[HP/TOMHAR] TRƯỜNG SINH LINH GIÁ


Chờ ba đứa nhỏ ra ngoài, Harry mới đóng cửa lại, chậm rãi đi đến ghế ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Tom: "Anh muốn nói gì?"
Tom lui về sau một bước, ngồi xuống giường nhìn Harry cách mình không quá xa nhưng cũng không gần, trên mặt chậm rãi hiện nụ cười khổ: "Ta không biết nên nói gì." Đối mặt với Harry bình tĩnh như vậy, Tom thật sự không biết nên nói gì cho phải.

Hắn lẳng lặng nhìn Harry, nhỏ giọng mở miệng, "Xin lỗi em, Harry."
Harry đang định nói gì đó, nghe thấy lời này toàn thân khẽ run lên, mệt mỏi nhắm mắt lại: "Anh chỉ muốn nói thế thôi?"
Tom gật đầu, đứng dậy đi tới trước mặt Harry, vươn tay đặt lên vai anh, thấy Harry không né tránh, hắn thầm thở ra một hơi: "Bởi vì ngoại trừ xin lỗi, ta không biết nên nói gì nữa.

Chuyện năm đó là do ta làm, bất kể không phải vì ta không giữ được lý trí hay xuất phát từ ý muốn của ta, tóm lại vẫn là do ta làm." Giọng điệu của Tom thản nhiên, không chút dao động hay đau xót, tựa như chuyện hắn nói chỉ là một chuyện hết sức bình thường chứ không phải là giết chết Harry.
"Tại sao anh không giải thích cho mình?" Harry cười khổ, ngẩng đầu nhìn Tom, "Tại sao không nói với em rằng khi đó anh đã bị khống chế?"
"Đó chỉ là lấy cớ mà thôi." Tom cười cay đắng, ôm Harry chen chúc trên ghế, nhỏ giọng như cầu khẩn mà gọi tên Harry: "Harry..."
Thân thể Harry hơi run lên, nhẹ nở một nụ cười khổ: "Anh nói em nên từ chối anh thế nào đây, Tom?" Harry bất đắc dĩ hỏi ngược lại.

Đối với việc Tom ra tay giết mình, nếu nói lúc ban đầu anh cảm thấy tuyệt vọng, thì sau khi suy đoán ra được là Tom bị khống chế, anh lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Tuy vậy, Harry không vội đi tìm Tom, thậm chí không thông qua Bộ Pháp Thuật mà lén đến Ireland tìm Trường Sinh Linh Giá – Dumbledore đã đủ chứng minh tâm tình của anh lúc này.

Có lẽ anh không hận hành động khi đó của Tom, nhưng trách cứ thì không thể không có.
Mà Tom thẳng thắn nhận sai về mình, thậm chí không lấy lý do quan trọng rằng mình bị Trường Sinh Linh Giá – Dumbledore khống chế để giải thích làm cho trách cứ trong lòng Harry tiêu tan hết.

Đặc biệt là, Tom còn nói xin lỗi...
Có đôi khi, trong một số tình huống mà hai người cùng hiểu rõ, điều bọn họ cần không phải là những lời giải thích thừa thãi mà chỉ là một câu xin lỗi.

Dù tình huống kia là suýt bị đối phương giết chết, cũng giống như vậy.
*
"Chú Tom và chú Harry nói gì với nhau thế?" Ngoài cửa, ba đứa nhỏ ghé tai lên cửa, cố gắng tìm một vị trí nghe lén tốt nhất.
Không ngờ ba đứa nhỏ này lại tò mò như vậy nên Tom và Harry đều không dùng bùa Bịt tai, để ba đứa ngoài cửa nghe hết những lời hai người lớn trong phòng nói.
Nghe thấy James hỏi, Severus trầm mặc một lát, đến khi không nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa mới đứng thẳng dậy, kéo áo lông trên người mình: "Đi thôi, hai tên ngốc."
James và Sirius liếc nhau, nhưng không lập tức xả hận, mà đợi đến khi Severus đi ra đến cửa chính của khách sạn mới đột nhiên từ phía sau nhào tới: "Nhóc con chết tiệt, nói ai là tên ngốc?"
Severus lảo đảo cúi người xuống, tránh thoát kiềm chế nửa thật nửa giả của hai thằng bé, dưới trời tuyết rơi mà quay người lại, vẻ mặt lạnh như băng nhìn James và Sirius đang tỏ vẻ tức giận.

"Nói các cậu là tên ngốc, các cậu còn không chịu thừa nhận.

Ngay cả những lời chú Harry và chú Tom nói cũng không hiểu, còn hy vọng tôi khen các cậu rất thông minh sao?" Severus giễu cợt.

Mà giọng điệu giễu cợt của cậu hoàn toàn chọc giận James và Sirius.

Hai đứa nhỏ một trước một sau vây lấy Severus, nụ cười không chút ý tốt trên mặt giống nhau như đúc.
"Các cậu muốn làm gì?" Severus lập tức nhận ra tình hình đã trở lên khác thường, cậu cẩn thận bước một bước về phía khoảng hở giữa hai đứa trẻ còn lại, chuẩn bị bất cứ lúc nào có cơ hội sẽ chạy đi.
Từ nhỏ không được ba mình thương yêu, bị những đứa trẻ cùng tuổi, thậm chí là lớn hơn bắt nạt mà không có người nào bênh vực, Severus đã quen với những tình huống thế này để đưa ra suy tính chuẩn xác nhất – khiến mình không bị thương mới là điều quan trọng!
"Muốn làm gì ấy hả?" James cười hà hà, Sirius cũng cười rộ lên.

Hai đứa trẻ đồng thời bước tới, một trái một phải túm lấy cánh tay của Severus, "Đương nhiên là muốn người thông minh như cậu giải thích những lời chú Tom và chú Harry vừa nói có nghĩa là gì rồi!"
Nói xong, hai đứa nhỏ kéo Severus đi đến một chiếc ghế dành cho người đi bộ qua đường nghỉ ngơi, để Severus ngồi giữa.
Severus nhìn một trái một phải vây mình ở giữa, khuôn mặt lộ vẻ tò mò ngốc nghếch, hết chịu nổi trợn trắng cả mắt: "Hai người ấy nói không nhiều, nhưng giọng điệu của người tên Tom kia lại đầy áy náy, thấp thỏm, quan trọng nhất là chú ấy nói xin lỗi chú Harry." Mỗi lời phân tích của Severus, tính logic vượt quá sự hiểu biết của một đứa trẻ mới sáu, bảy tuổi khiến James và Sirius đều quên hết sự tức giận vì bị gọi là tên ngốc trước đó mà tò mò nhìn Severus, thúc giục cậu nói tiếp.
Điểm tốt nhất của trẻ con chính là không để bụng, huống chi phụ huynh của chúng lại có mối quan hệ không tầm thường như vậy.

James và Sirius đương nhiên biết chú Tom của chúng đến tìm người yêu, mà Severus, mặc dù không biết Tom nhưng cậu biết trong lòng chú Harry có một người giữ vị trí như ba cậu trong lòng mẹ cậu vậy.

Mà nhìn người tên Tom kia, có vẻ như chính là người đó.

Mặc dù nụ cười sáng lạn trên mặt James và Sirius khiến cậu rất ghét, nhưng nể mặt chú Harry, cộng thêm trước đó hai tên này còn lo lắng mà nói giúp cậu, Severus cũng không hoàn toàn coi hai đứa nhỏ bên cạnh là kẻ địch.
"Liệu chú Harry có đồng ý tha thứ cho chú Tom không? Mấy năm nay chú Tom rất đáng thương, sống một mình ở căn nhà lớn như vậy, mỗi lần mình qua đó chơi đều thấy chú ấy một mình trong phòng bếp mà ngẩn người.

Chú ấy chắc hẳn rất nhớ chú Harry." James nhếch môi, vẻ mặt thương cảm.
Người đàn ông tên Tom xem ra rất cô đơn?
Severus nhớ lại lần đầu tiên gặp chú Harry, trên người chú ấy có rất nhiều vết thương, vệt máu khô, còn cả sự hoang mang, tuyệt vọng trong suốt một tháng đầu ấy.

Cậu dám chắc chú Harry rất quan tâm chú Tom, hơn nữa chú Tom đó chắc chắn đã làm chú Harry tổn thương.

Chỉ có điều, nhớ tới câu nói của chú Harry lúc nãy...

"Cuối cùng chú Harry có nói: Anh nói em nên từ chối anh thế nào đây đã chứng minh chú ấy tha thứ cho người tên Tom kia rồi." Severus cúi đầu nhìn mũi chân của mình, vẫn cảm thấy ở phương diện tình cảm, Harry thật quá giống mẹ cậu, luôn dễ dàng tha thứ cho người đã làm tổn thương mình.

Nếu là cậu, cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu! Cho dù người đó là ai!
*
Tom ngồi trên giường kiên nhẫn mà chăm chú nhìn Harry đi tới đi lui trước mặt mình, giống như muốn nhìn bù cho hơn mười hai năm qua.
"Em vẫn không biết nên đối mặt với anh thế nào, Tom." Harry đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn Tom, "Em..." Anh ngập ngừng khiến Tom lo lắng, nếu như Harry nói em ấy không thể quay về bên hắn thì hắn nên làm gì đây?
Đối với bất luận kẻ nào, Tom đều có thể nhẫn tâm.

Đám người trong Bộ Pháp Thuật, nếu như không đồng ý hỗ trợ hắn, không nghe theo mệnh lệnh của hắn, không phải cả nhà kẻ đó bị hắn khống chế trong tay thì cũng là hoặc ngoài sáng hoặc trong tối bị tiêu diệt.
Chỉ có điều, Harry không phải là bất luận kẻ nào.

Em ấy chỉ là Harry – Harry mà hắn luôn dùng tính mạng và linh hồn để yêu.

Nhưng ngày đó hắn đã làm gì? Hắn đã dùng bùa chú không ai có thể chống lại được mà giết em ấy...
"Harry..." Đè nén bất an trong lòng, Tom mở một nụ cười miễn cưỡng, "Dù em nói gì, dù em quyết định thế nào, ta đều chấp nhận.

Nếu như em cảm thấy..." Nói đến đây, Tom cố ý dừng lại một chút, lộ ra vẻ mặt bi thương, bất đắc dĩ, "Nếu như em thấy chúng ta không thích hợp ở bên nhau, ta cũng không có ý kiến gì." Hắn chỉ làm gì mà thôi.
Harry thở dài, kéo một cái ghế, ngồi xuống trước mặt Tom: "Nếu như em nói, em muốn yên tĩnh sống cùng Severus thì sao?"
Nghe xong những lời này, lòng Tom căng thẳng, vẻ mặt cố tỏ ra bình tĩnh hơi biến đổi.

Bàn tay dưới ống tay áo của hắn siết chặt rồi thả ra, thả ra rồi siết chặt, sau đó mới cắn răng mở miệng, dò xét nói ra một câu đã tính toán từ trước: "Chẳng lẽ em không hề quan tâm đến James sao?"
"James?" Harry ngây người.
Tom nhìn Harry ngẩn người, quyết định nói toạc ra: "Đúng vậy, James." Tom bình tĩnh nhìn Harry, không có mừng thầm, cũng không có uy hiếp, chỉ lẳng lặng nhìn Harry, "Em không quan tâm đến James sao? Em chỉ đến ý đến một mình Severus thôi sao?"
Sắc mặt Harry thay đổi liên tục, cuối cùng mới run rẩy mở đôi môi trắng bệch ra: "Anh đã biết những gì?"
Tom đưa tay chạm nhẹ lên bờ môi run run của Harry, nhỏ giọng nói: "Ta không biết gì cả, ta chỉ biết ta không thể mất em, Harry."
Nói xong hắn vươn cánh tay, chỉ muốn dùng hết sức để khảm Harry vào thân thể mình, nhưng vì để tránh công sức trước đó đổ sông đổ bể, nên hắn chỉ dùng tư thế dịu dàng nhất mà ôm cậu.
"Ta không muốn mất em, Harry." Hắn nhỏ giọng nói bên tai Harry, "Thật sự không muốn mất em."
Thân thể Harry khẽ run, để mặc Tom ôm mình, không nói.

Đến khi thật sự ôm thân thể ấm áp của Harry vào trong lòng, cảm nhận được xúc cảm chân thật, Tom mới thực sự từ trạng thái căng thẳng, không dám tin mà trầm tĩnh lại.

Thân thể của hắn không kiềm chế được mà run rẩy: "Harry, em còn sống...!Ta thật sự rất biết ơn vì em còn sống..." Tom nhỏ giọng nỉ non bên tai Harry, "Mười hai năm rồi...!Ta không biết mình đã sống thế nào.

Nếu như không phải ta vẫn luôn tin tưởng em còn sống ở một không gian khác mà ta không biết..." Có lẽ, hắn đã sớm phát điên rồi, đã trở thành Voldemort điên cuồng mà Harry nhắc đến...
"Em còn sống." Harry nói xong chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt bị đè nén suốt nửa năm nay chảy dài xuống gương mặt anh.
Khi Tom cảm nhận được giọt nước mắt nóng rực rơi xuống cổ mình, trong lòng ngoại trừ đau xót còn có mừng rỡ từ đáy lòng lan ra.

Harry không chút sơ hở cuối cùng đã bị hắn từng chút một cảm hóa được rồi.
"Harry, chúng ta vì sai lầm của ta mà xa nhau mười hai năm rồi." Tom thẳng người lên, đầu nhẹ chạm lên trán Harry, chóp mũi đụng chóp mũi, đôi mắt màu đỏ nhìn vào đôi mắt ngọc bích ướt át, "Vậy nên, hãy cho ta một cơ hội, để ta có thể đền bù sai lầm của mình." Hắn nhỏ giọng nói, môi nhẹ nhàng chạm môi Harry, "Ta không muốn mất em, Harry.

Ta tin dù ta hay em đều là người một khi yêu sẽ yêu cả đời.

Chẳng lẽ, em vì chuyện kia mà khiến chúng ta bỏ lỡ nhau sao?"
"Em..." Harry nhìn cặp kia vì ngân ngấn nước mắt mà sáng ngời như hồng ngọc, nhẹ cắn môi mình.

Anh lắc đầu, "Em thật sự không biết nên làm sao bây giờ? Tom, nếu như em nói em không yêu anh là em đang gạt mình.

Nhưng em không có dũng khí..."
"Tin tưởng ta, Harry." Tom duỗi tay nhẹ ấn đầu Harry xuống, hôn lên bờ môi hắn thương nhớ bấy lâu, thì thào, "Tin ta một lần này nữa thôi, cho ta một cơ hội, cho chúng ta một cơ hội..."
*
"Cậu nghĩ hai chú ấy nói chuyện xong chưa?" Sirius nhàm chán đá tuyết đọng trên đường, hết kiên nhẫn quay đầu nhìn trộm Severus đang ngồi cách cậu và James khoảng một mét.

Cứ làm như hai người bọn cậu mắc bệnh truyền nhiễm vậy.

Sirius nhếch khóe môi, không phải bọn cậu đã thống nhất hòa bình rồi sao? Dù thế nào cũng phải giúp chú Tom và chú Harry làm lành.
"Tôi đoán là rồi." Severus ngửa đầu nhìn mây trên bầu trời bao la, giọng nói có chút mất mát, "Hẳn là chú Harry đã thỏa hiệp." Trực giác nói cho cậu biết, người tên Tom kia chắc chắn không đơn giản.

Còn về chú Harry, biểu hiện rất dũng cảm, rất quyết đoán, rất chín chắn giả dối bề ngoài, nửa năm nay đã bị Severus nhìn thấu rồi.

Chú Harry là một người rất dễ mềm lòng.

Lúc trước, chỉ vì tình cảm bạn bè cùng trường mấy năm với mẹ cậu, mà chú ấy mang đứa trẻ chỉ biết gây cản trở là cậu tới Ireland, thậm chí còn nhận là ba đỡ đầu của cậu, giám hộ cậu.

Lẽ nào chú Harry thật sự không hiểu việc chú ấy làm sẽ có hậu quả thế nào sao?

Ba không thích cậu, trong suy nghĩ của mẹ, cậu cũng chỉ là một mọt sách, nhưng chú Harry lại quan tâm cậu, quan tâm hơn bất cứ người nào khác.

Lẽ nào là bởi vì như chú Harry đã nói, vì ngày đó cậu đưa thuốc trị thương cho chú ấy?
Severus khẽ động đậy khóe môi, lộ ra một nụ cười gần giống với giễu cợt.

Nhưng nụ cười này của cậu bị James tinh mắt nhìn thấy.
"Cậu lại đang cười nhạo chúng tôi?" James phòng bị hỏi, mặc dù trước đó cậu luôn mong đợi gặp người bạn mà chú Tom nhắc đến, nhưng đến khi gặp Severus, cậu và Sirius thật sự có chút thất vọng.

Nhưng sự thất vọng này rất nhanh đã bị sự tài giỏi của Severus thay thế.

Lúc cậu và Sirius phát hiện Severus là một người thông minh, giỏi phân tích tình hình, hai cậu vui mừng đến muốn nhảy múa.

Nhưng mà vui mừng thì vui mừng, dù sao hai cậu cũng không thích ngày ngày đều bị Severus châm chọc đâu.
Ba đứa trẻ ở một góc sân rộng bên cạnh khách sạn trò chuyện về những pháp thuật mà chúng biết.

Bởi vì Severus không nhắc lại chuyện hai cậu bị treo ngược trên không trung, James và Sirius gần như đã lấy hết bản lĩnh còn ẩn giấu ra, ngay cả những bí mật pháp thuật của gia tộc Potter và gia tộc Black cũng khoe khoang hồi lâu.
Sự quyến rũ của pháp thuật vô cùng lớn, sau đó Severus mặc dù phần lớn thời gian vẫn im lặng không nói, giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, nhưng bầu không khí giữa ba đứa trẻ kỳ diệu thay đã tốt hơn rất nhiều.
Mặc dù không thích vẻ mặt lạnh lùng, âm trầm của Severus, nhưng James cũng biết nếu như muốn chú Harry cũng thích mình, cậu nhất định phải có được quan hệ tốt với tên nhóc Severus này.

Cậu không muốn về sau không được đến nhà Riddle ăn nữa đâu – tay nghề nấu nướng của chú Tom thật sự rất tốt...
"Có phải cậu đang cười nhạo chúng tôi không?" Chỉ lo chờ câu trả lời của Severus, James không chú ý phía trước.
Mà Severus vì lo lắng chú Harry của cậu sẽ đem mình cho người khác nuôi hay không lúc này mới không nhịn được quay đầu.
"Có người nào từng nói cậu rất phiền phức..."
"Rầm!"
Đầu James đụng phải một người vạm vỡ, cao lớn.

Tình huống này xảy ra bất ngờ đến nỗi ngay Severus cũng há hốc miệng.
"Xin...!xin lỗi..." James nhăn mũi khi ngửi thấy mùi rượu mạnh gay mũi, vô thức muốn lùi về sau một bước.

Nhưng kẻ bị cậu đụng phải không cho cậu thời gian để thực hiện hành động này, gã dùng một tay tóm lấy cánh tay James, hơi dùng lực một chút đã nhấc bổng cậu lên.
"Nhãi con, đi đường không nhìn hả?"
Hai chân bị nhấc cao so với mặt đất, James khó khăn ngẩng đầu, kết quả chỉ nhìn thấy được một cái mũi đầy lông thò ra ngoài và một đôi mắt dữ tợn.
"Người...!khổng...!lồ..." James hoảng sợ thốt lên..


Bình luận

Truyện đang đọc