rồi.

"
Nó nhìn người đang ngồi trên giường thở hổn hển kia một cái, cuối cùng quay người đi ra khỏi phòng ngủ.

Harry vừa đi ra, Tom liền nặng nề ngã xuống giường, khí thế vừa rồi đều biến mất, nhắm mắt nhẫn nhịn cảm giác đầu đau như búa bổ, nhỏ giọng lầm bầm: "Ngu ngốc, bảo em đi, em lại đi thật! " Hắn giật giật khóe môi, miễn cưỡng xem như đang cười, "Sao bình thường không thấy em nghe lời ta như vậy! "
Không chút sức lực nằm trên giường, Tom đờ đẫn nhìn lên mái nhà cũ kỹ, không chút để ý đến động tĩnh bên ngoài, rất nhanh sau đó, hắn lại mất đi ý thức.

Đến khi tỉnh lại, vẫn là bị người đánh thức.

Vừa mở mắt, Tom liền nhìn thấy vẻ đầy lo lắng trên khuôn mặt quen thuộc.

"Harry?" Tom mê man gọi, hoàn toàn quên mất những chuyện xảy ra trước đó, "Sao em lại ở đây?" Hắn vươn tay sờ lên mặt Harry, chăm chú ngắm nhìn nó.

Ngay khi Harry mở miệng định nói, khóe miệng của Tom lại nhếch lên, hắn trách cứ: "Anh còn tưởng em không thèm để ý đến anh nữa!"

"Hả?" Harry kinh ngạc nhìn vẻ mặt đầy uất ức, còn có vẻ sắp khóc của Tom, "Tom, là anh sao?"
"Em không nhận ra anh sao?" Trong đôi mắt đen láy của Tom lập tức hiện lên một tầng nước, "Harry! " Hắn cong môi, cánh tay vốn không có sức lực lúc này lại giống như lưới Quỷ Sa Tăng quấn chặt lấy người Harry, "Sao ngay cả anh em cũng không nhận ra? Anh là Tom mà.

"
"Nhưng mà! " Harry giãy dụa, lại sợ dùng lực quá mạnh sẽ gây tổn thương cho Tom, cuối cùng đành thỏa hiệp, nhẹ giọng dỗ dành Tom bị bệnh đang quấn chặt lấy mình như bạch tuộc, "Tom, anh có nhớ là anh bị ốm không?"
"Nhớ chứ! " Tom ra vẻ đáng thương nói bên tai Harry, "Nhưng mà Tom không muốn uống thuốc đâu! "
"Tom! " Người Harry khẽ run lên, cảm nhận được hơi nóng phun ở cổ mình, còn cả cảm giác đôi môi của Tom chạm vào cổ mình lúc nói, toàn thân nó nổi đầy da gà, giọng nói cũng theo đó mà run rẩy, "Ngoan! " Harry nhẹ vỗ vỗ lưng Tom, học cách dì Penny dỗ dành Dudley uống thuốc mà dỗ dành Tom, "Bị sốt rất khó chịu, chỉ cần anh uống thuốc sẽ không còn khó chịu nữa.

".

Tìⅿ‎ đọc‎ thêⅿ‎ tại‎ ==‎ T.


Bình luận

Truyện đang đọc