HƯỚNG ĐẾN ÁNH MẶT TRỜI


Tỉnh dậy trong vòng tay của Vương Xử Nữ, anh đã ôm y như vậy đi ngủ suốt một đêm.

Đới Bạch Dương dùng đầu ngón tay của mình chạm nhẹ lên vành mắt đen mờ mờ của Vương Xử Nữ, chắc phải muộn lắm anh mới đi ngủ.

Mà y vừa chạm vào đã lập tức đánh thức anh, Vương Xử Nữ dùng nụ cười nhẹ nhàng như ngày thường chào buổi sáng.

Anh nới lỏng vòng tay, để y có thể ngồi dậy.
Đi sinh hoạt như trước, theo thói quen thường ngày, Đới Bạch Dương chọn một bộ cho mình và cả anh.

Vương Xử Nữ hơi ngẩng cao đầu để y giúp mình thắt cà vạt, chỉnh trang lại quần áo.

Trước khi đi xuống tầng thưởng thức bữa sáng, Đới Bạch Dương vòng qua Vương Xử Nữ đi đến phía tủ đầu giường, lấy ra từng vỉ thuốc của mỗi loại khác nhau đặt gọn vào một túi bóng kính.

Sau đó y lại cất thuốc vào tủ, khóa lại, đưa chìa khóa và túi thuốc cho anh.
“Sau này anh giữ đi, anh nhắc em uống.”
Y sợ mình quên, đã uống hay chưa uống đều không nhớ.
Cổ họng như mắc nghẹn một thứ gì đó, Vương Xử Nữ cầm lấy, bỏ vào trong túi áo bên trong của áo khoác.

Anh nắm lấy tay y, dắt y cùng đi xuống dưới tầng một.

“Bố lớn, bố nhỏ.”
Thất Cưu nghe thấy tiếng bước chân ở cầu thang, đôi chân ngắn chạy bình bịch đến, giơ hai tay ra chào mừng hai bố.

Đới Bạch Dương cúi xuống bế cậu bé lên, bàn tay lớn xoa gương mặt của con trai, sau đó hôn lên má phải phúng phính đáng yêu đó.

Y khẽ khàng gọi: “Thất Cưu.”
“Dạ~~”
Thất Cưu kéo dài tiếng đáp của mình chọc y cười, cậu bé quay sang mong chờ nhìn Vương Xử Nữ muốn được anh hôn.

Vương Xử Nữ hiểu ý, hôn xuống bên má trái của cậu bé.
“Hôm qua thằng bé không quấy chứ?” Anh hỏi bố mẹ.
“Không quấy, nó ngủ ngoan lắm.” Mẹ Vương cười hiền hậu, trả lời rất nhanh.
“Đúng rồi, hai đứa bảo tìm nhà trẻ, tìm thế nào rồi?”
Bố Vương hất mày hỏi hai người, hai tháng nữa là Thất Cưu ba tuổi, cũng nên để cậu bé đi học làm quen.

Đới Bạch Dương đang cầm lấy bát cháo từ tay mẹ Vương, nghe thấy vậy thì khựng lại.

Vương Xử Nữ đang bế Thất Cưu trên đùi, nhận ra chút hoang mang thoáng lên trong mắt y, bèn nói rất tự nhiên.
“Dạo này bận quá nên bọn con quên mất.”
Đới Bạch Dương đặt bát cháo của Thất Cưu xuống, cười rất gượng gạo: “Hôm nay bọn con sẽ tìm ngay, bố mẹ yên tâm.”
“Tìm xong còn phải đến trường xem xét, môi trường phải thật sự tốt mới được.”
“Con biết rồi.”
Mỗi người chất chứa suy nghĩ riêng trôi qua bữa sáng, lúc vào trong xe chuẩn bị lái đến tập đoàn.

Vương Xử Nữ mở ngăn kéo lấy ra một chai nước lọc đưa cho Đới Bạch Dương, sau đó mới lấy từng viên thuốc đặt vào giữa lòng bàn tay của y.

Đợi Đới Bạch Dương uống xong, anh mới lái xe đi.
Xe chạy băng băng trên đường, Đới Bạch Dương lấy máy tính ra xem lịch trình ngày hôm nay, đọc kỹ cho Vương Xử Nữ.

Anh nghe xong, lại bảo: “Em thông báo dời cuộc họp lên mười một giờ đi.”

Đới Bạch Dương gật đầu, làm ngay.

Làm xong lại lên mạng xã hội tìm kiếm gì đó.

Vương Xử Nữ nhân lúc đèn đỏ thì nhìn qua, thấy y đang xem xét mấy nhà trẻ, bèn nói: “Để đó đi, chúng ta dành ra lúc rảnh rỗi cùng nhau từ từ bàn bạc.”
Y nhìn anh, đồng ý tắt máy đi.

Nhưng sau đó Vương Xử Nữ lại thấy Đới Bạch Dương lấy ra một tờ giấy note, viết thật kỹ rồi dán lên màn hình máy tính, cuối cùng mới gập máy lại.

Gần đây thư ký cảm thấy ông chủ họ Khang của mình rất tâm trạng.

Đi theo Khang Ma Kết bảy tám năm, anh ta học được cách dựa vào hành động của hắn để đoán tâm trạng.

Chẳng hạn như bây giờ, Khang Ma Kết ngồi trên ghế sofa đơn nhìn khung cảnh thành phố xa hoa ngoài kia, nhâm nhi rượu Macallan mà hắn yêu thích, thỉnh thoảng còn liếc về phía điện thoại, chứng tỏ hắn đang âm thầm chờ đợi một tin tức gì đó.

Hắn như vậy không phải ngày đầu tiên nữa, mà là sau hôm rước “cục nợ” của hắn về thì hắn đã như vậy, chỉ là biểu hiện rõ ràng hơn.

Lại một ngụm rượu, vừa đặt ly rượu xuống là điện thoại trên bàn tròn reo lên.

Hắn nhìn số gọi tới, ấn nghe.
“Thế nào rồi?” Giọng nói vô cùng bình tĩnh.
“Đương nhiên là có được rồi.” Bác sĩ trẻ bên kia đắc ý, cậu ta đã đóng giả là một bác sĩ tâm lý đang tìm hiểu học hỏi kinh nghiệm, tìm được bác sĩ tâm lý mà Khang Ma Kết muốn tìm, sau đó dần dần tìm hiểu về những bệnh nhân trước đây của anh ta: “Mặc dù là chuyện mười mấy năm rồi, gợi ý một hai câu là anh ta nhớ ra, nhưng mà chỉ nhắc sơ qua thôi.”
“Nguyên nhân là gì?” Khang Ma Kết lạnh lùng hỏi.
“Sang chấn tâm lý, chịu cú sốc nặng gây ra.”

“Cú sốc?”
Bác sĩ đột nhiên hạ thấp giọng: “Anh ta không nói rõ, nhưng tôi lờ mờ đoán được là chứng kiến cái chết của ai đó.”
Khang Ma Kết im lặng một lúc, bàn tay đang cầm điện thoại hơi siết chặt: “Hành vi sau đó?”
“Cực đoan, nghĩ đến cái chết.

Tôi có lén sao chép lại được video buổi tư vấn đầu tiên, muốn xem không?”
“Gửi qua đây.”
Không bao lâu thư ký đem vào một chiếc hộp vuông đen nhỏ vào, nói là có người gửi đến cho hắn.

Khang Ma Kết chỉ bảo anh ta đặt đồ trên bàn làm việc, tiếp tục nhâm nhi hết ly rượu mới chậm rãi về sau bàn làm việc của mình.
Lấy ra một chiếc USB nhỏ gọn trong hộp, Khang Ma Kết thao tác từ tốn từ cắm USB đến mở tài liệu được chứa bên trong.

Màn hình máy tính dần thay thế bằng một khung cảnh phòng làm việc bình dị, ống kính gần như chiếu thẳng vào người con trai trẻ ngồi trên ghế sofa trắng thuần.
Là Doãn Sư Tử của những năm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, khác xa ký ức của hắn cũng như khác xa anh của hiện tại.

Gầy gộc, hốc hác và làn da vàng vọt, hai bàn tay đan vào nhau, cánh tay phải được băng bó.

Anh ngồi thẳng người, nhưng đôi mắt vô hồn trên gương mặt thiếu sức sống luôn đặt tầm nhìn xuống dưới.
Giọng nói nhẹ nhàng lại đầy tận tâm của bác sĩ tâm lý cất lên, dẫn dắt muốn lắng nghe câu chuyện của Doãn Sư Tử, mấy chục phút đầu Doãn Sư Tử gần như không hề động đậy, là không nghe lọt lời của bác sĩ hay không muốn trả lời? Khang Ma Kết ngồi trước màn hình không sốt ruột tua đi, ánh mắt lạnh lẽo quan sát từng cử chỉ của anh.
Đôi môi bợt bạt mở ra rồi khép lại, Doãn Sư Tử đờ đẫn nhìn bác sĩ rồi thu lại tầm mắt, cuối cùng cũng kiên nhẫn đợi được anh cất lời với giọng điệu yếu ớt, tốc độ chậm rãi.
“Tôi đã tự tay đánh mất một người.”
“Một người?”
“Ừm, một người… rất quan trọng.”
Qua rất lâu, đoạn video này kết thúc, Khang Ma Kết hắn giữ vẻ mặt bình thản mà tháo chiếc USB ra, dùng sức mà bẻ gãy, tiêu hủy nó rồi ném vào thùng rác cùng với hộp giấy.

Thư ký cầm tài liệu đi vào đúng lúc nhìn thấy cảnh này cũng biết điều không hỏi nhiều, đưa tài liệu cho hắn xem xét.

Thái độ của hắn, lại quay về bình thường rồi.
Hoàng hôn nhuộm màu đỏ, tòa nhà cao chót vót được nhuộm một màu mới.


Khang Ma Kết nhìn về phía mặt trời sau những rạng mây đỏ, lặng im.

Công việc hôm nay dừng đến đây, hắn cầm lấy điện thoại trên bàn gọi vào số điện thoại nhà, thông báo một tiếng.
Khang Ma Kết đứng dậy, hắn không cầm theo gì ngoài áo khoác và điện thoại, xe cũng không cần đưa đón, hôm nay hắn tự lái xe về nhà.

Doãn Sư Tử vốn dĩ đã khỏe rồi, nhưng mỗi khi hắn hỏi mấy câu như “bao giờ cậu đi” thì anh lại cố gắng rặn ra ho mấy tiếng nói mình vẫn chưa khỏe.

Khang Ma Kết biết anh giả vờ nhưng không vạch trần, không phải là đang tạo cơ hội cho anh được nước lấn tới?
“Cậu vẫn chưa đi?”
Thấy Doãn Sư Tử sắp giả bộ ho thêm mấy tiếng, Khang Ma Kết lại không nặng không nhẹ nói: “Ho nữa thì đến bệnh viện.”
Doãn Sư Tử lập tức câm họng.

Sau đó anh cảm thấy lời này có gì đó không đúng lắm, ngẫm nghĩ một lúc, mắt anh sáng lên nhìn bóng lưng đã đi xa: “Anh đang quan tâm em đúng không?”
“Sao chuyện gì cậu cũng có thể quy ra…”
Cảm giác được người đó quan tâm từng chút, tôi rất thích, cũng rất nhớ.
Hắn nói được một nửa lại thôi, bất đắc dĩ đỡ trán, tiếp tục đi con đường dẫn đến phòng ngủ.

Mặt trăng đêm nay rất sáng, nổi bật trên màn trời phủ sao.

Khang Ma Kết nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được, hắn quyết định ngồi dậy, đi đến ban công.

Từ đây có thể nhìn thấy cửa sổ phòng ngủ ở tầng hai, bên đó không hiểu sao vẫn sáng đèn, cũng không biết người bên trong đã ngủ chưa.
Nhìn một lúc, cánh cửa sổ bên đó đột nhiên bị kéo rèm, lạch cạch mở ra.

Doãn Sư Tử ở bên trong ngó đầu ra, không một động tác thừa mà nhìn thẳng lên tầng ba, vừa hay chạm đúng tầm mắt của hắn.
Khang Ma Kết: “…”.


Bình luận

Truyện đang đọc